Quyển 1 - Chương 122: Điểm thiếu hụt của Tiên Thiên công
Lục Thất mới rời khỏi một lát, lập tức có năm con ngựa chạy như bay tới, người cầm đầu mặc quan y đúng là Đỗ Mãnh, bốn người còn lại là binh dũng truyền lệnh binh. Năm người trông thấy thi thể vội xuống ngựa, sau khi cẩn thận điều tr.a phát hiện trên người một gã mặc áo bào thô có kim bài viết chữ Chu quốc, điều này chứng minh bọn người mặc áo bào thô chính là kẻ địch từ Chu quốc tới.
Một gã truyền lệnh binh nhặt được một cây cung, lập tức kêu lên:
- Đại nhân, cây cung có số hiệu này là vật sở hữu của Lục đại nhân, bốn tên thám tử Chu quốc này nhất định là do Lục đại nhân giết rồi.
Đỗ Mãnh tiếp nhận cung quan sát, thoáng trầm tư rồi phân phó nói:
- Chuyện này chờ gặp được Lục đại nhân rồi nói sau, hiện tại các ngươi không được nói lung tung ra ngoài đấy.
Bốn gã lính liên lạc đáp ứng, một lát sau hơn ba mươi binh dũng chạy đến, đem bốn cỗ thi thể vận chuyển đến thao trường đặt ở bên ngoài chờ lệnh bên trên.
*****
Lục Thất vội vàng chạy đến rừng trúc nơi tu luyện, xuống ngựa còn chưa kịp buộc ngựa đã lao vội tới mảnh đất trống, cuống cuồng ôm đứng Tiểu Thanh, hai thân thể dán sát vào nhau, sau đó nhắm mắt nhìn thấu bắt đầu chữa thương cho Tiểu Thanh.
Thương thế trên người Tiểu Thanh rất nặng, lâm vào nửa hôn mê, Lục Thất y theo ‘Thiên Thư Kỳ La’ ghi lại, bắt đầu tự mình dùng ý niệm thúc giục Huyền Châu hóa ra hắc châm, từng mũi từng mũi theo thứ tự đâm vào mạch huyệt của Tiểu Thanh, theo từng mũi châm tiến vào huyệt đạo thân thể mềm mại của Tiểu Thanh quằn quại rên rỉ, một lát sau, tiểu Thanh từ trong hôn mê tỉnh lại, Lục Thất vội đỡ nàng đi vào trúc lâu, hai người tiến vào trạng thái song tu.
Mãi đến đêm khuya giờ tý, Lục Thất mới thu công, hắn thành công cứu chữa Tiểu Thanh, thân thể trọng thương của hắn trong lúc không phát giác đã tự lành rồi.
Chẳng qua sau khi nội thị, hắn phát hiện Huyền Châu trong cơ thể so với trước nhỏ đi một vòng, đoán chừng là nhỏ đi một phần tư. Tổn thất nguyên khí nghiêm trọng như vậy, khiến cho Lục Thất hiểu được chỗ thiếu hụt của Tiên Thiên dị công, chính là mỗi lần vận dụng sẽ tiêu hao vô cùng nhiều.
Vận dụng Tiên Thiên dị công sẽ phải hao tổn tinh khí sinh cơ cốt rễ, nói một cách dễ hiểu đó là Tiên Thiên dị công không đủ uy lực để duy trì thời gian dài. Vận dụng Tiên Thiên dị công, cũng giống như hai người chạy đua đường dài một cây số, một người bộc phát lực lượng chạy như điên trên dưới một trăm thước, người còn lại thì dùng tốc độ bình thường đều đều chạy băng băng.
Lục Thất đã thông suốt chỗ thiếu hụt của người mặc áo bào tro kia rồi. Loại công kích tốc độ này vô cùng khủng bố, thân thể có thể nhẹ bổng bay lên trời như thần tiên, nhưng lại ngầm tồn tại một cái giá lớn phải trả là hao tổn nguyên khí. Nguyên khí so sánh với lực lượng cơ thể chẳng những rất dễ hao tổn, hơn nữa càng khó khôi phục. Lực lượng cơ thể hao tổn rồi, nghỉ ngơi ăn cơm là có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng nguyên khí của Tiên Thiên dị công mà bị hao tổn, chỉ có thể thông qua tu luyện chậm chạp phục hồi.
