Quyển 1 - Chương 92: Đáp ứng lời mời

Lục Thất nghe xong trong lòng thầm khen, kỳ thực hắn cũng mơ hồ biết được nguyên nhân và kết quả của chuyện này, cho nên từ đầu đến cuối bày tỏ thái độ trung thành với Vương chủ bộ, hiện tại hắn cũng chỉ có thể lợi dụng sự tranh đoạt quyền lực giữa Vương chủ bộ và Tôn huyện lệnh, đạt được quyền thế nhất định rồi sẽ phát triển bộ tộc Lục thị, sách lược này đích xác là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chẳng qua ngư ông hắn đây chỉ là một quân cờ hữu dụng mà thôi.


- Lời của cô cô ta hiểu được, tuy nhiên hiện tại ta cũng chỉ có thể đứng trên thuyền của Vương chủ bộ.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tân di nương nhu hòa cười nói:


- Trần phủ cho ngươi ba nàng mỹ nhân, nếu ngươi chủ động ruồng bỏ thuyền của Vương chủ bộ, như thế quả thật là vô tình vô nghĩa.


Lục Thất nghe xong mặt nóng lên cười ngượng không nói, thầm nghĩ đâu chỉ có ba nàng mỹ nhân, còn có một Tống Ngọc Nhi càng mỹ lệ hơn kia, việc nạp Tống Ngọc Nhi làm chính thiếp Tân Vận Nhi cũng biết, xem ra Tân Vận Nhi đã không nhắc đến việc này với Tân di nương.


Tân di nương thu lại nét tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, hành vi của ngươi hôm qua quá mức lỗ mãng rồi.
Lục Thất sửng sốt, cau mày nói:
- Ta đây là vì muốn tốt cho Chu phủ, mới thình lình xông vào xem mà thôi.
Tân di nương dịu giọng nói:


- Hảo ý của ngươi ta hiểu rõ, ta cũng biết là do Vận Nhi cầu ngươi đi quản chuyện ấy , tuy nhiên hôm qua ngươi xông vào phủ chọc giận Chu phu nhân, mà ta ở Chu phủ vẫn luôn có quan hệ không tốt với phu nhân, lúc này phu nhân càng hận ta hơn.


available on google playdownload on app store


Lục Thất sửng sốt, suy nghĩ kỹ càng một chút liền rõ ràng, áy náy nói:
- Cô cô, ta gây thêm phiền phức cho ngài rồi.
Tân di nương khẽ thở dài:


- Trên dưới Chu phủ vốn đã rất loạn, chuyện của ngươi cũng không tính là thêm phiền gì, ngươi và Vận Nhi về sau không cần xen vào việc của Chu phủ nữa, người của Chu phủ tình nguyện mắc mưu, chúng ta đi ngăn cản chỉ tổ rước rắc rối vào thân.
Lục Thất kinh ngạc nói:


- Cô cô, ngài cũng cho rằng Lư công tử kia là giả sao.
Tân di nương cười lạnh nói:


- Chắc chắn là giả, thân phận, tài mạo và gia thế của Lư công tử kia, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, Chu phủ chẳng qua chỉ là một hương quan thế gia, Nhạn Nhi cũng không phải tuyệt sắc khuynh thành, một tuấn nam tử hoàn mỹ như thế không có lý do gì đến Chu phủ cầu hôn, chỉ tiếc Chu phu nhân đáng thương bị quỷ câu mất tâm trí rồi.


Lục Thất nghe xong, sinh lòng đồng tình, hắn cũng cảm thấy Lư công tử kia hoàn mỹ đến mức gần như tà khí, vội hỏi:
- Cô cô, chẳng lẽ Chu phủ không có trưởng giả đi nghiệm chứng thật giả hay sao?


- Nghiệm chứng thật giả cái gì, chẳng qua là phu nhân phái ra một bổn gia (người trong tộc), đi Thanh Dương huyện tìm hiểu một chút, căn bản chưa từng thấy qua dáng dấp của vị Lư tam công kia tử ra sao, chỉ biết được đại khái tướng mạo tình huống của Lư công tử mà thôi, hơn nữa vị Lư công tử này có chứng minh thân phận đều đầy đủ hết, nói năng văn nhã không tầm thường lập tức nhận được sự tin tưởng không chút nghi ngờ.


Tân di nương lạnh lùng nói.
Lục Thất nghe xong gật gật đầu, Tân Vận Nhi ở bên vội la lên:
- Cô cô, vậy Lư công tử kia xác thực là giả rồi, ngài phải nghĩ biện pháp giúp đỡ tiểu thư mới được.
Tân di nương lạnh nhạt nói:


- Cô cô không giúp được, các ngươi cũng đừng xen vào nữa, nếu Vận Nhi ngươi vẫn khăng khăng muốn quản, vậy thì chờ nhặt xác cô cô đi.
Lời nói này âm trầm khác thường, Tân Vận Nhi má lúm xinh đẹp lập tức kinh hãi lặng thinh, Lục Thất nhìn nhìn hai cô cháu.


