Chương 103
Miên Đường vỗ bàn, mấy huynh đệ không dám hé răng, thế nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ, có vẻ như họ cảm thấy đề nghị của Lục Nghĩa không tệ, đánh tiếc lão đại bị nam sắc che mắt, lầm tưởng rằng ngủ cùng hổ mới là hạnh phúc.
Miên Đường thở chậm lấy sức lại, trong lòng biết muốn thay đổi tư tưởng của mấy tên cướp quen nghề cần chút thời gian, nàng cẩn thận dặn dò bọn họ kế tiếp phải làm gì rồi mới rời khỏi công thự.
Nàng đi ra thì nhìn thấy Thôi Hành Chu đang nói chuyện với Huyện thừa, thấy nàng ra, lập tức đi tới hỏi: “Thế nào?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường mấp máy môi, thấp giọng nói: “Đúng là huynh trưởng Liễu Triển Bằng của ta.”
Thôi Hành Chu nhận thấy biểu cảm của Liễu Miên Đường không đúng, không phải vẻ vui mừng khi gặp lại người thân, nhớ lại chuyện xấu của Liễu Triển Bằng mà Huyện thừa vừa rồi mới nói cho hắn nghe, nhân tiện nói: “Lên xe ngựa hồi phủ rồi nói sau.”
Về tới vương phủ, Miên Đường thay y phục nằm nghỉ ngơi một chút, sau đó nói với Thôi Hành Chu đang uống trà ở đối diện: “Chuyện huynh trưởng của ta, có thể giao cho ta xử lý không…”
Liễu Triển Bằng tự trốn ra ngoài, nếu kinh động đến quan phủ, khó tránh khỏi chuyện gã sẽ đưa miệng mồm đi lung tung, nói ra quan hệ với mình, làm ảnh hưởng xấu đến phủ Hoài Dương vương, chi bằng để nàng xử lý. Dẫu sao thì có ca ca như vậy, nàng thật sự xấu hổ khi làm phiền Vương gia xử lý.
Thật ra Thôi Hành Chu cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ. Hắn sẽ không vì Miên Đường có người huynh trưởng như thế mà xem thường nàng, vì thế chậm rãi nói: “Nàng là nàng, gã là gã, cha mẹ sinh con trời sinh tính. Bàn đến thì so với mấy thứ huynh thứ đệ trước kia của ta, huynh trưởng của nàng còn tính là giống người. Nàng đừng để ý quá, việc nhỏ này vẫn là để ta xử lý đi.”
Miên Đường bị hắn chọc cho bật cười, nghĩ đến mấy thứ tử ở phủ Hoài Dương vương ngã xuống một cách khó hiểu, nàng lập tức rõ ý của Thôi Hành Chu. Mặc kệ thế nào, tuy Liễu Triển Bằng ở ngoài ăn chơi đàng điếm không chuyện ác nào không làm, nhưng gã không hề mưu hại tỷ muội trong nhà, quả thật vẫn còn tốt.
Có điều chọn một người cao to trong nhóm người lùn thì gã cũng không thể xem gã như người tốt, hơn nữa việc này, đích thân mình ra mặt xử lý sẽ tốt hơn quan gia, cho nên Miên Đường vẫn kiên quyết với suy nghĩ của mình, để nàng xử lý.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thôi Hành Chu nghe nàng nói cách nàng giải quyết ổn thỏa, gật đầu nói: “Nếu nàng đã nghĩ kỹ rồi thì ta sẽ báo cho Huyện thừa dốc hết sức phối hợp với nàng.”
Lúc này Miên Đường mới thoáng nhẹ lòng, có điều chưa nhẹ được bao lâu thì nghe thấy Thôi Hành Chu lơ đãng hỏi: “Mấy tiểu nhị ở cửa hàng thế mà rất thông minh, nghe nói bọn họ còn biết võ công, có muốn phục vụ cho đội quân ta không?”
Miên Đường cười hết sức ngọt ngào: “Ta tính mở tiêu cục ở trấn Linh Tuyền, khó khăn lắm mới tìm được mấy người đủ tư cách, định bồi dưỡng làm tiêu sư, thủ hạ tài giỏi của Vương gia không ít, không thiếu vài người này…”
Thôi Hành Chu giương mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đã điều tr.a bối cảnh của bọn họ chưa?”
