Chương 7
Chỉ là sáng sớm vừa bước vào văn phòng, trên bàn của Lê Chi Chi đã xuất hiện một bó hoa hồng rất to.
Hoa hồng đỏ, rất đẹp, rất lãng mạn. Mắt của nhân viên nữ trong văn phòng tràn đầy hâm mộ.
Trong bó hồng tinh xảo ấy hé ra một tấm thiệp thanh lịch màu trắng viền vàng, trên ấy có viết: có công chuyện cần phải về Đài Bắc giải quyết, xin lỗi!
Lê Chi Chi không hề cảm động, cô hừ lạnh, tiện tay bỏ luôn tấm thiệp vào thùng rác.
Cô, Lê Chi Chi, giờ là một người có ý chí sắc đá, anh nghĩ cô vẫn là cô bé khóc sướt mướt cầu xin anh đừng đi của mười năm trước sao?
Chỉ cần một bó hồng là dụ được cô à?
Ha, đúng là mắc cười.
Anh tự nhiên xuất hiện “Ngủ chung” xong rồi tự nhiên biến mất, nhờ cửa hàng gửi tới một bó hồng, và nghĩ rằng cô sẽ vui mừng khôn xiết chạy nhào vào người anh à?
Không có cửa đâu.
Nhấn nút nội bộ “Ôn Nhu, em vào đây một chút.”
Chỉ chốc lát sau, Ôn Nhu mở cửa bước vào.
“Ôn Nhu, em giúp chị xử lý bó hoa này đi.” Tay phải Lê Chi Chi nâng má, chỉ hơi nhếch má lên tỏ vẻ đang hỏi, “Em nói, nên bỏ vào thùng rác có thể tái sinh? Hay loại không thể tái sinh?” .
Ôn Nhu người cũng như tên, mặt mày thanh tú xinh đẹp, cô chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu, “Chị Chi Chi, hoa này rất đẹp, em thật là muốn bỏ à?”
Thật đáng tiếc a!
“Đúng, bỏ đi.” Miễn cho nhìn chướng mắt, tâm trạng làm việc cũng cũng bị ảnh hưởng.
Ôn Nhu cảm thấy tiếc, nhưng người nhận hoa là chị Chi Chi, cô muốn xử lý như thế nào người khác cũng không quyền lợi xen vào.
“Chị thấy bỏ vào loại không thể tái sinh đi.” Giống như tình cảm của cô dành cho Quan Triền Lạc vậy, đều “không thể tái sinh” .
Ôn Nhu nghe theo mệnh lệnh, ôm nguyên bó hoa đi.
Ngay lúc bó hoa biến mất trước mắt thì điện thoại riêng của cô lại vang lên.
“Xin chào, tôi là Lê Chi Chi.” Thói quen rồi.
“Chi Chi, em nhận được chưa” giọng truyền đến, là cái tên Quan Triễn Lạc lên giường xong rồi chạy.
“Nhận được, nó đang nằm ở thùng rác không thể tái sinh.” Giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng tự nhiên, kỳ thực là đang giấu một cây dao tùy thời đâm người.
Quan Triễn Lạc ở đầu bên kia hơi im lặng.
“. . . . . . Anh tưởng trải qua chuyện tối qua, chúng mình không còn ân oán gì nữa.”
Ha ha a, anh đúng là tưởng, tượng, quá, nhiều.
“Có sao? Tôi chỉ cho là tối qua không cẩn thận ngủ chung với một người đàn ông thôi. Mà sáng sớm người kia cũng chạy rồi, hại tôi đến cơ hội trả thù lao cũng không có.”
Nói cách khác, cô đem anh trở thành “trai bao”.
“Chi Chi. . . . . .” Sự tình phát triển theo chiều hướng mà Quan Triễn Lạc không hề mong muốn.
Đàn ông đúng là đàn ông, chỉ biết dùng nửa thân dưới để giải quyết chuyện về phụ nữ, họ cứ nghĩ là dù xảy ra hiểu lầm hay tranh chấp to lớn tới đâu chỉ cần “ngủ” một giấc là happyend.
