Chương 7
Vừa lúc tiểu Như đi tới liền bắt gặp Ngạo Trác Lăng cũng ở đấy, hắn ngồi yên lặng uống trà mà Kiều Vân Hy hình như cũng không nguyện ý muốn bắt chuyện. Tiểu Như đắn đo nửa ngày cuối cùng quyết định mang chiếc hộp gỗ giao cho nàng. Lúc đi qua Ngạo Trác Lăng cô cúi đầu chào hắn kết quả hắn lại xem như không thấy gì. Tiểu Như trong lòng thầm bĩu:
" Thật không coi ai vào mắt", lại thấy hắn cũng không nhất thiết phải coi ai vào mắt.
Kiều Vân Hy cọ cọ tay lên tấm thảm nghịch ngợm gì đó không để ý lắm, lúc ngẩng lên đã thấy tiểu Như trước mặt không tránh khỏi có chút ngạc nhiên, bàn tay đặt trên tấm thảm cũng ngừng lại, cố tình sửa đổi tư thế đúng kiểu một phu nhân danh giá. Tiểu Như thỉnh an một hồi nàng mới đáp lại, lời lẽ không nhiều nhặt gì:
" Có việc gì không?"
Tiểu Như nghe nàng nói hết câu cơ miệng căng ra, tiểu thư giận rồi sao? Có thể nhanh giận như vậy? Cô bất quá chỉ là nhìn thấy dáng vẻ không được thanh nhã lắm của tiểu thư thôi mà.
Thấy nha đầu trước mặt cứ đứng ngây ra nhìn mình, Kiều Vân Hy ho khan một tiếng, tiểu Như lập tức bị kéo về, từ phía sau lấy ra chiếc hộp gỗ đưa cho Kiều Vân Hy đồng thời trình bày luôn lời nhị vương gia chuyển tới nàng:
" Nhị vương gia nói sinh thần tiểu thư không tới được cho nên bây giờ mới gửi quà tới, còn dặn em nhất định phải giao cho tiểu thư." Nói xong lại chợt quay sang Ngạo Trác Lăng, có phải cô hoa mắt rồi? Sắc mặt tam vương gia hơi đen thì phải.
Kiều Vân Hy không khách sáo đưa tay đón lấy hộp quà lẩm bẩm:
" Sinh thần ta cũng qua nửa năm rồi, giờ mới tặng? " Chẳng lẽ là sinh thần sớm? Như vậy đợi sang năm tặng. Lúc nàng ngẩng đầu lên liền phát hiện ánh mắt lấm lét của tiểu Như nhìn Ngạo Trác Lăng bỗng cảm thấy lạ lùng:
" Em sao vậy?", Ngạo Trác Lăng vừa lúc đó cũng ngẩng đầu lên, tuy nói là ngẩng đầu nhưng kì thực chỉ hơi ngước mắt lên khỏi trang sách một chút vài giây liền cúi xuống không nói năng gì.
Tiểu Như ấp úng một hồi mới trả lời xong:
" Cái đó...nhị Vương gia còn nói ngài đặc biệt tự tay làm nên tiểu thư nhất định phải nhận....tâm...tâm...ý rất lớn...", Tiểu Như quả thật cảm thấy nói mấy lời này là đang chọc ngứa Ngạo Trác Lăng, người ta quan tâm phu nhân ngài như vậy, trước đây còn nhân hội Trộm Thê muốn cướp phu nhân ngài đi, Tam vương gia há lại không có cảm giác gì?
Kiều Vân Hy cười nhạt một cái nhìn tiểu Như lại nhìn Ngạo Trác Lăng, miệng hơi cong lên:
" Em ấp úng như vậy làm gì? Lo ngại tam vương gia? Nói cho em biết bây giờ lão Nhị gia chạy tới muốn mang ta đi ta còn sợ chàng khuyến mãi thêm xe ngựa.", sau đó hắn nhất định rất thỏa mãn cùng tiểu tam kia ân ân ái ái.
" Ta nói có đúng không?" Câu sau là nói với Ngạo Trác Lăng.
" Có phải đêm qua nàng không thỏa mãn tâm tình mới khó chịu như vậy?", đợi khi Ngạo Trác Lăng ngẩng cả đầu lên khuôn mặt đã tràn đầy tà mị. Kiều Vân Hy cảm thấy hắn chính là một con yêu tinh xảo trá trước mắt người khác sẽ cùng nàng diễn vở phu thê nồng ái, trước mặt nàng liền biến thành tên đoạn tụ chỉ thích nam không thích nữ.
