Chương 13
Phó Minh Trác kiêu ngạo bất tuân, bất cần đời, khi còn bé từng làm ra không ít sự việc hỗn trướng, tiểu cô nương bị hắn làm cho khóc cũng không ít hơn mười người. Cho là hắn lại trêu chọc tiểu cô nương, thanh âm của Dự Vương cực kỳ lạnh, "Không phải nói ngươi cút đi rồi à?"
Phó Minh Trác cười tản mạn, lúc nhếch khóe môi lên càng lộ ra sự uể oải, tặc lưỡi một cái, "Tính tình hung dữ như vậy, cũng không sợ sẽ hù dọa đến tiểu mỹ nhân sau lưng."
Phó Minh Trác là đích ấu tử của Vệ Quốc công, khi còn nhỏ là thư đồng của Dự Vương.
Phía trên hắn còn có một người ca ca sinh đôi, hai năm trước đã bị điều đến Sơn Đông nhậm chức, hắn vừa mới đi thăm một phen, thư trong tay là ca ca nhờ chuyển cho Dự Vương.
Hắn vốn đã đến thăm Dự Vương ngay sau khi hồi kinh, ở đây hơn một canh giờ mới rời đi, nhưng lại quên giao thư, lần này bởi vì lười gặp lại nên mới đưa cho Lương Y Đồng.
Ai ngờ lá gan của tiểu cô nương này lại nhỏ như vậy.
Thấy mình bị Dự Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, nụ cười bên môi Phó Minh Trác càng sâu hơn. So sánh một chút, rõ ràng là Dự Vương đáng sợ hơn, tiểu cô nương sợ hắn như vậy, lại dám trốn sau lưng Dự Vương, Phó Minh Trác càng thêm hứng thú.
Hắn lại nhìn về phía Lương Y Đồng, "Này vật nhỏ, hỏi ngươi đó, ngươi trốn cái gì? Hộp cơm cũng không cần luôn, ta dọa người như vậy sao? Rõ ràng là Vương gia nhà ngươi đáng sợ hơn mà?"
Trời vừa mới bắt đầu tối, xung quanh không có người, thấy hắn cười như yêu nghiệt, lại còn đi tới chỗ nàng, Lương Y Đồng hơi sợ, trong lúc bối rối mới chạy đi mất.
Lúc này nàng đã dần dần bình tĩnh lại, trên đời này không phải ai cũng biến ŧhái như Tam Hoàng tử, mà có vẻ quan hệ của hắn với Dự Vương cũng không tệ, nàng có chút quẫn bách.
Lúc nghe hắn gọi mình là vật nhỏ, nàng có chút tức giận, ló cái đầu nhỏ ra, "Ngươi đuổi theo làm gì?"
Phó Minh Trác vẫy bức thư trong tay, thần sắc cực kỳ vô tội, "Ngươi không nguyện ý giúp, còn không cho ta tự mình tới đưa sao?"
Hắn nói là đến đưa thư, nhưng trên mặt vẫn mang theo sự hứng thú như vừa rồi, lúc đuổi theo cũng là cố ý dọa nàng. Lương Y Động bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, rụt cổ về sau lưng Dự Vương, không để ý tới hắn nữa.
Dự Vương đã mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra trong cuộc đối thoại của hai người, thấy Phó Minh Trác vẫn đang tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm Lương Y Đồng, Dự Vương nhíu mày lại, nói: "Không có việc gì thì cút đi."
Phó Minh Trác mà dễ dàng bị đuổi đi như vậy thì sẽ không thường xuyên khiến Quốc công gia đau đầu, hắn nhếch môi, đặt thư lên bàn, chầm chậm nói: "Tốt bụng tới đưa thư cho ngươi, ngươi lại cứ như vậy mà đuổi người, không tử tế chút nào."
Hắn vừa nói vừa uể oải tựa lên bàn, quay đầu hỏi Dự Vương: "Ngươi lấy đâu ra một tiểu mỹ nhân thế này thế?"
Dự Vương không thèm để ý hắn, nhìn Lương Y Đồng một chút, thấy tiểu cô nương vẫn trốn sau lưng mình, hắn thấp giọng nói: "Hắn có to gan đến đâu cũng không dám làm bừa trong Dự Vương phủ, sợ cái gì?"
Lương Y Đồng vừa rồi còn níu lấy ống tay áo của hắn, nghe xong mới ngượng ngùng buông tay ra, lỗ tai có chút đỏ.