Họ xem phụ nữ là gì?
Hay là nói cách khác, cô muốn hỏi anh, Quan Triễn Lạc rốt cuộc xem Lê Chi Chi, làm loại người gì?
Lê Chi Chi giận cực kỳ, liền hùng hùng hổ hổ hét vào điện thoại : “Anh tưởng chỉ cần một bó hồng là tôi bỏ qua cho anh hả? Nghĩ hay quá hơ! Quan Triễn Lạc, tôi không còn là cô gái sống chỉ biết mơ mộng lãng mạn như trước nữa, với tôi hoa hồng chỉ là thức phế thải lãng phí tiền của mà không hề có tác dụng gì.”
Rắc!
Cúp điện thoại, Lê Chi Chi tự vỗ tay cho mình, tuy là không có gì đáng kiêu ngạo, nhưng có thể chiến thắng Quan Triễn Lạc một lần, đó cũng là một chiến tích đáng nhớ.
Ngày hôm sau.
Giữa trưa Lê Chi Chi dùng xong cơm với khách hàng về công ty, vừa mở cửa mùi nồng nặc của hoa tươi liền xông vào mũi, cô che mũi nhíu mày, nhìn cái văn phòng không hề lớn gì của mình đầy các loại hoa: hoa hồng, bách hợp, Tulip, hoa hướng dương. . . . . .
Nói tóm lại, cực kỳ lộn xộn thêm hoa mắt, loạn tới nổi cô nhường như không thể tìm được phòng mình nằm hướng nào.
“Ôn Nhu, xảy ra chuyện gì?”
Ôn Nhu bước ra từ trong “vườn hoa”.
“Chị Chi Chi, mấy cái này là do cửa hàng bán hoa đưa tới, ông chủ của cửa hàng còn nói là vị hôn phu của chị tặng.”
“Chị Chi Chi, từ khi nào chị có thêm một anh chồng chưa cưới vậy? Sao tụi em không biết?” một nhân viên khác tên Tiểu Thanh tò mò.
Không ngờ chị Chi Chi là người “yên yên ổn ổn ăn tam bát công” , đột nhiên toát ra “chồng chưa cưới” ngang xương như vậy.
[ yên yên ổn ổn ăn tam bát công: bát công có nghĩ là thùng cơm, ý chỉ những người ngày thường yên lặng, không gây chú ý lại làm ra chuyện bất ngờ]
Lê Chi Chi sắc mặt đại biến.
“Tôi, tôi không có cái chồng chưa cưới gì đó” Cô lớn tiếng phản bác.”Ôn Nhu, kêu người làm vệ sinh dưới lầu, đem những đống này bỏ hết, thúi muốn ch.ết, như vậy sao mà làm việc!”
“Nguyên đống này? Đều bỏ?” Ôn Nhu cùng Tiểu Thanh trăm miệng một lời, “Thật lãng phí nha. . . . . .”
“Vậy tùy mọi người xử lý, dù sao chị chỉ muốn trước giờ ta ca văn phòng trở lại như cũ.” Lê Chi Chi mặt mày xanh mét đivào văn phòng.
Cô cực đoan chán ghét cảm giác bị đối xử như thế.
Nếu cô nhớ không lầm, thì hôm qua trong điện thoại cô nói rất rõ ràng rồi, mong anh đừng xem cô là cô bé thích lãng mạn của mười năm trước.
Anh nghĩ cô ngại một bó hoa không đủ lãng mạn, vì thế nào đem hết hoa trong cửa hàng tới mới thỏa mãn sở thích mơ mộng của cô à?
Không, chuyện này càng khiến cô giận hơn thôi.
Lê Chi Chi ngồi ở trước bàn làm việc, long đầy lửa giận, lúc này không chờ anh gọi qua, cô từ trong tập tài liệu lấy ra danh thiếp kia, gọi qua……….
Điện thoại riêng vang lên đúng lúc Quan Triễn Lạc đang có buổi họp quan trọng với các giám đốc bộ phận của tập đoàn, trợ lý nhận được ánh mắt của tổng giám đốc, vội vàng giúp ông chủ nhận điện thoại. Quan Triễn Lạc vẫn đang họp.