Tiểu Như đứng ngây ra, một lúc sau máu thông lên não mới hiểu được " việc thỏa mãn" kia là cái gì liền đỏ mặt cáo từ. Bọn họ đã nói vậy cô còn mặt dày ngồi hóng chuyện? Đợi một trong hai người quay sang hỏi cô như nào mới thỏa mãn chắc là cắn lưỡi cho xong.
Tiểu Như đi chưa được mấy bước giọng nói thanh mảnh của Kiều Vân Hy liền đuổi tới
" Hình như quả thực không vừa ý cho lắm, như vậy đi, tối nay chúng ta làm lại....",mấy chữ cuối cố ý kéo dài ra nghe rất ái muội. Khuôn mặt tiểu Như càng đỏ dữ dội.
Ngạo Trác Lăng khóe miệng cười cười, còn đang định nói cái gì đó đã thấy Sở Tư Thanh từ xa đi tới, chưa ngồi xuống đã cất tiếng, tay còn lả lướt đặt lên vai hắn:
" Vương gia, tối nay qua chỗ ta đi.", nói đoạn cố tình liếc mắt trêu tức Kiều Vân Hy. Mà Nàng từ trước tới nay không sợ ai bất quá vừa vào Tam Lăng vương phủ này đã cảm thấy Sở Tư Thanh quá khủng khiếp, vừa nhìn thấy liền sụt giảm tinh thần không còn hơi sức mà tức giận đành chơi trò thanh nhã đấu võ miệng với y. Lại nói tới Sở Tư Thanh, y mỗi lần gặp nàng đều cảm thấy rất thú vị, bất quá cũng là do nàng có chút dáng vẻ của một người, người đó ngay cả tên y cũng không biết nhưng đã từng thân mật, chỉ là qua hôm sau người đó đã biến mất không còn dấu vết tựa như đã bốc hơi vậy.
Ngạo Trác Lăng giơ tay ra muốn cầm bàn tay biến thái đang đặt trên vai hắn ném ra, chỉ có điều còn chưa làm gì đã bị đối phương nắm lấy. Sở Tư Thanh ngọt giọng nũng nụi:
" Có được không?", còn không được? Y nhất định muốn chọc cho hắn tức ch.ết.
" Khụ...", hắn vừa ho một tiếng còn chưa kịp nói gì trong lòng đã có một khoảng mềm mại, nhìn tới thấy Kiều Vân Hy đang ngồi trong lòng hắn, dùng đầu cọ cọ:
" Phu quân, chàng không phải đáp ứng đêm nay cùng ta sao? Ta đã vì việc đó chuẩn bị rất lâu...." Lúc nhìn tới đôi mắt đã long lanh.
Ngạo Trác Lăng cảm thấy bản thân vô cùng bất lực, ở cùng với hai người này hắn luôn có cảm giác mình bỗng dưng biến thành con rối tùy bọn họ kéo giật, giật qua giật lại cuối cùng hắn vẫn là người khổ nhất. Phu nhân ở trong lòng cũng không thể tùy ý động chạm, tên biến thái ở bên cạnh vô cùng buồn nôn vẫn phải kéo vào trong tay.
Quả nhiên Ngạo Trác Lăng chưa kịp nói câu gì Sở Tư Thanh đã xán tới
" Vương gia ngài cũng đáp ứng ta rồi", hơn nữa " phu nhân há lại đi tranh với ta thứ không có giá trị? Vương gia....đâu thể làm chuyện đó với nàng...chi bằng..."
Sở Tư Thanh còn muốn nói nữa đã bị Ngạo Trác Lăng đạp cho một cước ngã lăn xuống đất. Y mắng hắn vô giá trị, còn muốn dạy hư phu nhân hắn?
Sở Tư Thanh đau khổ ôm lưng đứng dậy, ánh mắt thù hận nhìn Ngạo Trác Lăng nhìn tới nỗi khiến hắn buồn miệng nói một câu thương xót:
" A Thanh, ngồi còn ngã được? Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Kiều Vân Hy cùng Sở Tư Thanh căng mặt. Nàng tự động tụt ra khỏi người Ngạo Trác Lăng, nàng cảm thấy con người này quá nham hiểm, nàng có phải hay không nên tránh xa một chút, mất công làm hắn tức giận hậu quả sợ rằng còn kinh hoảng hơn tiểu tam kia vạn lần, nghĩ đoạn lại quay sang Sở Tư Thanh thương hại, tối nay rất có thể y sẽ bị hành hạ tới ch.ết.
