Chương 56: Lời tỏ tình của anh

Những vì sao dày đặc ngoài khoang thuyền, giống như những mảnh ngọc vụn lấp lánh. Khiến vách tường trong cabin trắng như tuyết, càng lộ vẻ thanh nhã tĩnh lặng.
Nữ vương Đại Bích đứng trước cửa sổ, thở một hơi thật dài.


"Lăng, anh có thể vui vẻ từ tận đáy lòng." Cô khẽ cười rồi nói, "Cô thua rồi. Đây đúng là ý chỉ của thần. Cô lại có thể thất bại trên tay cự thạch trận này."
Lăng Tranh yên lặng không nói lời nào, mười ngón tay gầy gò nhẹ nhàng đan vào nhau.


"Vừa rồi anh không thấy, Tô Di ngồi trên cự thạch trận." Cô nói tự giễu, "Cô ta ngồi rất cao, như một người phụ nữ cao ngạo. Mà Cô lại là tướng thua trận, thẹn với toàn thể thần dân. Cô. . . . . . Từ nhỏ bởi vì có huyết mạch ngoại tộc, không được Vương tộc coi trọng. Trải qua trăm nghìn cay đắng ngồi lên vị trí nữ vương, lại gặp phải chuyện khí hậu hành tinh mỗi năm lại càng xấu thêm. Cô chuẩn bị mười năm, mới phát động cuộc chiến tranh này, chỉ để mở rộng không gian sinh tồn của Trùng tộc. Nhưng thất bại trong gang tấc ở thời khắc cuối cùng, Cô. . . . . ."


"Đủ rồi." Lăng Tranh chợt lên tiếng cắt đứt. Hắn ngẩng mặt lên, gò má quấn vải trắng lộ ra chút khổ sở, "Đại Bích, cho dù không có cự thạch trận, cô cũng sẽ thua. Viện binh của Mạnh Hi Tông đã đến, chủ lực của cô không trốn thoát nổi đâu. Tình hình bây giờ, ngược lại đã khiến Trùng tộc giảm thiểu thương vong."


Trên mặt Đại Bích thoáng qua vẻ giận dữ, cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng Tranh một hồi lâu, nhưng cuối cùng quay mặt qua chỗ khác.
"Lát nữa sẽ có người tới đón anh." Cô nói lạnh nhạt, "Đối phương đã đưa ra điều kiện, yêu cầu trả lại tất cả tù binh loài người, đặc biệt bao gồm cả anh."


Thân hình Lăng Tranh di chuyển, lại hỏi: "Cô thì sao?"


available on google playdownload on app store


"Bọn chúng còn dám làm gì với nữ vương Trùng tộc chứ." Đại Bích nói lạnh lùng, "Cô cũng không sợ ch.ết —— nếu như cô không còn tồn tại, điều đó cũng ngang với sự hủy diệt của Trùng tộc, loài người cứ đợi huyết chiến toàn diện của Trùng tộc đi."


"Cô khóc?" Giọng nói của Lăng Tranh chợt thấp xuống mấy phần.
Hốc mắt Đại Bích đã ướt, nhưng vẫn cố kìm nén. Nghe thấy hắn đột nhiên ân cần như vậy, nước mắt nhất thời lăn đều xuống.
"Đừng nói những thứ vô dụng này nữa." Cô nói lạnh lùng, "Cô tự nhận là mình xui xẻo, anh đi đi."


Nhưng lửa giận của Lăng Tranh lại như thể bị những lời này đốt lên, nói lạnh lùng: "Đại Bích, cô thật sự định quy tất cả cho vận mệnh sao? Cô cứ phải đóng đinh mình ở vị trí nữ vương như vậy sao?"
Toàn thân Đại Bích chấn động, trong mắt trùng đen nhánh thoáng qua ánh tím mơ hồ: "To gan!"


