Chương 47: 47: Bày Tỏ

Thẩm Xu còn đang say giấc nồng, không hề phát hiện ra bóng người đang đứng trước giường của nàng.
Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Xu một lát, khẽ cúi người rồi nhẹ nhàng bế nàng lên bước ra sân.


Dưới ánh trăng, Bùi Vân Khiêm bước rất chậm, có lẽ là muốn ở bên Thẩm Xu nhiều hơn một chút, sau khi ra khỏi Bắc các còn cố ý đi thêm vài vòng, ôm nàng đi đường vòng qua vườn hoa trước phủ, bước chân Bùi Vân Khiêm vững vàng trên đường đá cuội gập ghềnh, hô hấ cũng nhẹ hơn vài phần.


Một lát sau, Bùi Vân Khiêm mới ôm người trở về phòng ngủ, cẩn thận đặt nàng trên giường.
Có lẽ là Thẩm Xu đang ngủ rất ngon, vừa được đặt trên giường đã lăn từ tay Bùi Vân Khiêm xuống, trực tiếp lăn vào nơi trước kia nàng vẫn nằm ngủ, duỗi tay thuần thục kéo chăn lên bọc chính mình lại.


Tay Bùi Vân Khiêm trống rỗng, nhìn động tác của Thẩm Xu nửa ngày trời mới khôi phục tinh thần lại, đáy mắt mang theo ý cười, khom lưng vén sợi tóc của tiểu cô nương ra sau tai, rồi sau đó đứng dậy khẽ đóng cửa phòng ngủ lại rồi mới nhẹ nhàng lên giường, cẩn thận xốc chăn lên đắp, sợ động tĩnh lớn đánh thức Thẩm Xu.


Không nghĩ tới, vừa mới kéo chăn lên trong nháy mắt, lồng ngực đã có thêm một tiểu cô nương thơm tho mềm mại, động tác của Bùi Vân Khiêm ngừng lại, mắt thấy tiểu cô nương trong lòng ngủ mơ bắt lấy vạt áo hắn, môi còn đang nói mớ gì đó, đầu ngón tay hơi lạnh như có như không xẹt qua ngực hắn, chọc trái tim hắn ngứa ngáy.


Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm mới khôi phục tinh thần, hầu kết hắn chuyển động nắm tay Thẩm Xu ấn trở về trong chăn.
Nhưng vừa mới buông tay, bàn tay ai đó trong chăn lại quấn lên, chân mày Thẩm Xu nhíu lại, vẻ mặt không hề vui vẻ, tay nhỏ mềm mại trực tiếp ôm lấy cổ hắn, đầu nhỏ còn khẽ cọ cọ.


available on google playdownload on app store


Bùi Vân Khiêm khẽ nhăn mày, hắn cụp mắt, cánh tay lộ ra một phần da trắng nõn đang ôm lấy cổ mình.
Có lẽ là do vừa nãy Bùi Vân Khiêm mạnh mẽ ấn tay nàng về trong chăn, bây giờ Thẩm Xu ôm rất chặt.


Một lát sau, Bùi Vân Khiêm cười khẽ thành tiếng giống như chịu trận, kéo chăn che kín phần da thịt lộ ra ngoài của nàng, sau đó ôm người vào trong ngực.
Ban đêm yên tĩnh, Bùi Vân Khiêm mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, hồi lâu sau nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thẩm Xu mới nhắm mắt lại.


Sáng sớm hôm sau, Thẩm Xu vừa mới mở mắt đã đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của Bùi Vân Khiêm, khiến nàng sợ tới mức cả kinh ngồi dậy, nếu không phải ngủ ở phía bên trong, sợ là nàng đã trực tiếp ngã xuống giường rồi.


Thấy thế, Bùi Vân Khiêm cũng không ngăn cản, ngược lại dùng một tay chống đầu hứng thú nhìn Thẩm Xu.
Đêm qua Bùi Vân Khiêm đã suy nghĩ, phản ứng của Thẩm Xu khi vừa mới tỉnh lại sẽ như thế nào, hiện giờ phản ứng của nàng đúng như đêm qua hắn nghĩ như đúc.


