Chương 96
Miên Đường từng gặp Tuy Vương phi, nghĩ đến việc nàng ta bị ảnh hưởng danh tiết, nàng có chút không đành lòng.
Nhưng bây giờ, trận chiến của hai vương gia không phải còn là cuộc cãi vã trên phố nữa mà đã biến chiến tranh thành tơ lụa*.
*Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tuy Vương quyết ý muốn đẩy phủ Hoài Dương vương vào chỗ ch.ết.
Tuy Vương ra tay độc ác đốt phủ Hoài Dương vương, còn thiếu chút nữa bắt nàng và thái phi làm con tin. Hoài Dương vương chịu thả Tuy Vương phi và thế tử là là quá rộng lượng rồi.
Tổ rơi thì làm gì có trứng còn nguyên? Dù là thê tử của Tuy Vương hay người sắp trở thành vương phi của Hoài Dương Vương như nàng đều bị cuốn vào phân tranh trong triều.
Hôm nay là Tuy Vương phi, liệu ngày mai có phải là Liễu Miên Đường nàng không khó mà nói được.
Sau khi cảm thán bất hạnh mà Tuy Vương phi gặp phải, đến phiên biểu muội Liêm gia thì có chút một lời khó nói hết.
Thái phi đi thăm hỏi muội muội về lâm bệnh nặng một trận.
Nghe nói Liêm Sở thị nhìn nữ nhi điên điên khùng khùng khóc đến hai mắt đẫm lệ, nói là cả nhà mình bị Hoài Dương vương liên lụy mới gặp tai họa bất ngờ này.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bà già như bà ta bị nhục nhã thì không sao, thế nhưng danh tiết của nữ nhi mất hết, lại trở thành cái dạng này, làm sao mà sống nổi?
Liêm Sở thị mồm mép lanh lợi, nói đến thái phi mềm lòng, ý tứ bảo thái phi lo cho Liêm Bình Lan, dù sao vương phủ cũng không thiếu mấy miếng cơm canh, nói cách khác, ngày Vương gia thành hôn, hai mẹ con bà ta sẽ treo cổ ở trước cửa phủ Hoài Dương Vương.
Nhiều ngày qua, không riêng gì Liêm gia, ngay cả trưởng bối trong Thôi gia cũng tới hòa giải, khuyên thái phi quyết định để Hoài Dương vương nạp Liêm Bình Lan làm trắc phi. Ngày hôm đó Liêm Bình Lan làm ầm ĩ trên phố như vậy, nếu không làm vậy người không rõ nguyên do sẽ cho là Thôi gia bội tình bạc nghĩa, hại nữ nhi Liêm gia lại không chịu trách nhiệm.
Chuyện như vậy đồn ra ngoài, thanh danh Thôi gia cũng bị huỷ hoại.
Mấy ngày qua, Sở thái phi được Miên Đường ân cần chỉ dẫn, gặp chuyện cũng thông suốt hơn. Cháu gái Liêm Bình Lan gặp chuyện thì đáng thương đó, nhưng chẳng thể trách người khác được.
Lúc trước Miên Đường dặn đi dặn lại bảo bọn họ tìm thôn nào đó hẻo lánh mà ẩn cư, vậy mà bọn họ cứ khăng khăng xông ra ngoài quan, còn thiếu chút nữa kéo theo Miên Đường và bà, đúng là vừa đáng giận vừa đáng thương.
Hơn nữa, ngày đó lúc xuống xe ngựa Liêm Bình Lan đã bị mất danh tiết. Làm trắc phi của nhi tử, chẳng lẽ phủ Hoài Dương vương phải nhận đồng nát?
Sở thái phi cũng cảm thấy giận trong lòng nên giảm số lần đi thăm Liêm Sở thị, bà tìm Miên Đường phun nước đắng*.
*Phun nước đắng: nói ra nỗi khổ tâm.
Miên Đường cảm thấy mình xen vào không hay lắm, vừa pha trà vừa im lặng lắng nghe thái phi trút giận. Thái phi nói nửa ngày không thấy Miên Đường trả lời, bà sốt ruột đến độ đẩy chén trà nói: “Ngươi nói xem, ta nên làm thế nào cho phải!”
Miên Đường không rõ, hỏi: “Thái phi có nói với Vương gia chưa? Vương gia nói như thế nào?”
