Chương 64

Kêu mấy tiếng rồi mà vẫn không thấy có người tới, Thôi Hành Chu nhướng mày hỏi: “Nàng đánh ngã bao nhiêu người?”
Miên Đường không trả lời, nếu nói thật chỉ một bao thuốc mê nàng đã thuận buồm xuôi gió đánh mê toàn bộ thị vệ trong nội đình thì có vẻ không tốt lắm.


Sau đó Thôi Hành Chu khập khiễng đi đến chỗ bình phong thường ngày mình hay để áo bào cho Miên Đường thay trước.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---


Vừa rồi Miên Đường tận mắt nhìn thấy vết thương của hắn, miệng vết thương sưng rất ghê, thoáng có thể nhìn thấy xương trắng. Khó trách Triệu Tuyền nói sau này hắn sẽ bị tàn tật.


Giờ nàng nhìn thấy hắn bước đi khập khiễng, chạy nhanh qua kéo tay hắn nói: “Đã bị thương như thế còn đi lung tung làm gì? Ngồi xuống đi, ta chỉ muốn đưa thuốc cho chàng, nếu đã đưa rồi thì ta đi đây…”


Nói xong, nàng đứng dậy muốn đi nhưng lại bị bàn tay to của Thôi Hành Chu nắm lấy cổ tay: “Đã nói rồi, thẩm tr.a xong mới cho nàng đi, nếu không ta sẽ đến Tây Châu tìm ông ngoại nàng nói hết mọi chuyện…”
Miên Đường tức giận trừng mắt: “Chàng dám!”


Hình thức sống chung trước đây của hai người đã ăn vào xương tủy, trước kia Miên Đường muốn hét lên với tướng công chẳng cần kiêng kỵ gì.


available on google playdownload on app store


Còn bây giờ, tại noãn các vắng vẻ yên tĩnh, mãi cho đến khi Miên Đường thấy Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn nàng, lạnh lùng hỏi “Nàng nói ta có dám hay không” thì Miên Đường mới nhớ ra hắn không phải là thương nhân Thôi Cửu.


Hoài Dương vương tàn sát Man tộc ba ngàn dặm ngoài Tây Bắc, bình định mối họa lớn cho triều đình, có cái gì mà hắn không dám?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nghĩ vậy, Miên Đường mấp máy môi nhưng không nói gì chỉ nhận lấy y phục Thôi Hành Chu đưa qua, tự đi ra sau bình phong ở noãn các thay y phục.


Thôi Hành Chu đi ra ngoài noãn các, hắt ly trà nhỏ trong tay lên mặt thị vệ nằm ở cửa.


Sau khi gọi hai thị vệ dậy, hắn lạnh lùng nói với hai thị vệ mặt còn ngơ ngác: “Đi, gọi người đánh thức những người khác… Thuận tiện lấp hàng rào dưới sông lại, phái nhiều người trông coi… Còn nữa, bảo người hầm một nồi canh giải cảm.”


Phân phó xong này nọ, lúc hắn xoay người lại, Miên Đường mặc áo bào của hắn đang dùng khăn lau mái tóc dài rối tung đi ra khỏi bình phong.
Áo bào trắng vốn đã rộng, mặc trên người nàng, lúc nàng giơ tay đi lại để lộ đường cong lả lướt, khí chất quyến rũ lộ hết ra ngoài.


Dĩ nhiên trong trí nhớ xa xăm của Thôi Hành Chu, hắn đã từng lĩnh hội sâu sắc dáng người duyên dáng tinh tế của Miên Đường, khi đôi mắt dán chặt vào nàng, chuyện cũ bị màn che cuồn cuộn dâng lên, yết hầu không nhịn được trượt lên trượt xuống…


Miên Đường không biết rằng mình mặc áo bào rộng thùng thình rất khiêu khích ánh mắt người khác, nàng quỳ gối dưới sàn noãn các, cúi đầu, thành thật chờ vương gia thẩm tra.