Lăng Tranh chợt đứng dậy, đi tới trước mặt cô. Hắn không nhìn thấy, giơ tay lên tóm đại, thế mà cũng tóm được mặt của cô. Cô bị đau đẩy hắn ra, hắn lảo đảo suýt nữa đụng trúng bàn làm việc của cô. Cô bước lên một bước đỡ lấy hắn vững vàng lại. Mặc dù mắt hắn không thể nhìn, nhưng có thể đè chặt lấy bả vai cô, ép mạnh cô lên vách khoang.


Mắt Đại Bích thay đổi hình dạng trong nháy mắt, cặp mắt dựng thẳng lên hẹp dài lạnh lẽo.


"Đừng, Đại Bích, đừng biến thân." Lăng Tranh quát mạnh một câu, chấn động hai tai Đại Bích tê dại. Vậy mà những lời này giống như có ma lực, khiến cô sắp tách ra thành cơ thể côn trùng khổng lồ dần dần ngừng lại. Trán của cô đã sinh ra lớp vảy thô ráp, hàm răng cũng biến thành sắc nhọn, phần đỉnh nhọn của hai tay thậm chí đã sinh ra những xúc tua cứng rắn màu đen. Nhưng hắn cứ liều mạng đè cô trên vách khoang như vậy, vải trắng che hai mắt của hắn lại, nhưng làm cho khuôn mặt của hắn càng lộ vẻ tuấn lãng động lòng người. Cô nhất thời quên mất dáng vẻ của mình, quên lửa giận của mình, xúc tua nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn.


"Đại Bích." Nước mắt thấm ướt vải trắng, giọng nói của Lăng Tranh hơi khàn, "Dừng tay đi, Đại Bích. Cô đã là người phụ nữ cao ngạo, chuyện trên đời này nếu như có không như ý muốn, hãy cứ chấp nhận nó. Cô không thể mãi mãi không có việc gì không làm được! Ép buộc mình sẽ không mang lại hạnh phúc, càng sẽ không mang lại cho thần dân của cô hạnh phúc thật sự. Cô là một nữ vương tốt, cô vì thần dân, bằng lòng thua cuộc chiến tranh này. Cô còn có điều gì không cam lòng chứ?"


"Vậy sao? Ép buộc sẽ không hạnh phúc? Giống như tôi ép buộc anh?" Cô hỏi với giọng run run.


Lăng Tranh bắt lấy xúc tua của cô. Gai nhọn sắc bén trên đó, lập tức đâm sâu vào lòng bàn tay hắn khiến máu tươi chảy ròng ròng. Đôi mắt dựng thẳng của cô trong nháy mắt lộ ra vẻ đau lòng, thế nhưng hắn lại không nhìn thấy.


"Tôi sẽ không đi cùng loài người." Lăng Tranh nói dịu dàng ngoài dự liệu của cô. Hai tay hắn lại có thể bắt được xúc tua của cô, nắm thật chặt. Khuôn mặt tuấn lãng của hắn nhích gần tới cô, hơi thở lành lạnh phả lên mặt cô. Đại Bích chỉ cảm thấy thế giới của mình đứng im trong nháy mắt, cô từ từ nhắm đôi mắt dựng thẳng lại, cô giống như được quay trở lại ngày đầu tiên cứu hắn, hắn nằm trên giường bệnh, mở đôi mắt giống như thể ánh trăng trong veo.


"Người đẹp. . . . . ." Khi đó hắn nhìn cô đứng bên giường cười, "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại ở trên giường cô?"


"Xoẹt——" Một tiếng vang lên. Đại Bích đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đã khôi phục dáng vẻ con người, cô nhìn thấy sắc mặt Lăng Tranh xanh mét. Mà xúc tua của cô lại bị hai tay hắn nắm chặt hệt kìm sắt—— cắm vào bụng hắn.


"Anh!" Đại Bích quả thật không thể nào tin nổi vào những gì mắt mình nhìn thấy nữa, muốn rút xúc tua ra, rồi lại sợ vết thương của hắn nặng hơn, trong lúc rối rắm, lớn tiếng quát, "Đội cận vệ! Đội cận vệ!"


