Chương 101: Ngoại truyện 11 NƯỚC MẮT CỦA NGƯỜI MÁY

Hình Nghị nhíu mày.


Hắn không biết, những huấn luyện chiến đấu đã rèn luyện từ nhỏ giúp cho cậu trai trẻ vẫn luôn mong được đánh một trận như người đàn ông chân chính. Hiếm lắm hôm nay mới có cơ hội, lại bị Hình Nghị bóp ch.ết. Giống như gồng mình đánh một cú, nhưng lại đánh vào bịch bông.


Cậu trai trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn trầm trọng, tuy rằng biết Hình Nghị giúp mình, cũng biết mình không nên khiêu khích, nhưng giọng điệu vẫn không tốt lắm.
Cô bé cầm lấy cánh tay cậu trai trẻ: "Em còn không nói cảm ơn đi! Cảm ơn chú đã cứu chúng cháu! Về nhà chị sẽ nói cho mẹ em biết!"


Nghe thấy cô bé nhắc tới mẹ, cậu trai trẻ mới hơi thấy xấu hổ, nói với Hình Nghị không tình nguyện: "Cảm ơn chú." Nói xong, còn không kìm lòng nổi mà tiếc nuối siết chặt nắm tay.
"Muốn đánh nhau à?" Hình Nghị nhìn vẻ mặt của cậu, chợt thấy lạ nên lên tiếng hỏi.


"Vâng!" Hai mắt cậu trai rẻ sáng ngời, ánh mắt lướt qua cơ thể cường tráng của Hình Nghị, "Thân thủ của chú rất tốt phải không?"
Hình Nghị thấy đôi mắt rực sáng của cậu, tâm trạng bỗng nhiên vui hẳn lên.
"Đánh đi."


Sau khi Kỳ Lân dạy dỗ đám người dám cả gan trêu ghẹo Xoa Muội, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của Hình Nghị và Mạnh Dao đâu.
Nhất thời hắn cảm thấy hơi bất an. Chắc Hình Nghị không nhớ Mạnh Dao đâu! Tại sao hai người lại cùng biến mất?
Hắn lấy điện thoại ra.


available on google playdownload on app store


Điện thoại kêu một lúc mới có người nhận. Giọng Hình Nghị vẫn trầm lắng như cũ.
"Có việc gì?"
Kỳ Lân cực kỳ bình tĩnh nói: "Anh hai, anh ở đâu vậy? Thằng nhóc vừa nãy đâu rồi?"
"Chúng tôi ở bãi đậu xe." Nói xong Hình Nghị cúp điện thoại.


Kỳ Lân khó hiểu trăm bề. Vì sao lại nói là "Chúng tôi."
Đến khi hắn và Xoa Muội chạy tới bãi đậu xe trống trải ngoài quán bar, hai người đều ngẩn ra.
Con gái lớn của Giản Mộ An đứng ở bên cạnh, vẻ mặt kích động, nắm chặt tay hô to: "A Dao cố lên!"


Mạnh Dao ngửa mặt nằm trên mặt đất, khuôn mặt tím bầm rất nổi bật dưới ánh trăng, gắng sức vùng vẫy muốn đứng lên rồi lại ngã xuống đất.
Hình Nghị đứng trước mặt cậu, nghiêm mặt nhìn cậu: "Sao vậy? Không nổi nữa hả?"
Mạnh Dao lại bật cười, tiếng cười mang vẻ trong trẻo của thanh niên.


"Chú à, chú giỏi quá. Giỏi như ba cháu vậy! Cháu thua rồi!"
Hình Nghị nghe vậy, khóe miệng lại có thể cong lên chậm rãi. Cánh tay dài vương ra, Mạnh Dao đặt một tay lên, mượn lực để lên tinh thần, đứng dậy lần nữa.


Kỳ Lân yên lặng nhìn hai người vô cùng hài hòa kia. Xoa Muội đứng cạnh thở dài, vỗ vai hắn: "Anh ch.ết chắc rồi."


Đêm đó sau khi đưa hai người Mạnh Dao và Giản Mạn Mạn vào khách sạn.Trước tiên Kỳ Lân thừa dịp không có Hình Nghị len lén khuyên Mạnh Dao: "Cháu đừng tìm chú ấy đọ sức nữa được không? Chú ấy rất bận, không có thời gian đánh với cháu đâu.”