Tân di nương nhìn hắn một cái, khổ sở nói:


- Thiên Phong ngươi không cần kỳ quái, cô cô là thiếp thất của Chu phủ, cái mạng này tùy ý bóp nắn trong tay phu nhân, ngày thường Chu phu nhân vô cùng hận ta, nếu các ngươi lại nhúng tay vào việc của Chu phủ, Chu phu nhân sẽ giận chó đánh mèo sang ta, tùy ý tìm một cái tội trạng liền có thể bán ta, thậm chí là nhét ta vào lồng heo rồi dìm sông tới chết.


Lục Thất im lặng gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ một thiếp thất nếu không có trượng phu hoặc nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, thì chính là tùy ý thê thất xử trí như nô tì, Tân di nương hiện tại đã nói ra rõ ràng, hắn có tò mò lai lịch của Lư công tử kia chăng nữa, cũng không dám đi đụng chạm đến Chu phu nhân.


- Được rồi, các ngươi còn có nhiều việc của mình cần làm. Thiên Phong, cái phường chế tạo giấy kia mà ngươi đang điều hành xây dựng đấy, ích lợi hẳn là rất lớn, thật không ngờ được ngươi còn tinh thông bí thuật tạo giấy cơ đấy.


Trong không khí nặng nề Tân di nương mỉm cười rẽ sang đề tài khác, Lục Thất phấn chấn tinh thần, lập tức nối tiếp đề tài, trong trạch viện không khí lại khôi phục ánh sáng ấm áp hòa thuận.
*****


Minh Hoa viện, nằm trong Bách Hoa phường tại khu phố Nam, Bách Hoa phường là nơi kỹ nữ hợp pháp của huyện Thạch Đại quần cư, từ khi Vương chủ bộ phân ra khu phố trung tâm, một phần ba Bách Hoa phường rơi vào quyền hạn trị an của Lôi huyện úy, mà Minh Hoa viện rất có quy mô vừa vặn ở ngay khu phố trung tâm.


Lục Thất một thân một mình đi đến trước Minh Hoa viện trong Bách Hoa phường, hắn dừng chân thoáng nhìn lên bài lâu trước cửa, hắn ở trong mũi đao máu tanh dũng mãnh gan dạ, thế mà lại có chút sợ hãi, từ nhỏ đến lớn hắn thật sự chưa từng đi kỹ viện trăng hoa.


Dừng chân chẳng qua chỉ mới năm sáu giây, từ trong lâu môn nhào ra hai ả diễm nữ ăn mặc nửa thân trần, làn gió thơm phả vào mặt, Lục Thất bị hai người kẹp ở hai bên trái phải khoát tay.
- Đại gia, ngài đã tới rồi sao còn không vào nha.


Trong thanh âm mềm mại ngon ngọt điệu đà, Lục Thất bị kéo vào Minh Hoa viện.


Lục Thất bị loại nhiệt tình này cưỡng bách làm cho rất không tự nhiên, vấn đề là hai nữ nhân lôi kéo hắn đều đã hơn ba mươi tuổi, động tác còn đụng đụng chạm chạm, dung mạo cũng không dám khen tặng, trên mặt hai người phấn son quá nhiều, giống như hai cái bánh bột khiến cho Lục Thất chán ngán, nếu trong thanh lâu đều là loại nữ nhân này, Lục Thất tuyệt đối sẽ không bao giờ trở lại.


Vào lâu đường, hai tay Lục Thất lắc một cái hất ra hai ả lôi kéo mình, lạnh nhạt nói:
- Ta được Lôi đại nhân mời tới, Lôi đại nhân có ở đây không?
- Ô, thì ra ngài là khách quý Lôi đại nhân mời tới nha, Lôi đại nhân đã chờ ngài từ lâu rồi.


Tiếng của Lục Thất vừa dứt, lập tức từ đối diện truyền đến một giọng nữ nịnh nọt, vừa thấy là một phụ nhân váy tím hơn bốn mươi, trên mặt cũng bôi son trát phấn dày cả tấc.
Lục Thất nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Lôi đại nhân đang ở đâu?


- Ở tại hậu viện, Yên Hồng, ngươi tới dẫn đường cho khách quý đi.
Phụ nhân váy tím lớn gan cười lấy lòng nói.
- Đại gia, cùng thiếp đi thôi.
Diễm nữ bên trái ỏn ẻn nói, Lục Thất lãnh đạm gật đầu.


Đi theo phía sau diễm nữ, nhìn bộ dáng uốn éo khoa trương của diễm nữ, lòng Lục Thất lại như một cái giếng cạn không một gợn sóng, có lẽ từ khi trở về đến nay đa số nữ nhân gặp được đoạt được đều là mỹ nữ, cho nên lần đầu tiên đến thanh lâu này cảm giác rất bình thản, so với nữ nhân quyến rũ Lục Nga đã từng gặp qua, phong thái của những diễm nữ này trong mắt hắn giống như thằng hề tầm thường vậy.


