Quyển 1 - Chương 109: Điều cầu xin bất ngờ
Tân di nương vẻ mặt vui mừng gật đầu, buông mắt xuống suy nghĩ một chút, mới mở mắt dịu dàng nói:
- Thiên Phong, chuyện cô cô muốn nhờ cháu giúp tí nữa hẵng nói, cô cô nghe nói cháu biết nhìn căn cốt, có thể nhìn căn cốt của cô cô một chút không.
Lục Thất sửng sốt, không nhịn được nhìn về phía Đông Thanh, thấy Đông Thanh sắc mặt khẽ biến, vội la lên:
- Công tử, Đông Thanh chưa hề nói một câu nào hết.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Đông Thanh, ta không trách nàng, Tân cô cô cũng không phải là người ngoài.
Đông Thanh khẽ ồ một tiếng, trên mặt vẫn còn nét bất an cúi đầu xuống.
Lục Thất quay đầu mỉm cười nói với Tân di nương:
- Cô cô, cháu biết thuật nhìn căn cốt, xem người được đo căn cốt có thích hợp với việc tu luyện khí công hay không, cũng không phải thuật giúp người phục hồi lại xương cốt.
Tân di nương gật đầu dịu dàng nói:
- Cô cô biết, cô cô cũng có chút hứng thú đối với loại khí công kia của ngươi, nếu cô cô thích hợp tu luyện, hi vọng ngươi có thể truyền thụ cho cô cô.
Lục Thất kinh ngạc ồ một tiếng, trong lòng biết Tân di nương chắc đã biết dị năng của Đông Thanh, mới muốn tu luyện. Hắn do dự một chút, cự tuyệt chuyện này cũng không được. Lúc đang suy nghĩ, một bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn đã đưa tới trước mặt, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, đành phải giơ tay trái ra giữ lấy bốn ngón tay, ngón giữa tay phải điểm huyệt vị trong lòng bàn tay.
Lúc điểm trúng, Tân di nương phát ra tiếng kêu đau đớn rất nhỏ, sự kiên cường chịu đựng loại đau đớn này, càng khiến Lục Thất khâm phục. Đang lúc chăm chú nhìn, trên khuôn mặt hắn bỗng hiện lên biểu tình kinh ngạc, lòng bàn tay của Tân di nương không ngờ xuất hiện một chút màu son, theo đan thư nói, màu đỏ thắm thuộc về thể chất hỏa thượng thừa, điều này thật khiến cho Lục Thất cảm thấy bất ngờ.
- Sao rồi, thể chất của cô cô có phù hợp luyện khí công hay không?
Tân di nương giọng điệu dịu dàng hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Lục Thất.
- Căn cốt của cô cô là hỏa thượng thừa, chắc sẽ thích hợp với việc tu luyện.
Sự thật bày ra trước mắt, Lục Thất tuy rằng không ngờ nhưng cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, trong lòng hắn không hy vọng tu luyện với Tân di nương dù sao Tân di nương cũng là bề trên.
- Thật vậy ư, nói như vậy cô cô có thể tu luyện loại khí công kia.
Tân di nương vội vàng nói.
Lục Thất chần chờ một chút, gật gật đầu nói:
- Có thể tu luyện nhưng tu luyện loại khí công này cũng có nguy cơ thất bại, một khi không thành rất có thể sẽ ch.ết, Thiên Phong không hy vọng cô cô rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Nghe xong lời khuyên can của Lục Thất, Tân di nương cau mày nói:
- Ngươi không muốn dạy ta?
Lục Thất do dự một chút thẳng thắn nói:
- Vâng, tu luyện loại khí công này sẽ có bất trắc, một khi cô cô có chuyện gì ta sẽ cảm thấy hổ thẹn với Vận Nhi, ngoài ra loại khí công này còn do nam nữ cùng tu luyện, Thiên Phong không muốn vô lễ với cô cô.
Nét măt Tân di nương tối tăm quay đầu nhìn về phía cửa phòng, một lúc sau nhẹ nhàng nói:
- Thiên Phong, ngươi có biết chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp là gì không?
Lục Thất hòa nhã nói:
- Cô cô muốn ta giúp chẳng nhẽ là chuyện tu luyện khí công.
- Không phải, ta muốn cầu ngươi nạp ta làm thiếp.
Tân di nương nhẹ nhàng nói, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh.
Lục Thất sửng sốt, giật mình nhìn Tân di nương, Đông Thanh ở bên cạnh cũng kinh hãi giơ tay bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp khó tin nhìn kĩ Tân di nương.
