Chương 105

Sau khi xe ngựa ra khỏi hành cung, nàng mới phát hiện Dự Vương vậy mà lại phái tới không ít thị vệ, Tiêu Lĩnh cũng đang đứng bên ngoài chờ.
Nhìn thấy Tiêu Lĩnh, Lương Y Đồng kéo rèm lên, hỏi hắn một câu, "Vương gia thế nào rồi?"


Tiêu Lĩnh nói: "Vương gia sợ người lo lắng nên mới lệnh thuộc hạ chạy tới đây, Vương gia không có gì đáng lo ngại, Vương phi không cần lo lắng."


Cho dù Tiêu Lĩnh nói đừng lo, trong lòng Lương Y Đồng vẫn rất bồn chồn, nghĩ đến lần trước hắn gặp ám sát đã ăn một đao ngay bụng, cả người Lương Y Đồng đều có chút nôn nóng, e sợ hắn lại lần nữa xảy ra chuyện.


Lộ trình hơn một canh giờ đối với Lương Y Đồng mà nói là vô cùng lâu, nàng chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh trực tiếp bay trở về. Khi cuối cùng cũng về đến Dự Vương phủ, nàng cũng không xuống xe ngựa, trực tiếp để thị vệ mở cửa chính, nói xa phu đánh xe đến Trúc Du đường.


Sau khi xuống xe ngựa, nàng liền hỏi Vương gia đang ở đâu rồi trực tiếp chạy đến thư phòng của hắn.
Khi nàng xông tới thì mới phát hiện nam nhân đang ngồi trên ghế đọc sách. Nhìn thấy thân ảnh của nàng, hắn buông quyển sách trên tay xuống, vẫy vẫy tay về phía tiểu cô nương, "Trở lại rồi à?"


Mấy chữ này rõ ràng chỉ là chào hỏi, hốc mắt Lương Y Đồng lại nóng lên. Nàng trực tiếp chạy đến trước mặt hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, khẩn trương nói: "Có bị thương không?"


available on google playdownload on app store


Thấy tiểu cô nương lo lắng thành như vậy, ánh mắt của Dự Vương nhu hòa đi. Hắn kéo nàng tới trước mặt mình, cười nói: "Sao vẫn lo lắng như vậy? Không phải đã cho Tiêu Lĩnh đi theo rồi sao, hắn không nói với nàng rằng ta không sao à "


Kỳ thật Lương Y Đồng đã hiểu ám chỉ của Tiêu Lĩnh rồi, trong lòng cũng hiểu rằng có lẽ Dự Vương chỉ tìm cơ hội đưa nàng về thôi, khả năng cao là không bị thương. Nhưng chuyện bị ám sát chưa chắc là giả, rốt cuộc thì lúc từ Hồng Đô về kinh thành, bọn họ cũng từng gặp ám sát, vì nhân thủ của đối phương không nhiều nên chỉ chọn cách đầu độc trong quán trọ, lần đó nếu không phải có Lục Tú đi theo thì chỉ sợ bọn họ đã trúng chiêu.


Đám người Cố Hoài Nghĩa tuy đã ch.ết, nhưng mấy năm nay lại có không ít người vì bọn hắn mà bán mạng, sau khi hai huynh đệ hắn xảy ra chuyện, mấy tên kia liền nhắm vào Dự Vương và Hoàng đế. Không chỉ Dự Vương từng gặp ám sát, Hoàng thượng cũng bị một lần.


Lương Y Đồng rất sợ bọn người đó động thủ, nàng mím môi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, "Chàng nói cho ta nghe có nơi nào bị thương không, lần này không được giấu ta, chàng đã đồng ý là sẽ không gạt ta nữa."


Dự Vương bất đắc dĩ, ôm nàng vào trong lòng, "Ta thật sự không có việc gì, không tin thì nàng tự kiểm tr.a thử đi?" Dự Vương đúng là gặp thích khách, nhưng trận ám sát này cũng là hắn cố tình giăng bẫy. Khi nàng theo Thái hậu rời đi, hắn đã quyết định là ngày thứ hai sẽ gọi nàng trở về.


