Chương 91
“Sao vậy? Có tâm sự à?”
Phương Mai và Dương Lỗi cùng lớn lên từ bé, mỗi khi cảm xúc của Dương Lỗi thay đổi, cô có thể phát hiện rất nhanh.
Dương Lỗi im lặng một lát.
“Tớ tình cờ gặp lại Phòng Vũ.”
Dương Lỗi không giấu diếm Phương Mai.
“Phòng Vũ?”
Phương Mai giật mình.
“Anh ấy về rồi hả? Lúc nào?”
“Mấy hôm trước.”
“Cậu…”
Phương Mai cũng không biết nên nói gì.
“Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Không biết.”
Dương Lỗi trầm giọng nói.
“Không biết? … Cậu không hỏi sao?”
Phương Mai không dám tin.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau ba năm, Phương Mai không tin Dương Lỗi đã thật sự quên Phòng Vũ.
“Anh ấy về Giang Hải thăm người bạn. Chắc bây giờ đã đi rồi.”
Chỉ còn vài ngày nữa là giao thừa, đúng vào lúc Xuân vận*, vé xe khó mua, bây giờ không đi thì khó mà đi được nữa. Có lẽ Phòng Vũ không còn ở Giang Hải, chạy về nhà đón năm mới rồi.
*Xuân vận: (Vận tải dịp xuân về, ở Việt Nam gọi là “cuộc di cư mùa xuân”) dùng để chỉ khoảng thời gian gần Tết nguyên đán, khi mà người dân Trung Quốc đổ xô về quê ăn tết với số lượng khổng lồ.
Xuân vận bắt đầu khoảng trước tết 15 ngày, đến khoảng 25 ngày sau tết, tất cả khoảng 40 ngày. Năm 2014, Ủy ban Phát triển và Cải cách quốc gia Trung Quốc dự báo có hơn 3,6 tỉ lượt người “di cư” về quê đón xuân Giáp Ngọ.
“… Cậu không sao chứ?”
Trong điện thoại, Phương Mai dừng một lát rồi hỏi.
Ba năm trước, sau khi Dương Lỗi và Phòng Vũ chia tay, khoảng thời gian ấy Dương Lỗi sống thế nào, Phương Mai không muốn nhìn thêm lần nữa.
“Có sao mới được?”
“Hai người… không nói chuyện à?”
Dương Lỗi càng bình tĩnh, Phương Mai càng hiểu rõ cảm giác trong lòng hắn lúc này.
Nếu là người khác, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy Dương Lỗi không có gì, nhưng cô là Phương Mai. Người đó là ai chứ, là Phòng Vũ! Người khác không biết, chẳng nhẽ Phương Mai không biết sao Ba năm rồi, Phòng Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Lỗi như thế, mang đến cho Dương Lỗi cảm giác gì, Phương Mai hiểu quá rõ.
Đối với một số người, thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Nhưng đối với vài người khác, khó lắm.
“Cậu có lưu số điện thoại không?”
Phương Mai hỏi.
Dương Lỗi không trả lời.
“… Tại sao lại không lưu?”
Phương Mai hoài nghi.
Dương Lỗi cũng không biết tại sao.
Tối hôm đó, hắn cảm thấy mình đã chạy trối ch.ết khỏi chiếc xe kia.
Có lẽ, hắn chỉ không muốn nghe thấy những lời Phòng Vũ có thể nói. Hắn sợ nghe Phòng Vũ nói, kết hôn có gì cần giúp cứ gọi tôi…
“Dương Lỗi, chuyện của chúng ta, cậu suy nghĩ thêm đi.”
Phương Mai ngừng trong chốc lát, bỗng nhiên nói.
“Nói vớ vẩn gì vậy, chuyện đã hứa với cậu, sao tớ đổi ý được?”
“Không phải đổi ý. Cậu nghĩ kỹ lại đi.”
Phương Mai biết Dương Lỗi hiểu ý mình.
âKhông liên quan Äến chuyá»n nà y.â
DÆ°Æ¡ng Lá»i nói.
âDÆ°Æ¡ng Lá»i à â¦â
âThấy anh ấy vẫn á»n là Äược rá»i. Tá» sẽ không quấy rầy anh ấy nữa, cÅ©ng sẽ không là m anh ấy khó xá» nữaâ¦â
DÆ°Æ¡ng Lá»i nóiâ¦
Vì chuyá»n kết hôn của DÆ°Æ¡ng Lá»i, DÆ°Æ¡ng Äại Hải báºn cả trong lẫn ngoà i.