Vừa rồi Thôi Hành Chu làm động đến vết thương ở chân, lúc này cơn đau dồn dập, tạm thời ngăn chặn suy nghĩ ướt át lại, hắn quay lại nằm trên tháp mềm, nói với nàng: “Không phải ở đây có ghế à? Quỳ dưới đất làm bộ làm tịch cái gì? Nếu nàng thật sự ngoan ngoãn nghe lời ta thì những thị vệ đó đã không nằm hết dưới đất.”


Miên Đường nhấp máy môi nói: “Ta nghe Triệu hầu gia nói, ngài đưa hết linh dược cho ta, chẳng để lại chút gì cho cái chân bị thương của mình. Ân điển như thế Miên Đường không nhận nổi nên mang thuốc trả lại cho ngài. Mong vương gia đừng lấy kim thân của mình ra đùa.”


Thôi Hành Chu cũng đoán được là do Triệu Tuyền không quản nổi cái miệng nói cho Miên Đường biết sự thật, hắn không nhịn được nhíu mày nói: “Khó trách mãi chỉ ở cái chức quan nhàn tản, đúng là chẳng lo được chuyện lớn gì…”


Mới vừa hắn nhìn qua bình thuốc, thuốc còn nhiều như vậy chứng tỏ nhiều ngày qua Miên Đường không có dùng, giữ lại toàn bộ cho mình, vừa giận vừa lo cho thương thế của nàng nhưng trong lòng vô cùng ấm áp.
Nói thật thì lúc trước Miên Đường kiên quyết đi như thế khiến Thôi Hành Chu rất đau lòng.


Hắn tự hỏi tuy hắn lừa nàng nhưng liệu tình cảm hắn dành cho nàng sau đó có phần nào là giả dối không? Thế mà nàng nói đi là đi, chẳng chừa đường hàn gắn.


Vậy mà giờ nhìn thấy nàng ngàn dặm đưa thuốc, ngại thể diện, lén la lén lút chạy về bên cạnh hắn. Dường như lại lần nữa Thôi Hành Chu nhìn thấy tiểu nương tử chạy từ trấn Linh Tuyền đuổi theo đến đây, nói muốn sống ch.ết không rời, nhất định sẽ đưa hắn về nhà.


Hồi ức tươi đẹp ngày xưa hiện lên trong đầu, dù chân có đau cũng chịu được.
Nghĩ vậy, hắn dịu dàng nói: “Đừng lo cho cái chân bị thương của ta, mặc dù nhìn hơi ghê nhưng sau này tìm vài cách là chữa được, nàng tự lo cho mình trước đi, tay chân nàng khỏe lại mới tốt.”


Thôi Hành Chu không hề nói: Chân hắn bị thương là do hắn cố ý.
Lúc trước tin thái hậu cố tình chọn hắn làm con rể đã sớm lọt vào tai hắn. Thôi Hành Chu nghe nói vị công chúa kia cực kỳ ngang ngược, là kim chi ngọc diệp được Ngô thái hậu nuông chiều từ bé.


Thôi Hành Chu tự đánh giá tính tình mình không tốt, càng không muốn cúi đầu xưng thần, lúc nào cũng phải nịnh bợ một nữ nhân nội viện của mình. Cho nên giai nhân này hắn không chịu nổi!


Có điều hiện giờ hắn không có ở triều đình, trong triều luôn có người buông lời gièm pha hắn, cứng rắn từ chối không phải là thượng sách, mình không thể không chịu chút khổ, uyển chuyển gạt bỏ ý của thái hậu.


Nghe nói mối nhân duyên tốt này là do Thạch tướng quân cực lực xúi bẩy, sau lưng không thể thiếu Tuy Vương lắm mưu nhiều kế. Thôi Hành Chu đã ghi món nợ này lên đầu Tuy vương, đợi đến ngày nào đó chắc chắn sẽ trả đủ!