Trong khoảng thời gian này, người của Cố Hoài Nghĩa vẫn luôn chú ý tới hắn, đợi đến thời điểm hắn thả lỏng cảnh giác. Khoảng thời gian trước, bên người Dự Vương vẫn luôn có ám vệ đi theo, bọn họ mới không có cơ hội ra tay.


Buổi sáng hôm nay, trên đường thượng triều, hẳn cố tình không để thị vệ đi theo, dụ rắn ra khỏi hang, đối phương quả nhiên hiện thân.


Dự Vương cùng bọn họ đánh nhau một lát cấm quân mới chạy tới, cuối cùng tất nhiên là đối phương bị khống chế, hắn cũng giả vờ bị thương. Khi Hoàng thượng biết rằng đối phương là đồng đảng của Cố Hoài Nghĩa thì trực tiếp giải bọn họ vào đại lao, cũng miễn cho Dự Vương thượng triều.


Lương Y Đồng vẫn vô cùng lo lắng cho hắn, cho dù đã nhìn ra ý cười cùng biểu tình trêu chọc của hắn, nàng vẫn có chút không yên lòng. Nghe vậy, nàng lập tức kéo vạt áo của hắn ra, bộ ng.ực rắn chắc của hắn cũng lộ ra.


Đây là lần đầu tiên Lương Y Đồng cẩn thận đánh giá thân thể của hắn. Da thịt của hắn bóng loáng trắng nõn, vì có cơ bụng nên dù thon gầy vẫn tràn ngập sức mạnh, hoàn toàn khác với thân thể của nữ nhân, nhưng vẫn có cảm giác đẹp đến không thể miêu tả.


Nếu là ngày thường nhìn thấy thân thể của hắn, nàng đã sớm nhảy dựng lên, giờ phút này thấy hắn thực sự không bị thương thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng vẫn không yên tâm, cởi toàn bộ áo của hắn xuống, thấy sau lưng, trên eo, trên bụng đều không có thương tổn gì thì mới lần nữa thở ra. Dù sao thì bất luận đối phương dùng dao hay kiếm, cơ hội bị thương là cực lớn.


Thấy thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, bên môi Dự Vương nhếch lên nụ cười. Thường ngày hắn rất nghiêm túc, giờ phút này khi cười rộ lên thì biểu tình có vẻ lười biếng, còn có cỗ mị lực khó miêu tả. Bất luận là dung nhan tuấn mỹ hay khuôn mặt tươi cười đều vô cùng câu dẫn.


Lương Y Đồng cũng không biết vì sao lại có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Giờ phút này hắn đã đứng dậy khỏi ghế, trêu chọc: "Hạ thân còn muốn xem không? Hửm?"


Hắn vừa nói vừa duỗi tay vuốt ve sườn mặt của nàng, rõ ràng chỉ là một động tác cực kỳ đơn giản, nửa khuôn mặt của Lương Y Đồng lại nóng rát, chỉ cảm thấy nơi bị động vào như đang bốc cháy. Ánh mắt của nàng có chút giấy giụa, cắn cắn môi, biểu tình lại kiên định hơn chút.


Tất nhiên là phải kiểm tra.


Lúc trước Lương Y Đồng từng nhìn thấy miệng vết thương ở trên đùi hắn, hỏi thì hắn nói là ở trên chiến trường bị trúng mũi tên. Lỡ như đối phương bắn tên, hắn lại lần nữa bị thương trên đùi cũng không phải không có khả năng. Lương Y Đồng quyết định muốn kiểm tr.a một lần, sao có thể vì bị hắn trêu đùa mà từ bỏ?


Đôi mắt của thiếu nữ thanh tú sáng ngời, trong mắt lại tràn đầy kiên định. Trong mắt Dự Vương mang theo ý cười, cúi người nói bên tại thiếu nữ: "Cho dù muốn kiểm tr.a thì cũng vào phòng trong chứ? Chẳng lẽ muốn cởi quần ta ở chỗ này sao? Hửm?"


Khi hắn nói chuyện, hơi thở phả vào lỗ tai trắng nõn tinh xảo của nàng, tiếng nói mang theo ý cười, mơ hồ có chút mê hoặc nhân tâm. Trái tim của Lương Y Đồng đập thình thịch, lại có chút mặt đỏ tai hồng, nàng có hơi không muốn để ý tới hắn, nhưng lại không thể bỏ dở giữa chừng, liền nhanh chóng vào phòng trong.


