Quyển 2 - Chương 30: Phân công
Lục Thất nghe xong giật mình, gật đầu đồng ý nói:
- Đại nhân nói rất có lý, binh tùy tướng chuyển, nếu các tướng lĩnh trên dưới một lòng thì sẽ trở thành một đội quân có chiến lực mạnh mẽ.
La Trưởng sử ôn hòa nói:
- Lục huynh đệ là tướng tài trí võ song toàn, ta có được Lục huynh đệ sẵn sàng góp sức đã là may mắn vô cùng, sau này Lục huynh đệ chính là Phủ Quân Lữ Soái của Ung Vương Phủ, thuộc trị hạ của Bàng Huy Tư mã, về phần chế độ nhân viên Lữ Soái của Lục huynh đệ, trong đó có mười hai Tham vệ có thể tự tiến cử, Đội trưởng Tham vệ chính là Nhân Dũng Giáo úy cấp bậc Chính cửu phẩm, đội phó là Nhân Dũng Phó Úy cấp bậc Chính Cửu phẩm, mười Tham vệ đều là Bồi Nhung Phó Úy cấp bậc là Tòng Cửu phẩm.
Còn lại thì do Ung Vương Phủ sai khiến, bao gồm là một Trung quân Giáo Úy cấp bậc Bát phẩm, một Lục Sự quân Tào cấp bậc bát phẩm; năm đội trưởng Nhân Dũng Giáo Úy thống lĩnh quân cấp bậc Chính cửu phẩm; năm đội phó Nhân Dũng Phó Úy thống quân cấp bậc Chính cửu phẩm; cộng thêm Lục Huynh đệ, biên chế quan tướng Lữ Soái của Lục huynh đệ tổng cộng hai mươi lăm người.
Lục Thất đáp một tiếng, điều này so với biên chế mà hắn đề xuất còn nhiều hơn mười người, vội hành lễ nói:
- Hạ quan tạ ơn đại nhân trọng dụng.
Tam phu nhân nói tiếp:
- Lục huynh đệ, hôm qua ta đã nói, việc cung cấp quân lương của ngươi và vị Vương đại nhân kia có chút thay đổi, đổi thành cố định cung cấp một vạn hai ngàn lượng, sau này biên chế nhân viên quan tướng của Lục huynh đệ sẽ do Ung Vương phủ cấp, nếu Binh bộ quy năm trăm binh lính, vậy năm trăm binh lính kia cũng do Ung Vương phủ cấp phát.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đại nhân, ý của ngài là một vạn hai ngàn lượng đưa đến quý phủ để cấp, hay là do hạ quan dùng danh nghĩa Ung Vương phủ để cấp, trước tiên phát lương cho quan binh trú ở bên ngoài, số bạc còn dư lại bất luận nhiều hay ít đều đưa đến quý phủ.
La Trưởng sử và Tam phu nhân liếc nhau một cái, mới mỉm cười nói:
- Là loại thứ hai, trước tiên để Lục huynh đệ cấp, số bạc còn lại thì đưa đến kinh.
Lục Thất nghiêm trang nói:
- Xin đại nhân yên tâm, cấp phát lương cho quan binh trú bên ngoài xong, ta sẽ phái người đến kinh lấy quân lương, cũng sẽ không để người khác biết quân lương là do huyện Thạch Đại cấp.
La trưởng sử mỉm cười gật đầu, rất hài lòng với Lục Thất, cười chuyển đề tài:
- Nghe nội nhân nói, một trong những mục đích mà Lục huynh đệ đến kinh thành là hộ tống huynh trưởng đi thi, lệnh huynh cũng là tài sĩ văn võ song toàn sao?
Lục Thất đáp:
- Huynh trưởng của hạ quan là một văn nhân, không biết võ công, đương kim Đường Hoàng tổ chức thi cử, cho nên mới hy vọng thi đỗ làm quan.
La trưởng sử “ồ” một tiếng, nói:
- Tài hoa của lệnh huynh như nào?
Lục Thất nói:
- Huynh trưởng của hạ quan có tài hoa rất cao, thông kim cổ, thông thi tử, không giống hạ quan chỉ thích theo tiên phụ học võ.
La trưởng sử mỉm cười nói:
- Lệnh huynh tài nhân sĩ tài hoa, ngày mai có thể đưa tới gặp ta, ta có thể sai người tiến cử đấy, đảm bảo lệnh huynh có thể có vinh quang nhập điện thi gặp Đường Hoàng bệ hạ.
Lục Thất nghe vậy mừng rỡ, nếu huynh trưởng có thể làm quan, đây chính là vinh quang của Lục gia, dù sao không khí hiện giờ là trọng văn khinh võ, bèn hành lễ trịnh trọng nói:
- Nếu gia huynh có thể làm quan, Thiên Phong vô cùng cảm tạ đại nhân.
La Trưởng sử mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ không cần phải nói cảm ơn sớm làm gì, đương kim Đường Hoàng thích Phật thiện từ, nếu lệnh huynh không phải là nhân sĩ tài hoa, vậy thì ta cũng bất lực đấy.