“Ách, ông chủ. . . . . . , đối phương “cực kỳ” kiên trì muốn ông tự mình nghe điện thoại. . . . . .”
Trợ lý nói vài câu với đối phương, không chịu nổi “Lửa giận” công kích của đối phương, đành phải cầu cứu Quan Triễn Lạc, vầng trán Quan Triễn Lạc đột nhiên nhăn lại, trợ lý liền nuột nước miếng.
Lúc sếp làm việc, yêu cầu rất nghiêm khắc, đặc biệt là lúc đang họp, không thể vì không xử lý được cuộc gọi là chen ngang, những ngày tiếp theo chỉ sợ không dễ qua . . . . .
Đang họp bị chen ngang, Quan Triễn Lạc rất mất hứng, mặc dù là điện thoại riêng nhưng bất kể là ai, nếu không có chuyện gấp thì không thể thuyết phục được cơn giận của anh.
Nhấn nút loa ngoài, “Tôi là Quan Triễn Lạc .” Anh báo tên xong nói chuyện tiếp.
Trong khí Quan Triễn Lạc còn chưa kịp phản ứng, loa điện thoại liền truyền ra một chuỗi âm thanh đầy lửa giân: “Quan Triễn Lạc ! Anh dư tiền lắm hả? Làm gì mà đưa tới nguyên phòng hoa, thúi muốn ch.ết!”
Cái giọng hét càng lúc càng lớn: “Đừng có mà tặng hoa cho tôi như dụ dỗ bé gái, lãng mãn hở? Lãng mạn bao nhiêu tiền? Lãng mạn là gì? Tôi cho anh biết, một đồng cũng không đáng!”
Rắc!
Nghe thấy tiếng cúp máy, mấy ông giám đốc bộ phận nhường như bị giật mình thiếu chút nhảy dựng lên, nhưng bọn họ cố gắng làm cho nét mặt của mình cực kỳ bình tĩnh. Hơn nữa không chỉ có mặt bình tĩnh, còn phải giữ mồng giữ miệng, chuyện hôm nay mà có chút tiếng gió gì lọt ra ngoài, những người ở đây đều chờ ch.ết đi!
Quan Triễn Lạc trừng mắt nhìn điện thoại, âm thầm cười khổ.
Chi Chi của anh thật sự không phải là cô gái thích mơ mộng của mười năm trước nữa rồi, anh đã huấn luyện thành công một Chi Chi độc lập tự chủ, mà giờ người chịu khổ vẫn là anh.
Quan Triễn Lạc xoa xoa mi tâm, tuyên bố: “Hôm nay họp tới đây, mọi người ra ngoài đi.”
Nhận được lệnh, nhóm giám đốc nối đuôi nhau ra ngoài, chờ mọi người đi hết, Quan Triễn Lạc lại phân phó trợ lý: “kế hoạch công viện sau tám giờ tối nay đều hủy hết. Còn có, sau này tôi sẽ thường qua Cao Hùng, cho nên nhưng công việc bị hủy thì xếp lại vào thời gian khác.”
Trợ lý vẻ mặt đau khổ, biết rõ đó là một nhiệm vụ cực kỳ khó khan, giờ anh cũng chỉ biết gật đầu thôi.
Tổng giám đốc của một tập đoàn sao mà so được với nhóm đi làm, kế hoạch tham gia tiệc tùng này nọ cũng hết mấy tờ giấy rồi, ô ô, đây căn bản là nhiệm vụ bất khả thi mà!
☆☆☆
Gần mười giờ tối, Lê Chi Chi mới ăn liên hoan xong với nhân viên.
Có lẽ sau khi gọi điện mắng Quan Triễn Lạc xong, tâm trạng Chi Chi rất tốt, sau khi tan tầm la hét mọi người đi ăn liên hoan, cô mời khách, trong bữa tiệc cô còn uống mấy ly, giờ người còn hơi cồn, mà điện thoại cứ rung hoài, ân, còn chưa lấy lại cảm giác, người có chút lân lân.
