Chương 1-2
Ô ô. . . . . . , cô chỉ biết ~
Bà quản gia là người do mẫu thân đại nhân đem theo từ nhà mẹ đẻ tới làm người hầu kiêm ɖú em, bà tuy rằng rất thương cô, nhưng đối mẹ cô lại vô cùng trung thành.
Nói cách khác, việc cô trốn đi khẳng định là do bà quản gia báo cho mẹ cô biết.
“Mẹ. . . . . .” cô chột dạ kêu, hai mắt kìm lòng không được khiển trách bà quản gia bà.
Mẹ của Lê Chi Chi, Trần Phương Tuyết bỗng thở dài thật mạnh:”Đừng trách bà ấy, con có hay không nghĩ tới, nếu con bỏ nhà trốn đi thì khi ba con trở về, ai sẽ là người gánh trách nhiệm này?”
“. . . . . . . . .”
Lê Chi Chi thừa nhận là không nghĩ tới hậu quả.
“Vì cái gì phải trốn nhà để đào hôn?” Trần Phương Tuyết hỏi con gái.
Bà cho rằng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đằng Việt nói muốn kết hôn với Chi Chi, thật đúng là lễ vật từ trên trời rơi xuống ! Quan gia trừ bỏ gia sản khổng lồ, thì người thừa kế Quan gia cũng là người ưu tú đến cực điểm, thẳng thắn mà nói Chi Chi thật không xứng với người ta.
“Con không nghĩ sẽ kết hôn.”
Lê Chi Chi thấy mẹ không có giận dữ, cô lớn mật thừa nhận.
“Là không nghĩ sẽ kết hôn? Hay là không nghĩ gả cho anh ta ?” Trần Phương Tuyết hỏi.
“. . . . . . . . . Đều có.” Lê Chi Chi bĩu môi, ” Con mới hai mươi lăm tuổi, cuộc đời của mình còn chưa thể khai sáng, con không nghĩ hiện tại sẽ kết hôn.”
Trần Phương Tuyết lại là thở dài.
” Con phải khai sáng cái gì ? Thân là hòn ngọc quý duy nhất của Lê gia, mục tiêu duy nhất của con là gả cho một gia đình tốt.”
” Con mới không cần, chuyện đó thật không thú vị.” Như thế nào ngay cả mẹ củng xem nhẹ chính mình! Lê Chi Chi không khỏi lớn tiếng kháng nghị.
“Chi Chi, lấy cá tính mơ mơ hồ hồ của con , con thật xác định con có thể dựa vào chính mình để bắt đầu cuộc sống độc lâp ở bên ngoài sao? ” Con gái muốn độc lập bà không phải không đồng ý, chính là tấm lòng lo lắng của cha mẹ, lấy cá tính của Chi Chi thật sự là làm cho người khác lo lắng.
“Con thật sự không thành vấn đề, mẹ, như thế nào ngay cả mẹ cũng xem thường con. . . . . .” Thật sự là khóc không ra nước mắt.
Cũng! ? Chẳng lẽ từng có người xem thường của con gái bảo bối của bà sao? Là ai vậy ?
“Con nên nói cho rõ ràng a, con hôm nay đào hôn, nếu đối phương kết hôn với người khác, con bằng lòng sao?”
Lê Chi Chi sửng sốt một chút, lập tức kiêu ngạo nâng cằm lên, “Tùy ý hắn, con sao quản được ” đại đầu heo ” kia, muốn kết hôn với ai cũng được, dù sao con cũng sẽ không gả cho anh ta .”
Phải không? Chẳng lẽ bà nhớ lầm ?
Bà còn nhớ rõ trước kia bà và chồng đều bề bộn công việc, nhưng bà vẫn hay hỏi thăm bà quản gia về tình hình của con gái, mà Chi Chi lúc ấy cùng đứa trẻ nhà kế bên tình cảm củng không tồi, như thế nào hiện tại lại như thế này xem ra tình cảm hiện tại cùng trước kia không giống nhau.
“Con thật xác định?” Trần Phương Tuyết lại một lần nữa xác nhận.
“Đương nhiên.”
Cô thống hận “Đại đầu heo” kia muốn ch.ết, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta .
“Được rồi, một khi đã như vậy mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng con gả cho một người mà con hoàn toàn không thương.” Vốn nghĩ tình cảm của bọn họ sẽ kéo dài cho đến lơn, xem ra là do bà suy nghĩ nhiều quá.
“Bà quản gia, bà đi gọi Tiểu Lô dậy, bảo hắn chở tiểu thư đến nơi muốn đến.”
Lê Chi Chi kinh ngạc nói không ra lời.
Mẹ không chỉ đồng ý cho cô rời đi! Còn sai lái xe đưa cô đi!
“Chi Chi, khi ra bên ngoài, nhớ rõ nhất định phải chú ý an toàn của chính mình, hảo hảo chiếu cố chính mình, một khi xác định ở nơi nào, phải nhớ liên lạc cho mẹ biết, đừng làm cho mẹ lo lắng, về phần ba con, ta sẽ giúp con chịu trách nhiệm.” Trần Phương Tuyết tỉ mỉ căn dặn.
Nếu như con gái đã muốn tự mình quyết định, và cũng không cho rằng kết hôn là tương lai duy nhất, bà là mẹ chỉ có thể toàn lực hổ trợ mà thôi.