Cho nên sau khi tính toán thời gian, hắn thiết kế để mình bị thương trước mặt đặc sứ triều đình, hơn nữa trên miệng vết thương có bôi thực cốt thảo*, thoạt nhìn vết thương ở chân rất nghiêm trọng, phóng đại thành chân què, giờ trong kinh thành bàn tán xôn xao về cái chân bị thương của hắn, không sợ cái cô công chúa điêu ngoa kia không biết.


*Cỏ ăn mòn xương cốt.
Do miệng hắn kín, cộng thêm kế hoạch tuyệt diệu, ngay cả Triệu Tuyền cũng bị lừa. Nhưng cứ để như vậy cũng có chút nguy hiểm, nếu không kiểm soát lượng thuốc tốt sẽ làm mình bị què thật.


Có điều theo quan điểm của Thôi Hành Chu, dù có què một chân nhưng nếu có thể từ chối con gái của yêu phi thì cũng có lời rồi. Đại trượng phu có thể sống tùy tiện, tạm thời cúi đầu trước người khác cũng được, nhưng nếu cưới một nữ tử trái lương tâm, đó đúng là vấn đề cả đời này ngẫm lại đều cảm thấy nghẹt thở.


Có điều hắn không ngờ rằng, cái chân bị thương này thế mà một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, kéo tiểu nương tử nhẫn tâm quay về. Sớm biết có thể dùng cách này, hắn đã sớm làm mình bị thương trước trận chiến, không đến nỗi nhịn đến bây giờ?


Hiếm khi được nếm chút ngọt ngào, Thôi Hành Chu quyết định không nói ra, lừa Miên Đường đỏ vành mắt đau cho vết thương của hắn.
Đúng lúc này, Lý ma ma mang một niêu canh thơm nức mũi vào. Sau khi được phân phó, Lý ma ma hầm gừng già, dạ dày heo, hạt tiêu và củ mài lên, có thể giải cảm, ấm dạ dày.


Vốn Lý ma ma tưởng là vương gia muốn dùng, có điều trên đường đi bà nhìn thấy rất nhiều thị vệ vừa mới tỉnh lại, bà tự hỏi không biết chuyện gì đây.
Lúc nhìn thấy Liễu Miên Đường ở noãn các, Lý ma ma bị dọa nhảy dựng, mở thật to mắt nhìn.


Nghĩ lại thì vừa rồi có nghe thấy tin tất cả mọi người ở nội viện đều bị hạ thuốc mê, đầu Lý ma ma không khỏi đau nhức, thấp thỏm lo lắng không biết vương gia muốn xử lý Liễu cô nương đột nhiên xông vào như thế nào.


Nào ngờ, trông vương gia không có vẻ gì là muốn hỏi tội, chỉ dỗ Liễu Miên Đường uống canh nóng giải cảm trước.


Canh giải cảm hơi cay, không hợp khẩu vị Miên Đường, hơn nữa nàng đang có tâm sự nặng nề, làm sao uống nổi? Vương gia thế mà kiên nhẫn thật, ngồi bên cạnh nàng, một tay bưng bát dỗ nàng uống như trẻ con.


Chờ nàng miễn cưỡng uống một bát, Hoài Dương vương lại kêu thị nữ bôi thuốc lên tay chân cho Miên Đường.


Miên Đường không muốn, khăng khăng muốn đưa thuốc mỡ cho Thôi Hành Chu dùng. Thôi Hành Chu thấy vậy, mặt trầm xuống nói: “Đã nói là ta không sao, tại sao nàng không tin? Nếu nàng động đậy nữa là ta trói nàng lại bôi thuốc!”