Thế nhưng sắc mặt hắn tái nhợt ngã vào trong lòng cô, giọng nói rất nhỏ: "Không nỡ giết em, chỉ có thể tự giết mình."
Nước mắt Đại Bích lăn xuống không ngớt: "Anh điên rồi!"
Hắn mỉm cười nói: "Đại Bích, hứa với tôi, đừng bao giờ khai chiến nữa."
"Không! Tại sao anh muốn ch.ết?!"


"Tôi đã là . . . . . chồng của em, em đã. . . . . . soạn xong. . . . . . chiếu thư rồi." Lăng Tranh nói, "Cho dù tôi trở lại. . . . . . Liên Minh, cũng là phế nhân. . . . . . nhục nhã." Hắn lẳng lặng nói, "Đại Bích, tôi yêu em. . . . . . cho nên tôi. . . . . . muốn em nhớ rằng, người em yêu. . . . . . Bởi vì chiến tranh mà ch.ết, đừng bao giờ khai chiến nữa. . . . . . Đừng bao giờ khai chiến nữa. . . . . ."


". . . . . . Không bao giờ khai chiến." Đại Bích gần như nói thầm theo hắn như thể nói mơ. Sau đó nhìn thấy nụ cười có thể nói là hài lòng dịu dàng lộ rõ trên mặt hắn. Mà khi hô hấp của hắn ở trong ngực chợt biến mất, đôi mắt sắc bén dựng thẳng của Đại Bích chợt rụt lại.


"Khôngggg ——" Cô ngẩng đầu lên, rít lên một tiếng thê lương thật dài, cả chiến hạm dường như cũng bởi vì tiếng rít này của cô mà rung động. Trong sâu thẳm thân thể cô truyền ra tiếng xương thịt xé rách mãnh liệt, vô số lớp vảy, vuốt nhọn và râu, từ thân thể dần dần bành trướng của cô vươn ra dữ tợn. Da của cô không hề trắng nõn nữa, thân thể của cô không hề mảnh khảnh nữa. Người cô mang dáng dấp của con người, toàn bộ bị lớp da côn trùng y hệt áo giáp bao trùm.


Thân thể cứng rắn khổng lồ hơn bất kỳ Trùng tộc nào, không ngừng bành trướng, bành trướng, trong nháy mắt chiếm toàn bộ không gian của khoang thuyền nghỉ ngơi. Đèn thủy tinh bị đụng trúng nát bấy, vách tường hợp kim chịu lực cao nứt ra khe hở dài ngoằng. Mà trên cơ thể côn trùng xấu xí to lớn, một đôi xúc tua trước ngực nó, lại thân mật dịu dàng nâng thi thể lạnh băng của người đàn ông lên. Trên chiếc đầu trùng hình tròn, bắp thịt quấn bện, da như cây khô, trong mắt kép màu tím, nước mắt long lanh bi thương như nước thủy triều tràn đầy.


"Cô hứa với anh." Nó kề sát thi thể của người đàn ông tới gò má của mình, "Không bao giờ khai chiến. . . . . . Không bao giờ khai chiến."
Trên boong thuyền chiến hạm Minh Long.


Tin tức ngài sỹ quan chỉ huy một mình lái một chiếc Báo Săn đi đón người, đã lan khắp cả boong thuyền từ lâu. Cho nên khi chiếc Báo Săn đó rốt cuộc cũng đậu vững vàng trên boong thuyền, các phi công, các hậu cần mặt đất, đều cố tình hoặc vô ý quanh quẩn ở gần đó, ghé đầu quan sát kết cục.


Cửa khoang tự động mở ra, ngài sỹ quan chỉ huy cao lớn đẹp trai trẻ tuổi đi ra, thế nhưng trong ngực lại ôm một người phụ nữ.


Người phụ nữ mặc thường phục phi công loại thông dụng nhất, chiếc áo ba lỗ màu xám tro bó sát người phác hoạ những đường cong mảnh khảnh nhấp nhô, chiếc quần rằn ri bọc lấy đôi chân thon dài của cô. Nằm trong ngực ngài sỹ quan chỉ huy, có vẻ cực kỳ nhỏ nhắn. Cô chỉ nghiêng đầu vội vã liếc nhìn những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, liền vươn tay níu lấy áo sơ mi quân trang trên ngực ngài sỹquan chỉ huy, dường như muốn kháng nghị sự mạnh bạo của anh.