Ban đầu Thẩm Xu còn tưởng rằng Bùi Vân Khiêm tới Bắc các ngủ, nhưng nhìn cách bày trí quen thuộc trong phòng nàng mới phản ứng lại, nào phải Bắc các, rõ ràng chính là phòng ngủ của Bùi Vân Khiêm mà!


Nửa ngày sau Thẩm Xu mới ngẩng đầu nhìn qua, nghiến răng nghiến lợi nói, “Sao ta lại ở trong phòng ngủ của tướng quân?”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày, “Công chúa không nhớ rõ?”
Nghe vậy, Thẩm Xu nhíu mày, hồ nghi nhìn hắn.


Ánh mắt Bùi Vân Khiêm đảo qua gương mặt của Thẩm Xu, ngay sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, định thần nhàn nhã nói, “Đêm qua bổn tướng quân vừa mới chuẩn bị ngủ, công chúa đã tới gõ cửa phòng ta, nhìn dáng vẻ giống như mộng du vậy.”


Nghe tới đây, lông mi Thẩm Xu run run, nàng nhíu mày có chút không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Bùi Vân Khiêm.
Nàng… khi nào mà có tật xấu mộng du vậy?


Không chờ Thẩm Xu nói chuyện, Bùi Vân Khiêm thu hồi tầm mắt, khoé miệng mang theo ý cười, không chút để ý nói, “Đêm qua công chúa còn nói nhớ bổn tướng quân quá cho nên không thể ngủ được.”


Nói rồi, khoé miệng Bùi Vân Khiêm xẹt qua ý cười, giọng nói trầm thấp mang theo ủ rũ nhàn nhạt, “Cho nên, bổn tướng quân đành phải để nàng vào trong ngủ.” (EbookTruyen.Net)
Thẩm Xu, “…”
Nếu như Bùi Vân Khiêm không nói câu sau này thì có khi nàng đã tin thật rồi.


“Không tin?” Bùi Vân Khiêm nhướn mày.
Thẩm Xu trừng hắn một cái, hừ lạnh rồi quay mặt ra chỗ khác, còn lâu ta mới tin ngươi.
“Nếu như không tin, vậy công chúa giải thích xem tại sao sáng sớm hôm nay nàng lại tỉnh lại trên giường bổn tướng quân?”


Nhìn dáng vẻ nắm chắc thắng lợi của Bùi Vân Khiêm, chắc chắn nàng nói gì cũng không được, Thẩm Xu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi suýt chút nữa ói máu, trời mới biết hôm qua tại sao nàng lại tới đây, đêm nay ngủ nhất định phải bảo Lâm Lãng khoá chặt cửa lại!


Nàng không muốn bậy bạ cùng Bùi Vân Khiêm nữa, đứng dậy là muốn xuống đất, không đợi nàng đứng vững, cổ tay đã bị người ta nắm chặt lấy.
Thẩm Xu quay đầu lại, khuôn mặt mang theo vài phần tức giận.
Bốn mắt nhìn nhau.


Ý cười trong mắt không giảm, đôi mắt đào hoa tinh xảo loé sáng quyến rũ, ý cười trên môi càng sâu.
Ngón tay hắn khẽ động, nhẹ nhàng cọ lấy cổ tay trắng nõn của Thẩm Xu, ý vị ám chỉ mười phần.


Lông mi Thẩm Xu run run, giằng co một lát cũng không biết Bùi Vân Khiêm có ý gì, nàng khẽ động tay tỏ vẻ kháng nghị, giây tiếp theo, cánh tay Bùi Vân Khiêm nhẹ nhàng lôi kéo, cả người Thẩm Xu mất trọng tâm, dưới chân cũng không biết mắc phải thứ gì, nháy mắt ngã về trên giường.


Vì không muốn ngã vào người Bùi Vân Khiêm giống như trước, Thẩm Xu cố tình nghiêng người.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nhướn mày như đã nhìn ra ý đồ của Thẩm Xu, hắn thay đổi góc độ tay, một cánh tay ôm lấy eo nàng, khiến Thẩm Xu một lần nữa vững vàng rơi vào trong ngực hắn.