Miên Đường xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía hắn nói: “Chỉ là bá tánh bình thường, không việc gì phải tra, người trong cửa hàng của ta đều là người tốt, không chưa từng làm chuyện gian trá… Ta mệt quá, muốn ngủ một lát.”
Thôi Hành Chu không hỏi nữa, đắp chăn cho nàng rồi bước ra ngoài.
Miên Đường trốn trong chăn thở hổn hển, không biết trước đây nàng ở trên Ngưỡng Sơn có phải sống cuộc sống nơm nớp lo sợ thế này không.
Miên Đường ngáp một cái, cảm thấy sau khi bị hoảng cần phải ngủ một giấc thật ngon tâm tình mới bình tĩnh lại được, vốn tưởng rằng bụng đầy tâm sự, sợ khó mà ngủ say được, không ngờ rất nhanh đã ngủ mất.
Giấc ngủ này, ngủ đến lỡ cơm trưa, bữa cơm đoàn viên ngày hôm sau sau tân hôn, ngay cả Ngũ gia luôn ru rú trong nhà cũng tham gia, chỉ thiếu tân nương lười ngủ không đi.
Miên Đường thức dậy, nàng vừa rửa mặt vừa luống cuống nói với Lý ma ma: “Bọn nha hoàn không hiểu chuyện, sao ma ma cũng không gọi ta?”
Không đợi Lý ma ma lên tiếng, Thôi Hành Chu tiếp lời nói: “Là ta không cho gọi nàng dậy, buổi sáng nàng ăn muộn, ngủ nhiều chút thức dậy ăn vẫn được. Cơ hội cả nhà cùng dùng cơm đâu ít, làm gì thiếu lúc này?”
Miên Đường cảm thấy hắn quá tùy tiện không ra dáng Vương gia, nàng quay đầu lại hỏi Lý ma ma: “Ai dạy Vương gia quy củ vậy? Sao mà chẳng có quy củ chút nào thế?”
Lý ma ma cảm thấy trả lời vấn đề này có hơi bỏng miệng, vờ như tai không tốt, ngắt lời nói: “Vương phi, phòng bếp hầm cho ngài hai chung canh, một cái là gà đen hầm hạt dẻ ngọt, một cái là canh cá, ngài muốn dùng cái nào?”
Thôi Hành Chu thấy Miên Đường bực thật, hắn vỗ về lưng nàng: “Mẫu thân ta đâu nói gì nàng, nàng lo cái gì?”
Miên Đường thở dài một hơi: “Không phải còn có cô tỷ (chị chồng) ở đây à? Sáng nay gặp tỷ ấy, thấy tỷ ấy là người trọng quy củ, tỷ ấy cũng không ở trong phủ lâu, ta không muốn để lại ấn tượng lười biếng với nàng, nếu không nàng trở về nhà chồng, cứ nhớ rằng ta không hiếu kính mẫu thân thì sao?”
Đời này Thôi Hành Chu không thể hiểu được tâm tình thấp thỏm của tức phụ mới qua cửa, nhất là người làm việc sấm rền gió cuốn như Miên Đường thế mà cũng có tâm tư này.
Có thể thấy, nàng bảo hối hận vì gả đi nhưng từ trong đáy lòng vẫn phải làm tốt con dâu Thôi gia.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, hôn lên khuôn mặt non mềm như đậu hũ của nàng nói: “Ta biết tức phụ* của mình hiền huệ hiếu thuận nhất là được. Đừng thấy tỷ tỷ hung dữ, miệng mồm chua ngoa thế nhưng lòng mềm như đậu hũ, sớm muộn gì cũng biết nàng rất tốt.”
*Vợ.
Miên Đường được hắn hôn là cười, đưa tay cản thắt lưng hắn, phiền muộn nói: “Có lẽ… Ta không tốt như chàng nghĩ…”
Lúc cơm chiều, Thôi Hành Chu lại phải đi quân doanh xử lý công việc, cho nên chỉ có một mình Liễu Miên Đường cùng mẹ chồng và Thôi Phù dùng cơm chung.
