Chương 49

Bất kể là Phòng Vũ hay Dương Lỗi, hai người đều điên cả rồi.
Phòng Vũ từ từ rút ra khỏi cơ thể Dương Lỗi, động tác vô cùng cẩn thận. Hắn biết chắc chắn Dương Lỗi đã bị thương.


Phòng Vũ áy náy ôm Dương Lỗi, lau mồ hôi trên mặt Dương Lỗi. Dường như muốn bù đắp cho Dương Lỗi, Phòng Vũ cúi đầu xuống không ngừng hôn lên mặt hắn.
Dương Lỗi cũng ôm lấy Phòng Vũ. Cả hai đều không có kinh nghiệm, Phòng Vũ lại quá mức dữ dội, Dương Lỗi thật sự đã ăn đắng rất nhiều.


Nhưng Dương Lỗi chưa bao giờ thỏa mãn đến thế, hắn không hề hối hận chút nào.
“… Cậu thấy sao rồi? …”
Phòng Vũ lo lắng hỏi Dương Lỗi.
“… Má… đau muốn ch.ết…” Dương Lỗi thành thật trả lời.
Phòng Vũ ôm hắn thật chặt, trong lòng Phòng Vũ cũng không dễ chịu gì.


“… Đều tại tôi… làm quá mức…”


Phòng Vũ không ngờ mình lại có thể điên cuồng như vậy. Khoái cảm mà Phòng Vũ trải nghiệm là thứ khoái cảm trước nay chưa từng có. Trong khoảnh khắc đó, hắn như đánh mất tất cả lý trí, hắn chưa bao giờ đánh mất lý trí triệt để như vậy khi làʍ ȶìиɦ cả.
“… Thoải mái không?”


Dương Lỗi xoa nhẹ hai má của Phòng Vũ, nhỏ giọng hỏi. Đây là điều mà hắn quan tâm nhất. Hắn muốn Phòng Vũ cảm thấy thật thoải mái, thoải mái như được bay lên trời.
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi.


available on google playdownload on app store


Trong lòng Phòng Vũ như có cái gì đó được tẩy rửa. Nét mặt cố nén đau của Dương Lỗi, chẳng lẽ Phòng Vũ không nhìn thấy? Phải chịu khổ như vậy, hành vi này ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của đàn ông, lẽ nào Phòng Vũ không biết?


Vậy mà lúc này, Dương Lỗi chỉ quan tâm đến cảm nhận của hắn.
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi một lát, sau đó cúi đầu xuống nói gì đó bên tai Dương Lỗi. Dương Lỗi nhịn không được bật cười.
“… Anh đó… nói năng thật bậy bạ, tôi phải báo với chú cảnh sát…”


Dương Lỗi không quên trêu chọc mấy câu.
Phòng Vũ rất muốn hỏi về cảm nhận của Dương Lỗi, nhưng mà còn cần hỏi sao? Dương Lỗi đau đến vậy thì có thoải mái nổi không?
Thấy Dương Lỗi không nằm thẳng được mà phải nằm nghiêng, Phòng Vũ thật sự không biết nên làm thế nào.


Dương Lỗi ôm Phòng Vũ, trên trán vẫn còn đọng lại mồ hôi lạnh vì đau đớn, thứ Phòng Vũ bắn vào cơ thể hắn đang chảy dọc xuống đùi, dính dớp vô cùng khó chịu, cộng thêm cơn đau nhức nhối ở nơi nào đó, Dương Lỗi có cảm giác chỗ đó của mình đã rách rồi.


Hắn cắn răng nín nhịn, nhưng lẽ nào Phòng Vũ không nhìn thấy, Phòng Vũ vội vàng lấy khăn lông và giấy vệ sinh lau sạch giúp Dương Lỗi. Chỗ đó toàn là máu pha lẫn với chất lỏng trắng đục, nhìn mà giật cả mình.


“… Không sao… nhiêu đây đáng là gì…” Dương Lỗi gắng gượng an ủi Phòng Vũ. Hắn từng bị người khác dùng dao đâm, mất rất nhiều máu trong phòng cấp cứu, so với lúc đó thì bây giờ thật sự chẳng là gì. Nếu lúc này biết được bài hát kia của Thảo Mãnh, hắn nhất định sẽ nói, đây chính là 《Cái giá của yêu thầm》.


*Thảo Mãnh là ban nhạc trẻ của Hồng Kông thành lập năm 1985, gồm 3 thành viên Tô Chí Uy, Sái Nhất Trí, Sái Nhất Kiện. Thảo Mãnh có thể gọi là ban nhạc trẻ mang phong cách “boy band” đầu tiên của Hồng Kông.
Nhưng làm sao Phòng Vũ chịu cho được? Phòng Vũ rất sốt ruột.


Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dương Lỗi đã phát sốt.
Phòng Vũ ôm Dương Lỗi ngủ.


Dương Lỗi bị thương, hiển nhiên ngủ không ngon giấc. Phòng Vũ để hắn nằm nghiêng, ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, nhằm dời đi sự chú ý của hắn, cuối cùng Dương Lỗi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


Dương Lỗi gối đầu lên tay Phòng Vũ, tuy vẫn còn đau nhưng cảm thấy rất yên tâm. Hắn mê man nghĩ, rốt cuộc Phòng Vũ không có bỏ đi.
Ôm Dương Lỗi như vậy, chỉ cần ban đêm Dương Lỗi động đậy một chút, Phòng Vũ có thể lập tức cảm giác được và tỉnh dậy ngay.