Nàng cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Từ góc độ của Phó Minh Trác có thể nhìn thấy gò má của nàng. Tiểu cô nương vốn đã xinh đẹp, khi đỏ mặt lại càng thêm động lòng người, rõ ràng là không có trang điểm, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ tinh xảo, như được vẽ ra vậy.
Dù Phó Minh Trác thường thấy mỹ nhân cũng có chút kinh diễm.
Sau khi nàng buông tay, Phó Minh Trác lướt qua ống tay áo của Dự Vương, ống tay áo đã bị tiểu cô nương nắm đến nhăn nhúm, với tính tình thường ngày của Dự Vương, đoán chừng đã sớm đuổi người đi, vậy mà lúc này lại vô cùng bao dung.
Phó Minh Trác tất nhiên hiểu rõ thái độ của Dự Vương với nữ nhân, thấy hắn đối xử khác với tiểu mỹ nhân này, lập tức hiểu lầm.
Hắn trêu chọc: "Khó trách ngươi không thèm động tới mỹ nhân trong phủ, thì ra là đã có người kế bên. Chà, tiểu cô nương này đã được mười ba tuổi chưa? Eo còn nhỏ hơn cánh tay của ta, chịu được sự giày vò của ngươi sao?"
Lời này quả thực quá càn rỡ, nếu đổi thành người khác nói, chỉ sợ đã sớm bị coi thành tên vô lại. Nhưng cho dù hết lần này tới lần khác hành vi phóng túng, lại không quá phong lưu, chỉ đơn giản là đang nhạo báng người bạn tốt.
Mặt Lương Y Đồng lại đỏ lên. Dù nàng và Tam Hoàng tử chưa từng thực sự... Nhưng nàng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về chuyện nam nữ. Sau khi ý thức được hắn có ý gì, nàng xấu hổ đến co cả ngón chân, nhất thời không biết tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Dự Vương lần nữa nhăn mày, đừng nói là hắn không gần nữ sắc, coi như có thì cũng tuyệt đối không làm chuyện cầm thú như vậy với một tiểu hài tử. Hắn liếc cảnh cáo Phó Minh Trác một chút.
Phó Minh Trác không hề có thành ý mà nhún vai, thấy tiểu cô nương lại một lần nữa trốn sau lưng Dự Vương, hắn nhếch môi, cảm thấy thú vị.
Hắn vẫn không chịu đi về, ở lại một lúc thì nói "Lần sau lại tới tìm các ngươi chơi", đứng dậy rời đi. Chờ đến khi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất ở cửa, Lương Y Đồng mới đi ra từ sau lưng Dự Vương.
Không biết vì sao khi nghe Phó Minh Trác nói, trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh l*ng ngực rắn chắc của Dự Vương. Lương Y Đồng thẹn quá hóa giận, nuốt nước miếng một cái, trái tim cũng suýt nhảy ra ngoài.
Tiểu cô nương cụp mi, căn bản không dám ngẩng đầu, da thịt trắng muốt như ngọc, non nớt đến mức dường như bóp một cái sẽ ra nước. Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thực khiến người nhìn muốn nhéo mấy cái.
Ngón tay Dự Vương giật giật, đè xuống khát vọng kỳ lạ này.
Lương Y Đồng không nhìn thấy thần sắc của Dự Vương, nhanh chóng vứt lại một câu "Ta đi đây", liền túm y phục chạy ra ngoài, thân ảnh nhỏ bé rất nhanh đã biến mất trước mắt hắn.
Cho đến lúc chạy ra khỏi Trúc Du đường, trái tim đập thình thịch của nàng mới khôi phục bình thường, triệt để không có ấn tượng tốt với Phó Minh Trác. Lúc Phó Minh Trác đi ra khỏi Dự Vương phủ thì đột nhiên hắt hơi một cái, cũng không biết ai đang mắng mình.
Lúc Lương Y Đồng trở lại Thanh U đường, thấy hộp cơm bị ném dưới đất, hơn phân nửa đồ ăn đã rơi ra, nàng cực kỳ đau lòng. Trời đã triệt để tối, nha hoàn quét dọn khẳng định là đến sáng mai mới có thể xử lý, sợ có muỗi nên Lương Y Đồng tự dọn dẹp một chút.
...
Dự Vương lúc này đã đọc xong thư mà Phó Minh Trác mang tới. Ca ca của Phó Minh Trác tên là Phó Minh Tuấn, hắn là trưởng tử, vốn nên thừa kế Vệ Quốc công chi vị, nhưng năm mười lăm tuổi lại nhường vị trí Thế tử cho đệ đệ, còn bản thân thì đi theo con đường khoa cử.
