Chương 9
Theo như một câu chuyện từ thời rất xa, Thành Thanh Vương vốn không phải kinh đô của Đại Trường quốc mà trước đây vốn có cái tên là Vọng Tâm quốc kinh đô là Đế Hoa nằm cách Thành Thanh Vương ngày nay một trăm vạn dặm, xa xôi hẻo lánh nhưng hỏi thăm đích thực tồn tại một Đế Hoa như vậy, hơn nữa còn rất phát triển, kì lạ hoàn toàn không phù hợp với địa hình.
Khi xưa vương triều thuộc về Vọng gia, từ khi ra đời chưa từng đổi chủ, kinh đô Đế Hoa cũng chưa đổi một lần. Nghe tới đây người đời đều không khỏi kinh sợ Vọng gia đó là kì tài thế nào mới bảo vệ được cơ nghiệp như vậy? Đáng tiếc là không có bất kỳ tài liệu nào ghi chép về vương thất thời Vọng Tâm quốc, người đời lại bởi lẽ đó chỉ biết âm thầm kính nể. Có nhiều người còn lém lút đem ra so sánh với đế vương hiện tại, lại thấy đế vương cũng không hẳn đã thua kém quá nhiều.
Vẫn là tiếp tục câu chuyện, Vọng Tâm quốc năm ấy đế vương của bọn họ chính là một nữ nhân, tuy nhiên tài mạo đều không hề thua kém tiền bối. Có điều nàng sau này cảm thấy Vọng gia nắm triều chính quá lâu rồi, dân chúng đối với sự sắp đặt cũng đã nhàm chán cho nên quyết định rời ngôi cho một vị tướng quân tên Đại Mạc Thương, lại vì tránh sự vào ra liền kết hôn với y sau đó mới chuyển vị. Kì lạ là trên dưới đều không phản đối. Như vậy cũng có thể coi vị Đại Mạc Thương kia quả thực là người tài đức. Cái này cũng chỉ là suy đoán.
Sau khi vị nữ vương đó mang thai liền sinh ra một hoàng tử trên mình mang đầy khí chất Vọng gia, có điều y bị ngốc. Phần về sau càng thiếu chứng thực. Đó là vị nữ vương đó đã làm trái quy luật đem giang sơn trao cho người ngoài khiến tiền nhân trên trời không tán thành, cho nên chỉ cần mang dòng máu Vọng gia không làm vương nhất định thiên triều đại loạn, bất quá vị hoàng tử kia mới bị ngốc, cũng là do hoàng hậu đã hết cách.
Sau này dòng máu ấy không thể cắt đứt cho nên chỉ cần là người được chọn đều không thông minh. Đó là một câu Dụ thuật. Nói như vậy Tứ vương gia Tứ Thiết đời này chính là người được chọn.
Câu chuyện như vậy sử sách cũng không ghi chép rõ ràng, hình thức lưu truyền phổ biến chính là truyền miệng cho nên tính chân thực không biết được bao nhiêu phần trăm nhưng nó cũng chính là lý do duy nhất giải thích được sự việc mỗi triều đại đều có một vị khiếm khuyết.
Kiều Vân Hy nghe được câu chuyện này liền đem đặt lên người Tứ Thiết rồi dùng góc độ bản thân để suy xét. Chính là Tứ vương gia này chính là đại nhân tài, cũng bởi vì là đại nhân tài cho nên đột nhiên biến thành kẻ ngốc?
Nàng nghĩ tới đó đột nhiên cảm thấy y rất đáng thương mà lời Dụ thuật cũng thật là đáng sợ, lâu như vậy vẫn không suy giảm một chút, nghĩ thế lại giơ tay vẫy vẫy Tứ Thiết đang chơi đằng xa gọi:
" Tiểu Tứ, ngươi qua đây."
Tứ Thiết đang chơi thấy nàng gọi liền ngước mắt lên nhìn rồi nhanh chân chạy tới. Loáng một cái thân hình cao lớn đã đứng trước mặt nàng, bộ dạng trẻ con hoàn toàn không ăn khớp nhe răng cười với nàng:
" Tỷ tỷ, tỷ tỷ gọi đệ về ăn cơm sao?"
Kiều Vân Hy có chút đau lòng, mặc dù chuyện kia chưa chắc là thật nhưng vẫn cảm thấy Tứ Thiết này nếu không bị ngốc chắc chắn cũng là một bậc anh tài. Có điều y thực sự ngốc.
