Quyển 1 - Chương 120: Sát kiếp
Lục Thất một mực dõi theo bóng hình Song Nhi đi xa, mãi đến khi không còn bóng dáng nữa vẫn không hề thấy Song Nhi quay đầu nhìn lại. Lòng hắn đắng chát bế tắc, cảm giác mất mát sâu sắc, lâu ngày sinh tình, tình này sinh mau, đi cũng nhanh, trái tim bị đâm một nhát thật khó chịu làm sao.
- Tiểu Thất, thiếp thấy Song Nhi cũng có ý muốn ở lại, không bằng chàng nhận lời cưới Song Nhi làm bình thê, có lẽ Song Nhi sẽ không rời đi nữa.
Ninh Nhi đứng bên cạnh bỗng dịu dàng đề nghị.
Lục Thất ngẩn ra, theo lý thuyết huynh trưởng của Song Nhi là quan lớn kinh thành, Song Nhi đã là quý nữ, hoàn toàn có tư cách làm bình thê của hắn, nếu từ góc độ thực tế xem xét, thậm chí có thể nói hắn sẽ có được thân tộc làm núi dựa mà leo lên cao.
Nhưng hắn sẽ không dùng cái giá này đi cầu Song Nhi ở lại. Vì để giữ người lại mà phải trả giá thật lớn bản thân nó cũng đã mất đi ý nghĩa tình cảm, về sau ở chung với nhau, nhất định đôi bên sẽ sinh lòng ngăn cách không được tự nhiên. Lục Thất không phải là kẻ ham làm quan mà xu lợi nịnh hót người trên.
- Không cần, Lục gia chúng ta quá nhỏ bé, không thể giữ được con chim phượng hoàng Song Nhi này rồi, trở về thôi.
Lục Thất ôn tồn nói xong, dịu dàng đỡ Ninh Nhi trở về sân trong.
Giữa trưa, Lục Thất đi tới hiệu thuốc ở Vọng Giang Bảo thuật lại chuyện của Vi Song Nhi, chúng nữ nghe xong đều rất kinh ngạc, cảm thán nhân sinh lên xuống vô thường. Tân Vận Nhi dịu dàng an ủi Lục Thất hai câu, Lục Thất im lặng cười, hắn không muốn giả dối giải thích hay che đậy điều gì cả.
Sau giờ ngọ, tâm tình Lục Thất tốt lên nhiều, dù sao bây giờ hắn cũng có rất nhiều thê thiếp, mỗi nàng đều xinh đẹp ân cần săn sóc, cộng lại cũng đủ làm vơi đi mất mát trong lòng hắn. Tuy nhiên tâm tình vừa mới chuyển tốt, thoắt cái đã lại âm trầm.
Khi hắn quất ngựa rời khỏi Vọng Giang Bảo được một dặm, ở mỗi đầu trước sau có hai người cưỡi ngựa chặn đường hắn. Hai người phía trước mặc áo bào tro thô ráp, đầu đội nón vành trúc, đối với người suýt chết là Lục Thất mà nói, hai người này quen thuộc đến nghiến răng nghiến lợi.
Lục Thất đoán không ra bốn người này là do ai chỉ điểm, không hiểu sao cứ nhất mực muốn diệt trừ mình. Hắn rất muốn mở miệng nói vòng vo để tìm hiểu cho ra lẽ, nhưng hai mặt thụ địch là điều tối kỵ với võ giả, liền sáng suốt vội giục ngựa phóng xéo, tránh né bốn kẻ địch bọc đánh, đồng thời nhanh chóng lấy cung cài tên, không chút lưu tình ngắm về phía người mặc áo bào thô đã từng đánh lén hắn, bắn ra ba mũi tên.
Tiễn đi như sao xẹt, khoảng cách hơn mười thước, nháy mắt đã phóng tới trước mặt người mặc áo bào thô. Người mặc áo bào thô kia thoải mái tùy ý giơ tay gạt đi, ba mũi tên mạnh mẽ lao tới lại chẳng khác nào ba sợi rơm rạ bị phủi bay ra ngoài. Chiêu thức ấy khiến cho Lục Thất kinh hãi tâm sinh hàn ý, những người này tám phần là cao thủ trên giang hồ. Bị dọa cho khiếp sợ hắn lập tức suy tính cách bảo toàn tánh mạng, khom lưng kích vào mông ngựa một cái phi tới trước, nhắm về hướng thao trường mà đi. Cao thủ giang hồ có lợi hại chăng nữa cũng đấu không lại quân đội kết trận phối hợp quần công.
