Chương 29

Đã là mồng 3, chẵn hai ngày hai đêm Lí Sư Sư canh bên cửa Cửu Nguyệt động, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Trưa ngày mồng 3 Chu Di Cầm mang thức ăn tới cho nàng, trên tay còn có A Văn, Sở Tư Thanh cũng đi cùng, Lí Sư Sư vừa nhìn thấy liền có chút ngạc nhiên:
“ Muội đưa bọn họ tới đây làm gì?”


Chu Di Cầm đặt giỏ thức ăn xuống, chưa kịp nói gì Sở Tư Thanh đã lên tiếng:


“ Chu cô nương đã nói với ta chuyện này, việc của tam vương phi cũng là việc của Sở Tư Thanh ta.” Vừa nói vừa đi tới, kĩ lưỡng kiểm tr.a lớp băng phách đã kết trên cửa động, hồi lâu sau giường như phát hiện ra điều gì đó liền quay ra hỏi hai người kia:


“ Hiện tượng này hai người đã từng thấy bao giờ chưa?”
Chu Di Cầm lắc đầu, Lí Sư Sư cố nhớ lại, quả thật từ khi nàng sinh ra, lúc biết Cửu Nguyệt động này cũng chưa thấy bao giờ, cuối cùng cũng lắc đầu nói:
“ Ta chưa từng thấy.”


Sở Tư Thanh nghe xong không nói gì, trong lòng nhẩm tính ngày tháng, một lát bảo với hai người:
“ Tam vương phi tạm thời không có nguy hiểm, hai người yên tâm trở về, ta tính không nhầm chẳng qua nửa tháng nữa Cửu Nguyệt động sẽ mở.”


Hai người kia nghe hắn nói, kì thật không biết tin được mấy phần nhưng mà có ở đây cũng không làm gì được cho nên đồng ý ra về.
Bên trong Cửu Nguyệt Động băng phách đã phủ kín toàn bộ, chiếc giường đá Kiều Vân Hy nằm bắt đầu xoay chuyển.


available on google playdownload on app store


Mất một ngày đường Ngạo Trác Lăng cuối cùng cũng đến được thôn Tây Hỷ, chính là nơi chôn cất thi thể Liễu vương phi, mẫu thân Dẩn Khang, do di nguyện trước lúc ch.ết muốn được chôn cất ở quê ruột nên thi thể không nằm trong phần mộ hoàng thất mà được đưa về đây, chỉ có điều lúc Dẩn Khang đến toàn bộ đã bị đào xới lên, hiển nhiên thi thể cũng đã biến mất, mặc dù nhìn bề ngoài đã cố ý dựng lại như cũ nhưng kì thật bên trong hoàn toàn trống rỗng. Ngạo Trác Lăng cũng không nán lại nơi đó lâu lập tức rời đi, lần này xác định điểm đến chỉ có Bắc Nhạn.


Đường từ thôn Tây Hỷ đi ra khá thuận lợi, hoàn toàn không thấy nguy hiểm gì, có điều Ngạo Trác Lăng cảm thấy thứ rất kì quái, mặc dù đã đi được khá xa nhưng lại cảnh vật lại không mấy khác biệt, dường như vẫn chưa ra khỏi cửa thôn. Hắn xuống ngựa quan sát sau đó hỏi một người đi qua đường:


“ Đại nương cho ta hỏi đây là đâu?”
Vị đại nương kia nhìn hắn một lượt sau đó kì quái nói:
“ Đây là Tây Hỷ thôn, ngươi chẳng phải người mấy ngày trước hỏi ta câu này sao?”
Ngạo Trác Lăng nghe xong có chút giật mình, hỏi lại:


“ Mấy ngày trước ta đã gặp đại nương?”


Vị đại nương kia lại gật đầu khẳng định. Ngạo Trác Lăng liền cảm ơn người kia sau đó lên ngựa trở lại khu nghĩa địa, tới nơi ngôi mộ của Liễu vương phi hoàn toàn biến mất không dấu vết, bấy giờ hắn mới biết mình đã chạm vào kết giới có kẻ chuẩn bị sẵn, hẳn là biết trước hắn sẽ tới đây mới dùng cách này giữ chân hắn lại.