" Tèn ten! Của đệ nè!" Nàng đột nhiên cười toe giơ hai quả đào ra trước mặt y.
Tứ Thiết vô cùng ngạc nhiên, ngó qua ngó lại không phát hiện ra cái gì bất thường cuối cùng trưng bộ mặt dễ thương ra hỏi nàng:
" Tỷ tỷ lấy đâu ra thế?"
Kiều Vân Hy làm bộ siêu phàm, lại kì kì bí bí:
" Tỷ tỷ hóa phép ra đó, sao nào có siêu không?"
Tiểu tử này lập tức gật đầu tán thưởng:
" Oa oa đúng là rất siêu!"
Nàng nghe xong ôm bụng cười ha ha, đột nhiên cảm thấy mình cũng sắp biến thành kẻ ngốc.
Mùa Đông bình thường thời điểm nào Thanh Vương cũng rất lạnh, mặc dù không có tuyết rơi nhưng khiến người ta rất không muốn ra khỏi nhà, không hiểu vì sao hai năm trở lại đây cũng không lạnh lắm. Năm trước Kiều Vân Hy còn dặn Kiều phụ thân đặt cho một chiếc áo bông lớn, Kiều Tố Nhan vẫn tự tay đan khăn tặng cho nàng, năm nay bất quá áo bông không cần đến, miễn cưỡng khoắc một bộ lông cáo mỏng, mà cũng vì Kiều Tố Nhan đang mang thai nên quàng chiếc khăn voan mỏng liền cảm thấy rất tốt.
Thời điểm nàng cùng Tứ Thiết đi vào trong phòng Ngạo Trác Lăng đang ngồi uống trà, một làn hơi nhẹ phả ra từ trong cốc cho người ta cảm giác muốn uống.
Nàng dẫn Tứ Thiết tới, un hai vai cho nó ngồi xuống ghế sau đó liền chạy tới chỗ bàn trà, tự mình rót một cốc, uống xong liền thoải mái ngồi xuống, tới khi ngẩng lên mới thấy Ngạo Trác Lăng hơi cau mày:
" Ăn mặc như vậy không lạnh sao?"
Nàng nghe vậy bĩu môi nói:
" Ta không giống A Thanh của chàng, thân thể ta rất tốt."
" Tam ca bọn đệ thực sự chơi rất vui nha, huynh có muốn chơi chung không? Hôm sau đệ sẽ xin tỷ tỷ dẫn huynh cùng đi." Tiểu Tứ đột nhiên lên tiếng, vừa nói ánh mắt sáng ngời nhìn Ngạo Trác Lăng.
Kiều Vân Hy vừa nghe tiểu tử này nói thế liền hứ một tiếng, lại quay qua nó nói:
" Muốn đi, ta cũng không cho đi, tiểu Tứ, ta chỉ muốn chơi với đệ."
Tứ Thiết nghe xong tâm trạng cực kỳ vui vẻ nhìn nàng, có điều lúc chuyển sang nhìn Ngạo Trác Lăng đã biến thành một bộ áy náy rất đáng yêu:
" Tam ca, như vậy huynh đành chơi một mình vậy, tỷ tỷ chỉ muốn chơi với đệ."
Ngạo Trác Lăng khuôn mặt biến dạng, dở khóc dở cười. Đây là cái lý lẽ gì? Thê tử của hắn ở trước mặt hắn nói chỉ muốn chơi cùng đệ đệ hắn. Nhất thời cảm thấy bất lực.
Trà uống vào người cũng đã ngấm hết, nàng thò tay rót một cốc khác, uống xong liền đứng dậy khoát tay với tiểu Tứ, vừa nói vừa đi ra cửa:
" Tiểu Tứ, chúng ta đi thôi, mất công A Thanh của ca ca đệ tới chúng ta sẽ quấy rầy họ."
Tiểu Tứ nghe không biết A Thanh là ai, cũng không muốn biết, Kiều Vân Hy vừa gọi liền cong chân chạy theo
" Tỷ tỷ, chờ đệ với". Nàng liền đi chậm lại, rất nhanh sau đó tiểu Tứ đã chạy tới. Công nhận chân dài rất có lợi a.