Miên Đường mím môi, cuối cùng bảo nha hoàn bôi thuốc cho nàng. Lý ma ma nhìn kỹ mới phát hiện Miên Đường gầy đi so với lúc ở Vũ Ninh Quan…


Nghĩ đến mấy ngày nay vương gia vui buồn thất thường, Lý ma ma thở dài một hơi: Trên đời này mấy cô cậu thanh niên là rắc rối nhất, ngay cả vương gia bạc tình cũng không ngoại lệ. Có vẻ như Liễu nương tử cũng bị nỗi khổ tương tư dày vò.


Đáng tiếc, hai người bọn họ có thấy thế nào cũng không phải một đôi!
Sau khi bôi thuốc xong, Thôi Hành Chu phất tay bảo hạ nhân đi xuống.
Khi quay đầu lại thì thấy Miên Đường trông không khỏe lắm.


Do đã một thời gian không bôi thuốc, giờ bôi thuốc lại, chỗ tay chân bị thương rất đau do sinh xương thịt mới, đau đến trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, nàng nằm co rúc như quả bóng trên giường.


Thôi Hành Chu nhíu mày muốn ôm nàng vào lòng nhưng Miên Đường lại cắn răng tránh đi, thấp giọng nói: “Ta tới đây một chuyến mà vẫn không khiến chàng dùng thuốc, đúng là vô ích! Một khi đã vậy thì vương gia giam ta vào ngục hoặc là thả ta đi đi. Tránh để người khác hiểu lầm, bôi nhọ thanh danh của vương gia.”


Thôi Hành Chu thấy dáng vẻ của nàng đây là muốn phủi sạch tất cả, bất giác trong lòng nổi giận. Nhưng mà giờ hắn đã học được ―― không thể lấy cứng chọi cứng với Liễu Miên Đường, nàng cực kỳ bướng, nói đi là đi ngay.


Cho nên nghe nàng nói thế hắn cũng không nổi giận, giọng điệu hòa hoãn nói: “Dù nàng không tới, ta cũng tính qua một thời gian nữa khi khỏe hơn sẽ đi tìm nàng. Lâm nương tử nàng cứu hóa ra là con gái của lão Thiền Vu Man tộc, nàng ta chuẩn bị cho nàng rất nhiều dược liệu, ta cho người đưa tất cả cho nàng. Mặc dù dược tính không bằng thuốc ta chuẩn bị cho nàng nhưng nghe nói hiệu quả xua hàn khí rất tốt…”


Nói tới đây, hắn không kiềm được nữa, kéo Miên Đường đang rúc lại thành quả bóng vào lòng, mát xa cổ tay cho nàng, cúi đầu nói: “Ngoan, cố chịu đi, lát nữa là ổn.”


Miên Đường không chịu thân mật với hắn thế này nên muốn đẩy hắn ra nhưng hắn đã quyết không buông tay, Miên Đường làm sao có thể đẩy hắn ra được?
Nàng hơi bực, lên tiếng nói: “Chàng muốn làm gì đây? Chẳng chịu buông tay!”


Thôi Hành Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng và đôi má hồng nổi bật giữa mái tóc dài rối bời, hắn kéo dài giọng nói: “Muốn gạo nấu thành cơm với nàng…”


Ban đầu Miên Đường không hiểu, chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn Thôi Hành Chu, hắn thì lại ôm mình ngày càng chặt, bất chợt Miên Đường hiểu ra ý của hắn…


Lúc trước khi giả làm phu thê với hắn, nàng từng nửa đùa nửa thật kể cho Thôi Cửu nghe chuyện phu thê láng giềng ở phố Bắc thân thiết như thế nào, còn giục phu quân ở quân doanh có rảnh thì về, về nấu cơm với nàng, đừng để giường lạnh…


Có điều giờ nàng với hắn đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn, đột nhiên hắn chắc tới đột nhiên nhắc tới chuyện này ngay lúc then chốt thế này đúng là khiến người ta chẳng kịp trở tay, cảm thấy xấu hổ.


Thiếu chút nữa Miên Đường nện một quyền lên vết thương ở chân của hắn: “… Nấu… Nấu cái gì mà nấu! Cũng không phải ta nằm trong nồi của chàng!”