Trước tiên bắt taxi đi về, cô sung sướng ngâm nga bài hát, tay cầm túi xách, gió đêm thổi nhẹ vào mặt, cảm giác hơi say cũng dần dần tan bớt, nhưng trong long không hiểu sao lại chua chua. . . . . .
Ai! Lê Chi Chi tự nhiên thở dài.
Cảm giác đẹp khó giữ lâu, cũng giống như tình yêu vậy.
Thôi.
Cô lắc đầu, muốn mình đừng nghĩ tới chuyện buồn đó nữa.
Hiện tại cô phải về nhà tắm cái đã, rồi ôm chăn ngủ một giấc, mai tỉnh lại vẫn là Lê Chi Chi của ngày thường.
Nhưng, ông trời hình như không muốn cô sống vui vẻ vậy.
Nhìn thấy dáng người cao to của Quan Triễn Lạc ở cửa bảo vệ, cô nhăn lông mày lại, thực não.
“Anh tới đây làm gì?”
Mặc kệ vẻ mặt Lê Chi Chi có bao nhiêu khó coi, Quan Triễn Lạc một đường từ Đài Bắc đuổi tới Cao Hùng tức khắc lộ ra vẻ mặt lấy lòng.
“Nếu anh tặng hoa không thể lấy lòng em thì anh thấy mình tự thể hiện có vẻ tốt hơn.”
“thể hiện gì? Áy náy của anh? Miễn.”
Nếu mọi chuyện chỉ cần một câu xin lỗi liền bỏ qua vậy thì trái tim bị tổn thương sâu sắc, đau tới nổi như bị đau đâm vậy cũng cho qua à?
Đối với anh, cô thừa nhận, còn yêu.
Nếu không còn yêu, cô sẽ không khinh địch bị anh nói vài câu dịu dàng rồi mơ mơ màng màng lên giường với anh; nếu không yêu, gặp lại anh, sẽ không hận anh như vậy. Hận, cũng là xuất phát từ yêu .
Nói vậy người thông minh như Quan Triễn Lạc, chắc anh nhìn ra cô còn yêu anh.
“Chi Chi. . . . . .” Trong mắt Quan Triễn Lạc như muốn nói “em rất tàn nhẫn” .
Lê Chi Chi nhìn sang chỗ khác, cô sẽ không mềm long nữa .
Muốn dùng khổ nhục kế? Không có tác dụng đâu.
“Không cần nói gì nữa ngủ ngon, không tiễn.” Lê Chi Chi không muốn bước lên vết xe đổ, cô không muốn dong dài với Quan Triễn Lạc nữa, nếu không người thua sẽ là cô.
“Chi Chi. . . . . .” Quan Triễn Lạc bắt lấy cổ tay cô.
Lê Chi Chi muốn giẫy ra, lại nghe thấy giọng anh: “Tám giờ anh vừa rời khỏi công ty liền đáp chuyến bay nhanh nhất đến tìm em, giữa trưa vì phải họp nên anh chưa ăn gì, cả bụng đều là nước, anh rất đói!”
Ánh mắt đáng thương, cái miệng đáng thương, thậm chí. . . . . .
Lê Chi Chi đem tầm mắt nhìn xuống, cô thậm chí còn cảm thấy bụng anh đang khóc vì đói.
“Tôi, nhà tôi cũng không còn cơm cho anh ăn!” hơi mềm lòng.
Quan Triễn Lạc thừa thắng xông lên, “Gần đây có bán gì không?”
Lê Chi Chi nghĩ nghĩ, ngón tay chỉ chỉ, “Phía trước quẹo phải đi thêm khoảng năm mươi mét, có một quán mỳ, họ mở cửa tới hai giờ khuya, giờ anh qua đó vẫn còn.”
Quan Triễn Lạc nhìn hướng tay cô chỉ, khuôn mặt tuấn tú tỏ ra mờ mịt.
Lê Chi Chi tức giận dậm chân, “Quên đi, người tốt phải làm tới cùng, tôi dẫn anh đi.”