Hôm nay nàng mặc một thân y phục màu tím nhạt, vì cái váy này siết vào eo nên phác họa rất rõ ràng vòng eo nhỏ không đủ nắm chặt của nàng, rất có cảm giác câu dẫn. Khi nàng đi lại, đôi chân thon dài thẳng tắp cũng in vào mắt hắn.


Hiện giờ nàng đã cao hơn không ít, chỉ thấp hơn hắn một cái đầu. Bởi vì hắn rất cao, nên khi so sánh nàng với thiếu nữ khác thì đã không tính là lùn, chỉ bởi vì quá mức gầy yếu nên mới có vẻ hơi nhỏ người. Giờ phút này khi đánh giá nàng từ sau lưng. Dự Vương mới phát hiện, dáng người của nàng vậy mà lại động lòng người đến thế.


Nhìn vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thẳng tắp của nàng, Dự Vương cơ hồ là lập tức có cảm giác. Cho dù chỉ mới một đêm không gặp, hắn đã vô cùng nhớ nàng. Hắn nhanh chân bước theo, vì chân hắn dài hơn nên vài bước đã đuổi tới.


Lương Y Đồng vừa mới vào phòng trong đã bị hắn kéo vào trong lòng, nàng hoảng sợ, kinh hô một tiếng nho nhỏ, cái lưng cũng đã dán vào lồn/g ngực rắn chắc của nam nhân, hắn hôn xuống tai nàng.


Lỗ tai của Lương Y Đồng cực kỳ mẫn cảm, chỉ vừa bị hắn hôn một chút thì chân đã mềm. Thanh âm của Dự Vương mang theo ý cười, thấp giọng nói: "Dùng phương thức khác cũng có thể kiểm tra."


Lương Y Đồng bị hắn hôn đến có chút không ổn, còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn thì đã bị hắn ôm ngang người lên, ngay sau đó đè nàng ở trên giường. Cuối cùng Lương Y Đồng cũng cảm nhận được hắn có bị thương hay không.


Đến khi kết thúc, nàng giữ chặt cái chăn, chui ở bên trong, xấu hổ không muốn gặp ai. Nơi này dù sao cũng là thư phòng, vẫn còn là ban ngày, nàng chỉ cảm thấy một ngày không gặp, hắn lại càng quá đáng hơn.


Thiếu nữ che thân kín mít, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ. Vì vừa mới vận động, gương mặt trắng nõn của nàng phiếm hồng, xinh đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.


Dự Vương cúi đầu hôn lên đôi mắt của nàng, nói: "Đói bụng chưa? Mặc đồ vào đi, ta nói nha hoàn đi dọn cơm." Nàng xác thật là có chút đói, rốt cuộc cũng quá giờ cơm rồi, nàng hơi gật đầu, lười biếng không muốn động.


Dự Vương mặc y phục xong thì thấy nàng còn nằm, bên môi nhếch lên nụ cười, "Muốn phu quân tự mình giúp nàng sao, hửm?
Lương Y Đồng tất nhiên không cần hắn hỗ trợ, nói: "Chàng ra ngoài đi, ta mặc đây."
Dự Vương lại cong môi, duỗi tay cầm lấy yếm của nàng, "Để ta."


Từ trước đến nay hắn rất Cường thế, hắn nói xong cũng không chờ nàng phản kháng. Lương Y Đồng trừng mắt nhìn hắn vài lần, cuối cùng vẫn bị hắn lột chăn ra, chờ đến khi nàng mặc yếm xong thì trên cằm hắn cũng có thêm một dấu răng. Tiểu cô nương không hề lưu tình, dấu răng tròn rất rõ ràng.


Dự Vương cũng không bực, chỉ cắn môi nàng một cái, thấp giọng nói: "Chiều nàng đấy."


Lương Y Đồng dựa vào trong lòng hắn, mí mắt cũng không mở lên, lười biếng mà ngáp một cái. Hắn bị sự lười biếng của nàng truyền nhiễm, lười đến mức trực tiếp gọi Tiêu Lĩnh đến để y thông báo nha hoàn dọn cơm trưa.