Nghĩ đến câu trả lời của nhi tử ngang ngược nhà mình, thái phi càng giận hơn: “Nó mà nói được lời gì đàng hoàng? Nói là muốn phái người đi hỏi mẹ con Liêm gia có chắc chắn là làm thật không, nếu làm thật, nó sẽ chuẩn bị hai chiếc quan tài ở cửa, họ ch.ết vừa hay có thể cho vào quan tài ngay!”
Miên Đường nghe xong không nhịn được bật cười.
Mấy ngày nay Thôi Hành Chu phải tiếp đãi thượng sứ trong triều, cho nên công vụ bận rộn, nàng lại phải đến trấn Linh Tuyền chỉnh đốn bốn huynh đệ kia nên không gặp được Vương gia.
Trong thâm tâm thì Miên Đường cũng sợ, sợ Thôi Hành Chu tình cũ khó quên với biểu muội, càng sợ hắn chịu không nổi áp lực của thái phi mà nạp Liêm biểu muội.
Sau khi mở rộng thì vương phủ rất lớn, nhưng nàng không chấp nhận được nữ chủ nhân khác ngoài nàng. Miên Đường chính là người lòng dạ hẹp hòi thế đó, nàng không hề muốn chia sẻ nam nhân mình yêu với người khác dẫu chỉ một chút.
Nhưng về phương diện khác thì nàng lại hy vọng cục diện rối loạn như vậy xuất hiện, như thế nàng mới có thể danh chính ngôn thuận tìm cớ cho mình, triệt để thuyết phục mình rời đi không vướng bận, tránh cho chuyện của mình bại lộ, đưa thân phận Lục Văn ra ánh sáng.
Tâm tình rối rắm như tơ vò mới khiến cho Miên Đường nhắm một con mắt mở một con mắt với việc mẹ con Liêm gia gây rối đòi vào Thôi gia, để mặc mọi chuyện, xem xem Thôi Hành Chu sẽ lựa chọn như thế nào.
Có điều nghe Thôi Hành Chu nói, tình nghĩa biểu huynh muội thật sự đã tận.
Thái phi thấy Miên Đường còn có tâm trạng cười, nhất thời nóng nảy: “Nhi tử đã không được thân thiết, ngươi làm con dâu còn chê cười! Ngươi nói với Hành Chu, hôm đó chuẩn bị thêm một chiếc quan tài, dứt khoát khâm liệm ta luôn, để ta nhắm mắt lại cho mắt không thấy tâm không phiền!”
Miên Đường dùng dao trúc cắt bánh ngọt mới ra lò, đưa cho thái phi một miếng, thong thả nói: “Ý của Liêm di mẫu không phải là sợ nữ nhi không gả đi được à? Tìm một người không chê nàng ta, gả nàng ta đi. Vương phủ chúng ta góp thêm một phần của hồi môn là được.”
Mắt Sở thái phi bừng sáng: “Ngươi nói đúng! Sao lúc trước ta không nghĩ ra?”
Miên Đường mỉm cười nói: “Thái phi mềm lòng, chẳng qua là trước đây bị Liêm di mẫu làm cho chỉ nghĩ xem Vương gia nạp hay không nạp, không còn đầu óc suy nghĩ chuyện khác.”
Sở thái phi suy nghĩ một lát, rồi lại thở dài: “Giờ chuyện của Liêm Bình Lan bị đồn đến ai ai cũng biết, người trong sạch ai chịu lấy? Nhưng nếu là nhà dân thường, muội muội mắt cao hơn đầu kia của ta thế nào cũng chướng mắt!”
Đúng lúc này, người hầu ngoài hành lang đi vào bẩm báo, nói là Tần thị đến vấn an thái phi.
Thái phi chau mày nói: “Hỏi bà ta có việc gì không, nếu không thì quỵ an* thôi.”
*Quỳ hành lễ là được.
Người hầu lĩnh mệnh đi ra ngoài hỏi ý, một lúc sau nói: “Tần thị dẫn theo Ngũ gia tới cùng, nói là xin ý kiến về hôn sự của Ngũ gia.”
Chuyện này quả thật là chuyện nghiêm túc. Sở thái phi không thể từ chối nên cho Tần thị vào.