Sở thái phi nói sắp tới lão Ngũ phải đón dâu, vốn chuyện này Miên Đường phải giúp thu xếp, có điều giờ nàng đang mang thai, không để mệt mỏi quá, cho nên ý của thái phi là để Thôi Phù thu xếp thay nàng, cũng hỏi Miên Đường làm vậy ổn không.
Miên Đường mỉm cười nói: “Có gia tỷ giúp, không thể tốt hơn, ta quay về sẽ bảo Lý ma ma đưa chìa khóa kho cho tỷ tỷ, tỷ tỷ thấy thiếu cái gì cũng tiện lấy.”
Vốn Thôi Phù tưởng rằng nữ tử ở môn hộ nhỏ như nàng khó khăn lắm mới lấy được chìa khóa tiếp nhận chưởng gia trong tay mẫu thân hẳn không nỡ uỷ quyền, nói không chừng còn không quan tâm đến chuyện mình mang thai mà tự tay làm lấy, tránh cho gia sản vương phủ bị em dâu Liêm Bình Lan mới qua cửa chia lấy phân nửa, không ngờ Liễu Miên Đường này thế mà lập tức giao chìa khóa cho nàng ta không chút suy nghĩ.
Nhớ lại khi nàng ta nghe mẫu thân kể về kiếp nạn mấy ngày trước của vương phủ, cảm thấy chẳng trách Miên Đường buông tay thoải mái như vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Lúc trước Vương phủ bị kẻ xấu cướp sạch, chắc trong kho cũng chả còn gì, đưa chìa khóa cho ta cũng không có gì dùng. Mẫu thân cũng thật là, giao cho con chuyện không đâu vào đâu như vậy, con đây là không bột đố gột nên hồ.”
Miên Đường cười nói: “Tỷ tỷ lo ngại cũng đúng. Có điều gần đây, trang viên phía dưới vương phủ đưa bạc đến, trong kho không đến mức trống không. Ngoài ra gạo, mì và các loại thịt lợn dê bò ở trang trại ta cũng đã dặn họ giết thịt, để dùng khi Ngũ gia thành thân. Về phần sính lễ, sau khi Liêm gia đồng ý hôn sự, ta đã cho chưởng quầy dưới trướng mình giúp thu xếp, vừa hay cửa tiệm có chuyến thuyền giao hàng đến kinh thành, khi về chọn tơ lụa, bàn ghế, giường ngủ kiểu dáng thịnh hành trong kinh mang về, bảo đảm mang về đầy thuyền, không để hôn lễ của Ngũ gia quá đơn giản, làm mất thể diện của vương phủ chúng ta.”
Thôi Phù nghe mà sửng sốt, không ngờ Liễu Miên Đường đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, không giống như làm cho có.
Sở thái phi ở bên cạnh nói tiếp: “Thứ tử thành thân không thể làm phô trương hơn Hành Chu! Nếu không phải nể tình Liêm gia gả thấp, cũng không cần tốn công như thế, xem Tần thị ra bao nhiêu, lấy của công* của chúng ta góp vào thêm gấp đôi là được. Y mệnh tốt, cưới được cô nương Liêm gia, còn là đích nữ nhà quan nghiêm chính, dù sao cũng phải làm cao cho xứng, con xem còn thiếu bao nhiêu, nếu là của công không đủ thì lấy của ta một ít.”
*Ngày xưa nhà giàu đông người, khi con cháu đều đã trưởng thành thì ra ở riêng, tự ở riêng, tự tiêu riêng, nhưng mỗi nhà phải nộp một số tiền nhất định, số tiền này do tộc trưởng hoặc trưởng gia giữ, dùng cho đình chùa, hành hương, v…v... Hơn nữa, hầu hết những người ở nhà riêng vẫn sống trong một khu vườn rộng, việc làm ăn của mỗi người đều có sự tham gia của nhau, tộc trưởng hoặc trưởng gia sẽ trích một phần lợi nhuận chính đáng làm quỹ. Dùng vào việc của dòng tộc, số tiền này gọi là của “công”, khi không phân biệt được việc đó liên quan đến phòng nào thì dùng của công, hoặc các mục đích khác chi chung được sự đồng ý của tộc trưởng hoặc trưởng gia.