" Cái đó...hai người cứ từ từ nói chuyện ta đi trước." Đợi hai người kia phản ứng Kiều tiểu thư đã chạy xa tới chỗ nào rồi.
Kiều Vân Hy vừa đi khỏi Sở Tư Thanh liền " bị hành hạ tới ch.ết", thân thủ của y không bằng Ngạo Trác Lăng, bị hắn đánh ch.ết cũng không khó hiểu.
Sở Tư Thanh bị đánh tới tím mặt, hủy hoại dung nhan một bộ uỷ khất ngồi ôm gối khóc, bất quá y là kêu, vừa kêu vừa mắng tên vương gia đáng ch.ết, gia nô trong vương phủ lại được phen trấn động, không nghĩ vương gia nhà bọn họ dữ dội như vậy, có điều rõ ràng là bạo lực lọt vào mắt mấy nha hoàn liền biến thành vô cùng mạnh mẽ, rất có khí chất nam nhi, Sở Tư Thanh hiển nhiên trở thành đệm lót bị vùi dập không thương tiếc.
Buổi tối, Kiều Vân Hy cùng tiểu Như ngồi tán gẫu lại nhìn thấy Kính Mạ liền gọi nàng ta tới nhập cuộc.
" Kính Mạ, ngươi mau qua đây", Tiểu Như hơi nhướn người lên vẫy vẫy, nha đầu kia nghe xong liền chạy tới. Kiều Vân Hy cảm thấy nha đầu này cũng rất hoạt bát thân thiện cho nên cảm tình không ít, vừa thấy nàng ta đến liền tươi cười:
" Đúng lúc ta với tiểu Như đang bàn chuyện đại sự, em đến rất đúng lúc."
Kính Mạ nghe nàng nói liền ngây ra:
" Việc đại sự?"
" Việc đại sự là...ngươi nói xem nam nhân thế nào có thể cưới về nhà?"
Kính Mạ bị sặc, cái này từ khi nào trở việc đại sự rồi?
" Phải đấy, nói ta nghe xem em muốn có phu quân thế nào?", Kiều Vân Hy lấy chân đá đá trên không trung, ngồi trên võng đu thoảng lại đẩy nhẹ một cái, chiếc võng đu chở hai người vì thế rất nhanh liền phải đẩy thêm lần nữa.
Tiểu Như tay cua qua cua lại bắt côn trùng, nghe Kiều Vân Hy nói vậy liền phụ họa theo:
" Nói nghe đi, ta trước đây có quen biết một tên nam nhân rất được, vui vẻ sẽ làm mối cho ngươi...á, con này nhỏ quá, em bóp ch.ết rồi...", Tiểu Như vừa nói vừa xòe bàn tay ra trước mặt Kiều Vân Hy, ánh trăng nhè nhẹ nhìn không rõ nhưng chắc chắn một điều sinh linh nhỏ bé này đã bỏ mạng.
Kính Mạ tùy tiện ngồi xuống một chỗ bên cạnh, bĩu môi nói:
" Nam nhân tốt còn tới lượt làm mối cho ta, ngươi lại chẳng lừa hắn về nhà?"
Tiểu Như " Hừ" nhẹ, hai lỗ mũi nhỏ phập phồng, mắt mở to dồn mày và mi dính vào nhau, đua mặt tới gần sát Kính Mạ
" Ngươi nhớ nhá, sau đừng nói ta không nghĩ tới ngươi!", nói xong liền quay mặt đi.
Kính Mạ chun mặt, lè lưỡi trêu chọc lát sau mới trả lời câu hỏi của Kiều Vân Hy, bộ dáng mơ mộng, tâm hồn thiếu nữ không biết trôi lạc về phương trời nào rồi.
" Tiêu chuẩn của em rất thấp, nam nhân đó chỉ cần ưa nhìn một chút, có thể không làm quan nhưng phải có tiền, không cần quá tài giỏi nhưng không được để người ta khi dễ, nhà ít nhất có hai huynh đệ, em không muốn sau này cưới về mọi việc đều tự tay gánh vác nên chia cho đệ muội một nửa, hơn nữa mẫu thân không được quá khắt khe em sẽ có cảm giác như vào cung hầu thái hậu...rất căng thẳng..."
Kiều Vân Hy nghe xong gật đầu:
" Ừm, tiêu chuẩn của em thực rất thấp, " nói đoạn liền quay sang tiểu Như,
" Đang Dụ không phải đều đạt mấy tiêu chuẩn đó sao? Hơn nữa còn vượt qua mấy phần, dáng vẻ chính là quá tuấn tú đi, tiền bạc huynh ấy không biết tiêu bao giờ mới hết?"