Rạng sáng, cả người Dương Lỗi nóng rần, nóng đến mức đánh thức cả Phòng Vũ. Cả người Dương Lỗi nóng như lửa, Phòng Vũ giật mình, theo thói quen đặt tay lên trán Dương Lỗi, nóng hổi!
“Chúng ta đến bệnh viện!”
Phòng Vũ đứng dậy mặc quần áo, sốt cao như vậy không thể trì hoãn nữa!


“Tôi không đi!”
Cho dù sốt đến mê man, Dương Lỗi vẫn còn minh mẫn. Đến bệnh viện phải kiểm tr.a nguyên nhân, hắn có thể để người khác kiểm tr.a nguyên nhân sao


“……” Phòng Vũ cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn hiểu nỗi lo của Dương Lỗi, nhưng bây giờ không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Dương Lỗi.
“Vậy để tôi đi mua thuốc cho cậu!”
Phòng Vũ nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.


“… Trong nhà có thuốc, bảo thím Trương đưa thêm mấy viên thuốc hạ sốt… nói với thím ấy tôi dầm mưa bị cảm…”
Cho dù sốt cao đến vậy, đầu óc Dương Lỗi vẫn còn sử dụng được.


Nghe nói Dương Lỗi bị sốt, thím Trương cũng lo lắng không kém, bà đưa cho Phòng Vũ mấy viên thuốc hạ sốt rễ bản lam gì đó, còn lên lầu muốn tự mình chăm sóc cho Dương Lỗi. Sắc mặt của Phòng Vũ và Dương Lỗi đều hiện rõ sự lúng túng, Dương Lỗi kéo chăn che kín toàn thân, khuyên can mãi thím Trương mới chịu đi.


Đêm hôm trước, chiếc giường kia chẳng khác gì bãi chiến trường, vết máu pha lẫn tinh dịch, người từng trải vừa nhìn là hiểu ngay. Phòng Vũ tháo ra giường, để cho Dương Lỗi nằm thoải mái hơn, may là hắn đã giấu tấm ra giường trong phòng tắm, thế nên mới không bị thím Trương phát hiện. Chờ thím Trương đi rồi, Phòng Vũ cho Dương Lỗi uống thuốc và nằm ngủ, cuối cùng mới vào phòng tắm giặt sạch ra giường.


Nhưng giặt xong mà không phơi đâu có được? Để trong thau thì lại làm phiền thím Trương, phơi trong phòng cũng không xong, phơi trên ban công sẽ bị thấy ngay. Do dự cả buổi, Phòng Vũ quyết định đi xuống dưới. Lúc đi xuống dưới phơi ra giường, tim Phòng Vũ đập một trăm tám chục nhịp, năm 15 tuổi, lần đầu tiên cầm dao chém người, Phòng Vũ cũng không có hồi hộp như vậy.


Thím Trương đang làm việc ở trong sân, sao có thể không nhìn thấy Phòng Vũ?
“Đổ bia lên đó, bẩn quá nên…”
Phòng Vũ vội vàng nói.
“Tiểu Vũ, con thật là, con tự giặt làm gì? Bẩn thì cứ đưa cho mẹ giặt, con xem mẹ nuôi là người ngoài à?”


Thím Trương vừa giúp Phòng Vũ phơi vừa cằn nhằn.
“… Không phải… con chỉ tiện tay làm thôi…”
Phòng Vũ cười gượng, nụ cười cứng ngắc.
Thuốc hạ sốt bắt đầu phát huy tác dụng, nhìn Dương Lỗi đổ mồ hôi khi đang ngủ, Phòng Vũ quyết định đến bệnh viện.


Phòng Vũ đến bệnh viện là vì vết thương của Dương Lỗi, hắn biết phải có biện pháp xử lý kịp thời, nếu không Dương Lỗi cứ chịu đựng như vậy sẽ không ổn.


Phòng Vũ nhắm mắt bước vào cổng bệnh viện, hắn cũng ngại lắm chứ, nhưng vì Dương Lỗi, hắn kiên quyết đi vào. Hắn phải lấy ít thuốc, ít nhất cũng phải giảm bớt đau đớn cho Dương Lỗi.
“Bác sĩ, bạn của tôi…”


Phòng Vũ mở miệng một cách khó khăn, cho dù cảm thấy rất xấu hổ, Phòng Vũ vẫn miêu tả cặn kẽ tình trạng của Dương Lỗi. Việc này không thể trì hoãn nữa, Phòng Vũ hiểu rất rõ, thế nên cho dù có bị người khác nhìn bằng ánh mắt soi mói, Phòng Vũ cũng mặc kệ.


May là bác sĩ của khoa này là một bác sĩ khoảng năm sáu chục tuổi, mặt mũi hiền lành. Vị bác sĩ già là người từng trải, quan điểm không giống những người khác, đối với chuyện này, ông vẫn giữ nguyên thái độ khoa học. Bác sĩ kê đơn mấy loại thuốc giảm đau, cầm máu, giảm sưng, còn đưa thêm một hộp thuốc bôi trơn, ngoài ra không hỏi gì nhiều, cũng không dùng ánh mắt soi mói nhìn Phòng Vũ.


Phòng Vũ cầm mấy loại thuốc được kê đơn rồi đón taxi quay về nhà Dương Lỗi, cẩn thận thoa thuốc cho Dương Lỗi.
Thuốc này quả thật rất đúng bệnh, sau khi thoa thuốc, Dương Lỗi mơ màng cảm thấy thoải mái hẳn, rốt cuộc cũng yên giấc, hơi thở đều đặn trở lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Phòng Vũ ngồi xuống bên giường, nhìn Dương Lỗi.
Cứ im lặng nhìn Dương Lỗi như thế.






Truyện liên quan