Kiều phủ từ khi Kiều Vân Hy gả đi im ắng không ít, căn bản Kiều Thái phó phần lớn thời gian đều ở trong cung, cả phủ rộng lớn cũng chỉ có gia nô. Hai tỷ muội Kiều vì việc này rất không an tâm. Kiều Vân Hy tuy rằng cùng ở trong thành nhưng cũng không thể lúc nào cũng ghé qua mà Kiều Tố Nhan lại khó có điều kiện hơn, Trang gia nằm ở thành khác, đi lại vì thế có chút bất tiện.
Sáng sớm, Kiều Vân Hy vốn định ngủ thêm một chút chợt nhớ ra hôm qua có hứa với Tiểu Tứ sẽ dẫn nó ra phố chơi, nghĩ nghĩ lại thấy có vài thứ cần chuẩn bị liền bật dậy sắm sửa, chưa đầy nửa tiếng đã thấy một khuôn mặt thiếu niên trắng trẻo thò vào, vừa thấy nàng liền cười:
" Tỷ tỷ chúng ta xuống phố chưa?"
Kiều Vân Hy đặt đồ trên tay xuống vẫy nó vào trong phòng
" Tiểu Tứ dậy sớm vậy sao? Ta đang định một lát sẽ đi gọi đệ."
Tiểu Tứ nghịch nghịch chiếc chén gốm trên bàn không giấu diếm:
" Đệ không ngủ được." Vừa nói xong liền thấy tiểu Như đi vào, nhìn thấy Tứ Thiết liền cúi đầu chào một tiếng " Tứ vương gia " xong xuôi mới nói tiếp:
" Tiểu Thư, xe ngựa chuẩn bị xong rồi."
Kiều Vân Hy " Ừm" một tiếng sau đó Tứ Thiết giúp nàng mang một chút đồ ra ngoài. Vừa tới nơi đã thấy Ngạo Trác Lăng đứng ở đó. Nàng vừa đi tới liền thuận tay đoạt lấy túi đồ mang để lên xe. Kiều Vân Hy cảm thấy túi đồ ấy cũng không lớn bản thân có thể mang được, xong nếu hắn muốn giúp cũng không từ chối.
" Tam ca, có đi cùng không?" Tiểu Tứ vừa hỏi vừa trèo lên xe, thuận tiện chui tọt vào bên trong.
Ngạo Trác Lăng còn chưa nói câu gì nàng đã giúp hắn trả lời:
" Tam ca của đệ rất bận, không thể đi cùng được."
Vừa nói xong Ngạo Trác Lăng lại thản nhiên nói:
"Hôm nay không có việc gì, ta có thể đi cùng". Sau đó người đánh xe ngựa được cho nghỉ, hắn trực tiếp đưa bọn họ đi. Chính bởi vì ba bốn người đi không đủ chỗ cho nên tiểu Như đành lủi thủi ở nhà. Có điều như vậy cũng không phải quá buồn, căn bản hôm nay vị sư huynh nào đó của Kính Mạ tới thăm, cô ở nhà liền giúp cô ấy một chút, thuận tiện ngắm nghía người này mặt ngang mũi dọc thế nào. Ai nha, nữ nhân có sở thích này cũng không gọi là biến thái.
Tiểu Tứ bên trong xe ngồi không yên, một lát lại thò đầu ra ngắm nghía, lại hỏi nàng chuyện trên trời dưới đất. Kiều Vân Hy cảm thấy tỷ phu của nàng nói Tứ vương gia này khó gần có chút không đúng sự thật. Hay chăng chính là nàng thật sự sức hút quá lớn đi. Nghĩ tới đây hình như bản tính tự luyến tăng thêm một chút rồi.
Phố chợ nhộn nhịp trước mặt cũng là mấy tháng rồi nàng chưa thấy qua, cũng do từ khi thành thân cũng chưa rời khỏi Vương phủ vương gia, vì thế thời điểm này có chút kích động.
Tiểu Tứ nhìn thấy nàng nhảy xuống xe liền nhanh chân nhảy xuống theo. Ngạo Trác Lăng vốn định đỡ nàng không ngờ bị nàng làm cho hớ, tay không thu lại, phân phó người trông coi xe mới bước theo sau.