Mạnh Dao nhướn mày: "Cháu không quan tâm chú ấy là ai. Cháu với chú ấy đã hẹn thời gian đọ sức lần tiếp rồi."
". . ." Sắc mặt Kỳ Lân sa sầm: "Cháu còn lén đi nữa, chú sẽ nói cho ba mẹ cháu biết."
"Ai lén đi?" Mạnh Dao khinh bỉ liếc nhìn hắn, "Mẹ cháu đã đuổi cháu ra ngoài trải nghiệm cuộc sống rồi."


". . ."
Kỳ Lân quay đầu lại tìm Hình Nghị: "Đứa trẻ này là con trai bạn em, anh đừng làm cậu bé bị thương nhé."
"Tôi có chừng mực." Hình Nghị tắm rửa sạch sẽ, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái, tâm trạng dường như cũng không tệ, "Tôi cũng không quan tâm cậu ta là con trai của ai."


"Sao anh có thể phí sức với một đứa trẻ? Anh muốn đánh nhau thì em đánh với anh."
"Không." Hình Nghị nhớ tới gì đó, chợt nở nụ cười, "Cậu không hung hãn bằng cậu bé."


Kỳ Lân khuyên nhủ không có kết quả, chỉ có thể tự bảo vệ mình. Ngày hôm sau dứt khoát nghỉ phép đưa Xoa Muội đi du lịch vũ trụ. Tỏ vẻ việc này không liên quan gì đến mình. Hơn nữa thấy anh hai lại có được tâm trạng vui vẻ đã nhiều năm không có, hắn có phần mang lòng riêng không muốn quan tâm.


Mười ngày sau.
Hai chiếc Báo Săn màu vàng đen, một trước một sau bay vào dải sỏi thạch tựa như ảo mộng. Như hai mũi tên đã rời dây cung, với tốc độ cao, len lỏi tranh giành vị trí đầu tiên.


Chiếc báo săn đằng trước rõ ràng chiếm thế thượng phong, sau khi phanh gấp, còn có thể tạm dừng chờ chiếc Báo Săn ở phía sau. Dáng vẻ như vậy giống như hắn hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế được toàn cục, chẳng qua là nhẫn nại, đùa với chiếc Báo Săn đằng sau tiến hành chém giết.


Rốt cuộc, một chùm laser quyết liệt nhẹ nhàng bắng trúng bụng chiếc Báo Săn đằng sau. Dựa theo lệ cũ, tổn hại như vậy đã tính là rơi máy bay rồi.
Trên kênh truyền tin, truyền đến tiếng giọng nói giận dữ nghẹn khuất của cậu trai trẻ: "Mẹ nó! Lại thua rồi!"


Một giọng nói trầm ấm hùng hậu khác truyền đến: "Tiến bộ không ít."
Cậu trai trẻ nghe thấy lời khen của hắn, vui vẻ ngay lập tức. Cúi đầu nhìn ra đa trong máy bay, cười nói: "Lão đại, chỗ này rất gần nhà cháu. Mẹ cháu nấu thịt kho tàu ngon lắm. Chúng ta cho họ bất ngờ đi."
"Được."


Hai chiếc máy bay chiến đấu cùng đáp xuống mặt đất. Nơi này chỉ có một hộ gia đình.
Tuy rằng không dùng hết sức để kiếm chứng thân phận của cậu trai trẻ. Nhưng căn cứ theo sự thật lúc trước, kết hợp với vị trí hiện tại, Hình Nghị đã chắc chắn về thân phận của cậu.


Nhưng hắn và cậu trở thành bạn, không hề liên quan tới việc cậu là con trai của ai.
Hai người một trước một sau, cũng không nói nhiều, ngồi trên chiếc xe của cảnh vệ sân bay, chạy về phía dinh thự nguyên soái.


Lúc hoàng hôn, dinh thự nhà họ Mạnh rộng lớn cũng không có những người khác. Con gái tới nhà thầy học đàn chưa về; Con trai hiếu động đã ra ngoài trải nghiệm mấy ngày vui đến quên cả đường về.
Tô Di nằm trong lòng Mạnh Hi Tông, muốn đứng dậy nhưng bị níu lại.
"Buông tay ra! Em đói rồi."


