Chương 32: 32: Điều Tra
Lúc hai người đi du hồ trở về đã là chạng vạng, vừa từ xe ngựa xuống dưới đã thấy rất nhiều cấm vệ quân đi về phía phủ tướng quân.
Lồng ngực Thẩm Xu run lên, trong nháy mắt bỗng cảm thấy dự cảm không lành.
Cấm vệ quân không ngừng đi về phía phủ tướng quân, chỉ trong chốc lát đã bao vây toàn bộ phủ, người dẫn đầu đúng là tâm phúc của Phùng Thái hậu, thống lĩnh cấm vệ quân Vệ Hiết.
Thấy rõ người đi tới, Thẩm Xu càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình hơn.
Chưa gì mà Phùng thị đã không nhịn nổi rồi.
Còn đang suy nghĩ, Thẩm Xu đột nhiên phát hiện tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm theo bản năng.
Chỉ thấy, thần sắc Bùi Vân Khiêm lãnh đạm trước sau như một, trên mặt không có bất kì biểu tình dư thừa nào, chỉ là sự hung ác nham hiểm đậm hơn ngày thường một chút, lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Một lát sau, nam nhân to lớn mặc áo bào trắng khôi giáp đi từ phía sau cấm vệ quân ra, vẻ mặt đắc ý, nhưng sau khi bắt gặp Bùi Vân Khiêm lại giống như thay đổi sắc mặt, cuối cùng lại khôi phục như thường.
“Bùi tướng quân! Đã lâu không gặp!”
Nói rồi, hai tay Vệ Hiết ôm quyền giống như hành lễ với Bùi Vân Khiêm.
Bùi Vân Khiêm lạnh lùng liếc hắn ta một cái, ngữ khí cuồng vọng lạnh nhạt, “Thế sao? Bổn tướng quân cũng không nhớ được mấy người nhân vật nhỏ đâu.
”
Nghe vậy, Vệ Hiết thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, vẻ xanh mét cũng không thể che giấu nổi.
Hắn ta âm thầm siết chặt tay, tuy rằng chức quan không vang dội như Trấn Quốc đại tướng quân, nhưng ít ra hắn cũng là quan tứ phẩm, thống lĩnh hơn 4000 cấm vệ quân, từ trước đến nay đã biết Bùi Vân Khiêm kiêu ngạo tự phụ, lại không ngờ rằng ở trước mặt bao người như thế cũng không cho hắn ta chút mặt mũi nào.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, ‘Quan hơn một bậc ép ch.ết người’, huống chi, lấy chức vị hai người mà so sánh với nhau thì đúng là Bùi Vân Khiêm không chỉ hơn hắn có một cấp bậc.
Nghĩ tới việc hắn ta sắp điều tr.a ra chứng cứ Bùi Vân Khiêm thông đồng với địch phản quốc, ‘chứng cứ’ mua bán chức tước ở trong phủ tướng quân, trong lòng Vệ Hiết cũng cảm thấy bớt giận, ánh mắt khoái chí, chuẩn bị xét xử cả nhà ngươi rồi, vậy để ngươi kiêu ngạo trong chốc lát vậy.
Nghĩ thế, Vệ Hiết thảnh thơi lại vui vẻ, chậm rãi nới lỏng nắm tay, nhếch miệng cười một nụ cười vô cùng khó coi, “Ti chức thấp cổ bé họng, Bùi tướng quân không nhớ ti chức cũng phải thôi.
”
Nghe miệng mồn Vệ Hiết không ngừng nịnh nọt, mí mắt Bùi Vân Khiêm cũng lười nâng, hắn lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, giọng nói không nhanh không chậm, nghe không ra chút cảm xúc nào, “Ai cho ngươi lá gan dám bao vây phủ đệ của ta?”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm lạnh lùng nhìn qua.
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm sắc bén khiến Vệ Hiết cũng phải rùng mình, tay nắm chặt bội kiếm trong tay, một lúc lâu sau cũng chưa thể khôi phục tinh thần.