- Ha hả, còn muốn chạy, hơi bị khó đấy.
Thanh âm trào phúng lạnh nhạt của người mặc áo bào thô truyền vào trong tai Lục Thất, đồng thời xen lẫn tiếng vó ngựa nổ vang.
Lục Thất chỉ là thức thời mà trốn tránh, chứ không phải mất hồn mất vía chạy trối chết, thấy kẻ địch theo đuổi không bỏ, hắn cáu giận lấy tiễn giương cung về phía sau bắn liên tiếp. Một lần bắn này Lục Thất phát hiện, chỉ có người ám toán hắn kia mới có thể thoải mái gạt đi tiễn, ba gã cưỡi ngựa khác chỉ dám né tránh, không dám trực tiếp đánh trả trọng cung lợi tiễn của hắn.
Phát hiện ra điều này Lục Thất sao có thể buông tha, lập tức nhắm đến ba gã kia phóng ra liên châu tiễn, chẳng qua tiễn của hắn là bắn cả người lẫn ngựa, chiêu thức ấy dựng sào thấy bóng (hiệu quả nhanh chóng), một đợt liên châu tiễn vừa ra bắn trúng hai con ngựa, hai con ngựa sau khi trúng tên điên cuồng lồng lộn, bốn kẻ địch truy đuổi bị tách làm hai nhóm.
- Tiểu tử, tài bắn cung tốt lắm nha, chẳng qua ta không có hứng thú chơi với ngươi.
Lục Thất nghe thấy thanh âm âm u lạnh lẽo của người mặc áo bào thô, quay đầu nhìn lại liền kinh hãi, vội vàng rút ra trường đao. Chỉ thấy người áo bào thô kia từ trên ngựa tung người, tựa như một con hôi ưng thật lớn bằng tốc độ vượt qua cả ngựa phi lăng không đánh tới.
- Đi chết đi.
Lục Thất trong lúc khiếp sợ thân người vẹo sang bên chân rời khỏi bàn đạp, ở trên lưng ngựa xoay người tay trái kéo cương đảo ngựa, tay phải vung lên trường đao, thuận thế hung bạo chém tới người mặc áo bào thô đang lăng không đánh tới.
Người mặc áo bào thô trên không trung tung ra song chưởng. Thật không ngờ lại dám cứng rắn bay lên cao một thước né tránh đao trảm, quát lạnh một tiếng chân phải đá ra, tựa như ảo ảnh trong nháy mắt lướt tới trước ngực Lục Thất, Lục Thất đau đớn kêu một tiếng lồng ngực giống như bị một cây gỗ nện vào, thân thể cứng rắn lập tức bị một cước này đá văng khỏi lưng ngựa, khi sắp rơi xuống mặt đất, hắn ở lưng chừng cố gắng vung tay lợi dụng quán tính để giữ thăng bằng thân thể, chân miễn cưỡng chạm đất giật lùi mấy thước mới đứng vững, lập tức vung đao chặn ngang ngực, toàn lực vận khởi La Hán khí công hộ thể.
Người mặc áo bào thô đạp rơi Lục Thất xuống ngựa, bản thân thì tự nhiên nhẹ nhàng đáp xuống đất, dáng vẻ kia tựa hồ một ngọn cỏ cũng có thể chống đỡ y. Loại bản lĩnh này làm cho Lục Thất kinh hãi biến sắc, trong lòng biết cho dù đám binh dũng có tới kịp lúc cứu hắn, chỉ sợ cũng vô dụng thôi, muốn sống chỉ có thể trông cậy vào bản thân.
- Tiểu tử, ngươi làm sao giải được thi trùng độc đấy?
Người mặc áo bào thô không tiếp tục tấn công Lục Thất, ngược lại thoải mái đưa ra vấn đề.
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết, ngươi thân là tiền bối không ngờ lại đánh lén hậu bối, ngươi không sợ bị người đời nhạo báng à.
Lục Thất cứng rắn, mạnh mẽ hỏi ngược lại.