Sau khi cùng nàng ở bên nhau, nguyên tắc của hắn thay đổi rất nhiều. Trước kia thư phòng chỉ là nơi hắn xử lý công việc, khi ở trong thư phòng, hắn chưa bao giờ chậm trễ công việc. Hiện giờ không chỉ vận động một hồi, ngay cả cơm trưa cũng ăn ở chỗ này, không những thế, khi nha hoàn đặt đồ ăn lên bàn, hắn vậy mà rất hưởng thụ việc đút thức ăn cho nàng, thỉnh thoảng lại đưa thức ăn đến bên môi nàng.


Lương Y Đồng hiển nhiên cũng quen được hắn đút, không cần suy nghĩ gì mà mở miệng.
Trong lúc ăn cơm, Dự Vương mới hỏi về chuyện ở hành cung. Lương Y Đồng kể lại một chút.
Sau khi biết được hành động của Thái hậu, Dự Vương cười nhạo một tiếng, nói: "Bà ta cũng chỉ có chút bản lĩnh này."


Thái hậu trước nay vẫn luôn tận lực gây ngột ngạt cho Dự Vương, nhưng mà bà ta không đủ thông minh, mỗi lần cũng không nghĩ ra được chiêu gì hay, đều chỉ nghe theo ý kiến của ma ma. Ma ma bên người bà ta đã bị Dự Vương gi/ết ch.ết mấy người, vậy mà vẫn có người dám hiến kế cho bà ta. Nếu không phải bà ta may mắn, có một gia thế tốt đẹp, lại sinh ra một nhi tử giỏi giang, phỏng chừng đã sớm ch.ết trong mấy trận tranh đấu ở hậu cung.


Tuy bà ta vụng về đa nghi, trừ bỏ thích gây khó dễ cho Dự Vương thì cũng chưa từng phạm phải sai lầm nào, càng chưa từng nhúng tay vào tranh chấp của các Hoàng tử. Vì biết Hoàng thượng coi trọng bà ta, Dự Vương mới luôn chịu đựng bà ta.


Hắn đã đoán được Thái hậu sẽ gây khó dễ cho Lương Y Đồng, vì không muốn tiểu cô nương chịu ủy khuất nên Dự Vương mới gọi nàng trở về. Trong lòng hắn hiểu rõ, có tránh cũng không thoát được chuyện này, dù sao thì hiện giờ hắn đã không còn cô độc một mình nữa. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói với Tiêu Lĩnh: "Đi điều tr.a mấy ngoại sinh tử của Thái hậu có từng phạm phải chuyện gì không, đặt trọng điểm ở mấy người Thái hậu quan tâm."


Tiêu Lĩnh đáp ứng, lập tức lui xuống.
Dự Vương ở nhà liên tiếp mấy ngày, đầu tháng ba, tới gần Tết Thượng Tị thì đám người mới từ hành cung trở về.


Trong thời gian này, vì Lương Y Đồng không ở đó, Thái hậu liền đặt trọng tâm lên người Đàm Nguyệt Ảnh, thường xuyên gọi nàng ta đến trò chuyện.


Thời gian lâu rồi, Đàm Nguyệt Ảnh cũng nhận ra địch ý của Thái hậu đối với Lương Y Đồng, mơ hồ hiểu ra ngày làm thơ lúc trước, kỳ thật bà ta cố ý làm Lương Y Đồng xấu mặt.


Thấy Thái hậu không thích Lương Y Đồng, Đàm Nguyệt Ảnh tất nhiên là có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Nàng ta vốn có chút tâm tư không thể cho ai biết với Dự Vương, thấy Thái hậu cảm thấy nàng ta thích hợp với Dự Vương hơn, trong lòng nàng ta lại càng rục rịch, chỉ cảm thấy càng thêm không cam lòng.


