Quyển 1 - Chương 94: Sau màn

Vương chủ bộ suy nghĩ một chút, ôn tồn nói:


- Vốn là có ba sự việc chờ ngươi xử lý, một là mười ngày sau sẽ do ngươi và Lôi huyện úy hộ tống lương thuế (thuế lương thực) đi Trì Châu, hai là ước chừng một hai tháng sau, ba vị Huyện Úy hộ quân sẽ phối hợp với đại quân triều đình quét sạch thổ phỉ, ba là hai tháng sau do ngươi hộ tống thứ thê của ta và ngân lượng đi kinh thành một chuyến.


Lục Thất ồ một tiếng, kinh ngạc nói:
- Triều đình muốn phái đại quân đến huyện Thạch Đại tiêu diệt phỉ à.
Vương chủ bộ gật đầu nói:


- Không phải huyện Thạch Đại, mà là nhắm vào rất nhiều huyện thành dọc Giang Châu quét sạch, ý tứ của triều đình đó là muốn củng cố phòng ngự Đại Giang, nhất định phải trước tiên an nội.
Lục Thất gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:


- Lần này Thống soái đại quân rất có thể là Vinh Xương, cho dù Thống soái không phải Vinh Xương, Vinh Xương cũng sẽ là tướng lĩnh có thực quyền trong quân, ta xem ngươi cũng là nhân vật tâm cao khí ngạo, ở cùng một chỗ với Vinh Xương còn bị chỉ huy nhất định sẽ tích tụ lửa giận, bởi vậy ta không muốn để ngươi đi phối hợp tiêu diệt phỉ, đổi thành một tháng sau do ngươi hộ tống thứ thê của ta đi kinh thành.


Lục Thất nghe xong trầm mặc một hồi, gật đầu nói:
- Như vậy tốt lắm, cảm tạ Trọng thúc.
Vương chủ bộ lại ôn hòa nói:


available on google playdownload on app store


- Ngươi cũng trở về chuẩn bị một chút đi, năm ngày sau dẫn binh dũng sở bộ, mang theo Đỗ Mãnh và Vương Đạo cùng nhau hộ tống một nửa lương thuế đi Trì Châu, mười ngày sau ta lại lệnh cho Lôi huyện úy dẫn một trăm quan binh hộ tống một nửa còn lại.


Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Trọng thúc, vì sao phải tách ra hộ tống vậy?
Vương chủ bộ ôn tồn nói:


- Lý do rất đơn giản, là vì muốn tính đều công lao cho ngươi và Lôi huyện úy đấy, hơn nữa ngươi dẫn theo binh dũng quân, Lôi huyện úy dẫn quan binh, đi cùng nhau chỉ tổ sinh ra xung đột, với lại ta không nghĩ ngươi và Lôi huyện úy nên thân cận quá.


Lục Thất nghe xong gật đầu im lặng, nói trắng ra là Vương chủ bộ đang kín đáo cho hắn biết, Lôi huyện úy không thể tín nhiệm, kỳ thật hắn cũng có chút hoài nghi Lôi huyện úy có liên quan tới lần ám sát này, tuy nhiên Lôi huyện úy cùng hắn đứng trên một trận tuyến, đôi bên lại không có oán hận, cũng không có xung đột phương diện lợi ích, một điểm đáng ngờ duy nhất, chính là hôm nay Lôi huyện úy dường như cố ý làm cho hắn uống nhiều, có vẻ quá mức nhiệt tình.


- Thiên Phong, thời gian không còn sớm, ngươi về trước đi.
Vương chủ bộ ôn tồn hạ lệnh trục khách.
Lục Thất đứng dậy cáo từ, Lục Thất vừa đi Vương nhị phu nhân tiến vào, ân cần nói:
- Trọng Lang, là ai muốn giết Thiên Phong vậy?


Sắc mặt Vương chủ bộ âm trầm, lạnh nhạt nói:
- Tám phần là Ngưu huyện úy và Lôi huyện úy rồi.
Vương nhị phu nhân giật mình nói:
- Sao lại có Lôi huyện úy tham dự?
Vương chủ bộ cười lạnh nói:


- Họ Lôi kia chính là một con sói lòng dạ thâm độc, ta đã tự dẫn sói vào nhà rồi, tuy nhiên không sao cả, hôm nay gã không giết được Thiên Phong, lại lộ ra cái đuôi.
Vương nhị phu nhân nghi ngờ nói:
- Không thể nào, Lôi huyện úy và Thiên Phong không có xung đột gì ghê gớm mà?


Vương chủ bộ cười lạnh nói:


- Ngoài mặt không có, nhưng trên thực tế xung đột vô cùng lớn đấy, Thiên Phong là lực lượng trung kiên ta dùng để kiềm chế Lôi huyện úy và Ngưu huyện úy, cũng là lực lượng trung kiên đối kháng với Triệu huyện úy và Tôn huyện lệnh, mấy ngày nay họ Lôi kia cùng với Triệu huyện úy và Ngưu huyện úy đều có tiếp xúc, gã là chân đạp ba thuyền, cho nên muốn liên thủ loại bỏ Thiên Phong.