Nhưng ngài sỹ quan chỉ huy nghiêm mặt lạnh lùng, dường như hoàn toàn không để ý đến sự kháng nghị của cô, mắt nhìn thẳng, bước nhanh lên boong thuyền.


Cứ ôm cô đàng hoàng cả quãng đường như vậy, đi đến khoang thuyền nghỉ ngơi của hạm trưởng chính giữa chiến hạm. Mặt Tô Di nóng ran, chỉ cảm thấy mấy ngày không gặp, thái độ của anh đối với mình, hình như có biến chuyển cực lớn.


Vẫn bá đạo y hệt như trước, nhưng hình như lại có thêm thứ gì khác.
Anh đặt cô lên chiếc giường lớn, động tác nhẹ nhàng trước nay chưa từng có. Cô nằm ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cũng cúi đầu yên lặng nhìn cô.


Sau đó, một nụ hôn nặng nề rơi xuống. Dường như muốn phát tiết sạch nỗi khổ riêng kìm nén nhiều ngày của anh, anh gần như tàn bạo ʍút̼ môi lưỡi của cô. Một chân của anh còn đứng trên đất, một chân quỳ lên giường, hai bàn tay ôm chặt lấy cô, khiến cô hoàn toàn nằm trong lòng anh.


Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, nhưng hai tay vẫn ôm cô như cũ. Trong đôi mắt đen sẫm vẫn còn lửa ȶìиɦ ɖu͙ƈ chưa đứt.
"Bị thương ở đâu?"
Trái tim Tô Di đập mạnh một nhịp.


Cô không ngờ rằng, câu nói đầu tiên của anh không hỏi cô đã trải qua điều gì, không hỏi cô điều khiển cự thạch trận thay đổi chiến cuộc như thế nào. Bất luận kẻ nào e rằng cũng tràn đầy kinh ngạc tò mò đối với cự thạch trận, thế nhưng điều đầu tiên anh hỏi, lại là bị thương ở đâu?


Có chút muốn rơi lệ, nhưng lại không muốn khóc trước mặt anh. Cô nâng ngón tay chỉ đùi phải của mình: "Ở đây."
Mày của anh chau lại, giơ tay nhẹ nhàng cởi quần dài của cô. Khi vải sượt qua bắp chân phải thì cô rên nhẹ một tiếng.


Đôi chân dài trước mắt vẫn trắng như tuyết, mảnh khảnh như xưa, nhưng trên bắp chân cân đối, quấn đầy băng dày đặc. Mặc dù đã từng xử lý, nhưng cũng có vết màu mờ mờ rỉ ra. Ở địa bàn của Trùng tộc có thể có điều kiện chữa trị tốt đến đâu chứ? Như vậy đã coi là không tồi rồi. Anh không nói lời nào, chỉ lấy ra công cụ thường dùng ở bên cạnh, nhẹ nhàng cởi lớp băng trên chân cô.


Vết thương dữ tợn khó coi, có vài vết máu không biết đã khô bao lâu, thậm chí còn có vẻ hơi nhiễm trùng. Anh chỉ ghé sát vào nhìn mấy giây, chợt đứng dậy bấm điện thoại trên tường: "Bác sỹ Lam Khả Tinh, tôi là sỹ quan chỉ huy, đến khoang nghỉ ngơi của tôi ngay lập tức."


Trong thời gian chờ đợi bác sỹ, anh kéo ghế ngồi bên cạnh cô. Cô trợn mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô.
Và rồi lại một nụ hôn sâu rơi xuống, như thể hôn thế nào cũng không đủ.


Lúc bác sỹ nữ tiến vào, ho khan hai tiếng. Lúc này anh mới buông cô ra với vẻ mặt bình thường, ngồi thẳng dậy lùi qua một bên. Sắc mặt Tô Di hơi đỏ.
Nhưng vừa thấy tình trạng vết thương trên đùi Tô Di, bác sỹ Lam Khả Tinh liền nhíu chân mày: "Bị thương nặng như vậy? Phải chuyển tới phòng bệnh ngay lập tức."