Mạnh Hi Tông lại cười nhẹ: "Anh vẫn chưa no." Anh lại bắt đầu nhấm nháp ngón tay cô từng chút một.
Tô Di thẹn quá hóa giận, dứt khoát chiếm thế chủ động, nhào lên lòng anh. . .
Điện thoại vang lên không đúng lúc.
Truyền đến giọng của cảnh vệ: "Phu nhân, Tiểu Dao đã về, mười phút sau sẽ đến nhà."


Ngay sau đó, giọng nói thẳng thắn của con trai vang lên: "Mẹ ơi, ba có nhà không? Hôm nay con dẫn lão đại về, mẹ mau chuẩn bị thịt kho tàu đi. . ."
Cúp điện thoại, Mạnh Hi Tông chửi nhỏ một tiếng, buông Tô Di ra. Tô Di cười thầm, mặc quần áo, thoát khỏi nanh vuốt của anh.


Mấy ngày nay con trai ra ngoài trải nghiệm, tùy rằng phái người âm thầm bảo vệ, nhưng cũng không có gì khác thường. Con trai cũng không thích nhiều lời vô ích giống cha mình, rất ít gọi điện thoại, mỗi ngày chỉ nhắn một tin ngắn gọn.
Ngày hôm nay là: "Mẹ, con rất khỏe."


Ngày mai là: "Mẹ, hôm nay con đánh nhau với người ta một trận. Người đó trâu lắm."
Sau đó là: "Mẹ, kỹ thuật lái máy bay của người đó cũng rất tốt. Bây giờ chú ấy là lão đại của con."
. . .


Người có thể khiến Mạnh Dao gọi "lão đại" là ai đây? Tô Di cảm thấy rất thú vị. Cô biết con trai rất giống cha, tính tình hiếu chiến bẩm sinh. Nhưng với thân phận và tuổi tác như vậy, ngoài người cha chiến đấu không hề lưu tình với cậu ra, những người khác ít khi đánh thật với cậu. Nhưng cha rất bận, làm sao có thời gian đánh nhau với cậu hằng ngày.


Lần này gặp được người hợp ý như vậy, nhật định không phải người tầm thường.
Mười phút sau, Tô Di ướp thịt xong, lại gọi điện dặn đầu bếp làm thêm vài món đưa tới. Lúc này mới đứng đợi trước cửa nhà.


Mạnh Hi Tông đi tắm. Anh không kích động như Tô Di, chỉ hờ hững nói chờ con trai trở về, phải hỏi han xem mấy hôm nay đã trải nghiệm những gì.


Xe việt dã đậu vững vàng trước cửa nhà. Mạnh Dao nhảy phắt xuống xe, nói với người đàn ông cao to ở đằng sau: "Lão đại, đây là mẹ cháu. Mẹ, đây là lão đại của con. Được rồi, lão đại, chú tên là gì?"


Tô Di nhìn người đàn ông trước mắt, tâm trạng phức tạp khó có thể hình dung được nổi lên trong lòng.
Hắn đã thay đổi dáng vẻ, mấy năm qua cũng gặp nhau vài lần. Hắn lịch sự nhưng lạnh lùng; cô giả bộ bình tĩnh. Nhưng hắn lại có thể là lão đại mà con trai cô cực kỳ ngưỡng mộ ư?


Trong nháy mắt, ký ức của cô quay trở lại mười năm trước. Cô bị hắn ôm vào trong ngực, hôn mãnh liệt. . . Và cảnh hắn ôm Mạnh Dao, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười thân thiết.
"Vào đi." Phía sau chợt vang lên giọng nói trầm thấp, chồng cô vẫn mang vẻ bình thường nói chuyện với hắn, một tay, lại kéo tay cô từ phía sau.


Lòng cô bình tĩnh trở lại, nhéo tay anh, ngẩng đầu mỉm cười: "Sĩ quan chỉ huy, mời vào."
Hình Nghị bình thản liếc nhìn họ, ánh mắt dừng lại trên người Mạnh Hi Tông.
"Nguyên soái, phu nhân, đã quấy rầy rồi."


Mạnh Dao thoáng giật mình nhìn Hình Nghị: "Cháu đoán rằng chú là quân nhân, thì ra chú lại là sĩ quan chỉ huy Hình Nghị tiếng tăm lừng lẫy! Thảo nào chú lại giỏi như vậy."
Hình Nghị nghe vậy mỉm cười với cậu: "Có quan trọng không?"