Người mặc áo bào thô lạnh lùng nhìn Lục Thất, thanh âm âm trầm nói:
- Tiểu tử, không cần dùng lời khiêu khích ta, vô ích thôi, cũng không cần nghĩ đấu với ta. Võ công cường ngạnh của ngươi dùng trên chiến trường rất thực dụng, nhưng cùng với cao thủ võ đạo chân chính đơn đả độc đấu, khẳng định chỉ có thua thiệt. Nếu ta muốn giết ngươi, chỉ cần dùng Tiểu Thiên Tinh Âm Chưởng nhẹ nhàng nhấn một cái, ngươi sẽ lập tức toàn thây mà mất mạng. Nếu ngươi tình nguyện nói cho ta biết thi trùng độc làm thế nào để giải, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi có thể một chưởng giết chết ta, vì sao còn dùng thủ đoạn hạ độc để ám toán?
Người mặc áo bào thô âm trầm nói:
- Điều đó rất đơn giản, thứ nhất ta coi ngươi là người thử độc, thứ hai ta không muốn để người khác biết chuyện ngươi bị người trong giang hồ giết chết. Được rồi, bây giờ nói đi, nói ra rồi hôm nay ngươi có thể được sống.
Lục Thất nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Ta nói ra, ngươi sẽ chịu tha cho ta sao, ngươi cho là dỗ hài tử à? Loại người như ngươi chỉ bằng cái tính tình ỷ lớn hiếp nhỏ, căn bản sẽ không giữ chữ tín, ngươi là đồ sâu bọ đê tiện.
Đôi mắt của người mặc áo bào thô lập tức giống như phun lửa nhìn thẳng Lục Thất, lúc này ba gã mặc áo bào thô khác cũng đã chạy tới bao vây Lục Thất, một gã trong đó hô:
- Sư thúc, không cần hỏi hắn, người nhà của tiểu tử này khẳng định biết, giết hắn xong, chúng ta đi tới hiệu thuốc kia tìm bọn đàn bà hỏi là được.
- Đúng vậy, sư thúc, thê thiếp của tiểu tử này dáng dấp không tệ, vừa vặn cho chúng ta tiết hỏa.
Một gã áo bào thô khác vẻ mặt ɖâʍ tà nói.
Ánh mắt Lục Thất tức thì trở nên hung ác nhìn chòng chọc gã mặc áo bào thô kia, thình lình khom lưng cong chân động thức Hóa Hổ Nhảy Khe Núi, thân như lôi đình bắn tới trước ba thước, mãnh liệt đâm ra trường đao.
Gã mặc áo bào thô kia kinh hãi khiếp sợ sự hung mãnh của Lục Thất, cuống quít phóng người sang trái, sau khi nhảy lùi về sau, thân trên vươn dài quay lại phản công, tay phải biền chỉ điểm hướng sườn trái Lục Thất, thế công của Lục Thất dường như quá mạnh nên không kịp vòng qua né tránh, mắt thấy ngón tay sắp đâm vào sườn trái, thân thể Lục Thất lại đột ngột hạ thấp nghiêng người, cánh tay trái vươn ra cấp tốc kẹp lấy ngón tay điểm tới, tay phải đảo trường đao nắm kề sát cánh tay, mạnh mẽ xoay người, lưỡi đao quét qua gã mặc áo bào thô, huyết quang tàn khốc phun ra một cái đầu người rơi xuống đất.
Một chiêu kia của Lưu Thất lưu loát xảy ra trong nháy mắt, những người còn lại vây quanh hắn ngẩn ra, người mặc áo bào thô được xưng là sư thúc kia da mặt thoáng co giật, nhưng lại bình tĩnh nói:
- Hư thật cũng không nhìn được, thật sự là ngu xuẩn, chết không oan.
Hai gã mặc áo bào thô khác thần tình kinh sợ đến cực điểm, đồng loạt bật người muốn tung chưởng tới, áo bào thô sư thúc khoát tay chặn lại, lạnh nhạt nói:
- Đủ rồi, nếu các ngươi chết hết, ta không có mặt mũi nào đi gặp sư huynh đâu, cút sang một bên.
Hai gã mặc áo bào thô nghe xong, vội yên lặng lui ra ngoài mười thước, đối với sự lăng mạ của ‘sư thúc’ không dám có nửa điểm bất mãn.