Biết rằng Thái hậu có ý tứ hôn cho nàng ta, để nàng ta làm trắc phi cho Dự Vương, nàng ta không biết vì sao lại chỉ ngượng ngùng mà cúi đầu. Nàng ta tốt xấu gì cũng là đích thứ nữ của Đàm phủ, gả cho ai mà không được, nếu đến Vương phủ làm trắc phi, mẫu thân nhất định sẽ có ý kiến. Nhưng mà nghĩ đến làm trắc phi sẽ có tư cách đứng ở bên cạnh Dự Vương, nàng ta liền có chút kìm nén không được.


Thấy nàng ta nguyện ý, trong lòng Thái hậu rốt cuộc cũng có chút cao hứng. Nếu nàng ta đã nguyện ý thì hết thảy đều dễ làm, sau khi hồi cung bà ta có thể trực tiếp tứ hôn. Tuy rằng không thể khiến Lương Y Đồng mệt mỏi, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh Đàm Nguyệt Ảnh gả vào Dự Vương phủ sẽ đối đầu với Lương Y Đồng, Thái hậu liền có chút vui sướng.


Sau khi bà ta hồi cung, chuyện đầu tiên muốn làm chính là tứ hôn, ai ngờ Dự Vương lại tới Từ Ninh cung.
Trừ phi bà ta yêu cầu hắn đến, bình thường hắn cơ hồ chưa từng đặt chân vào Từ Ninh cung, Thái hậu ít nhiều cũng hơi giật mình.


Bà ta cũng không biết vì sao, khi nghe nói Dự Vương đến, mí mắt phải vẫn luôn giật giật. Bà ta miễn cưỡng áp chế sự hoảng hốt, lạnh lùng nói: "Tuyên hắn vào."


Sau khi Dự Vương đi vào thì liền thỉnh an, ngữ khí không mặn không nhạt, vẫn là bộ dáng lãnh đạm tự phụ kia. Thái hậu vô cùng chán ghét biểu tình này của hắn, chỉ cảm thấy hắn lạnh lùng đến mức không giống người thật, cũng không có chút cảm tình gì. Một người như vậy, sao Hoàng thượng lại coi trọng chứ? Nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể tạo phản, đánh Hoàng thượng một đòn trở tay không kịp.


Thái hậu từ trước đến nay không có sắc mặt gì tốt với hắn, biểu tình cũng lạnh lùng, vừa mở miệng đã châm chọc, "Dự Vương không phải từ trước đến nay tự cho mình cao cao tại thượng, không có việc gì sẽ không tiến vào tam bảo điện sao? Lần này tới đây là vì chuyện gì?"


Trong mắt Dự Vương tất nhiên cũng không có ý cười, hắn trực tiếp đưa một quyển sách cùng mấy tờ giấy cho cung nữ bên người Thái Hậu, lạnh lùng nói: " Vốn là không nên quấy rầy mẫu hẫu, nhưng cánh tay của mẫu hậu quả thực có chút dài, nếu mẫu hậu không muốn mấy chuyện này bị lộ ra ánh sáng thì ngày sau bớt nhúng tay vào chuyện của Dự Vương phủ, cũng bớt khi dễ Dự Vương phi lại. Nếu không, nhi thần tuy không thể động vào mẫu hậu, lại không có nghĩa là có thể nhìn mấy người toàn là vết nhơ ở dưới mi mắt ta làm loạn."


Khi nghe được lời hắn nói, Thái hậu tức giận đến run người, căn bản không dự đoán được hắn dám uy hϊế͙p͙ mình.
Thái hậu tất nhiên không sợ hắn, chỉ là bà ta nhịn không được mà lật xem quyển sách, nhìn thử mấy tờ giấy kia. Xem xong, tay bà ta run đến mức không cầm nổi sách nữa.


Quyển sách cùng mấy tờ giấy này đều là bằng chứng về ba ngoại sinh tử của bà ta, mỗi người đều có chút vết nhơ. Một kẻ bán muối lậu, một kẻ từng đánh ch.ết người, kẻ còn lại còn từng dan díu với tẩu tử của chính mình.


Thái hậu không phải không biết chuyện trong nương gia của mình, bà ta tất nhiên biết chuyện Lão Nhị đánh ch.ết người, vì đối phương không phải hoàn toàn không có bối cảnh gì, bà ta còn phải đứng ra giải quyết. Lão Đại tham tiền cùng Lão Tam háo sắc, trong lòng bà ta đều hiểu rõ, thấy bọn chúng một người dám lớn mật bán muối lậu, người còn lại thì dan díu với tẩu tẩu, bà ta tức giận đến mức run run.