Một lúc lâu sau, thần sắc Bùi Vân Khiêm bén nhọn, khoé miệng mang theo ý cười lạnh lùng mở miệng, “Theo bổn tướng quân thấy, đôi tai này của Vệ đại nhân chắc là dùng để trang trí rồi, chẳng lẽ phải để bổn tướng quân tự tay giúp ngươi lấy nó xuống sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Vệ Hiết thay đổi, ngón tay nắm chặt bội kiếm cũng đã trở nên trắng bệch, cúi đầu không dám lên tiếng.
Bùi Vân Khiêm lạnh lùng liếc hắn ta một cái, không hề che giấu vẻ trào phúng trong mắt, dáng vẻ khom lưng uốn gối thế này mà còn dám bao vây phủ đệ của hắn, sợ là người này đã chán sống rồi.
Lát sau, Vệ Hiết mới khôi phục tinh thần từ trong cảm xúc khiếp sợ Bùi Vân Khiêm mang đến, hôm nay hắn theo lệnh bệ hạ tới điều tra, sao có thể quên được chứ.
“Bùi tướng quân bớt giận, hôm nay bệ hạ nhận được một tin báo nặc danh, phái ti chức tới phụng mệnh bệ hạ điều tr.a phủ tướng quân, mong tướng quân đừng làm ti chức khó xử.
”
Nói rồi, Vệ Hiết lấy lệnh điều tr.a Thẩm Đình giao cho hắn từ trong ngực ra, cúi đầu dâng lên cao.
Nghe vậy, trái tim Thẩm Xu trầm xuống, hôm nay Vệ Hiết điều động nhiều cấm vệ quân tới đây như vậy để tìm đồ, chắc chắn chính là sổ sách làm giả ngày nọ Phùng Thái hậu đã đưa cho nàng.
Nghĩ tới đây, ngón tay Thẩm Xu đang nằm trong lòng bàn tay Bùi Vân Khiêm không tự chủ mà giật giật.
Có lẽ là cảm nhận được động tác của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn nàng một cái, ngón tay xoa nhẹ bàn tay Thẩm Xu.
Bùi Vân Khiêm không nhận lệnh điều tr.a trên tay Vệ Hiết, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, không ai biết hắn đang nghĩ gì, nhưng khí áp toàn thân lại khiến cho người ta cảm thấy bức bối khó tả.
Một lúc lâu sau, hắn mới không mặn không nhạt nói, “Muốn lục soát phủ đệ của bổn tướng quân cũng được.
”
Nghe vậy, Vệ Hiết chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vài phần khó tin, nhanh như vậy đã đồng ý cho hắn ta điều tr.a phủ đệ? Không giống tác phong của Bùi Vân Khiêm cho lắm.
Còn đang suy nghĩ, Vệ Hiết đã thấy vẻ mặt tàn khốc của Bùi Vân Khiêm, hắn nhếch cằm, khoé môi gợi lên một độ cong làm người ta cảm thấy sợ hãi, lạnh nhạt nói, “Nếu như không lục soát ra cái gì, bổn tướng quân sẽ dùng tội danh tự ý xông vào phủ tướng quân để lấy đầu ngươi.
”
Nghe thế, ánh mắt Vệ Hiết ngây ra, hắn ta biết Bùi Vân Khiêm không nói đùa, hắn đã nói vậy là chắc chắn sẽ làm được, chắc chắn hôm nay có lục soát thế nào cũng không ra đồ hắn ta cần, nếu như không tìm được, nhất định Bùi Vân Khiêm sẽ lấy mạng hắn ta.
Nghĩ vậy, Vệ Hiết tức khắc bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh, may là trước khi hắn tới Phùng Thái hậu còn chừa cho đường lui để đề phòng, nếu không gặp trường hợp khó giải quyết như bây giờ, hắn ta thật sự không biết nên làm thế nào.
Trầm mặc một hồi, Vệ Hiết cười mỉa, “Bùi tướng quân bớt giận, nếu như tướng quân không muốn để ti chức tr.a xét phủ đệ cũng không phải không được.
”
Nói rồi, Vệ Hiết nói khẩu dụ thứ hai Thẩm Đình cho mình ra, “Khẩu dụ của bệ hạ, nếu tướng quân không cho ti chức vào phủ để điều tra, vậy thì lập tức vào cung diện thánh.