Vương nhị phu nhân kinh sợ lo lắng nói:
- Trọng lang, hiện tại Lôi huyện úy đã hướng về phía Triệu huyện úy, ba Huyện Úy liên thủ, đối với chúng ta là uy hiếp quá lớn.
Vương chủ bộ cười lạnh nói:


- Không cần sợ, ba tên Huyện Úy đó liên thủ cũng không bù được một Thiên Phong, Thiên Phong là một quân tướng giết người không chớp mắt, thật muốn đấu bọn họ căn bản không dám ra sân, lần này ba người bọn họ thất thủ còn không biết là đang sợ hãi thế nào? Sắp tới sẽ không dám lại có kế hoạch gây rối gì đâu.


Vương nhị phu nhân lo lắng nói:
- Mặc dù chúng ta có Thiên Phong ủng hộ, nhưng vẫn là lực lượng trơ trọi nha.
Vương chủ bộ ôn hòa nói:


- Nàng yên tâm, ta không phải chỉ có một mình Thiên Phong ủng hộ, trong huyện Thạch Đại này Triệu huyện thừa cực kỳ có phân lượng đấy, nàng đừng xem Triệu huyện thừa một bộ dạng sắc quỷ già nua, kỳ thực lão so với ai khác đều khôn khéo hơn, lục tào, nha dịch và lao vệ trong Huyện nha gần như đều là tâm phúc của lão, mà ta tuy rằng lệnh cho họ Lôi kia chỉ huy nha binh, nhưng đội trưởng đội phó nha binh hơn phân nửa đều là người của ta, họ Lôi căn bản không quản lý sự vụ, vốn ta nghĩ trấn an gã cho tốt để mượn sức gã, hiện tại gã lòng muông dạ thú vong ân phụ nghĩa, vậy không cần trấn an nữa.


Vương nhị phu nhân gật gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Mân nhi, sắp tới nàng mau chóng đem hai vạn hai bạc cung ứng đánh niêm phong chuẩn bị cho tốt, không tới một tháng, ta sẽ lệnh cho Thiên Phong đưa nàng đi kinh thành.
Vương nhị phu nhân ngẩn ra, kinh ngạc nói:


- Trọng lang, hãy còn cách cuối năm đến ba tháng, có quá sớm hay không.
Vương chủ bộ lắc đầu nói:


- Đúng là hơi sớm, tuy nhiên tình huống năm nay đặc thù, ta có chút bận tâm thế cục kinh thành, nàng sớm đi trước đem bạc gửi vào tiền trang tư nhân, sau đó nán lại kinh thành, ở thêm hơn một tháng, cẩn thận tìm hiểu một chút trạng huống của Thượng Thư phủ, chủ yếu nhất là tình hình của Nhị công tử.


Vương nhị phu nhân giật mình nói:
- Trọng lang, chàng để thiếp đi nghe ngóng là có dụng ý gì hay sao?
Vương chủ bộ trầm mặc một hồi, ôn hòa nói:


- Mân nhi, mấy năm nay ta cung cấp cho Nhị công tử đã tám vạn bạc rồi, mà những năm này ta chưa bao giờ cầu qua Nhị công tử làm việc gì. Cái gọi là nuôi binh ngàn ngày, dùng binh chỉ một giờ, ta vất vả lấy được bạc không thể tặng không cho người, lúc này đây ta phải thử năng lực của Nhị công tử một chút, sau khi nàng đến kinh, ta sẽ phái người khác đưa tin cho Nhị công tử, xin Nhị công tử giúp ta giải quyết Ngưu huyện úy.


Vương nhị phu nhân ồ một tiếng, Vương chủ bộ thoáng dừng rồi lạnh nhạt nói:
- Ngưu huyện úy thật sự đã cùng ta ly tâm rồi, nếu như Nhị công tử không giúp được ta, vậy bạc của ta chỉ có thể đổi chủ thôi.
Vương nhị phu nhân lo lắng nói:


- Nếu như không cấp bạc cho Nhị công tử, chẳng phải là đắc tội Nhị công tử.
Vương chủ bộ ôn tồn nói:
- Không phải là không cấp, mà là từ một vạn giảm xuống còn sáu ngàn, sang năm lại xuống bốn ngàn, nàng hiểu được không?


Vương nhị phu nhân bừng tỉnh gật đầu.
Vương chủ bộ lại nói:
- Sau khi nàng đến kinh thành rồi, không cần để Thiên Phong trở về, vẫn đợi cho đến lúc nàng quay về lại để cho hắn hộ tống nàng về.
Vương nhị phu nhân giật mình nói:


- Thiên Phong rời khỏi nơi này thời gian dài có được không?
Vương chủ bộ ôn hòa nói:
- Rời khỏi một hai tháng không thành vấn đề, Thiên Phong đi rồi, vẫn còn ba tên thuộc hạ khác nắm trong tay cửa thành Tây và binh dũng quân mà.
Vương phu nhân nghi ngờ nói:


- Trọng Lang, chẳng lẽ chàng muốn nhân cơ hội này lôi kéo thuộc hạ của Thiên Phong, muốn tước mất quyền lực của Thiên Phong ư.
Vương chủ bộ cười nhạt nói:


- Ta ngu xuẩn như vậy sao? Ta đã đặt trên dưới bao nhiêu vốn liếng lên người Thiên Phong nàng còn không biết à? Thiên Phong đối với ta không chỉ là trợ lực hiện tại, mà là vốn đầu tư lâu dài của ta. Ta để cho Thiên Phong nán lại kinh thành có ba nguyên nhân, một là tình cảnh của Thiên Phong hiện tại rất xấu, có quá nhiều quan binh căm hận hắn, cho nên ta để hắn đi xa tránh một khoảng thời gian cho tình hình hơi dịu xuống. Hai là như lời nàng nói đấy, ta muốn mượn cơ hội lôi kéo một chút thuộc hạ của Thiên Phong, nhưng không phải vì tước đi quyền lực của Thiên Phong, mà là sau này khi Thiên Phong trở về trong quân đội, ta có thể tiếp tục nắm giữ quân lực cửa thành Tây. Ba là chưa tới một tháng nữa đại quân diệt phỉ của triều đình sẽ phát động tiêu diệt phỉ, hành động tiêu diệt phỉ này nhất định phải có Huyện Úy phối hợp, Thiên Phong thực lực hơn người nhuệ khí quá thịnh, tham dự tiêu diệt phỉ nhất định sẽ lại lập quân công, kết quả chỉ càng rước lấy ghen ghét của người, hiện tại Tống phủ chủ động bày tỏ hảo ý với ta, ta dù gì cũng nên nhường cho Tống Toàn ra một chút danh tiếng lập chút công lao chứ.


Vương nhị phu nhân thoải mái nói:
- Hóa ra Trọng lang cũng có tính toán cho Tống Toàn.
Vương chủ bộ lắc đầu nói:


- Gã Tống Toàn này thật khiến ta băn khoăn, thực lực không có mà lại cứ tự cao tự đại, công tác áp giải lương thuế ta tuyệt không dám dùng gã, đánh mất lương thuế là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ mà đánh mất tính mạng, Tống phủ sẽ lập tức quay sang hận ta, đến cả việc tiêu diệt phỉ ta cũng phải tìm vài người trông chừng gã đấy.


Vương nhị phu nhân áy náy nói:
- Làm cho Trọng lang phải hao tâm tổn trí rồi.
Vương chủ bộ cười khổ nói:


- Hao tâm tổn trí không sợ, đừng làm cho ta lo lắng là được, tiểu tử này trông coi cửa thành Đông, vậy mà gan lớn cực kỳ dám chiếm đoạt thương phí của Triệu huyện úy, cũng may tên Tôn huyện lệnh kia khuyên giải áp chế y, đúng là muốn chọc tức Triệu huyện úy mà, ta cũng không biết làm sao giải thích cho chu toàn với Triệu huyện thừa nữa.


Vương nhị phu nhân cau mày nói:
- Đứa nhỏ này thật sự chẳng biết lợi hại gì cả, chờ hai ngày nữa thiếp đi tìm nó nói chuyện.
Vương chủ bộ vội nói:


- Nàng cũng đừng đi gặp Tống Toàn, bây giờ là Tống Toàn cùng với Triệu huyện úy nảy sinh mâu thuẫn, nàng đi gặp Tống Toàn, thế thì liền biến thành ta là người giật dây, việc này trăm triệu không nên rước vào thân.
Vương nhị phu nhân bừng mình, cười trách:


- Chàng nha, hóa ra là ước gì Tống Toàn đi gây sự thì có.
Vương chủ bộ lắc đầu, hơi hơi mỉm cười.
*****


Lục Thất rời khỏi Vương trạch, trong màn đêm chậm rãi trở về nhà, trên đường đi lại hắn đã suy nghĩ rất nhiều, có việc buồn phiền của tiểu muội, cũng có đủ loại phỏng đoán về chuyện hôm nay bị ám sát, hắn hiểu được Vương chủ bộ đúng là rất nể trọng hắn đấy, trước mắt hai người có mối quan hệ gắn bó như môi với răng, có điều dựa dẫm vào Vương chủ bộ, hắn lại trở thành cái đinh trong mắt rất nhiều người, hắn cũng không phải sợ, chỉ là có chút lo lắng cho an nguy của người nhà.


Về tới nhà hắn đi thỉnh an mẫu thân, cũng không nói đến sự tình bị ám sát, nhưng hắn có nói qua việc một tháng nữa phải đi kinh thành công tác, hắn muốn mời mẫu thân đi huyện Thanh Dương ở cùng với tỷ tỷ mấy ngày này, còn dự tính trong vòng hai mươi ngày tới sẽ chọn một ngày lành thú Tân Vận Nhi qua cửa, mẫu thân vui mừng đồng ý, cũng bằng lòng cho Tân Vận Nhi sau khi qua cửa ba ngày, có thể quay về Vọng Giang Bảo tiếp tục cư trú lâu dài.






Truyện liên quan