Còn lại hai người bọn họ đứng song song, áo bào thô ‘sư thúc’ âm trầm nói:
- Tiểu tử, thuật vồ sát của ngươi mau chuẩn độc, nếu là làm sát thủ, trái lại rất thích hợp đấy.
Lục Thất giết xong một người, bị mùi máu tanh kích thích, lòng đột phát nhuệ khí giết chóc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kẻ địch nhếch miệng cười nói:
- Ngươi nói lời vô dụng làm gì? Đến đây đi.
Áo bào thô ‘sư thúc’ âm trầm nói:
- Đao của ngươi đúng là nhanh, đáng tiếc lại đụng phải ta.
Tiếng nói vừa dứt, một cái bóng xám đánh về phía Lục Thất, Lục Thất rống to một tiếng trường đao chém thẳng, một đao kia hung mãnh chém xuống khoảng không, trong lòng chợt biết không ổn, vai phải đau xót bị đánh trúng một chưởng, một chưởng kia đánh cho Lục Thất đau đến thấu xương, tựa như kim thép châm vào xương.
Ồ! Áo bào thô ‘sư thúc’ một chưởng đắc thủ lại kinh ngạc hô một tiếng, kế tiếp bóng xám bên cạnh Lục Thất chợt trái chợt phải chợt trước chợt sau, từng chưởng từng chưởng tung ra tựa như bàn tay vô hình, tránh thoát lưỡi đao chém điên cuồng của Lục Thất, từng chưởng từng chưởng đánh lên người Lục Thất, đánh cho Lục Thất ngã trái ngã phải giống như gã say rượu.
Lục Thất trong vòng hai mươi giây đã trúng sáu chưởng, trong cơn đau đớn hắn mù quáng vung trường đao trong tay chỉ dùng một chiêu ‘Dạ chiến bát phương’, đáng tiếc đao của hắn nhanh, nhưng lại chém không được kẻ thù, hiện ra trước mắt đều là bóng xám vút qua.
Bóng xám bỗng nhiên biến mất, áo bào thô ‘sư thúc’ trở lại ngoài ba thước, Lục Thất cố nén thân thể đau nhức vội vàng đề phòng nhìn lại, thấy áo bào thô sư thúc đứng đó khẽ thở dốc, đang dùng một ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm, hắn không biết kẻ thù vì sao dừng đánh, chẳng lẽ là có sức mà không dùng được? Không thể nào.
- Tiểu tử, không thể tưởng được ngươi cũng tu luyện Tiên Thiên công, thật không ngờ Tiểu Thiên Tinh Âm Chưởng của ta không tổn thương được ngươi.
Áo bào thô ‘sư thúc’ trong lúc thở dốc nhìn hắn chằm chằm một lúc, chợt âm trầm lên tiếng nói.
Lục Thất ngẩn ra, thoáng xem xét thân thể quả nhiên không cảm giác thấy nội thương, lòng không khỏi vui mừng, vừa giương mắt nhìn lên sắc mặt hắn liền trở nên khó coi, hắn thấy trong tay phải áo bào thô ‘sư thúc’ nhiều ra một chuôi xích hứa chủy thủ, mũi chủy thủ kia phiếm vàng, dường như không phải do sắt thường chế tạo thành.
- Tiểu tử, Âm Chưởng không gây thương tổn được ngươi, vậy thì hãy thử chuôi ‘Tê Nguyệt’ được chế tạo từ Vẫn Tinh thiết này xem, nó là bảo bối chém sắt như chém bùn đấy, nếu ngươi bị nó đâm mà vẫn không sao, ta đây chỉ còn đường tháo chạy.
Áo bào thô ‘sư thúc’ âm trầm nói.
Lục Thất nghe xong lòng sinh hàn ý, biết hôm nay thật là dữ nhiều lành ít rồi, hắn nắm chặt đao vắt ngang tim, dù cho có chết cũng muốn vớt vát chút vốn liếng.
- Tiểu tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi chịu nói ra thi trùng độc giải thế nào, ta sẽ tha cho ngươi sống thêm một ngày, ngày mai lại đến giết ngươi.
Không ngờ áo bào thô ‘sư thúc’ lại đề cập tới cách giải thi trùng độc.