Có lẽ là quán tính quá lớn, chóp mũi Thẩm Xu trực tiếp đập vào ngực Bùi Vân Khiêm, nàng đau đớn dùng sức đẩy Bùi Vân Khiêm, ánh mắt bực bội, “Tướng quân làm gì thế?”


Một tay Bùi Vân Khiêm ôm eo nàng, một tay khác khẽ xoa nhẹ chóp mũi Thẩm Xu, chậm rãi kéo nàng lại gần, cúi đầu phủ lên vành tai nàng, giọng nói trầm thấp, chỉ nói một chữ.
Trong nháy mắt, đầu óc Thẩm Xu trở nên trống rỗng giống như vô số pháo hoa nổ tung, đồng thời, trên mặt cũng hiện lên vẻ đỏ ửng.


Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, nhéo đầu vai hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Bùi Vân Khiêm!”
“Thần đây.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Ngươi… ngươi…”


Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hắn vừa nói chữ kia ở bên tai là nàng lại tức giận không nói nên lời, trên đời này sao lại có người mặt giày vô sỉ như thế chứ, đường đường là đại tướng quân, sao có thể lưu manh lộ liễu tới mức đùa giỡn nàng như thế chứ!
“Ta cái gì?”


“Ngươi không biết xấu hổ!”
Nói ra, thật sảng khoái.
Bùi Vân Khiêm không giận mà cười, tay đỡ lấy eo của Thẩm Xu khẽ cọ cọ, giọng nói tuỳ ý, ý cười trên môi cũng đậm hơn, “Nếu bổn tướng quân cần mặt mũi thì sao còn theo đuổi công chúa làm gì chứ?”


Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, “Ngươi nói cái gì?”
Bùi Vân Khiêm cử động, tay càng siết chặt eo Thẩm Xu hơn, khiến Thẩm Xu dán sát lên người hắn, giọng nói trầm thấp, âm cuối còn mang theo ủ rũ nhàn nhạt, “Thần nói thần thích công chúa.”


Nói rồi, khuôn mặt Bùi Vân Khiêm càng ghé sát lại nàng hơn, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề, đôi mắt đào hoa tinh xảo không thể che dấu được sự dịu dàng thêm nữa, giọng nói lưu luyến trước nay chưa từng có, “Mặc kệ trước đây như thế nào, bây giờ ta thích nàng, nàng muốn làm gì ta cũng được, ta biết nàng tức giận vì ta hiểu lầm nàng, công chúa muốn phạt thế nào, thần cũng chịu.”


Giọng nói hắn trầm thấp nhẹ nhàng truyền vào trong tai nàng, hai tay ôm chặt nàng, vùi đầu ở cổ nàng, “Phạt xong rồi, nàng có thể thích ta một chút không?”
Là hắn quyến rũ Thẩm Xu, từ lúc bắt đầu hắn đã là kẻ chủ mưu.


Bùi Vân Khiêm đột nhiên cảm thấy bọn họ nói không sai, hắn bạo lực khát máu từ trong xương cốt, giết người như ma, hắn không có gì cả, chỉ có Thẩm Xu.
Hắn không chỉ muốn Thẩm Xu yêu hắn, còn muốn Thẩm Xu chỉ yêu mình hắn.


Trước đây, hắn cảm thấy mình chính là ác quỷ, tới gần Thẩm Xu chỉ có thể kéo nàng vào địa ngục, mà hiện giờ hắn muốn khắc sâu nàng vào trong xương tuỷ, càng muốn cung phụng nàng như thần minh của mình.
Nàng là thần minh rơi xuống nhân gian, là ánh sáng cả cuộc đời này của hắn.


Tuy rằng sáng sớm, nhưng không khí yên tĩnh trong phòng so với đêm qua chỉ có hơn chứ không có kém, bề ngoài sóng yên biển lặng, bên trong đã sớm sóng gió mãnh liệt.


Thẩm Xu bị lời nói của Bùi Vân Khiêm khiến cho da đầu tê dại như muốn ngất đi, ngực cũng bị từng đợt sóng trào làm rung động, nhất thời không chống đỡ nổi lời bày tỏ thình lình của Bùi Vân Khiêm, nàng há miệng thở dốc, nhưng yết hầu lại giống như bị gì đó bóp chặt, nửa chữ cũng không nói nên lời.