- Có phải rất giật mình đúng không, có phải cảm thấy ta không biết thẹn, có phải cho là ta điên rồi hay không.
Tân di nương bình tĩnh nhìn Lục Thất, một chuỗi câu hỏi có phải hay không nhẹ nhàng nói ra.
- Không phải, cô cô chắc phải có nguyên nhân gì đó, mới có thể nói chuyện như vậy.
Lục Thất nghe xong trở tay không kịp, lời nói bối rối ứng đối, trong lòng hắn vẫn luôn kính trọng Tân di nương.
- Ngươi nói đúng, ta muốn sống, ta muốn sống tự do, cho nên ta mới cầu ngươi nạp ta làm thiếp.
Tân di nương vẻ mặt có chút kích động nói.
Lục Thất chau mày, lấy lại bình tĩnh, nghĩ một chút mới dịu dàng nói:
- Cô cô, việc cô cô nói này, ta rất khó giúp, cô cô có thể nói cho ta biết cô cô đã gặp phải chuyện gì hay không? Ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô cô.
Tân di nương vẻ mặt đờ đẫn, dịu dàng nói:
- Vốn ta định nhờ Vận Nhi thuyết phục ngươi nạp ta làm thiếp, nhưng hôm nay ngươi đã đến rồi, ta trực tiếp cầu xin ngươi, ta không muốn nói ra sự bất hạnh của ta để cho ngươi thương hại, ngươi cũng đừng nói ta là bề trên nên không thể bất kính. Lý do của ta rất đơn giản, ta thích tính giữ chữ tín của ngươi, thích khúc tuyền vận của ngươi, bây giờ ta gặp phải tai họa, cho nên ta mới cầu ngươi làm nơi tránh gió cho ta, ta hi vọng tuổi già có thể có được một cuộc sống tự do.
Lục Thất nghe xong trầm mặc không nói, yêu cầu của Tân di nương hắn không thể chấp nhận, trầm mặc một lúc hắn dịu dàng nói:
- Cô cô, người gặp đại nạn, ta có thể dùng những cách khác giúp cô cô mà.
Tân di nương đờ đẫn lắc đầu nói:
- Chỉ có ngươi lấy ta làm thiếp mới có thể giúp ta, nếu ngươi không chịu lấy ta ta cũng không thể nói cho ngươi biết vì sao lại đi cầu ngươi, chuyện của ta chỉ có thể tự mình ta gánh vác.
Lục Thất nhíu mày không nói, không thể tưởng tượng được Tân di nương cố chấp như vậy, lại trầm mặc một lúc, Tân di nương khẽ thở dài nói:
- Thiên Phong, ngươi hẳn là một nam nhi dũng cảm quyết đoán, cần hay không cần nhiều nhất hai chữ, ngươi mau nói đi.
- Đây không phải là bức ta hay sao?
Lòng Lục Thất không hài lòng, suy nghĩ một chút giương mắt nghiêm mặt nói:
- Vận Nhi đã biết tâm ý này của cô cô chưa?
- Vận Nhi biết, nhưng ta không muốn con bé sau khi bị ngươi cự tuyệt, sinh ra áy náy, đây là chuyện của ta, hẳn nên do ta tự mình chịu đựng.
Tân di nương ánh mắt bình tĩnh dịu dàng nói.
Lục Thất quay đầu về phía khác suy tư, kì thật hắn cũng biết xuất giá tòng phu, trong tập tục của Đường quốc, việc nữ nhân cùng tộc khác bối phận cùng hầu hạ một chồng, là chuyện bình thường không trái với lễ nghĩa, bởi vì quan hệ nhà mẹ đẻ của các nữ thân quyến trong đại tộc quan gia gần như đều có quan hệ thân thích mơ hồ với nhau.
Nhưng khi loại chuyện này xảy ra với Lục Thất, hắn ở trong lòng cũng không muốn tiếp nhận, nếu Tân di nương là họ hàng xa của Tân Vận Nhi hay một người không có quen biết với Lục gia, vậy chuyện nạp làm thiếp cũng không khó nhưng chính vì quá quen thuộc, một khi cưới vào Lục gia, đó là một việc đáng xấu hổ.
- Công tử, Tân cô cô tốt như vậy, ngài đồng ý đi.