- Chẳng lẽ thanh lâu này không có mỹ nữ, hay là nữ tử yên hoa trong huyện đều là tư sắc dung tục như vậy.
Trong lòng Lục Thất thầm suy nghĩ.
- Đại gia, thiếp xem ngài có chút lạ mắt nha.
Diễm nữ chợt quay đầu ỏng ẹo nói.


- Ta lần đầu đến đây, nơi này của các ngươi thanh tĩnh quá nhỉ.
Lục Thất thản nhiên nói, hắn nhìn không thấy bóng dáng khách làng chơi, cũng không nghe thấy âm thanh đàn sáo và tiếng cười vui.


- Bình thường không như thế này, sáng hôm nay người Tiêu phủ đến đây, gọi đi tất cả Hồng tỷ có trong Bách Hoa phường rồi, với lại bây giờ hãy còn là ban ngày, cho nên hơi vắng vẻ chút.
Diễm nữ thanh âm ỏn ẻn giải thích.


Lục Thất ngây người, hắn đối với hai chữ Tiêu phủ hết sức mẫn cảm, khó hiểu nói:
- Tiêu phủ là quan môn đại gia, gọi Hồng tỷ Bách Hoa phường đi làm cái gì?
Diễm nữ quay đầu ỏng ẹo nói:
- Cái này thiếp khó mà nói nha.


Lục Thất vừa nghe liền biết ý dừng bước, lấy ra ba xâu tiền cầm ở trong tay, ánh mắt diễm nữ sáng ngời vội xoay người chộp lấy tiền đồng, giọng uốn éo nói:


- Thiếp nghe nói có một vị võ quan phẩm vị rất cao đến Tiêu phủ, vị võ quan kia dẫn theo trên dưới trăm tên vệ sĩ, nhóm Hồng tỷ Bách Hoa phường được quản gia Tiêu phủ gọi đi là để hầu hạ cho nhóm vệ sĩ đấy, nghe nói vị võ quan kia muốn ở lại Tiêu phủ thêm ba bốn ngày nữa.


Lục Thất nghe xong giật mình, chẳng qua thủ đoạn gọi kỹ nữ tới phục vụ quân đội này, đối với hình tượng Tiêu phủ khó tránh khỏi gây tổn hại, nhưng hắn lại không biết việc gọi kỹ nữ đến hầu hạ cho thuộc hạ của quan lớn, ở Đường quốc là chuyện thường tình, đám vệ sĩ của võ quan kia căn bản không tiến vào Tiêu phủ, là Tiêu phủ xuất tiền thuê phòng ở ngoài cho bọn họ, cung cấp ăn uống, đương nhiên càng không thể thiếu nữ nhân, đây là một loại thủ đoạn lôi kéo phổ biến.


Phía sau khách sảnh Minh Hoa viện là một tòa tam tiến viện lâu, Lục Thất được dẫn vào nhất tiến viện lạc, lầu các trong viện này hiển lộ nổi bật vẻ đẹp đẽ quý giá, giữa sân trong là ao sen núi giả, tạo cho sân viện thoang thoảng hơi thở thanh nhã làm người ta vui vẻ.


Được diễm nữ hướng dẫn đi lên mạn trái lầu các, diễm nữ đứng trước cửa điệu đà hô:
- Lôi đại nhân, khách quý của ngài đã đến.


Rất nhanh lâu môn kéo mở vào trong, Lục Thất nhìn thấy Lôi huyện úy một thân bào y xanh thẫm, lộ ra một khuôn mặt chữ điền rậm rạp râu tràn đầy nét vui mừng.
- Lục huynh đệ, mời vào đi.


Lôi huyện úy hào phóng nói, tương phản với vẻ lạnh nhạt lần đầu tiên.


Trước khi đến, tự Lục Thất cũng đoán được Lôi huyện úy mời mình tới tám phần là để lấy lòng, biểu tình vừa thấy của Lôi huyện úy quả nhiên là thế, hắn cũng không phải loại người cứng nhắc hẹp hòi, vội chắp tay chào hỏi cười nói:


- Lôi đại ca quá khách khí.
Một câu đại ca khiến Lôi huyện úy vui vẻ ra mặt, giơ tay nắm lấy tay trái Lục Thất kéo vào trong, vừa đi vừa cười nói:
- Lục huynh đệ không hổ là quân nhân, cùng một dạng tính tình với lão Lôi nha.


Nhiệt tình của Lôi huyện úy đổi lấy tươi cười Lục Thất, hai người hào sảng phóng khoáng ngồi xuống bên chiếc bàn bày ra trong lầu, Lục Thất vừa nhìn liền thấy trên cái bàn tròn bằng gỗ mễ kính bày ra mấy cái bát, còn có hai vò rượu.


Lôi huyện úy đã chộp lấy một vò rượu, bóc ra phong nê (giấy dán phong kín) hương rượu lập tức tỏa ra bốn phía, Lục Thất ngửi một cái liền biết là trúc diệp thanh lâu năm, rượu này vào miệng ngọt thanh, ngấm vào lại đặc biệt cay nồng.






Truyện liên quan