Cuối cùng Thôi Hành Chu không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, mặc kệ nàng ở trong nồi ai, nhớ nàng lâu như vậy, một chút nước cơm cũng nên bố thí chứ nhỉ?


Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, đôi môi anh đào của Miên Đường đỏ ửng, đôi mắt to chìm trong một lớp hơi nước, cộng thêm hơi thở hổn hển, nhìn thế nào cũng rất khiêu khích.
Thế nhưng Thôi Hành Chu lại không thể xuống tay.
Bởi vì Miên Đường khóc thật.


“Ta thật không nên tới đây… Chàng vừa không chịu bôi thuốc, lại còn xem ta như cơm thích lúc nào lấp bụng thì lấp… Không phải chàng muốn cưới công chúa à? Sao phải trêu chọc ta thế này?”


Thôi Hành Chu thấy nàng khóc thật, mày rậm chau lại: “Lại nghe Triệu Tuyền nói bậy? Không có thánh chỉ, ai nói ta muốn cưới công chúa? Vả lại bây giờ ta què thế này triều đình cũng biết, làm sao thái hậu chịu để con gái cưng của mình gả cho một tên què?”


Miên Đường hít hít cái mũi, thấp giọng nói: “Chàng cưới ai cũng không liên quan đến ta, nếu không thẩm tr.a thì ta về đây.”


Thôi Hành Chu giữ tay nàng lại, cúi đầu nói: “Hai ta chia cách lâu như vậy, ngày ngày ta chỉ làm bạn với một đám hán tử thô lỗ, suốt ngày bận đánh giặc, thời gian còn lại đều thanh tâm quả dục nhớ nàng. Còn nàng thì sao? Không biết ở Lục phủ nhảy đâu ra một Tô công tử chó má lượn qua lượn lại trước mặt nàng, còn có mấy bà mối đến hỏi chuyện miết, bộ dạng hận không thể lập tức gả đi. Nàng làm như thế có đúng với ta không?”


Miên Đường biết Phạm Hổ thường hay truyền tin cho Thôi Hành Chu nên không bất ngờ về chuyện hắn biết lắm. Có điều nghe hắn nói nhớ nàng, Miên Đường nửa ngẩng đầu: “Nhớ ta làm gì?”


Thôi Hành Chu đanh mặt lại: “Nàng không nhớ ta? Lúc trước kêu phu quân, tướng công niềm nở đến thế mà quay đầu một cái đã quên hết rồi, có hợp lý không hả?”


Miên Đường có hơi giận hắn, nàng trở người quỳ trên giường nói với Hoài Dương vương rằng: “Chàng lừa ta còn nói ta vô lý! Chàng nói hay thật nhỉ?”


Thôi Hành Chu rất thích nhìn dáng vẻ nổi giận của Miên Đường, hòa hoãn nói: “Ý của ta là làm người phải giữ lại ba phần đường sống. Bình thường khi nàng kinh doanh không phải cũng nói việc mua bán không nói chuyện nhân nghĩa sao? Nào có chuyện không làm ăn được là trở mặt chạy lấy người? Chẳng lẽ sau này có vụ làm ăn khác cũng không làm nữa?”


Miên Đường nói giận đến há hốc mồm, trừng mắt hỏi: “Thế vương gia nói xem, sau này ta có thể nói chuyện mua bán gì?”


Thật ra Thôi Hành Chu vẫn chưa nghĩ ra, thế nhưng hắn không muốn cùng Miên Đường chia cách nữa: “Hai chúng ta làm phu thê lâu như vậy, há có thể nói tan là tan? Nàng phải cho ta chút thời gian ngẫm lại…”


Dù Miên Đường có liều mạng nhắc nhở chính mình không đắc tội nổi với vị vương gia trước mặt này, thế nhưng lúc trước khi chia tay với hắn, trong lòng cũng nghẹn một cơn giận.