Mạnh Dao cất tiếng cười to: "Không, không quan trọng." Sau đó lại nghênh ngang tóm lấy tay Hình Nghị, dẫn vào trong nhà.
Khi hai người lướt qua Tô Di, Hình Nghị âm thầm liếc nhìn Tô Di.


Tuy rằng chỉ mới gặp vài lần, nhưng hắn vẫn có ấn tượng rất tốt với cô. Hắn đã gặp không ít quan lớn chính khách của Liên Minh. Phu nhân của họ phần lớn đều là người đẹp thục nữ tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng người làm cho hắn thấy thoải mái nhất, chính là phu nhân của nguyên soái. Hắn cảm thấy mắt nhìn của nguyên soái cao hơn những người khác.


Khi đi lướt qua, hắn ngửi thấy hương thơm tinh khiết trên người Tô Di. Mùi hương này rất quen thuộc, hắn đã có vài lần giao thủ qua loa với nguyên soái. Khi đá năng lượng tinh thể năng lượng cao của nguyên soái tách ra, chính là mùi hương này.


Có lẽ trên người phu nhân, cũng có năng lượng tinh thể của nguyên soái.
Thật hoàn mỹ, cô gái hoàn mỹ.


Hắn bỗng nhớ tới dáng vẻ cô gái có tình một đêm với hắn ở quán bar mấy ngày trước; và dáng vẻ người tình lý tưởng miêu tả cho Kỳ Lân. Không ngờ phu nhân nguyên soái lại phù hợp với lý tưởng của hắn.
Hắn bật cười trong lòng. Lẽ nào sở thích của người máy đều giống nhau?


Vừa vào nhà, Tô Di đã lẻn vào bếp bận rộn. Ba người đàn ông hai lớn một nhỏ đứng ngoài sảnh.
Mạnh Hi Tông và Hình Nghị vẫn luôn cùng giải quyết công việc gọn gàng lưu loát, không cần nhiều lời, vẫn tỏ vẻ trung thành và tin cậy. Nhưng hôm nay có Mạnh Dao ở đây, bầu không khí khác biệt rõ ràng.


Mạnh Dao hăng hái bừng bừng: "Ba, thân thủ của ba với lão đại của con, ai giỏi hơn?"
Mạnh Hi Tông và Hình Nghị liếc nhìn nhau, đều mỉm cười. Hình Nghị nói: "Tôi tự nhận kém hơn chút."
Mạnh Dao lại kéo Hình Nghị: "Lão đại, chú nói hai ta liên thủ, có thể đánh thắng ba cháu không?"


Hình Nghị còn đang tự hỏi, Mạnh Hi Tông đã cười lạnh: "Nếu như Hình Nghị cố gắng hết sức, còn có thể tương đương với ba. Thêm con nữa ư? Chắc chắn là thua rồi."
Mạnh Dao giận dữ, nhào thẳng vào lòng ba trên sô pha. Mạnh Hi Tông trở tay, không hề lưu tình ép mặt cậu xuống sô pha.


"Còn gì nữa không?" Trong giọng nói của Mạnh Hi Tông mang ý cười.
Mặt Mạnh Dao bị ép biến dạng, nhưng vẫn giãy dụa lè lưỡi với Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông bật cười ra tiếng, buông lỏng tay. Mạnh Dao lập tức nhảy dựng lên, hăng hái bừng bừng ngồi cạnh Hình Nghị.


"Vẫn là lão đại tốt." Đầu Mạnh Dao dựa sát vào người Hình Nghị.
Hình Nghị vỗ vai cậu: "Cậu đáng bị đánh."
Khi Tô Di bưng đồ ăn ra, thấy trên mặt ba người đều mang nét cười. Cảnh tượng kỳ dị này ít nhiều gì cũng khiến cô sững sờ.
Khi ăn cơm, bầu không khí quạnh quẽ hơn nhiều.


Mạnh Dao xa nhà lâu ngày, thấy đồ ăn ngon thì như sói tựa hổ, lặng lẽ quét sạch hai chén cơm lớn. Tô Di không lên tiếng, Mạnh Hi Tông và Hình Nghị đều là người kiệm lời. Hết một bữa cơm, không nói với nhau tới mười câu.