Thôn Tây Hỷ vốn chỉ là một thôn trang bình thường chỉ có điều ở đây một năm chỉ có hai mùa là đông và hạ, tất cả thời tiết sau một đêm hoàn toàn có thể thay đổi, ban ngày còn nắng nóng qua hôm sau đã tuyết trắng phủ đầy, có điều lúc Ngạo Trác Lăng đến cũng đã hết hè, lẽ ra đang vào đông nhưng khung cảnh vẫn không có gì thay đổi, chỉ có nắng dịu hơn hè một chút, hỏi ra mới biết hai năm nay đã bắt đầu có hiện tượng này, một năm không còn hai mùa nữa mà lúc nào cũng nắng nhẹ như hiện tại, đêm nhiệt độ sẽ thấp hơn, hơi lạnh một chút. Ngạo Trác Lăng buổi tối vào ở nhờ trong nhà đại nương nọ, cũng vì người dân ở đây ít khi tiếp xúc với người bên ngoài nên đối với hắn có phần e ngại, chỉ có người kia tính tình cởi mở, chủ động mời hắn ở lại qua đêm. Ngạo Trác Lăng nhìn trời đã tối, bản thân cũng biết được mình sẽ không thể ngay trong hôm nay rời khỏi được nên không từ chối, đồng ý theo đại nương kia về nhà.


Nhà đại nương này ngoài vị này ra còn có một đứa con gái tên Lan Lạc Chỉ, lúc Vu nương ( vị đại nương ấy họ Vu) dẫn Ngạo Trác Lăng về cô gái vừa vặn từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy khách lạ liền nhanh chóng nép trở lại bếp, qua khe hở ghé mắt nhìn ra, lát sau thấy Vu nương dẫn người ấy vào gian nhà chính mới dám đi ra ngoài, dáng vẻ vẫn có chút e ngại.


“ Công tử, nha đầu này là Lạc Chỉ, tiểu nữ nhà ta.” Vu nương thấy con gái còn ngại ngùng mới lên tiếng giới thiệu, Ngạo Trác Lăng nhìn qua cô gái, không để ý lắm, tùy tiện gật đầu. Lan Lạc Chỉ cũng cúi người chào hỏi sau đó đi xuống bếp dọn thức ăn lên cho hai người.


Đợi Lan Lạc Chỉ đi rồi Vu nương mới nói:
“ Đứa con gái này của ta từ nhỏ đã sợ hãi người lạ, công tử đừng để ý.”
Ngạo Trác Lăng nhìn theo bóng cô nương vừa đi ra cửa, sau đó gật đầu, quả thật hắn không để ý.


Buổi tối, sau khi ăn xong Vu nương sắp xếp cho Ngạo Trác Lăng một căn phòng ở hướng tây gian nhà chính, kêu Lạc Chỉ cô nương dẫn hắn đi. Lạc Chỉ này quả thật là người vô cùng ít nói, suốt đường chỉ cúi đầu im lặng dẫn đi một mạch, tới nơi sau khi Ngạo Trác Lăng nói cảm ơn thì lắc đầu rồi rời khỏi.


Cả không gian trước mặt bỗng trở nên trắng toát, Kiều Vân Hy không biết bị thương chỗ nào, chỉ thấy toàn thân đẫm máu, lúc tới gần mới thấy đoản đao chuôi ngọc cắm thẳng vào ngực nàng, máu từ vết thương thấm qua áo, lan xuống đỏ rực nền tuyết trắng. Ngạo Trác Lăng hoảng hốt chạy tới nhưng có cố gắng thế nào cũng không chạm được vào nàng, thân thể nàng cứ như nhẹ bẫng, từ từ bay lên không trung. Ngạo Trác Lăng cảm thấy tim tan, thân liệt, đầu óc toàn hình ảnh nàng, hoàn toàn không để ý bên cạnh có người. Là tiểu Như, miệng còn vương tơ máu không ngừng túm tay hắn gào thét:


“ Vương gia mau cứu tiểu thư!”
Hắn nào có không muốn cứu nàng, nhưng cơ thể hoàn toàn không có phản ứng, chỉ biết giương mắt nhìn thân thể nàng đang tan ra trước mặt. Mãi sau khi chỉ còn lại vài đốm sáng nhỏ hắn mới liều mình vùng thoát khỏi, bay lên nắm lấy….