Lục Thất rõ ràng rồi, nếu hắn cùng với tên áo bào tro sư thúc kia đồng thời rơi vào giữa vòng vây của trăm tên quan binh, kết quả là tỷ lệ sinh tồn của hắn tuyệt đối sẽ lớn hơn áo bào tro sư thúc. Nếu hắn có dẫn theo Đỗ Dũng và Lãnh Nhung cùng đi, ba người hô ứng hợp lực công kích chống lại, tên áo bào tro sư thúc kia chưa chắc đã dám mạo hiểm đánh giết hắn.
Bằng vào La Hán khí công, hắn có thể hùng dũng chém giết một thời gian dài. Mà áo bào tro sư thúc kia tuy rằng có thể di động như cuồng phong, nhưng đối mặt với trận công kích đao thương như rừng, mũi tên lông vũ như mưa, hành động này chẳng khác nào sa vào vũng bùn. Người mặc áo bào tro liên tục điều khiển vận dụng Tiên Thiên công, chỉ khiến cho lực lượng của mình đột ngột biến đổi trở nên yếu nhược.
Lục Thất còn có thể vung trường đao dũng mãnh gan dạ chém giết trăm binh, nhưng áo bào tro sư thúc cho dù trong tay có bảo chủy, một khi cuồng phong Tiên Thiên công bị dùng hết, có thể giết mười mấy người đã là cực hạn rồi, chỗ thiếu hụt của Tiên Thiên công chính là bất lợi trong quần chiến, thích hợp nhất trong võ đấu hoặc tập kích bất ngờ từng người.
Dịu dàng đỡ Tiểu Thanh từ trong mộng mới tỉnh, sung sướng trong lòng Lục Thất không cách nào hình dung được. Hắn mở ra cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thân thể nhỏ xinh, Tiểu Thanh e lệ ghé sát, hai người ôm nhau hồi lâu mới nhẹ nhàng tách ra.
Rừng trúc rậm rạp che lấp bầu trời, những cây trúc trong đêm tối đung đưa theo gió khe khẽ vang lên âm thanh rào rào, tựa như có vô số bóng đen đang di động. Tiểu Thanh mới rời khỏi ngực Lục Thất, lập tức bị những cái bóng đen cùng với tiếng động kỳ quái dọa cho kinh hãi ghé sát trở về.
- Công tử, nơi này là chỗ nào vậy?
Tiểu Thanh kinh sợ nhỏ giọng hỏi.
- Không phải sợ, nơi này chính là rừng trúc chúng ta trước đây đến tu luyện, cách Vọng Giang Bảo rất gần.
Lục Thất dịu dàng giải thích, cánh tay yêu thương nhẹ ôm Tiểu Thanh.
- Nơi này là rừng trúc kia sao.
Tiểu Thanh nhỏ giọng nói, nỗi kinh hãi khiếp sợ trong lòng nàng cũng giảm đi.
- Đúng vậy, là khu rừng trúc kia.
Lục Thất dịu dàng đáp lại.
- Công tử, thương thế của chàng, không sao chứ?
Tiểu Thanh lo lắng nhỏ giọng hỏi.
- Đã khỏi rồi, nàng không cần lo lắng.
Lục Thất ôn nhu đáp lại.
Tiểu Thanh khẽ ồ một tiếng, đầu dán lên thân thể Lục Thất im lặng, một lát sau, Lục Thất ôn tồn hỏi:
- Tiểu Thanh, hôm nay nàng làm thế nào biết mà chạy tới giúp ta?
Tiểu Thanh nhỏ giọng nói:
- Lúc ấy thiếp thân đang ở trong phòng luyện cầm, lòng bỗng cảm giác hồi hộp bất an, linh cảm thấy công tử dường như sắp phải chết đi, thiếp thân trong cơn sợ hãi liền chạy ra ngoài. Chạy thẳng đến nơi đó, thấy người kia nâng đao muốn giết công tử, thế nên liền lấy ra ngân châm lao thẳng tới. Thiếp vốn muốn đâm vào cổ họng người nọ, nhưng người nọ phản ứng quá nhanh, một châm kia đâm lệch, người nọ sau khi bị đâm trúng, cũng đâm ngược lại thiếp thân một cái.