Lục Thất tự tin nói:
- Văn tài của gia huynh rất cao, ngày mai Thiên Phong sẽ đưa huynh trưởng đến bái kiến đại nhân.
La Trưởng sử mỉm cười gật đầu, Lục Thất nói dứt lời chợt nghĩ tới một chuyện, chần chờ một chút nói:
- Đại nhân, ngày mai tôi còn có chút việc cá nhân phải làm, sợ là không thể dẫn huynh trưởng tới gặp ngài được, không biết có thể để huynh trưởng tự mình đến gặp đại nhân được không.
- Đương nhiên có thể, tuy nhiên năm ngày sau chức ấn và công văn của Binh bộ sẽ phát ra, nói cách khác năm ngày sau, Lục huynh đệ chính thức nhậm chức Quân Lữ Soái Ung Vương Phủ, sau đó Lục huynh đệ sẽ chấp hành nhiệm vụ hộ tống của Ung Vương Phủ.
La Trưởng sử ôn tồn nói.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Đại nhân, không biết là nhiệm vụ hộ tống gì ạ?
La Trưởng sử nói:
- Nhiệm vụ hộ tống lần này chắc sẽ không giấu các ngươi, ước chừng sang năm, triều đình sẽ đưa một nhóm báu vật đi Hán quốc, hơn nữa an toàn của Ung Vương sẽ nhóm Dực Vệ môn Vương Phủ phụ trách, mà ngươi và những quan tướng mới nhậm chức khác sẽ phụ trách phối hợp Long Uy Tiêu tục vận chuyển bảo vệ số báu vật này. Nhiệm vụ hộ tống lần này sẽ là điều kiện để công thưởng quan tướng cho các ngươi, thành công thì các ngươi được công khai nhậm chức, thất bại các ngươi sẽ trắng tay.
Lục Thất nghe xong tâm trạng trở nên nặng nề, nguyên nhân nặng nề không phải là việc hộ tống phiêu lưu, mà là cảm thấy vận mệnh của Đường quốc quá sa sút, Ung Vương làm Quốc sử mang theo lễ trọng đi Hán quốc, vậy thì rõ ràng là dùng sách lược cống tiến để lấy lòng, đi cầu liên minh với Hán quốc rồi. Đi cống nạp liên minh, không bằng dùng để nuôi dưỡng tinh binh có thể cường quốc.
- Lục huynh đệ, ngươi không muốn chấp hành nhiệm vụ hộ tống hay sao?
Lại nghe La Trưởng sử hỏi.
- Không phải, Thiên Phong chỉ cảm thấy kế sách cống nạp để liên minh không ổn, nghe nói Hoàng đế của Hán quốc không đáng tin.
Lục Thất kinh sợ trong lòng, vội vàng giải thích.
Vẻ mặt La Trưởng sử biến đổi trở nên trầm trọng, một lúc lâu mới nói:
- Kế sách liên minh với Hán quốc là triều đình nghị định, chúng ta không nên nhiều lời.
Lục Thất nghe xong chỉ có thể gật gật đầu. La Trưởng sử hơi thẳng người lên, nói:
- Nội nhân nói với ta, Lục huynh đệ rất có kiến giải về quốc sự, lâu dài mà nói, kế sách nước giàu binh mạnh không phải là đồn điền phủ binh thì còn là gì nữa, nhưng hiện tại Đường quốc đại đa số đều là các quyền thần, chỉ biết tư lợi cá nhân, Đường Hoàng bệ hạ cũng có lòng cách tân lại trị, thi hành chế độ đồn điền phủ binh, trên dười Đường quốc đất đai bị cường hào chiếm đoạt quá nhiều, Đường Hoàng bệ hạ lo lắng kế sách này sẽ khiến cho đất nước lâm vào hỗn loạn.
Lục Thất “ồ” một tiếng, gật đầu nói:
- Là Thiên Phong suy nghĩ nông cạn rồi.
La Trưởng sử cười cười, lại lắc đầu, dường như có chút bất đắc dĩ và cảm thán.
Lục Thất suy nghĩ một chút hỏi:
- Đại nhân, chúng ta phối hợp với Long Uy tiêu cục thì dùng thân phận gì?
La Trưởng sử nói:
- Nghe nói dụng thân phận ám hộ, con trai của Lâm tổng tiêu đầu Long Uy Tiêu cục là Phó điển quân của Ung Vương phủ, lần hộ tống này các ngươi phải nghe theo sai phái của Lâm đại nhân, tất cả đều là ám hộ tiêu sư.
Lục Thất nghe vậy kinh ngạc:
- Cái gì? Con trai của Lâm Tổng tiêu đầu là Phó Điển quân của Ung Vương Phủ ư?
La Trưởng sử gật đầu nói:
- Đúng vậy, Lục huynh đệ biết Lâm đại nhân à?
Lục Thất lắc đầu nói:
- Thiên Phong không biết Lâm đại nhân, cũng chưa từng gặp bao giờ.