“Cám ơn, Chi Chi, thật sự cảm tạ em” đạt được mục đích, mừng thầm trong lòng.
Lê Chi Chi vốn là dẫn đường mà thôi, mà vừa tới quán mỳ, Quan Triễn Lạc đầu tiên là nhiệt tình mời cô ngồi, lại lịch sự gọi giúp cô một chén canh nóng.
“Tôi mới ăn với đồng nghiệp, giờ ăn không vô.”
“Không sao, anh thấy em hình như uống chút rượu, ăn canh giúp ấm dạ dày, tan chút hơi cồn.”
Dịu dàng lại chăm sóc của anh làm cho một mặt cương quyết kia của Lê Chi Chi bắt đầu mềm hóa, từ việc dẫn đường chuyển sang bồi ăn.
Mà trong lòng Lê Chi Chi lại thấy buồn bực, cảm giác mình vất vả xây dựng bức tường thành trong hai ngày nay đã bị đánh sập rồi.
“Lát ăn xong không cho anh đi theo tôi nữa, chúng ta mỗi người một ngã, anh đi Dương Quan Đạo của anh, tôi đi Cầu Đợco Mộc của mình.” Hừ, câu này rất rõ ràng rồi.
Quan Triễn Lạc nghe xong không nói gì, chỉ là nhìn cô rất lâu, trong mắt xuất hiện rất nhiều cảm xúc, Lê Chi Chi không biết là gì, mà co cũng không muốn biết.
Nhìn anh …. Một bộ tây trang cắt may khéo léo, đôi giày cũng là một nhãn hiệu nổi tiếng của Pháp, không phải người bình thường với tới được.
Mà anh, tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lại bị cô cố ý làm khó mà ngồi trong một quán vỉa hè chật chội.
“Anh không cần phải như thế.” Lê Chi Chi nhìn anh nói.
Quan Triễn Lạc chớp chớp đôi mắt, như muốn hỏi ý cô là gì.
“Anh có thể thoải mái ngồi trong nhà hàng cao cấp được người ta phục vụ, có thể vui vẻ thưởng thức những món ăn ngon. . . . . . anh không cần phải như thế này.”
Quan Triễn Lạc nhún nhún vai, “Em muốn thuyết phục anh, không nên vì em mà ủy khuất bản thân à?”
“Đúng vậy.”
“Anh không thấy ủy khuất, anh chỉ thấy . . . . . .” Anh nhìn cô, giọng nói rất chân thành: “Anh chỉ thấy, nếu như có thể khiến em về lại bên anh, tất cả đều đáng.”
Nếu như có thể khiến em về lại bên anh, tất cả đều đáng.
Câu này vừa quỷ mị lại gần gủi, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt hết sức thâm tình khi Quan Triễn Lạc nói ra lời này.
Cô cũng không bị thuyết phục, phải nói là, cô cố gắng thuyết phục chính mình không nên bị thuyết phục.
May mà đêm đó ra khoản quán ăn, Quan Triễn Lạc cũng không kiên trì phải về nhà cô. Nếu không cô thật là không biết nên ứng phó như thế nào.
Sau đêm đó, Quan Triễn Lạc lại ngừng việc tặng hoa, không có hoa, thay vào đó là Quan Triễn Lạc đem mình đi tặng.
Cứ cách một hai ngày lại thấy anh đứng trước cửa nhà cô. Bình thường đều là lúc buổi tối.
“Anh rãnh lắm à? Tôi thật là lo lắng tình trạng kinh doanh của tập đoàn Đằng Việt đó.” Lần thứ ba gặp Quan Triễn Lạc, Lê Chi Chi không hề kinh ngạc nữa.
Lần đầu tiên anh đối, họ đến quán mỳ.
Lần thứ hai bị anh lừa đi uống cà phê.
Lần này anh mặc quần áo hàng hiệu, cùng cô ăn kem trước cửa siêu thị.
“Em yêu, anh rất cảm động. . . . . .”
“Anh, anh cảm động cái gì?”