”
Nghe xong, Bùi Vân Khiêm chỉ cười nhạt một tiếng, ánh mắt liếc Vệ Hiết một cái, lạnh nhạt nói, “Ngươi trở về phục mệnh trước, nói muộn một chút bổn tướng quân sẽ tiến cung diện thánh.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm nắm tay Thẩm Xu ở trước mặt bao nhiêu người đi vào trong phủ, vừa mới bước được vài bước, Bùi Vân Khiêm như nghĩ tới cái gì, dừng chân xoay người, ngữ khí cố ý để lộ ra sự uy hϊế͙p͙, “Mấy người các ngươi cút xa một chút, nếu còn đứng ở đây khiến bổn tướng quân chướng mắt, vậy thì các người cũng nên tìm nơi chôn cất đi là vừa.
”
Dứt lời, Bùi Vân Khiêm lại nắm tay Thẩm Xu bước chân vào trong phủ.
Giây sau, tất cả cấm vệ quân đang vây quanh bốn phía phủ tướng quân đều lui xuống.
“Đại nhân, chẳng lẽ chuyến này chúng ta đi tay không rồi sao?”
Nghe vậy, Vệ Hiết hừ lạnh, “Để xem hắn ta còn có thể ngông cuồng được bao lâu!” Chờ tới lúc vào cung, không biết có còn ra được nữa hay không.
Nghĩ thế, Vệ Hiết mới cảm thấy dễ chịu không ít, hắn ta phất tay, xoay người mang theo chúng cấm vệ quân quay về cửa cung.
Thẩm Xu thấp thỏm theo Bùi Vân Khiêm trở lại phòng ngủ, vừa mới vào cửa, Thẩm Xu đã không nhịn được mở miệng, “Tướng quân, hôm nay bọn họ tới đây là để tìm quyển sách kia, nếu tướng quân đã tìm được mật thám trong phủ, cũng đã tiêu huỷ được sổ sách gây bất lợi kia rồi, vậy tại sao tướng quân không cho bọn họ lục soát?”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, cụp mắt nhìn Thẩm Xu, có đôi khi thật sự không hiểu là nên nói nàng thông minh hay là ngốc nữa.
“Người thật sự cho rằng, Phùng Thái hậu cho người vào lục soát rồi sẽ bỏ qua?”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm lại nhiều lời hơn một chút, “Không nói đến một đám người bọn họ sau khi vào phủ sẽ có rất nhiều cơ hội giấu kín chứng cứ để vu oán giá hoạ, cho dù Phùng Thái hậu không tìm thấy chứng cứ trong phủ thì tất nhiên cũng sẽ có sự chuẩn bị sau đó, tới lúc đó rồi mới thật sự khó lòng giải quyết, không bằng ngay từ đầu cứ chặn bọn họ ở bên ngoài.
”
Lúc này Thẩm Xu mới hiểu được, đôi mắt hạnh có vài phần lo lắng, cũng không hiểu dụng ý của Phùng Thái hậu là gì khi để Bùi Vân Khiêm tiến cung.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm cố ý phân tán sự chú ý của Thẩm Xu, nhàn nhạt nói, “Đừng thất thần nữa, mau giúp ta thay quần áo đi, chẳng lẽ công chúa muốn bổn tướng quân trắng đêm không về?”
Nói xong lời cuối cùng, Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn Thẩm Xu, trong mắt mang theo ý cười.
Nhưng hôm nay, cho dù Thẩm Xu biết Bùi Vân Khiêm cố ý trêu chọc mình, nàng cũng không có tâm tình tiếp lời, bây giờ một lòng nàng đều treo trên người Bùi Vân Khiêm, sợ hắn sẽ bị Phùng Thái hậu gây khó dễ.
Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu xoay người đi tới bên giá treo, đặt triều phục ngày thường Bùi Vân Khiêm hay mặc tiến cung lên tay rồi đi tới phía hắn.
Thẩm Xu giơ tay cẩn thận vòng qua eo Bùi Vân Khiêm, tuy rằng đây không phải lần đầu nàng giúp Bùi Vân Khiêm thay quần áo, từ trước tới nay cũng đã có hai lần, nhưng giúp hắn cởi áo thì cũng mới là lần đầu tiên.