Những phút giây tưởng chừng như ngắn ngủi ấy lại là thời khắc dày vò nhất suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của Bùi Vân Khiêm, hắn khẽ ngửi mùi hương trên người Thẩm Xu, hô hấp càng thêm nặng nề.


Một lúc lâu sau, hắn khẽ v.uốt ve sau lưng Thẩm Xu, giống như an ủi dịu dàng nói, “Không sao, nếu hiện tại không nói nên lời, ta cũng không ép nàng, dù sao năm tháng đổi dời, còn rất nhiều thời gian.”


Cũng không biết có phải là do giữa hè rồi hay không, Thẩm Xu chỉ cảm thấy cả người bị Bùi Vân Khiêm ôm nóng như lửa đốt, khuôn mặt cũng nóng đến lạ thường, ngay cả sợi tóc rũ trên trán cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới khẽ ‘ừm’ một tiếng.


Không đợi Bùi Vân Khiêm nói chuyện, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa.
Thẩm Xu khẽ giật mình, theo bản năng đẩy Bùi Vân Khiêm ra chạy xuống giường cúi đầu đeo giày và tất, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Tần Tuần đang đứng trước cửa.


Tần Tuần nhìn thấy sắc mặt Thẩm Xu đỏ bừng đi từ phòng ngủ Bùi Vân Khiêm ra, tức khắc hiểu rõ điều gì đó, vội vàng cúi đầu, “Phu nhân thứ tội.”
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Xu quẫn bách, không đáp câu nào xoay người rời đi.


Lúc này Tần Tuần mới nhớ ra có chuyện phải nói với Thẩm Xu, nhưng đối phương cũng đã đi xa, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ mà xoay người bước vào trong phòng ngủ.
Vừa ngẩng đầu, Tần Tuần đã đối diện với khuôn mặt tăm tối của Bùi Vân Khiêm, “Chuyện gì?”


Trong lòng Tần Tuần run lên, nghĩ tới dáng vẻ của Thẩm Xu vừa rồi, quấy rầy chuyện tốt của hai người họ, nháy mắt hắn ta cảm thấy nếu không làm Bùi Vân Khiêm vừa lòng, sợ là tính mạng này lành ít dữ nhiều rồi.


Tần Tuần nuốt nước miếng, trong lòng cân nhắc nửa ngày trời mới đưa đồ vật quản gia giao cho hắn ta ra.
Là một cái hộp tinh xảo.
“Tướng quân, quản gia nói hôm qua thế tử Tĩnh Hà vương đưa tới…” Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm rồi nói tiếp, “Nói là, đưa tới cho phu nhân.”


Nghe vậy, sắc mặt Bùi Vân Khiêm khẽ thay đổi, đáy mắt cũng lạnh hơn vài phần, hắn chuyển động tay ý bảo Tần Tuần đưa đồ trong tay ra.
Bùi Vân Khiêm nhận lấy chiếc hộp, sau khi nhìn thấy rõ đồ trong hộp, cổ tay vừa động đã tuỳ tiện ném cho Tần Tuần, “Ngươi xem mà làm đi.”


Tần Tuần ngây ngốc, không tự giác ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, nháy mắt cảm thấy hộp gấm trong tay chính là một củ khoai lang bỏng tay.
Một lát sau, Tần Tuần đáp, “Thuộc hạ sẽ làm ngay lập tức.”
“Từ từ.”


Không chờ Tần Tuần nói chuyện đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm không mặn không nhạt nói, “Trời ngày càng nóng, phá Bắc các rồi đổi thành đình tránh nóng đi.”
Nghe vậy, Tần Tuần sửng sốt, “Vậy phu nhân…”
“Phái người dọn hết đồ của phu nhân về đây, phần còn lại cứ phá sạch đi.”


Nói rồi, Bùi Vân Khiêm chậm rãi đứng dậy, giơ tay lấy chiếc áo choàng dài ở giá treo bên cạnh khoác lên người, “Ngày mai bổn tướng quân không muốn trong phủ này còn Bắc các nữa.”






Truyện liên quan