Hiện giờ nàng hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nói: “Không sai, dân nữ làm ầm không rõ ràng, vương gia muốn ngẫm cái gì? Là ngẫm xem mình tổn thất chỗ nào ư? Tuy dân nữ tay chân thô kệch nhưng lúc trước hầu hạ vương gia ngài cũng tính là ân cần nhỉ? Cho dù dung mạo của dân nữ không thể xứng chạm vào kim thân của vương gia, lại cho vương gia uống rượu bổ quá mạnh, thất thân cho dân nữ, là dân nữ sai. Nhưng nghĩ lại thì dáng vẻ không rời giường được của vương gia cũng… Cũng không giống miễn cưỡng mà? Nếu không có gì thiệt hại, vương gia có thể giơ cao đánh khẽ, đừng so đo mấy chuyện vụn vặt này với dân nữ được không?”


Thôi Hành Chu xị mặt nói: “Há chỉ là chuyện vụn vặt? Làm gì có nữ nhân nào như nàng? Đã biết mình thất thân cho ta mà giờ lại muốn gả cho người khác! Thế có công bằng không? Cái gì nàng cũng biết nhưng lại sợ mình khổ, cuốn gói đi mất, này không phải là đang ép ta cưới nàng làm chính thê?”


Miên Đường bị lời hắn nói chọc cho bực mình, lập tức giơ ngón tay chỉ lên trời thề: “Ta! Liễu Miên Đường! Thề với trời, dù đời này nam nhân trên đời đều ch.ết hết ta cũng không gả cho… Ưm…”
Miên Đường còn chưa thề độc xong đã bị Thôi Hành Chu lấp kín miệng.


Hắn thế mà quên mất miệng tiểu nương tử này độc cỡ nào, lời ân đoạn nghĩa tuyệt như thế cũng nói ra được!


Nhất thời, lại lần nữa hai người môi kề môi lưỡi kề lưỡi, đến khi tách ra, Miên Đường thở hổn hển, nàng không buồn nói chuyện nữa, trầm mặc xoay người sang chỗ khác nằm, đưa lưng về phía Thôi Hành Chu.


Thôi Hành Chu ôm chặt cái eo thon của nàng, kéo nàng đến gần hơn nói: “Lúc trước hai ta chia xa quá vội vàng, nàng coi như ta hối hận đi, dù sau này ta và nàng có hợp hay tan đều phải cần có chút thời gian. Việc của ta ở bên này sắp xong, đợi đến khi vào kinh sẽ đi ngang qua Tây Châu, đến lúc đó ta đến bái phỏng ông ngoại nàng có được không?”


Miên Đường bị hắn kéo xoay người lại, đối diện với hắn.
Nói một cách công bằng thì hắn rất đẹp, không phải anh tuấn lộng lẫy đơn thuần mà từ trong ra ngoài toát lên khí chất tao nhã, cao quý bức người.
Gặp được nam tử đẹp thế này, nhìn những người khác đều thấy nhạt như nước ốc.


Miên Đường không muốn tán dóc với hắn, thành thật nói: “Ông ngoại ta không khỏe lắm, có bệnh khí*. Mong vương gia đừng làm phiền ông ấy. Còn nữa, ta không phải nữ tử đại môn không ra nhị môn không bước, ngu ngốc không có kiến thức, bị ngài lừa dăm ba câu đã đến làʍ ȶìиɦ nhân ngoại thất của ngài. Nếu ta là quý nữ công chúa thì mới có thể giống như vương gia nói, cùng ngài chậm rãi chia cách, cùng lắm thì nuôi trai lơ tiêu khiển. Đáng tiếc ta chỉ là dân chúng bình thường, thích làm bậy gì thì làm, cũng không thể nói chuyện nhảm nhí với vương gia nổi…”


*Đông y chỉ một số bệnh.
Thôi Hành Chu bị một câu “Trai lơ” kia chọc điên, nghiêng đầu hỏi: “Không ngờ là chí hướng của nàng lớn thật đấy, tiêu khiển là như thế nào hả?”