Thấy bà ta có chút không thích hợp, ma ma vội vàng đến vuốt lưng bà ta.


Tuy Thái hậu không dám tin, nhưng Dự Vương đã đưa ra chứng cứ rõ ràng, trong lòng bà ta hiểu mấy việc này đều là thật. Sau khi ý thức được việc này, bà ta toát mồ hôi lạnh, nếu mấy chuyện này bị truyền ra ngoài, không chỉ ba ngoại sinh tử bà ta yêu thương sẽ không có kết cục tốt, chỉ sợ toàn bộ Hầu phủ đều sẽ gặp tai ương, thanh danh bị hủy còn là nhẹ.


Nếu Hoàng thượng biết được chuyện Lão Đại bán muối lậu, chỉ sợ sự tình sẽ không thể vãn hồi.


Dự Vương nhàn nhạt nói: "Cái này chỉ là vật chứng, nhi thần còn có nhân chứng, nếu mẫu hậu không hy vọng nương gia rơi đài thì ngày sau an phận chút đi. Ngươi lại làm bất luận một việc gì nữa, ta bảo đảm, bọn họ sẽ không một ai có kết cục tốt!"


Thái hậu gắt gao trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc mới hít sâu, lạnh lùng nói: "Thủ đoạn của Dự Vương thật thâm sâu."


Thần sắc của Dự Vương nhàn nhạt chỉ nói, " Nếu mẫu hậu không muốn cá ch.ết lưới rách thì suy nghĩ cho kỹ. Chỉ cần Đồng Đồng ở chỗ của người chịu một phần ủy khuất, ta đảm bảo, mấy ngoại sinh tử của ngươi sẽ đau khổ gấp ngàn vạn lần. Nếu nàng ấy không thoải mái, toàn bộ Hầu phủ cũng đừng hy vọng được vui vẻ."


Hắn nói xong cũng không quản Thái hậu có biểu tình gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn đi rồi, Thái hậu thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, ma ma vội vàng đỡ lấy bà ta, cho bà ta uống một viên thuốc, lại vuốt lưng cho bà ta, Lý phu nhân cũng vội vàng bắt mạch.


Thái hậu thực sự vô cùng khó chịu, đóng quyển sách cùng mấy tờ giấy vào, sợ việc này truyền tới tại Hoàng thượng nên bà ta thậm chí còn không dám gọi bọn họ vào cung để chất vấn, chỉ nói: "Đem chậu than tới đây."


Bà ta tự tay đốt mấy thứ này đi, nhưng nghĩ đến chỗ Dự Vương nhất định vẫn còn thì bà ta xụi lơ ở trên giường.


Triệu ma ma vẫn chưa nhìn thấy trên giấy viết cái gì, thấy Thái hậu không thoải mái thì lên tiếng: "Dự Vương vậy mà dám can đảm uy hϊế͙p͙ Thái hậu nương nương, hắn dĩ hạ phạm thượng, bất kinh với trưởng bối, hoàn toàn không đặt người ở trong mắt. Nếu Hoàng thượng biết được việc này, nhất định sẽ không tha cho hắn, không bằng mời Hoàng thượng tới làm chủ cho người."


Thấy bà ta cái gì cũng không hiểu, còn lải nhải không ngừng, Thái hậu tức đến mức trực tiếp cầm cái chén ném về phía bà ta, lần này bay thẳng vào mặt Triệu ma ma, bà ta đau đến mức hét lên một tiếng.


Ánh mắt của Thái hậu lạnh lùng, ý bảo Lý ma ma kéo bà ta xuống, không kiên nhẫn nói: "Kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng!"
Triệu ma ma muốn xin tha nhưng lại bị bịt miệng.


Sau một màn này, Thái hậu tất nhiên là không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, nguyên bản chuẩn bị tứ hôn, cuối cùng cũng không làm cái gì.