Tiểu Như quay sang Kính Mạ hất mặt, có điều lời nói là đang nói với Kiều Vân Hy:
" Tuấn mĩ như vậy tiêu chuẩn cũng không phải thấp!"
Kính Mạ khóe miệng giật giật, mãi lâu sau mới lên tiếng, giọng đầy tiếc nuối:
" Thật có người như vậy sao?...Có thật sao?"
Kiều Vân Hy ôm bụng cười, Tiểu Như bĩu môi:
" Có hay không cũng không về cửa nhà ngươi, hứ, trêu tức bổn cô nương nữa đi." Có trời mới biết Kính Mạ đáng thương lòng dạ đang kêu gào thế nào.
" Tiểu Như, thế này đi, ngươi thích nam nhân thế nào? Ta làm mối cho ngươi xem như bù đắp." Kính Mạ vừa nói tay vừa đua sang chọc chọc vào eo tiểu Như.
Kiều Vân Hy chống tay lên đùi, cúi gập lưng xuống đặt cằm lên tay chăm chú nhìn một con đom đóm đậu trên tán lá thấp lơ đễnh nói:
" Nam nhân cũng không phải là rất tốt, nữ nhân không nhất thiết có bọn họ mới sống được."
Nàng vừa nói xong tiểu Như liền quay sang nhiệt tình hưởng ứng, có thể là sống cạnh nhau rất lâu cho nên tính cách xem như hiểu rõ tám chín phần, về phương diện này là hoàn toàn trùng khớp.
" Tiểu thư nói rất đúng, em ủng hộ tiểu thư!" Không ngờ vừa nói khỏi miệng Kiều Vân Hy liền quay ngoắt lại, vỗ vai tiểu Như giọng điệu như người vừa hối cải:
" Ai nha, Tiểu Như, em như vậy là hại ch.ết ta rồi, ta cảm thấy rất có lỗi với Đang Dụ huynh, dạy muội như vậy sau này ta lấy đâu người đền cho huynh ấy?"
Nàng vừa dứt Kính Mạ đã tiếp lời:
" Ra là vậy, ta xem như lo chuyện bao đồng đi, người ta biết cũng không thể sánh với Đang huynh đó của ngươi."
Tiểu Như bị hai người tấn công dồn dập lời nào cũng không thể nói đành uất ức tiếp tục quay mặt đi.
Kính Mạ nhìn cô cười vui vẻ, một lát liền quay sang Kiều Vân Hy hỏi nhỏ:
" Phu nhân, phu nhân muốn ở một mình Vương gia nhà chúng em tính thế nào?"
Kiều Vân Hy "Hứ" một tiếng lại nói:
" Hắn thế nào liên quan tới ta? Còn không phải có Sở Tư Thanh?"
Kính Mạ trong đầu nghĩ vẩn vơ không biết nên nói cái gì vừa ngẩng đầu lên liền kinh hãi:
" Vương gia..."
Kiều Vân Hy vẫn đang chăm chú nhìn mũi giày vải đạp lên lá cây khô xào xạc, nghe Kính Mạ hô vậy tùy ý nói:
" Em kích động như vậy làm gì, hắn cũng không thể chạy ra đây ăn thịt em được." Vừa nói vừa tiếp tục đạp lại nghe tiểu Như hô:
" Vương gia", chiếc võng rõ ràng nhẹ hẳn, bên cạnh hở ra một khoảng trống, Kiều Vân Hy ngạc nhiên:
" Tiểu Như, em lại bị làm sao?" Vừa nói vừa ngẩng mặt lên rốt cuộc cũng thấy Ngạo Trác Lăng điềm nhiên đứng trước mặt, khóe miệng nàng giật giật, nhất thời không biết nói gì, tiểu Như và Kính Mạ rời khỏi rồi nàng mới nặn ra nụ cười, có điều cười rất không đúng chỗ
" Phu quân, chàng tới đây khi nào?"
" Vừa mới tới,"
" Tới...tới làm gì vậy? Giờ này không phải ở chỗ A Thanh sao?"
Ngạo Trác Lăng vòng qua nàng ngồi xuống võng, chân hắn quá dài cho nên nhìn rất kì quái, hoàn toàn không có chút đáng yêu nào, chỉ có đáng sợ, là ma mị tới đáng sợ. Lát sau hắn mới chậm rãi lên tiếng:
" Không phải nàng muốn cùng ta tối nay sao? Ta liền thỏa mãn nàng."
Trên đầu Kiều Vân Hy chảy đầy vạch đen sì. Hắn thực sự đến thỏa mãn nàng?