Miên Đường không muốn cãi nhau với hắn, trực tiếp đứng dậy xuống giường, sờ sờ y phục của mình đã được lò sưởi hong khô, đi ra sau bình phong thay y phục, sau đó ló đầu ra hỏi hắn: “Lát nữa ta đợi ngài tống vào nhà giam hay là tự mình bơi về?”


Thôi Hành Chu trừng mắt với nàng, im lặng một lúc lâu, đến khi Miên Đường cho rằng hắn muốn gọi người tới áp giải nàng thì hắn mới mở miệng nói: “Nếu nàng tới rồi thì làm người tốt tới cùng đi, chân ta bị thương rất khó chịu, mấy thị nữ địa phương mời đến tay chân thô kệch, nàng chăm sóc ta mấy ngày đi, khi nào quay về kinh thành ta cùng nàng đi Tây Châu… Nói cách khác, nàng ngồi xe tù về!”


Một câu này, xem như đã đóng đinh Miên Đường tại biệt quán.
Nói là bảo nàng chăm sóc hắn chi bằng nói là hắn trông chừng nàng dùng thuốc, sau khi dùng thuốc mỡ kia đúng giờ đúng lượng, gân tay gân chân khô héo của Miên Đường tốt lên không ít.


Bên cạnh Thôi Hành Chu có một lang trung giang hồ, trông tuổi tác khá lớn, không biết Thôi Hành Chu mời từ đâu đến nhưng thật sự rất giỏi. Nghe nói thuốc mỡ thảo dược của Miên Đường cũng do lang trung này tìm được.


Khi gân tay gân chân của Miên Đường dài ra, lang trung nọ dùng ngân châm châm xuống gân tay gân chân nàng, chậm rãi nối chúng lại.
Khi nối gân tay gân chân, trên tay chân nàng bị nẹp lại, không cho Miên Đường lộn xộn.


Ngày qua ngày Miên Đường cứ nằm như thế, Lý ma ma nấu đủ loại món bồi bổ, tẩm bổ cho số thịt thời gian trước nàng mất đi quay trở về.


Về phần công việc của tiêu cục, Miên Đường liên lạc với tiểu nhị tiêu cục, bảo bọn họ đưa sổ sách đến khách điếm U Châu, rồi để Phương Hiết đưa đến hành quán.
Chỉ là tay chân bị nẹp nên gõ bàn tính không tiện lắm.


Thôi Hành Chu nhìn bộ dạng dùng một ngón tay vụng về khảy bàn tính của nàng, hắn vươn cánh tay dài, cầm bàn tính lại, ngón tay dài di chuyển như bay, khảy bàn tính như là gảy danh cầm thượng cổ, khảy hết sức lưu loát, tiếng khảy đồng đều.
Không lâu sau, hắn cũng thay nàng tính toán sổ sách rõ ràng.


Miên Đường tò mò hỏi hắn, từ khi nào mà luyện được tốt như vậy. Thôi Hành Chu chỉ trừng mắt liếc nàng một cái, không trả lời.
Có điều hai người giống hệt nhau nên Miên Đường không yên lòng. Nếu y thuật của lão lang trung cao siêu như thế thì tại sao chân Thôi Hành Chu không tốt lên.


Gần đây, hắn thế mà kêu thợ thủ công chế tạo một chiếc xe lăn màu đen, khi tản bộ trong biệt viện hắn ngồi trên đó, bảo Miên Đường đẩy hắn.


Miên Đường đẩy xe mà lòng khó chịu: “Không phải nói không ngại à? Sao vẫn ngồi xe lăn thế… Nếu biết vậy có liều ch.ết ta cũng không dùng thuốc! Ưng Cốt Hoa kia lấy ở đâu? Ta ra ngoài phủ tìm cho chàng!”