Lục Thất khẽ ồ một tiếng hơi ôm chặt Tiểu Thanh, trong bụng nghĩ lại mà sợ. Nếu như không nhờ Tiểu Thanh liều chết đâm ra một châm kia kềm chế kẻ địch, một đao của hắn nhất định không có cơ hội trúng đích. Trước đây vốn tưởng dị năng đoán vị trí của Tiểu Thanh là vô dụng, chỉ có thể dùng để giám thị đường đi của hắn, nhưng bây giờ lại nhờ vào dị năng cảm giác này mà kịp thời cứu hắn một mạng, thật sự là may mắn không tưởng được.
- Tiểu Thanh, lúc ấy người nọ cầm đao, nàng không sợ sao?
Lục Thất ôn nhu hỏi.
Tiểu Thanh chần chờ một chút, cúi đầu khẽ nói:
- Lúc này nhớ tới cảm thấy thật sợ hãi, khi đó thiếp lại không nghĩ tới sợ hãi, mắt thấy người kia muốn giết công tử, suy nghĩ trước tiên của thiếp là muốn đâm người nọ cứu công tử.
Lục Thất nghe xong trái tim vô cùng ấm áp, lặng lẽ khom lưng duỗi cánh tay ôm ngang Tiểu Thanh vào ngực, dịu dàng nói:
- Tiểu Thanh, chúng ta ra ngoài ngắm trăng đi, ở bên nhau đến hừng đông nhé.
Tiểu Thanh ngượng ngùng ừ nhẹ một tiếng, một đôi mắt xinh đẹp trong suốt sáng ngời, dựa vào lồng ngực Lục Thất tựa như một con cừu nhỏ dịu ngoan.
Lục Thất cúi đầu khẽ hôn trán nàng một cái, bế nàng cất bước ra ngoài. Ánh trăng ngoài rừng trúc như dòng sông bạc trút xuống, màn đêm mênh mông vô bờ thật tĩnh lặng, tiếng vó ngựa lộc cộc nhẹ vang, một con ngựa lặng lẽ đi theo chủ nhân, tản bộ dưới ánh trăng.
Ngày hôm sau, Lục Thất vừa đến thao trường thì nghe Đỗ Mãnh báo cáo, hắn đối với việc Đỗ Mãnh phong tỏa chứng cớ rất hài lòng. Chuyện giết chết bốn mật thám hắn không định kể công, công lao này nếu báo lên trên, có lẽ sẽ có hậu hoạn, lập tức giao phó Đỗ Mãnh coi như là vụ án không có đầu mối báo lên trên, cứ nói không biết là người nào đã giết chết thám tử Chu quốc.
Hắn vừa mới phân phó xong không bao lâu, lúc mặt trời lên cao chợt có một người quen tới, chính là tùy tùng nhà quan của Vi Hạo đại nhân, tên là Ôn Vũ, là người có vết xẹo trên mặt đêm nọ đến lão trạch Lục gia thăm dò. Mục đích Ôn Vũ đến là thăm hỏi bốn cỗ thi thể do ai giết. Việc này còn chưa thượng báo, thế mà vị Vi Hạo đại nhân kia đã biết rồi, tin tức thực sự rất linh thông.
Lục Thất không nói gì, mang theo Ôn Vũ đi tới chỗ thi thể, lệnh cho người đem đồ vật lục soát được trên thi thể giao cho Ôn Vũ, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ôn đại nhân, bốn gã mật thám Chu quốc này không biết là do ai giết cả, ta nể mặt Song Nhi, đem vật chứng này giao cho ngươi, ngươi nói là ai thì chính là người đó.