Lại nói tiếp, Miên Đường tới Chân Châu lâu như vậy mà chẳng gặp vị Ngũ gia này được mấy lần. Bởi vì gã bị tật, lúc nào cũng ru rú trong nhà.
Cho nên, thậm chí trên phố còn có tin đồn, nói rằng Thôi Hành Chu giết hết tất cả huynh đệ của hắn, nghe nói lão Ngũ còn sống này chỉ là người dùng để che tai mắt người ta thôi.
Hiện tại, Miên Đường nhìn thật kỹ vị ngồi trên xe lăn gỗ, bởi vì đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, da gã trắng như bị bệnh. Mặt mày có vài phần giống với Thôi Hành Chu, đều có mày rậm mũi cao, nghe nói điểm này cả hai đều giống lão Vương gia.
Dưới chiếc áo dài lộ ra một đôi chân, cực kỳ gầy, hẳn là đã lâu không đi lại, cơ bắp nhũn cả ra.
Thái phi thân là chủ mẫu, coi như là mẫu thân trên danh nghĩa của Ngũ gia Thôi Hành Địch, tất nhiên phải quan tâm hỏi han gã dạo này có khỏe không.
Ngũ gia thế mà rất nhã nhặn lịch sự, trả lời thái phi từng việc một.
Sau một phen khách sáo, thái phi hỏi: “Vừa rồi nghe hạ nhân bẩm báo, nói là muốn bàn chuyện hôn sự của lão Ngũ với ta, không biết y nhìn trúng cô nương nhà nào.”
Tần thị liếc nhi tử một cái, vội cúi đầu quỳ xuống nói: “Thiếp thân không biết cách dạy con, thế mà để Địch nhi sinh ra si tâm vọng tưởng. Nó… Nó muốn hỏi tiểu thư Liêm gia…”
Nếu lúc trước nói ra lời không biết trời cao đất dày này, đúng là si tâm vọng tưởng. Cho dù thiên kim Liêm gia có bị Hoài Dương vương hủy hôn, tuổi tác có lớn hơn chút nữa cũng không lo gả không được.
Nhưng giờ Liêm gia vô cùng nóng ruột, Liêm Bình Lan đang tinh thần hoảng loạn, không biết khi nào mới tỉnh táo lại, hơn nữa danh tiết nàng ta đã bị hủy, người đàng hoàng có ai muốn cưới con dâu như thế?
Hơn nữa, Liêm gia chỉ ăn vạ mỗi vương phủ, muốn cho nữ nhi bước qua cửa lớn vương phủ, bảo toàn thanh danh.
Nếu con đích là Hoài Dương vương không muốn cưới Liêm Bình Lan, vậy thì để cho con thứ là lão Ngũ gánh trách nhiệm thay Cửu đệ thì đúng là không gì tốt hơn!
Sở thái phi không ngờ chuyện đẹp cả đôi đường như thế tự động tìm tới cửa, nhất thời nhìn Miên Đường kinh hỉ không thôi.
Miên Đường thì ngẩng đầu nhìn vị Ngũ gia bị tàn tật kia.
Tuy gã là con thứ nhưng có danh của phủ Hoài Dương vương, cưới nữ tử xinh đẹp nhà nghèo cũng không phải chuyện khó chi.
Chẳng lẽ gã ở trong thâm cư vương phủ nên không biết chuyện của Liêm Bình Lan sao?
Thôi Hành Địch nhận ra sự nghi ngờ của Miên Đường, nhẹ giọng nói: “Liêm tiểu thư xinh đẹp thông minh, khiến người ta ngưỡng mộ. Chỉ là ta bị tàn tật, cộng thêm lúc trước nàng ấy có hôn ước với Cửu đệ, ta không dám si tâm vọng tưởng, định sống cô đơn đến cuối đời. Lúc này, danh tiết nàng ấy bị hủy loại, người cũng không được khỏe, ta không có sở trường gì nhưng nguyện đối xử chân thành với nàng ấy, mong thái phi thành toàn.”
Trong lời này có ý tứ sâu xa, theo ý tứ đó thì, Thôi ngũ gia đã yêu thầm hôn thê của Cửu đệ đã lâu, chỉ là mãi luôn tự ti, không dám biểu lộ.