Đông Thanh ở một bên dịu dàng nói.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Đông Thanh, thấy Đông Thanh mặt đỏ bừng, vẻ mặt túng quẫn, đôi mắt lại sáng ngời không e sợ nhìn hắn, cũng không biết tại sao, Lục Thất nhìn Đông Thanh có một cảm giác thư sướng, cảm giác vô cùng thân thiết đáng tin.
- Đông Thanh, ta cưới Tân cô cô làm thiếp, hằng ngày ở cùng với ngươi ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?
Lục Thất ôn tồn nói xong.
Đông Thanh nhỏ giọng nói:
- Công tử, chuyện này không có gì xấu hổ cả, Đông Thanh còn nhớ có một nhà hàng xóm kia khi nam nhân trong nhà qua đời, mẹ con nhà kia liền cùng nhau trở thành thị thiếp của Bao lão gia, các nàng không lo chuyện ăn mặc, sống rất hạnh phúc, chuyện này cũng không có ai chê cười cả, nữ nhân gả vào một nhà thì chính là người một nhà, cũng không cần để ý đến bối phận trước kia.
Lục Thất bất đắc dĩ cười khổ, nhà người ta là nhà người ta, hắn cũng không phải nhà người ta.
Chợt nghe Tân di nương dịu dàng nói:
- Thiên Phong, nếu ngươi chịu lấy ta, ta sẽ không ở lại huyện Thạch Đại nữa, ta chỉ muốn lúc già đi, hồn có nơi để về, ngoài ra trở thành thiếp thất của ngươi, ta cũng có được thân phận thân nhân của quan lại, có thể lợi dụng thân phận quan quyến hợp pháp của mình tự do đi ngao du sơn thủy chiêm ngưỡng các di tích cổ xưa, đi thực hiện giấc mộng nhạc vận của ta.
Lục Thất ngẩn ra kinh ngạc nói:
- Cô cô muốn có được thân phận để tự do đi ngao du à.
- Đúng vậy, ta tuy thân là nữ nhi nhưng lại giống nam nhi chí ở bốn phương, ta cầu ngươi nạp ta làm thiếp, một là vì ngươi rất giống phu quân mà năm đó ta hằng mơ ước có được, năm đó ta cũng hâm mộ dũng sĩ hào hiệp, chán ghét văn nhân hư vinh, hai là đi ngao du tứ phương cần thân phận thân nhân của quan lại mới có thể yên tâm, ba là đi ngao du tốn rất nhiều tiền, chỉ khi ta làm thiếp của ngươi rồi mới có thể không thẹn mà xin ngươi bạc để dùng. Bốn là ta là nữ nhân, thật tâm muốn tìm một gia tộc yên ổn để sống nốt quãng đời này.
Tân di nương nhẹ nhàng nói ra.
Lục Thất nghe xong trầm tư một chút gật đầu nói:
- Nếu cô cô đã không chê ta, vậy ta đồng ý.
Tân di nương nghe xong cũng không vui vẻ, vẻ mặt ngược lại có chút thẫn thờ khổ sở nói:
- Thiên Phong, hôm nay ta là một nữ nhân vô sỉ, ngươi cũng đừng cười chê ta.
Lục Thất thẳng lưng, mắt nhìn nàng dịu dàng nói:
- Nếu trong lòng ta thực sự cười nhạo cô cô, sẽ tuyệt đối không đồng ý với cô cô, ta rất kính nể cô cô có thể nói thẳng thắn, theo đuổi hạnh phúc của chính mình, con người của ta không thích dối trá, nhưng ta cũng thường sống trong hoàn cảnh dối trá.
Tân di nương khổ sở nói:
- Thế giới này không vì bản thân là thiệt thòi, gần như ai cũng sống trong sự dối trá, trong những người mà ta đã từng gặp, chỉ có mỗi mình Đông Thanh là chân thành vô tư đối đãi với người khác.
Đông Thanh sửng sốt, mặt có chút túng quẫn cúi đầu, Lục Thất mỉm cười nhìn Đông Thanh, lúc trước chính vì sự thiện lương thành thực của Đông Thanh, hắn mới mua Đông Thanh và Tiểu Vân về làm tỳ nữ. Chính hắn cũng không được coi là chính nhân quân tử, nhưng lại thích có những người thành thực bên người, điều này khiến cho lòng hắn có thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi.
- Cô cô, lúc cô cô vẫn chưa rời khỏi Chu phủ, ta vẫn sẽ gọi cô là cô cô, bây giờ cô cô hãy nói đã có chuyện gì xảy ra.
Lục Thất ôn tồn nói.