Kiều Vân Hy từ trước khi gả cho Ngạo Trác Lăng số lần xuống phố đếm trên đầu ngón tay mà Ngạo Trác Lăng đối với mấy việc này cũng không hứng thú lắm cho nên từ đầu tới cuối cũng chỉ đi lòng vòng. Chỉ có cửa hiệu nào Tiểu Tứ thích sẽ ghé vào xem một chút.
" Nàng không mua gì sao?" Ngạo Trác Lăng thấy nàng hoàn toàn không có ý tưởng mua sắm liền hỏi.
Kiều Vân Hy lắc đầu:
" Cái gì cũng không vừa mắt, hơn nữa ta muốn chơi một chút sau đó sẽ về nhà. Lâu rồi không về."
" Kiều phủ?"
" Ừm. Đệ chọn được gì chưa?" Câu sau là nói với Tiểu Tứ.
" Không có gì vừa mắt, tỷ tỷ mấy cái này trong cung đệ không thiếu." Tiểu Tứ vừa nói vừa bày ra bộ mặt chán nản.
Nàng nghe xong liền cười:
" Chúng ta đúng là rất giống nhau nha, thế nào? Đói chưa?"
Tiểu Tứ vừa nghe nàng hỏi liền ôm bụng kêu:
" Tỷ nhắc mới nhớ nha, đệ đói muốn ch.ết rồi". Lần đầu tiên Nàng trong đầu có suy nghĩ Tứ vương gia này rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Cũng chính bởi ít khi xuống phố bọn họ cũng không biết cửa hiệu nào mới là ngon đành chọn đại một nơi. Hiệu này là Nhĩ Tâm Hương, cái tên nghe văn mĩ đi, thức ăn chắc không tới nỗi tệ. Có điều thực tế chứng minh không thể dựa vào tên hay mà thức ăn tốt. Chính bởi vì thức ăn không tốt nên quán " càng vào trong càng vắng". Chủ quán nhìn thấy ba kẻ lơ ngơ tựa như bắt được vàng. Chính sách giảm giá mua hai tặng một khuyến mãi một cứ thẳng tay ưu đãi. Kết quả Ngạo Trác Lăng và Tiểu Tứ bị nàng hại cho vô cùng thảm.
Tiểu Tứ vừa ra khỏi quán đã ôm bụng, Ngạo Trác Lăng cũng không khá hơn là bao. Nàng quả thực trong một ngày này đã đem thân thể vàng ngọc của nhị vị vương gia đày đọa thê thảm, nếu không phải một người là phu quân nàng, một người là kẻ ngốc nàng nhất định bị ngược tới ch.ết. Nghĩ tới đây sống lưng liền lạnh lạnh, lúc lâu sau mới nặn ra nụ cười gượng gạo:
" Chủ quán cũng nhiệt tình quá ha." Nói xong hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Quả nhiên hai người bên cạnh đã quay sang nhìn nàng chăm chăm hệt như muốn đánh đòn nàng. Mà nàng thời điểm này dũng khí chiến đấu quá kém, còn chưa làm gì đã ôm giò chạy.
Tiểu Như nhìn Kính Mạ một lượt bĩu môi:
" Còn nói không? Ngươi chuẩn bị tươm tất như vậy còn nói không phải có ý với người ta?"
Kính Mạ đỏ mặt cố lên giọng:
" Ta có sao?" Lại nói " ngươi với Đang Dụ nào đó có dám nói không có tình ý gì?" Hơ hơ đi nói người ta không tự coi bộ dạng mình, mặt vừa mới ăn ớt sao? Còn đỏ hơn nàng.
Vốn là chuẩn bị đón tiếp một người, khi tới không hiểu sao biến thành hai người. Một người hiển nhiên là người trong lòng Kính Mạ, người còn lại tiểu Như vừa nhìn thấy tâm can liền kêu gào, thiếu một chút là lăn ra bất tỉnh. Phật Tổ gia trêu ngươi. Người này sao có mặt ở đây? Tiểu thư tốt nhất về muộn một chút, qua hôm sau mới về tốt hơn.
Người kia câu đầu tiên lên tiếng chính là:
" Lâu rồi không gặp,..."
Người đó nói tới đây tiểu Như đã không có can đảm nghe tiếp, trong lòng đổi thành dứt khoát muốn tiểu thư trở về. Nàng không về cô thực sự không biết ứng phó thế nào. Bình thường không tiếp có thể đuổi đi, người này bất quá không tiếp được mà vạn lần cũng không dám đuổi.