“Em quan tâm anh như vậy, anh thật sự rất cảm động! Nhưng, em yên tâm, tình hình buôn bán của Đằng Việt rất tốt, quý ba năm nay còn có thế đạt mức lợi nhuận đắng kể.”
Vậy ý anh nói quan tâm chính là cái này.
Lê Chi Chi không nói gì, dù sao hiện giờ anh cũng biết cách hiểu lời nói của cô sang một nghĩa khác.
“Anh hai ba ngày lại bay sang Cao Hùng, công việc ai giúp anh làm?”
Đúng là không có ai, nên giờ anh phải tự đẩy nhanh tốc độ làm việc của mình, rồi bỏ qua những tiệc tùng xã giao không cần thiết, ngay cả thời gian ăn cơm cũng ngắn lại, chỉ cần dư ra thời gian là chạy đi gặp vợ chưa cưới. . . . . . nhưng chuyện này anh sẽ không nói cho cô biết.
“Hay là, gần đây anh có công việc ở Cao Hùng?” Dù sao cô cũng không tin anh vì cô mà chạy tới phía nam.
Nếu thật là như vậy, như vậy. . . . . . cô tuyệt đối không mềm lòng, nhất định không đầu hàng.
Quan Triễn Lạc không trả lời thẳng câu hỏi của Lê Chi Chi.
“Chi Chi, thật ra thì em lo lắng anh chạy nược chạy xuôi không tốt cho sức khỏe phải không?” Quan Triễn Lạc bày tư thế lực sĩ.”Em yên tâm đi, cơ thể anh rất khỏe, em không cần lo lắng.”
Cái gì mà lo lắng cái gì mà quan tâm . . . . . Lê Chi Chi trợn mắt, cô mới không có, cô một chút cũng không lo lắng, cũng không quan tâm anh.
“Quên đi, tùy anh muốn xuyên tạc thế nào cũng được.” Lê Chi Chi ăn kem xong, đứng dậy cầm cặp tài liệu, “Đêm nay ngừng ở đây, sáng mai tôi còn đi làm, về trước.”
Quan Triễn Lạc không giữ cô lại, cây kem của anh còn chưa ăn hết một nửa, anh nhìn theo bóng Chi Chi đến khi không thấy, mới bỏ cây kem vào thùng rác, ngay lập tức, anh ho rất dữ dội. . . . . .
Lần này cảm rất nặng, chắc là do anh không chịu nghỉ ngơi tốt rồi.
Không sao, giờ anh về khách sạn nghỉ là khỏe ngay, sáng mai về Đài Bắc tham dự hội nghị quan trọng nữa.
Lê Chi Chi về nhà, tiện tay quăng cặp tài liệu, thoái búi tóc, cầm lấy điều khiển mở ti vi, đi tới tủ lạnh cầm chai nước khoáng rồi quay lại phòng khách.
Nhin thấy tin tức trên truyền hình cấp, Lê Chi Chi hơi hơi sửng sốt.
Thông tin nói là Quan Triễn Lạc đến Nhật Bản tham dự nghị thức cắt bang khánh thành chiếc thuyền mới của công ty, mà còn là tin của sáng nay!
Nói cách khác, Quan Triễn Lạc sáng còn ở Nhật Bản, buổi tối lại tới Cao Hùng. . . . . .
Tin tức rất ngắn, truyền thông cũng không có phỏng vấn Quan Triễn Lạc, mà do người đại diện phát ngôn của công ty trả lời.
Anh nói: vì tổng giám đốc bị cảm nhẹ, không tiện nhận phỏng vấn.
Lê Chi Chi nhíu mày, Quan Triễn Lạc đang bệnh. . . . . . Cô nhớ lại khuôn mặt lúc nãy của anh, rất OK mà, đâu có giống người bệnh.
Nhưng . . . . . . mặt anh hình như có hỏi tái. . . . . .
Lê Chi Chi hơi lo, không được, cô không nên lo cho anh, cô phải cùng anh phân rõ ranh giới, cô không nên mềm lòng nữa,ngàn vạn lần không được mềm lòng!