Đến đó bỗng nhiên choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầy chán, mặc dù cơ thể vẫn còn đang run lên, tim đập liên hồi, mặc cho cảm giác chân thật thế nào nhưng may chỉ là một giấc mơ, hắn mơ thấy ác mộng. Trong đầu đột nhiên lo lắng, có lẽ nào nàng đã xảy ra chuyện gì hay chỉ là do xa nàng lâu quá mới bất an như vậy? Lại đột nhiên nhớ lại lần hắn nói với nàng nếu một ngày hắn không còn ở bên nàng nữa, nàng nói sẽ mở tiệc ăn mừng, bỗng dưng trong lòng xuất hiện một mong muốn nếu ngày ấy thực sự sẽ đến hi vọng nàng sẽ làm vậy, nhưng ngay lúc này lại cũng muốn biết nàng có đang nhớ hắn không? 


Mặc dù biết cha nàng nhất định bảo vệ tốt cho nàng nhưng bảo hắn sao có thể không lo lắng, bản thân cũng phải rất kiềm chế mới có thể không chạy đi tìm nàng. Ngạo Trác Lăng đẩy cửa ra bên ngoài, bầu trời đêm có trăng mờ, vùng trời phía Bắc Nhạn hơi phát sáng. Hắn cứ như vậy cho tới khi trời sáng.


Khi giường đá trong Cửu Nguyệt Động bắt đầu dịch chuyển băng phách hóa kim quang, vách đá tự động hiện ra hoa văn kì lạ, nhưng có vẻ chưa hoàn thiện, mỗi ngày qua đi lại xuất hiện nét mới.


Đang Dụ từ trong cung trở về, bình thường hắn đều không ở nhà, chẳng qua lần này sắp có việc lớn xảy ra nên mới muốn về nhà một chút, hoàn toàn không ngờ tới vừa mở cửa ra liền thấy Tiểu Như đang ngồi trong sân nói chuyện với mẫu thân mình. Mẫu thân của hắn mắt không được tốt, làm việc gì cũng khó khăn, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do quản gia làm, tuy nhiên người lớn tuổi nhàn rỗi sẽ cảm thấy rất cô đơn cho nên từ khi tiểu Như đến ngày nào bà cũng nói chuyện với cô, quan hệ giữa hai người rất tốt.


Tiểu Như thấy có tiếng người, quay ra nhìn thấy Đang Dụ liền vui vẻ nói:
“ Đang Dụ, huynh xem, muội và bá mẫu đang nói tới huynh.”
Mẫu thân hắn nghe được, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn quay ra, tuy giọng điệu có trách mắng nhưng không che giấu vui vẻ:
“ Tiểu tử, còn biết lối về sao?”


Tiểu Như im lặng quan sát biểu hiện của hắn, đột nhiên hỏi:
“ Lần này huynh về là muốn đi tới Bắc Nhạn sao?”
Đang Dụ hơi bất ngờ, không nghĩ cô sẽ hỏi câu đó. Mẫu thân hắn nghe xong lần này tức giận thực sự:


“ Còn muốn đi nữa sao? Con xem tiểu Như đến tìm con bao nhiêu ngày rồi mới về, vừa tới nơi lại muốn đi?”
Đang Dụ đi đến bên bà, giọng nói trầm xuống có chút bi thương:
“ Mẫu thân, việc lần này thực quan trọng, không thể không đi.”