Thôi Hành Chu không trả lời, cho đến khi ăn cơm, hắn phất tay bảo thị nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này hắn mới nói: “Thật ra chân đã đỡ nhiều rồi, có điều triều đình vẫn luôn giục ta vào kinh, giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để vào kinh, có thể kéo dài thời gian thì kéo dài chút.”


Vết thương của Thôi Hành Chu lúc đầu nhìn thì rất ghê, gần như lộ xương trắng. Nhưng hiện tại miệng vết thương đã dần khép lại, mọc thịt non nên tốt hơn rất nhiều.


Nói thật thì, Miên Đường cũng dần dần nghi ngờ ban đầu mình cường điệu hóa vết thương của hắn, giờ nghe hắn nói thế, nàng càng xác thực suy nghĩ trong lòng mình.
Vì vậy nàng nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Chàng không muốn cưới công chúa nên mới cố ý bị thương?”


Thôi Hành Chu không nói gì, nghĩa là ngầm thừa nhận lý do biện minh của nàng.
Miên Đường cảm thấy buồn nôn trong lòng, may mà hắn giả vờ như thật, sớm biết như thế nàng đã không chủ động tới đây, kết quả lại bị hắn lừa!


Hơn nữa… Hắn còn thấy công chúa không vừa mắt, cũng không biết tương lai muốn cưới cái dạng gì?
Miên Đường suy nghĩ miên man, nàng hỏi: “Mấy ngày nữa, ta có thể tháo nẹp rồi, không biết vương gia còn muốn giữ ta lại bao lâu.”


Thôi Hành Chu duỗi tay gắp một con tôm bỏ vào bát của Miên Đường: “Đại cữu cữu nàng tới U Châu vài ngày, hôm nay vừa hay có thời gian rảnh, ta phái người mời ông đến đây dùng cơm trưa.”
Hóa ra Lục Tiễn đuổi theo Miên Đường, cuối cùng tìm đến U Châu.


Miên Đường nghe thế, đặt bát xuống nói: “Vương gia mời ông ấy tới làm gì? Ngài trăm công ngàn việc, chớ có chậm trễ thời gian… Ta về cùng Đại cữu cữu là được.”
Thôi Hành Chu không để ý tới nàng, lo sai người mời Lục Tiễn đến.


Miên Đường nóng nảy, nhíu mày nói: “Rốt cuộc chàng muốn làm gì?”


Thôi Hành Chu cũng đã quen chuyện nàng chỉ tạm thời giả vờ kính cẩn, không có quy củ đức hạnh, hắn chỉ nhướng mày nói: “Nàng bảo ta không phạt bọn ăn hại Phạm Hổ, ta đã làm theo ý nàng. Giờ nghe thấy Đại cữu cữu mình là trừng mắt với với ta! Không có quy củ gì cả, ngày mai học lại quy củ với Lý ma ma.”


Miên Đường thấy hắn lên giọng vương gia, nàng cố nhẫn nhịn, quỳ xuống nói: “Xin hỏi vương gia định nói gì với Đại cữu cữu của ta vậy?”


Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Chẳng qua là dặn dò ông ấy vài câu, sau khi đưa nàng về đừng vội gả nàng đi, bằng không ta sẽ dẫn mười vạn quân con em đánh đến Tây Châu cho nàng xem!”


Nói đến Lục Tiễn, sau khi đuổi đến khách điếm U Châu, còn chưa bình ổn nhịp thở lại chỉ nhìn thấy hai nha đầu, không thấy đứa nhỏ Miên Đường đâu.
Hỏi ra mới biết, Miên Đường bị Hoài Dương vương tạm giam ở biệt quán ôn tuyền.


Lục Tiễn nghe vậy gấp đến độ dậm chân ―― muốn mạng người ta mà! Đôi oan gia này sao lại tha thiết ở cùng một chỗ thế này?






Truyện liên quan