La Trưởng sử kỳ quái nói:
- Nghe giọng điệu của Lục huynh đệ dường như có quen biết.
Lục Thất do dự một chút lại thản nhiên nói:
- Thiên Phong quả thật không biết Lâm đại nhân, tuy nhiên sau khi Thiên Phong đến kinh thành, bởi vì một chuyện mà bất ngờ trở thành tiêu sư của Long Uy tiêu cục.
La Trưởng sử như có hứng thú, mỉm cười nói:
- Lục Huynh đệ trở thành tiêu sư của Long Uy tiêu cục như nào vậy?
Lục Thất thản nhiên đáp:
- Việc này nói rất dài dòng, đại nhân nguyện ý nghe, tôi sẽ kể từ từ.
Lập tức hắn đem chuyện nhập ngũ biết Lục Châu, rồi vào kinh thành vì tìm Lục Châu, quen biết Ngọc Trúc và Thần bộ Ngô lão gia, sau đó khi vào Long Uy tiêu cục làm việc vặt, nguyên nhân vì thần bộ Ngô lão gia mà trở thành tiêu sư chính thức.
La trưởng sử nghe xong ôn tồn hỏi:
- Sao Lục huynh đệ lại phải đi Long Uy tiêu cục làm việc vặt vậy/
Lục Thất lúng túng nói:
- Đại nhân, tôi vào Long Uy tiêu cục làm công việc vặt là vì ham chơi thôi. Khi tôi ở trên đường phố phồn hoa của kinh thành có đụng phải tiêu đội của Long Uy tiêu cục, lúc ấy gặp Lâm Nhị tiểu thư, vì thất thế mà đi theo Long Uy tiêu cục, khi ở cửa tiêu cục bị thủ vệ hỏi, thuận miệng nói dối là đến kinh thành tìm nương nhờ họ hàng nhưng không gặp nên muốn tìm việc làm, may mắn tiêu cục có vijhoa viên lực phu bị bệnh, tôi liền vào tiêu cục làm công.
La Trưởng sử nghe xong ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói:
- Muội muội của Lâm đại nhân là mỹ nhân nổi danh Giang Ninh, khó trách Lục huynh đệ lại có lòng “hảo cầu” như thế.
Lục Thất lúng túng nói:
- Thiên Phong biết Lâm nhị tiểu thư là hoa đã có chủ rồi, cũng sớm biết bản thân chỉ vọng tưởng, hiện tại đã không còn tư tâm gì nữa rồi.
Tam phu nhân uyển chuyển nói:
- Lục huynh đệ tìm người yêu cũ mà không quên tìm người mới, dường như quá mức đa tình nha.
Lục Thất đỏ mặt, lúng túng nói:
- Khiến phu nhân chê cười, Thiên Phong cũng biết không nên phóng túng, về sau sẽ tự kiểm điểm hạn chế.
La Trưởng sử mỉm cười nói:
- Lục huynh đệ còn trẻ, gặp tiểu thư Lâm gia không thể tự kìm chế cũng là điều bình thường, nam nhi trong kinh thành không ai không ái mộ Lâm tiểu thư đấy.
Tam phu nhân chỉ cười nhạt không nói gì, trong lòng hẳn không vui.
Nói chuyện phiếm vài ba câu nữa Lục Thất cáo từ ra về. Lục Thất vừa đi, Tam phu nhân nói:
- Tam Lang, lúc này chàng không nghi ngờ hắn có ý đồ gì bất lương à.
La trưởng sử mỉm cười nói:
- Là một nhân tài, trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa hắn có một huynh trưởng lên kinh dự thi, chúng ta có thể yên tâm sử dụng hắn.
Tam phu nhân sửng sốt, khó hiểu nói:
- Sử dụng hắn thì có liên quan gì đến huynh trưởng hắn?
La Trưởng sử nói:
- Nàng không hiểu rồi, đương kim bệ hạ sợ võ tướng bất trung nên không dám chấn hưng quân đội, mà ta cũng sợ thuộc hạ võ tướng bất trung, vị Lục huynh đệ này là tướng tài, hắn giống như một con ưng nhỏ muốn giương cánh bay, một khi cho hắn hai cánh và móng vuốt sắc bén, hắn sẽ biến thành hùng ưng dã tâm cao ngất, nếu không có một sợi dây nắm giữ hắn, lúc lông cánh hắn đủ rồi, cũng là lúc ta sẽ không khống chế hắn được nữa.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Nhìn hắn là một người giữ chữ tín trọng tình nghĩa, chắc có lẽ không phản đâu.
La trưởng sử lắc đầu:
- Nàng nghĩ vậy là sai lầm rồi, con người đứng trước quyền thế đều thay đổi, nếu hắn trở thành tướng soái chỉ huy vạn quân, nàng nghĩ hắn còn có thể khiêm tốn cung kính giống như hôm nay hay sao? Khó lắm đấy.
Tam phu nhân giật mình, khẽ “ồ” một tiếng, gật gật đầu.