". . . . . . Không được." Mạnh Hi Tông đứng sau lưng cô, giọng trầm như nước, "Cô ấy phải ở lại trong phòng ngủ của tôi."


Mày Lam Khả Tinh nhíu lại càng chặt hơn: "Ngài chỉ huy, anh biết mỗi ngày tôi phải khám cho bao nhiêu người bệnh thương tật ốm đau không? Mỗi ngày chạy tới chỗ của anh mấy lần, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của tôi!"


Mạnh Hi Tông không chịu nhường bước nào: "Nếu không tôi dời khoang nghỉ ngơi của tôi đến khoang làm việc của cô."


Lam Khả Tinh liền vội vã lắc đầu —— để hai vợ chồng ngài chỉ huy ở địa bàn của mình ư? Cảm giác đó thật sự quá quái lạ. Cô lại cúi đầu nhìn tình trạng vết thương của Tô Di, đành phải thỏa hiệp: "Được rồi." Sau đó hàm ý sâu xanói với Tô Di: "Phu nhân, đây chính là lần đầu tiên ngài chỉ huy yêu cầu đặc quyền. Trước kia chính ngài bị thương, đều theo như quy định đến khoang của bác sỹ đứng xếp hàng chờ chữa trị."


Lòng Tô Di ngọt ngào, ngước mắt lên nhìn Mạnh Hi Tông đứng sừng sững sau lưng bác sỹ như cột điện. Anh vẫn nhìn chằm chằm lên vết thương trên chân cô, sắc mặt còn hơi chút lạnh lẽo.


Lúc bác sỹ xử lý lại vết thương lần nữa cho Tô Di thì không dùng đến thuốc tê —— Bởi vì lúc trước Tô Di đã tự mình tiêm loạn thuốc tê, bây giờ để tránh cho thần kinh bị tổn thương không thể hoạt động được nữa. Tô Di đành phải cắn răng chịu đựng. Nhưng có lẽ là có anh ở bên cạnh, lúc đau đớn cực kỳ, cô cũng không dốc sức nhẫn nhịn nữa, kêu khe khẽ vài tiếng.


"Chịu đựng." Anh trầm giọng nói, giống như đang ra mệnh lệnh, không hề an ủi dịu dàng.
Nửa giờ sau.
Bác sỹ ném găng tay, lau mồ hôi trên đầu rồi cười nói: "Khá lắm, chỉ kêu mấy tiếng. Nhưng mà phu nhân, lúc sinh con sẽ đau hơn đấy."


Mặt Mạnh Hi Tông lạnh như hồ nước, dường như không nghe thấy điều này. Tô Di không biết trả lời thế nào, chỉ có thể mỉm cười lịch sự.
"Trong vòng một tháng, đừng để cho cái chân này của chị ấy di chuyển lộn xộn nữa." Trước khi đi bác sỹ nói, "Lần này chân suýt nữa phải bỏ đi rồi."


Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Thân thể của cô vùi sâu vào trong chăn đệm, trên khuôn mặt sắc nét, đôi mắt trong veo nhìn anh chăm chú, giống như còn có ngàn vạn lời muốn nói —— Thật như một con mèo con yếu đuối động lòng người.


"Chờ anh." Anh đặt một nụ hôn sâu thẳm lên trán cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.


Mạnh Hi Tông làm việc liên tục rất nhiều ngày, lúc này cũng mệt mỏi tới cực điểm. Anh vào phòng tắm rửa, quàng khăn lên cổ đi ra ngoài. Mới vừa đi gần tới bên giường, lại thấy hai mắt Tô Di nhắm nghiền, đã mệt mỏi tới mức ngủ thiếp đi trong chốc lát. Anh lẳng lặng nhìn cô một lúc, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cả người cô vào trong lòng, cũng chìm vào giấc ngủ say.


Khi Tô Di tỉnh lại, bên trong khoang thuyền đã tối om. Chỉ có ánh sao ngoài cửa sổ, chiếu ánh sáng mờ mờ vào trong khoang.