Thấy sắc trời đã tối, Hình Nghị đứng lên: "Nguyên soái, phu nhân, hôm nay tôi xin phép về trước."
Mạnh Dao không đồng ý: "Đừng mà, sáng sớm ngày mai cháu đưa chú tới bờ biển ngắm mặt trời mọc!"
Mạnh Hi Tông và Tô Di chưa lên tiếng, Hình Nghị đã mỉm cười với Mạnh Dao: "Sau này còn có cơ hội."


Mạnh Dao nóng lên, nhìn Tô Di: "Mẹ, mấy hôm trước con gọi điện thoại cho mẹ, nói sẽ đưa lão đại về. Không phải mẹ nói nhất định phải giữ lão đại ở lại vài ngày sao? Hôm nay sao lại lạnh nhạt như vậy?"
Trong lòng Tô Di cả kinh - Ngay cả con trai cũng nhận ra.
Mạnh Hi Tông chợt nói: "Ở lại đi."


Anh lên tiếng, Hình Nghị không có ý kiến gì khác: "Được."
Ban đêm, Tô Di khoác áo ngủ trở về phòng, vẻ mặt hơi thẩn thờ. Mạnh Hi Tông thấy vậy, kéo cô vào trong lòng.
"Dao Dao ngủ rồi à?"


"Ừm." Cô co ro chui vào trong lòng anh, "Nó đưa. . .Hình Nghị tới bờ biển, đi câu cá ban đêm mấy tiếng, bây giờ đã rất mệt. Còn không thèm tắm rửa. Em gái nó về cũng không gặp."
Mạnh Hi Tông mỉm cười: "Nó bướng bỉnh như vậy, nhất định là giống em"


"Sao lại giống em?" Tô Di cảm thấy không thể tin nổi, "Em là người bướng bỉnh sao? Ngược lại nó coi trời bằng vung giống anh đấy."
Mạnh Hi Tông cười nhưng không nói.
Mặt Tô Di có nét buồn: "Hình Nghị . . ."
Mạnh Hi Tông nói hờ hững: "Bây giờ hắn không còn uy hϊế͙p͙ gì nữa."


Tô Di lắc đầu: "Không, em cảm thấy bây giờ hắn mất đi ký ức, cô đơn một mình, ngược lại rất đáng thương." Tuy rằng mấy năm đầu, cô cảm thấy người này rất đáng trách. Nhưng mười năm qua, tâm trạng đó đã sớm nhạt phai. Bây giờ cô chỉ coi hắn là là cấp dưới trung thành của chồng, cô đơn lẻ bóng.


Mạnh Hi Tông nhíu mày, quay mặt cô về phía mình: "Không được nghĩ tới hắn."
Ba giờ sáng.
Mạnh Hi Tông mở mắt ra.
Vợ nằm cạnh mình ngủ rất yên bình. Anh ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô một lát, cúi đầu hôn lên trán cô, đứng dậy xuống dường.


Hình Nghị được sắp xếp ngủ trong một phòng. Mạnh Hi Tông khởi động trường năng lượng, giấu đi hơi thở và tiếng bước chân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.


Thân thể cao to của Hình Nghị bình thản nằm trên giường, hai tay đặt trên ngực. Nếu như lúc này có người khác tiến đến, Hình Nghị với tính cảnh giác rất cao sẽ lập tức giật mình tỉnh giấc. Nhưng thân thủ của Mạnh Hi Tông rất tốt, trường năng lượng mạnh mẽ còn tản ra cực kỳ ôn hòa, làm cho Hình Nghị ngủ càng sâu.


Mạnh Hi Tông đi tới bên giường, cúi đầu nhìn hắn.
Chủng tộc đối lập, là kẻ thù của ngày trước; Cấp dưới đắc lực, cực kỳ trung thành của ngày hôm nay.


Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, mờ nhạt như phủ lên mặt hắn một tầng sa mỏng. Hàng lông mày đen nhánh của hắn cau lại, dường như đang gặp giấc mơ cực kỳ nặng nề, đau khổ.


Mạnh Hi Tông vừa suy nghĩ, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu ngón tay hắn, trường năng lượng liền nhẹ nhàng bí mật len vào thân thể hắn.
Đêm nay, cảnh tượng trong giấc mơ của Hình Nghị còn rõ ràng hơn bất cừ ngày đêm nào trong mười năm nay.
Còn đau khổ hơn.