Khó khăn lắm mới chờ được người kia gặp nạn, nên lấy can đảm bức bách mẫu thân tới đề thân với đích mẫu.
Sở thái phi cảm thấy lần này thật tốt quá! Người què với kẻ điên cũng coi như là xứng đôi. Không phải người Liêm gia làm ầm lên muốn vương phủ của Thôi gia cho nữ nhi bà ta một miếng ăn à? Thế thì bà bố thí vậy, xem coi Liêm gia lấy gì tới gây rối.
Kể từ đó, Tần thị và lão Ngũ lật người trở thành cứu tinh của vương phủ, Sở thái phi thấy Tần thị thật thà, nhìn thuận mắt hơn mọi ngày nhiều.
Thoáng chốc, Sở thái phi mặt mày ôn hoà cổ vũ lão Ngũ một phen, nói lòng si tình này của gã cảm động đất trời, đợi khi nào lão Cửu hồi phủ, bảo hắn đi bàn bạc với Liêm gia.
Thôi Hành Chu làm gì có thời gian quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của Liêm gia? Miên Đường vẫn chưa qua cửa lại càng không thể nhúng tay. Cuối cùng Hoài Dương vương tìm một trưởng bối trong tộc đến Liêm gia làm mai.
Trước khi trưởng bối đi đề thân, Miên Đường đã nhắc nhở người gác cổng trông cửa cho cẩn thận. Không thể để cửa lớn mới của Vương phủ bị người ta đập hư nữa.
Quả nhiên, buổi chiều Liêm gia đùng đùng chạy qua, vẻ mặt Liêm Hàm Sơn với cả nhi tử đều rất khó coi, nói thẳng ra là muốn giáp mặt nói chuyện với Hoài Dương vương.
Hôm ấy đúng lúc Hoài Dương vương đang ở vương phủ, khách khí bảo di phụ* và biểu huynh vào thư phòng.
*Dượng.
Kết quả một canh giờ sau, cha con Liêm gia như cha mẹ ch.ết rời khỏi vương phủ.
Buổi tối, khi Hoài Dương vương cùng mẫu thân và Miên Đường dùng cơm. Sở thái phi nóng lòng hỏi kết quả sự việc. Thôi Hành Chu vừa gắp thức ăn cho Miên Đường vừa thản nhiên nói: “Ngũ ca khó mở miệng được, người làm đệ đệ như con tất nhiên phải thay y hoàn thành tâm nguyện. Nhưng nếu Liêm gia không đón nhận thì con cũng không thể ép trâu cúi đầu uống nước, lợi hại trong đó con đã nói rõ với bọn họ, để nhà họ tự chọn lấy hay bỏ.”
Miên Đường ở bên cạnh nghe hiểu hết, cái gọi là lợi hại chính là nếu Liêm gia đồng ý, Liêm Bình Lan sẽ qua cửa làm tẩu tử của huynh trưởng thứ xuất*, miễn cưỡng xem như người một nhà.
*Thứ xuất: con vợ lẽ.
Nhưng nếu Liêm gia cảm thấy Thôi gia xem thường bọn họ, tình cảm thân thích còn thừa lại cũng chẳng được bao nhiêu, sau này Liêm gia không muốn dựa vào Thôi gia hưởng lợi nữa, cắt đứt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau.
Theo ý của Thôi Hành Chu thì hắn mong là Liêm gia chọn cái thứ hai.
Sau khi cơm nước xong, Thôi Hành Chu đưa Miên Đường đến hồ nước mới xây ở hậu hoa viên thưởng hoa sen dưới ánh trăng, đèn lồng treo trên cao, những bông hoa tím quanh hồ được điểm xuyết những chú đom đóm lấp lánh.
Thôi Hành Chu mới được hai quả cầu thủy tinh to bằng móng tay, cúi người giữ lấy ống tay áo dài, dùng lưới bắt đom đóm bỏ vào trong quả cầu thủy tinh, móc cái móc vào làm hoa tai cho Miên Đường.
Đôi hoa tai đó nhấp nháy ánh sáng bạc bên vành tai, trông cũng độc đáo. Miên Đường nhận lấy gương đồng thị nữ Huyễn Tuyết đưa qua soi, cười khúc khích nói: “Mấy trò tạp kỹ lừa trẻ con cũng mang ra cho ta xem!”