Cô tỉnh dậy do vết thương ở chân đau nhức. Cô quay đầu, liền đụng phải gương mặt lạnh lẽo của Mạnh Hi Tông. Cảm thấy cô đã tỉnh giấc, Mạnh Hi Tông vốn dĩ đang say ngủ gần như mở mắt ngay tức thì, hai mắt trong bóng đêm, bình tĩnh nhìn cô.


Những uất ức và tuyệt vọng mấy ngày nay, những lúc ở bên trong bước đường cùng, những lời muốn nói với anh, nhưng khi cuối cùng tất cả đều kết thúc, lại không biết mở lời thế nào.
"Mạnh Hi Tông." Cô nói với giọng run run, "Em có lời muốn hỏi anh, anh phải nói thật."


"Lá gan càng lúc càng lớn. . . . . ." Ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm vào cô, giơ tay, bật đèn ngủ trên tường.


Nhưng cô sẽ không bao giờ sợ sự uy nghiêm mạnh mẽ của anh nữa, ngược lại nhìn thẳng vào anh không sờn. Cô cảm thấy mặt mình từ từ nóng lên, nhưng điều này không thể ngăn cản câu hỏi chần chừ nghìn lần trong lòng cô.


"Tại sao anh vẫn giữ em lại bên người? Nhất định phải là em làm người phụ nữ của anh." Cô cảm thấy từng lời muốn đốt bỏng cổ họng của mình.
Mạnh Hi Tông nhìn cô chăm chú, hồi lâu không lên tiếng.


Sau đó, anh lật người, nhẹ nhàng đè lên cô, cực kỳ cẩn thận không đụng phải hai chân cô. Anh đè lại hai tay cô, đôi mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào cô từ trên cao. Dần dần, đôi mắt đen nhánh đó không tiếng động dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, tựa như muốn đem cô cùng đốt cháy không còn gì cả.


"Tô Di, anh cũng vừa mới biết đáp án." Giọng nói của anh trầm ấm như thể có sức mạnh ngàn quân, "Bởi vì anh yêu em."


Tô Di chỉ cảm thấy thế giới của mình như dừng lại trong nháy mắt, những vì sao đầy trời ngoài cửa sổ tối sụp xuống như thuỷ triều; tiếng động cơ cabin ro re cũng biến mất sạch sẽ. Chỉ có gương mặt đẹp trai mạnh mẽ của Mạnh Hi Tông, vô cùng rõ nét nổi bật.


Cô hoàn toàn không nói được bất cứ lời nào, nhưng mười ngón tay theo bản năng nắm lại tay anh thật chặt.


Anh nhìn cô chăm chú rồi nói: "Tất cả mọi thứ của anh đều là của em. Quân đội, tiền tài, đất đai. Tất cả những thứ em muốn, anh đều giúp em thực hiện. Nhưng anh chỉ có một điều kiện —— Từ thân thể đến trái tim của em, phải hoàn toàn thuộc về anh."


Tô Di bị lời nói của anh làm dao động, những thứ anh nói, cô thật sự chẳng quan tâm. Nhưng sự dứt khoát của anh, lại làm lòng cô nảy sinh sự vui sướng không cách nào nói rõ.


Mà anh dường như bởi vì sự yên lặng không trả lời của cô mà có hơi không vui. Một tay anh giữ chặt lấy mặt cô, gằn từng chữ: "Em có thể có tự do của bản thân, nhưng phải ở trong phạm vi anh cho là an toàn; Vì anh mà sinh con dưỡng cái, luôn thỏa mãn nhu cầu của anh; Kẻ nào còn dám làm em bị thương, anh sẽ khiến hắn phải trả giá gấp mười lần; Nếu như em có người yêu khác, anh sẽ tàn nhẫn giết ch.ết kẻ đó. Nhớ lấy lời của anh."


"Em. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Đây là mệnh lệnh?"
"Không." Ngón tay anh vuốt ve mặt cô như hưởng thụ, "Đây là một thông báo."






Truyện liên quan