Mẫu thân hắn giận tới không thèm nói gì, tiểu Như ở bên cạnh liền nói:
“ Muội cũng biết việc lần này rất quan trọng, cho nên mới đợi ở đây, chính là muốn huynh cho muội đi theo.”
Đang Dụ nghe cô nói vậy lập tức từ chối:
“ Không được.”


Tiểu Như cũng không thèm đôi co với hắn, trực tiếp nói luôn:


“ Huynh không đồng ý, muội sẽ tự đi, đằng nào thì lần này đến đây chính là để thăm bá mẫu, việc kia cũng không ép buộc huynh.” Dù gì bá mẫu đối với cô cũng có ơn nuôi lớn, vì sau này cô nhất quyết muốn vào Kiều phủ với Kiều Vân Hy cho nên mới rời đi.


Mẫu thân Đang Dụ nghe tiểu Như nói vậy, kì thực cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì nhưng cực kì yêu thích tiểu Như cho nên liền bảo hắn đưa nha đầu này đi cùng, dù sao cũng có người chăm sóc. Đang Dụ không nói gì quay người bước vào trong.


Quách Nhạn phủ bình thường vốn im ắng, từ sau khi Quách Dương Ngọc đi còn vắng vẻ hơn, tỳ nữ trong cung không biết về thảo dược cho nên giá thuốc cũng không có ai phơi, mặc dù mùa đông tuyết rơi không phơi thuốc ngoài trời nhưng mỗi khi đi qua nhà bếp, nhìn giá thuốc chống mọi người đều nhớ tới nàng.


Dẩn Khang gần đây đột nhiên hứng thú chơi chim cảnh, trong lồng nuôi một con vẹt nhỏ màu sắc bắt mắt, cả ngày hầu như luôn ở bên hắn bị hắn cho ăn tới phình bụng nhưng vẫn không có ý định dừng lại, gia nhân trong nhà ai nấy giở khóc giở cười, vừa muốn nhắc hắn vừa không dám động lại gần, kết quả chỉ có con vẹt nhỏ là đáng thương nhất. 


Con vẹt quay tròn mấy vòng, bụng loạng choạng muốn ngã xuống, sắp không chịu nổi nữa rồi, thì đột nhiên có người chạy vào bẩm báo hoàng thượng sai người mang thánh chỉ tới, nửa tháng nữa sẽ tới Bắc Nhạn, có vẻ như là báo trước cho hắn chuẩn bị? Dẩn Khang nghe xong ngừng tay, sai người mang con vẹt đi, bản thân đứng dậy đi vào phòng. Con chim nhỏ vì thế mà may mắn thoát nạn.


Lại nói tới Kiều Chu Nhân tới Bắc Nhạn nhưng lại không có tin tức gì của Ngạo Trác Lăng, Trang Công Nghi vì sau đó nhận được tin báo không tìm thấy Kiều Tố Nhan với tiểu Hán đâu liền đi tìm, kết quả Kiều Chu Nhân ở Bắc Nhạn chỉ có một mình. Vào trong thành phát hiện có kẻ bám theo mình liền thúc ngựa chạy, đám hắc y nhân bị phát hiện liền đuổi theo. Kiều Chu Nhân chạy tới đường cụt đành xuống ngựa giao đấu với chúng nhưng do cơ thể bị thương mà bọn họ không phải loại bình thường cho nên không lâu sau lâm vào bị động, luôn ở tư thế phòng thủ. Việc hỗn loạn này thu hút không ít ánh mắt của giới giang hồ nhưng bọn họ đều không muốn nhúng tay, ở ngoài xem triều đình đấu đá, thời cơ thích hợp sẽ xuất hiện góp vui, hơn nữa cũng muốn xem thử hình tượng quân vương tốt đẹp Khanh Nhạ dựng lên trong lòng bá tánh rốt cuộc bền vững đến đâu. Cuối cùng, kết quả là Kiều Chu Nhân bị đám hắc y nhân bắt đi, tới khi tỉnh lại thấy bản thân đã bị trói, bên cạnh còn có một người là Vương Uyển phu nhân. Bọn họ đều không biết mình đang bị giam giữ ở nơi nào






Truyện liên quan