Thôi Phù nghe mẫu thân nói, càng thêm giận: “Ta nghe nói lúc trước Hành Chu cấm Liêm di mẫu tới phủ. Giờ Thôi Liêm liên hôn, bà ấy có cớ ngày nào cũng chạy tới, quản mẫu thân phải đi đông đi tây, con thật muốn biết xem nhà bà ấy ra bao nhiêu của hồi môn, nhà của chúng ta ra theo nhà bên ấy là được.”
Mặc dù Liêm gia chưa quyết định của hồi môn, thế nhưng ngày hôm qua Thôi Phù nghe Liêm di mẫu khóc than rằng ngày nước chạy nạn, vàng bạc châu báu mang theo đều bị lấy mất, không còn gì.
Gả nữ nhi không thể so được với nhi lấy vợ, có thể tiêu thoải mái không đều phụ thuộc vào mẫu thân của tân nương cho của hồi môn hậu hĩnh thế nào, có thể giúp đỡ nữ nhi không, không thì phụ thân ra cũng có hạn.
Bây giờ bản thân Liêm Sở thị còn khổ, không cách nào giúp được nữ nhi, cầu Sở thái phi giúp đứa cháu này một tay giúp bà ta, đừng để sau này nàng ta sống nghèo khó với Ngũ gia.
Về phần mẫu thân Ngũ gia là Tần thị, năm đó lúc được sủng ái, quả thật góp không ít gia sản, nhưng sau Ngũ gia bị bệnh, tiền thuốc hằng nằm tốn không ít, hiện giờ tiền tiêu hàng tháng của bà ta và Ngũ gia cũng không quá nhiều, thật sự không có nhiều tiền cưới vợ.
Miên Đường ở bên cạnh im lặng nghe, mỉm cười nói: “Không cần mẫu thân phải thêm tiền đâu, ta và Vương gia đã thương lượng rồi, tiền sinh lễ của Ngũ gia cứ lấy từ của công, nếu tỷ tỷ thấy không đủ, ta bảo chưởng quầy dưới trướng ta chi chút tiền.”
Ý là, hiện vương phủ đang thiếu tiền, nàng ra phần thay vương phủ.
Thôi Phù không ngờ Miên Đường rộng rãi như vậy.
Nhớ lại mấy lời chua ngoa ngày qua Liêm di mẫu nói, bà nói trước khi Liêm Bình Lan và Hành Chu hủy bỏ hôn ước, Liễu Miên Đường làm ngoại thất của đệ đệ, lừa tiền lừa cửa hàng không ít từ chỗ đệ đệ. Vốn nàng ta bán tín bán nghi, hiện tại xem ra là thật, nếu không thì một nữ tử trong tiểu môn hộ thì làm sao có nhiều bạc đến thế?
Ngày trước nàng làm ngoại thất, lừa gạt bạc của vương phủ, giờ đổi lại mang dáng vẻ giàu có giúp đỡ vương phủ. Nghĩ vậy, Thôi Phù không khỏi hừ lạnh một tiếng, cảm thấy hơi ghét đệ muội tâm cơ này.
Nếu tất cả đều là tiền của vương phủ, vậy thì nàng ta không khách khí với Liễu Miên Đường, thiếu là lấy thêm. Có điều để phụ nhân tham lam làm chủ mẫu vương phủ, nàng ta không yên lòng nổi.
Thôi Phù đã quyết định, nói với Liễu Miên Đường: “Một thời gian nữa, Hành Chu phải vào kinh làm trong Binh Bộ, vừa hay tỷ phu các muội mới được tấn chức, phải đến Hộ Bộ nhậm chức, ta đã nói với Hành Chu, sau khi vào kinh, hai nhà ở gần nhau chút, có thể chăm sóc lẫn nhau, muội là tân phụ*, hẳn có nhiều chỗ không hiểu về việc quản lý nhà cửa, ta đến giúp muội một tay, tránh cho muội phạm lỗi, liên luỵ Hành Chu.”
*Vợ mới cưới, mới gả qua.
Nghe xong lời này, Miên Đường chậm rãi giương mắt nhìn Thôi Phù, thong thả ung dung nói: “Nếu là vậy thì sau này làm phiền tỷ tỷ rồi.”