Thấy Thẩm Xu lần mò trên eo mình mãi mà không kiếm được đai lưng của hắn, còn cẩn thận chạm tới chạm lui trên eo, lông mày Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu lại khó có thể phát hiện.
Eo hắn đã mẫn cảm sẵn, bây giờ tay nhỏ của Thẩm Xu lại cọ tới cọ lui trên đó, nơi nào đó hắn không thể miêu tả đã bắt đầu dao động, nếu không phải là chuẩn bị tiến cung, hắn cũng không ngại để Thẩm Xu chạm vào mình nhiều hơn.
Nghĩ vậy, Bùi Vân Khiêm đưa tay xoa huyệt thái dương, sau đó một tay ấn tay Thẩm Xu lên eo mình, giọng nói ẩn nhẫn, “Nếu như công chúa không muốn giúp bổn tướng quân thay đồ thì cứ nói thẳng, không cần cọ tới cọ lui vậy mãi đâu.
”
Nghe thế, Thẩm Xu giật mình muốn lên tiếng giải thích, “Không phải…”
Không đợi Thẩm Xu nói xong, Bùi Vân Khiêm đã cầm tay Thẩm Xu cởi đai lưng của mình ném sang một bên, “Được rồi, tiếp tục đi.
”
Nghĩ tới lát nữa Bùi Vân Khiêm còn phải tiến cung, Thẩm Xu bắt đầu chuyên tâm giúp Bùi Vân Khiêm thay quần áo, rất nhanh đã mặc triều phục lên cho hắn.
Thẩm Xu cẩn thận giúp Bùi Vân Khiêm sửa sang quần áo trên người, sau khi xác định sẽ không mất lễ nghi lại dịu dàng mở miệng, “Tướng quân, xong rồi.
”
Bùi Vân Khiêm đáp lại một tiếng rồi xoay người chỉnh cổ áo, sau đó bước chân ra cửa.
Vừa định đưa tay mở cửa đã nghe thấy Thẩm Xu phía sau khẽ gọi hắn.
Bước chân Bùi Vân Khiêm chững lại, xoay người.
Thẩm Xu mím môi, ánh mắt lo lắng, “Tướng quân, trở về sớm một chút.
”
Nghe vậy, tuy rằng trên mặt Bùi Vân Khiêm không thể hiện nhưng bàn tay dưới ống tay áo siết chặt lại, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hương vị người khác nhung nhớ là thế nào.
Một lát sau, Bùi Vân Khiêm hồi phục tinh thần, ánh mắt dừng trên người Thẩm Xu, giọng nói khàn khàn, “Đừng sợ, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.
”
Nói xong, Bùi Vân Khiêm mang theo Tần Tuần ra khỏi phủ.
Bùi Vân Khiêm đi rồi, Thẩm Xu đứng ngồi không yên, trái tim như nhảy lên tận cổ họng.
Tuy rằng Bùi Vân Khiêm và Phùng Thái hậu áp chế lẫn nhau trong triều, ai trừ khử ai cũng không xong, nhưng Thẩm Xu lại cảm thấy việc ngày hôm nay không hề đơn giản như vậy.
Nếu chỉ đơn giản muốn gọi Bùi Vân Khiêm tiến cung thì truyền khẩu dụ tới là được rồi, cũng không cần gióng trống khua chiêng như thế, nếu thật sự muốn điều tr.a chứng cứ trong phủ thì cũng sẽ không vì hai ba câu nói của Bùi Vân Khiêm doạ sợ không dám bước tiếp.
Thẩm Xu không tự giác siết chặt tay áo, rốt cuộc là Phùng Thái hậu có chủ ý gì…
Nghĩ vậy, Thẩm Xu không khỏi nhíu mày, trong lòng bực bội, nàng đã bỏ sót chi tiết nào rồi chứ?
Còn đang suy nghĩ, Thẩm Xu đột nhiên nghe thấy động tĩnh từ phía sau truyền tới, không đợi Thẩm Xu kịp xoay người, sau cổ đã truyền tới cảm giác đau đớn, trước mắt tối sầm lại không có tri giác nữa.