Ôn Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra, vội chắp tay thi lễ nói:
- Đây là công lao của Lục đại nhân, tại hạ sao có thể chiếm đoạt.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Công lao này ta lập được cũng không có bao nhiêu ưu đãi, không bằng đưa cho đại nhân giao ra một cái nhân tình, Ôn đại nhân không cần phải khách khí đâu.
Ôn Vũ lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Vậy đa tạ Lục đại nhân, ân tình của Lục đại nhân, ta cùng Vi đại nhân sẽ nhớ kỹ.
Lục Thất cười khách sáo hai câu, xem như lợi dụng phế phẩm đổi lấy một nhân tình. Nhóm bốn người Ôn Vũ đều là Phủ vệ của Hình Ti Đại Lý Tự, công lao giết chết mật thám Chu quốc này nếu thượng báo, có khả năng sẽ là một công trạng lớn, đặt trên người Lục Thất, trình lên Châu nha nhất định sẽ chỉ mắc cạn.
Ôn Vũ mang theo xe vận chuyển thi thể đi rồi, trong đầu Lục Thất chợt chạm vào nghi vấn. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới Vi Hạo đi đến huyện Thạch Đại, chỉ sợ cũng không hẳn là vì tìm muội muội, chẳng lẽ là có công sự trong người kiêm xử lý việc tư. Suy nghĩ cũng chỉ trong chốc lát, dù sao việc không liên quan đến mình không mất công nghĩ tiếp.
Thẳng đến mấy ngày sau, từ nơi Vương chủ bộ, Lục Thất mới biết được Vi Hạo lần này tới là có công vụ. Công vụ chính là xét xử mật thám Chu quốc xâm nhập ở các huyện ven sông Trường Giang. Ân tình Lục Thất đưa ra rất đúng lúc, vừa ứng trợ giúp cho năm người Vi Hạo lập công.
Gần trưa, Lục Thất trở về hiệu thuốc ở Vọng Giang Bảo. Tân Vận Nhi vừa thấy hắn lập tức quan tâm hỏi, lại nhìn thấy miệng vết thương khép lại nhàn nhạt trên người hắn, một đôi mắt đẹp ngân ngấn nước mắt, làm cho lòng Lục Thất cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy nàng an ủi khuyên giải.
Chuyện hắn bị thương, Tiểu Thanh được hắn căn dặn chỉ cho Tân Vận Nhi biết, Tân Vận Nhi nghe xong bị dọa cho tâm thần hốt hoảng lòng bi thương mãi đến trưa, tận mắt thấy Lục Thất bình an rồi mới thả lỏng trong lòng, tự nhiên khó tránh khỏi dùng ngữ điệu mềm mại dặn dò một hồi.
Sau khi ăn xong, Lục Thất đề xuất lập phòng cho Tiểu Thanh. Tân Vận Nhi vui vẻ đồng ý, nhưng Tiểu Thanh nghe xong lại quật cường cự tuyệt. Nàng thành khẩn tỏ rõ bản thân thích làm thị thiếp đồng hành chủ mẫu Vận Nhi, thích xuống bếp nấu cơm cho mọi người, nếu lập phòng làm chính thiếp, nàng ngược lại sẽ bị gò bó không vui vẻ.
Kỳ thực Tiểu Thanh không muốn cũng có nguyên do. Nếu Tiểu Thanh lập phòng sẽ khiến cho Tân Vận Nhi rất khó xử, chuyện Tiểu Thanh liều chết cứu Lục Thất không thể công khai, một khi lập phòng cho Tiểu Thanh, người không vui nhất nhất định là Tiểu Vân.
Tiểu Vân có một tâm hồn hoạt bát khéo hiểu lòng người, nhưng cũng đi đôi với khuyết điểm là lòng đố kỵ rất lớn. Tiểu Thanh thân là muội muội, nếu thật cưỡi trên đầu Tiểu Vân, Tiểu Vân nhất định sẽ khổ sở sinh oán hận. Tiểu Thanh cự tuyệt quả thật khiến cho Tân Vận Nhi nhẹ nhàng thở ra, làm nữ chủ quản gia thật là khó, nhất là với tính tình thiện lương ôn hòa của Tân Vận Nhi lại càng khó khăn gấp bội.