Cảnh tưởng trong những giấc mơ trước đều mơ hồ. Nhưng có giọng nói của một người đàn ông, mơ hồ nói gì đó trong đầu hắn; Hắn lại hoàn toàn không nghe rõ; Lại có vài hình ảnh chợt lóe qua rồi biến mất, những hình ảnh này có vẻ rất vui vẻ, rất xúc động, rất đau khổ, rất đoạn tuyệt. Nhưng hoàn toàn không thấy rõ. Nhưng ngày hôm sau khi hắn tỉnh lại, thì đầu đầu mồ hôi.


Nhưng đêm nay, hắn gặp được giấc mơ rõ ràng.
Hắn mơ thấy mình biến thành một đôi mắt, một đôi mắt có mặt khắp nơi.


Hắn thấy trước một căn nhà xa hoa, có một người đàn ông loài người xa lạ, lại càn rỡ mặc quân phục sĩ quan chỉ huy của hắn, anh tuấn, đứng thẳng trước cảnh vật vang tiếng nước tí tách.


Trong lòng Hình Nghị nghi hoặc, lúc này lại thấy người đàn ông đó dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Không biết vì sao, Hình Nghị ở trong mộng, đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng.
Là cảm giác đau đớn thực sự. Nhưng người máy làm sao biết đau?


Cặp mắt đó, lại nhìn người đàn ông kia. Nhìn theo ánh mắt của hắn, Hình Nghị thấy một cô gái, mặc chiếc váy dài đỏ rực, đang chậm rãi bước về phía người đàn ông đó.


Vẻ mặt cô gái đó rất mơ hồ. Hắn thấy người đàn ông kia vươn cánh tay dài ôm eo cô gái đó, cùi đầu, dịu dàng hôn cô ấy thật sâu.


Cô gái đó, giống một đóa hoa, bừng nở trong lòng người đàn ông. Bọn họ ôm nhau thật chặt, tựa như đôi tình nhân si tình nhất, như thể mãi mãi cũng không chia lìa.


Hình Nghị không biết tại sao mình lại mơ thấy đôi nam nữ đó. Nhưng hình ảnh này lặp lại từng lượt, như thể có người dùng dao, khắc vào trong lòng hắn từng nhát một.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cúi đầu.


Lại thấy mình lại có thể đứng ở ven hồ nước. Mặt nước hiện lên hình ảnh đầu và thân thể kim loại của hắn. Trong gợn nước mang vẻ u ám.
Dưới đôi mắt màu đỏ cấu thành do tinh thể silic, hai hàng nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào.
Người máy, sao lại có nước mắt?


Hắn hốt hoảng nghĩ ngợi, thì ra đó là người duy nhất tôi yêu, người duy nhất tôi quên, trong trăm nghìn năm qua.
Nhưng đó là cái gì? Rốt cuộc là cái gì.
Ngày hôm sau khi Hình Nghị tỉnh lại, sắc mặt rất tệ. Bị Mạnh Dao lôi đi ngắm mặt trời mọc, ăn bữa sáng xong, rốt cuộc cũng cáo từ.


Mà Mạnh Hi Tông nhìn bóng lưng rời đi của hắn, lại chỉ ôm chặt lấy người phụ nữ thương yêu ở bên cạnh.
Khi Hình Nghị trở lại, Hình Kỳ Lân đã đợi rất lâu.


Hắn còn dẫn một cô gái tới, thật sự giống với yêu cầu của Hình Nghị — — Thanh tú xinh đẹp, vóc người nhỏ xinh, màu da trắng ngần, mắt rất lớn rất sáng.


Hình Kỳ Lân không ở lại bao lâu đã cáo từ. Đêm nay Hình Nghị giày vò cô gái cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới ngủ mơ màng. Vậy mà tới hoàng hôn mới tỉnh lại.


Cô gái có phần nơm nớp lo sợ ngồi bên giường, không biết nên làm gì. Hình Nghị xua tay, bảo cô muốn làm gì cứ làm. Sau đó hắn châm thuốc, nghĩ vẩn vơ.
Trên người những cô gái này, luôn thiếu thứ gì đó.
Là thứ gì?






Truyện liên quan