Đàm Nguyệt Ảnh vốn tưởng rằng Thái hậu rất nhanh sẽ ban chỉ, ở nhà chờ đến vô cùng giày vò, ai ngờ qua hai ngày, đến tận Tết Thượng Tị vẫn không chờ được ý chỉ tứ hôn của Thái hậu.


Rõ ràng là Thái hậu nói sau khi hồi cung sẽ tứ hôn cho nàng ta, thấy bà ta không có động tĩnh, Đàm Nguyệt Ảnh có chút thiếu kiên nhẫn, nhịn không được mà vào cung. Nàng ta lấy lý do thăm tỷ tỷ, sau khi nói vài lời với Hoàng hậu thì chạy tới Từ Ninh cung, nói là muốn thỉnh an Thái hậu, ai ngờ Thái hậu lại không muốn gặp nàng ta, dùng một câu thân thể không khỏe cự tuyệt nàng ta ở ngoài cửa cung.


Đàm Nguyệt Ảnh sao có thể còn không hiểu, cảm thấy lúc ở hành cung, Thái hậu chỉ coi nàng ta là trò vui. Nàng ta tức giận đến mức rơi nước mắt, sau khi về nhà còn khóc một hồi. Càng làm cho nàng ta phát điên hơn chính là, phụ mẫu lại ép nàng ta đi đạp thanh.


Hôm nay là Tết Thượng Tị, sau khi dùng đồ ăn xong, mọi người đều sẽ cùng bằng hữu đi đạp thanh. Phụ mẫu sở dĩ muốn nàng ta đi, tất nhiên sẽ không đơn giản là vì chúc mừng Tết Thượng Tị, mà là vì muốn nàng ta đi xem mắt với đích trưởng tử của Lý phủ.


Đàm Nguyệt Ảnh tức sắp ch.ết rồi, nào có tâm tư đi xem mắt nam nhân khác, nhịn không được mà cãi lại.
Thấy nàng ta không hiểu chuyện như thế, mẫu thân nàng ta cực kỳ tức giận, trực tiếp cho nàng ta một cái tát.


Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu Đàm Nguyệt Ảnh bị mẫu thân đánh, vừa khiếp sợ vừa ủy khuất, khóc đến đôi mắt cũng sưng lên.
***


Lương Y Đồng tất nhiên không biết về trò khôi hài của Đàm phủ, vào Tết Thượng Tị, nàng cùng Lục Cẩm đã hẹn nhau ra ngoài, ăn sáng xong nàng liền ra cửa.


Hiện giờ nàng trổ mã vô cùng đẹp, Dự Vương tất nhiên không yên tâm để nàng ra ngoài một mình, sợ có người có ý xấu với nàng, tặng hoa lan cho nàng nên Dự Vương cũng đi theo.


Khi ngồi trên xe ngựa, Lương Y Đồng còn cò kè mặc cả với hắn, "Cho dù chàng đi theo cũng không có khả năng cùng ta và biểu tỷ ăn cơm chứ?"
Dự Vương lại bày ra bộ dáng không gì là không thể.


Thấy biểu tình của tiểu cô nương có chút không thể tưởng tượng, hắn mới thỏa hiệp, "Ta ở cách đó không xa chờ nàng là được."


Có hắn nhìn chằm chằm, nhất định không có tên nào dám nhìn về phía nàng. Lương Y Đồng lại không hiểu nổi hành vi của hắn, ngày thường cũng đâu thấy hắn dính người như vậy. Thấy hắn kiên trì, nàng cũng chỉ để tùy hắn.


Bọn họ rất nhanh đã tới địa điểm hẹn trước, sau khi xuống xe ngựa, Lương Y Đồng mới phát hiện bên bờ sông đã có không ít người, mọi người đều tụ lại thành vài nhóm, nói nói cười cười rất náo nhiệt.


Hôm nay nàng mặc một thân y phục màu xanh nhạt, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, cho dù đã trang điểm đơn giản nhưng cũng khiến người ta kinh diễm, cơ hồ là vừa xuống xe ngựa đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.


Thấy cách đó không xa có mấy nam tử trẻ tuổi nhìn về phía nàng. Dự Vương có chút khó chịu, hắn cũng xuống xe ngựa, lấy tư thế bảo vệ đứng ở bên cạnh Lương Y Đồng






Truyện liên quan