Lúc hắn làm như thế, tất cả mọi người đều nghĩ hắn điên rồi, ai ngờ ba năm trước hắn trở thành tân khoa Trạng nguyên, danh tiếng vô hạn. Hắn tài hoa hơn người, lại thành thục nội liễm, tính cách hoàn toàn khác với Phó Minh Trác. Dự Vương rất coi trọng hắn, chẳng biết từ lúc nào, hai người đã trở thành bạn tốt.
Phó Minh Tuấn biết Dự Vương đang muốn cải tiến cung nỏ nên đã viết thư nói về một chút ý kiến của mình, Dự Vương đọc hết, nâng bút trả lời hắn mấy câu, sau đó tính đi ăn cơm.
Khi đứng dậy, hắn đột nhiên nghĩ tới lời của Phó Minh Trác, lúc Lương Y Đồng sợ hãi đã bỏ cả hộp cơm, hắn không khỏi hỏi một câu, "Nàng ta hồi Thanh U đường rồi sao? Thức ăn trong hộp có đổ không?"
Thị vệ lập tức chạy đi xem, Thanh U đường ở ngay cạnh Trúc Du đường, hắn rất nhanh đã trở về, cung kính nói: "Đồ ăn rơi ra đầy đất, Lương cô nương đang quét dọn."
Nghĩ đến ám vệ từng nói khi còn nhỏ nàng bữa đói bữa no, khi đói quá còn phải ăn cả hoa, lông mày Dự Vương nhíu lại. Tiểu cô nương tay chân gầy yếu, giống như một con mèo con, thực sự quá đáng thương, với tính tình của nàng mà thấy đồ ăn bị đổ, chắc chắn sẽ không đến phòng bếp lấy thêm lần nữa.
Đúng lúc bữa tối của hắn được dọn lên, một người căn bản ăn không hết, hắn liền lệnh cho thị vệ gọi Lương Y Đồng tới.
Lương Y Đồng vừa mới cầm hộp cơm về lại Thanh U đường, thấy thị vệ đến gọi thì tưởng Vương gia có chuyện gì cần, vội vàng chạy qua xem.
Lần này Dự Vương không ở trong thư phòng.
Lương Y Đồng vừa mới tới liền thấy hắn ngồi ở thiên điện, thiên điện là chỗ hắn dùng cơm, lúc Lương Y Đồng đi tới thì hắn vừa động đũa.
Hắn không thèm ngẩng đầu, nghe tiếng bước chân là biết nàng tới, trực tiếp chỉ vào vị trí đối diện, thản nhiên nói: "Ngồi đi."
Lương Y Đồng hơi run lên một chút. Thấy tiểu cô nương ngây ngốc đứng đấy, không có phản ứng gì, hắn mới nâng mí mắt nhìn nàng một chút, "Làm sao? Không đói bụng à?"
Ánh mắt của hắn rất lạnh lùng, dường như mang theo một chút áp bách, khiến người nghe có hơi căng thẳng.
Lương Y Đồng mở to mắt nhìn, lúc này mới ý thức được hắn có ý gì, có chút thụ sủng nhược kinh, Vương gia đang mời nàng cùng ăn cơm?
(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
Cùng nhau ăn cơm, nghĩ đến đã cảm thấy thân mật. Hắn dù sao cũng là chủ tử cao cao tại thượng, Lương Y Đồng cảm thấy như vậy không hợp lý, nhưng nếu thật sự cùng nhau ăn cơm, có phải có nghĩa là nàng đã tiến gần Dự Vương hơn một chút không?
Chuyện này đối với nàng mà nói, tất nhiên là mang ý nghĩa như vậy. Nghiêm túc quan sát Dự Vương một chút, sau khi thông suốt đây là một cơ hội vô cùng tốt, nàng vội vàng ngồi xuống, vui vẻ nói: "Đa tạ Vương gia thương cảm."
Thần sắc của Dự Vương nhàn nhạt, lúc định gắp thức ăn thì thấy Lương Y Đồng lại đứng lên. Nàng ngồi xuống vị trí bên cạnh Dự Vương, cầm đũa, cười nói: "Ta gắp giúp người."
Nàng khẽ dựa gần, mùi thảo dược nhàn nhạt trên thân thiếu nữ truyền đến chóp mũi. Dự Vương trước nay không thích mùi hương, nhưng lại cảm thấy hương thơm trên người nàng rất dễ ngửi, vừa rồi khi nàng trốn sau lưng hắn, hắn đã ngửi thấy. Hắn bất động thanh sắc hít thêm một hơi.