DÆ°Æ¡ng Äại Hải vẫn chÆ°a nghá» hÆ°u, công viá»c bá» bá»n, ông là ngÆ°á»i không dá» nói cÆ°á»i tùy tiá»n, nhÆ°ng từ khi DÆ°Æ¡ng Lá»i và PhÆ°Æ¡ng Mai bà n chuyá»n cÆ°á»i gả, DÆ°Æ¡ng Äại Hải tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ngà y cà ng nhiá»u.
NÄm nay, em trai du há»c nÆ°á»c ngoà i của DÆ°Æ¡ng Lá»i cÅ©ng trá» vá», DÆ°Æ¡ng Äại Hải cà ng vui mừng hÆ¡n.
Em trai của DÆ°Æ¡ng Lá»i là con của DÆ°Æ¡ng Äại Hải và vợ kế, lúc còn nhá» Äã Äược ÄÆ°a Äi nÆ°á»c ngoà i. DÆ°Æ¡ng Äại Hải không là m tròn trách nhiá»m của ngÆ°á»i cha vá»i DÆ°Æ¡ng Lá»i, cho nên không muá»n Äá» lại tiếc nuá»i vá»i Äứa con còn lại, vì váºy cáºu chà ng vừa lên cấp hai Äã Äược ÄÆ°a Äi nÆ°á»c ngoà i, tiếp nháºn ná»n giáo dục tá»t nhất.
Äá»i vá»i ngÆ°á»i em cùng cha khác mẹ của mình, DÆ°Æ¡ng Lá»i không có hiá»m khÃch gì, còn xem cáºu ta nhÆ° em ruá»t. Khi còn bé, em trai của DÆ°Æ¡ng Lá»i cứ bám theo hắn suá»t ngà y, em trai sùng bái anh hai là chuyá»n bình thÆ°á»ng, DÆ°Æ¡ng Lá»i cÅ©ng bằng lòng dẫn cáºu Äi chÆ¡i, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Lá»i tuá»i còn nhá» Äã ra ngoà i lÄn lộn, DÆ°Æ¡ng Äại Hải sợ em trai DÆ°Æ¡ng Lá»i cÅ©ng Äi theo con ÄÆ°á»ng không Äà ng hoà ng nhÆ° hắn, thế nên má»i sá»m lên kế hoạch ÄÆ°a cáºu ta ra nÆ°á»c ngoà i, nhá» ngÆ°á»i thân á» nÆ°á»c ngoà i chÄm sóc.
Thá»i gian qua, em trai DÆ°Æ¡ng Lá»i má»t nÄm nhiá»u lắm chá» vá» má»t hai lần. Má»i lần em trai hắn vá» nhà Än tết cÅ©ng chÃnh là lúc gia Äình vui vẻ nhất.
Dù váºy, DÆ°Æ¡ng Äại Hải vẫn không quên thúc giục DÆ°Æ¡ng Lá»i Äến xem nhà tân hôn, chá» sợ DÆ°Æ¡ng Lá»i lại trì hoãn chuyá»n nà y. Bá» DÆ°Æ¡ng Äại Hải giục Äến phiá»n, DÆ°Æ¡ng Lá»i không nghe Äiá»n thoại nữa. Äúng lúc Äiá»n thoại vừa hết tiá»n, DÆ°Æ¡ng Lá»i cÅ©ng lÆ°á»i naÌ£p thêm. DÆ°Æ¡ng Äại Hải và mẹ kế của DÆ°Æ¡ng Lá»i bắt Äầu gá»i Äến vÄn phòng của hắn, DÆ°Æ¡ng Lá»i nói vá»i lÃnh cần vụ, ngoại trừ Äiá»n thoại công viá»c, nếu có ngÆ°á»i bên ngoà i quân doanh tìm hắn, cứ nói hắn Äã dẫn lÃnh Äi huấn luyá»n, không có á» Äây, bảo Äá»i phÆ°Æ¡ng Äá» lại sá» Äiá»n thoại, có chuyá»n gì Äợi hắn vá» sẽ gá»i lại.
DÆ°Æ¡ng Lá»i cÅ©ng không nói dá»i, hắn tháºt sá»± dẫn lÃnh ra ngoà i táºp luyá»n. Chá» Äến khi hắn trá» lại, lÃnh cần vụ nói có và i cuá»c Äiá»n thoại tìm hắn, ngoại trừ sá» của DÆ°Æ¡ng Äại Hải, còn có má»t sá» Äiá»n thoại di Äá»ng lạ lẫm.
âNgÆ°á»i nà y có nói gì không?â
DÆ°Æ¡ng Lá»i không nháºn ra dãy sá» nà y.
âKhông có. Chá» nói khi nà o anh vá», nhá» dà nh chút thá»i gian gá»i lại cho anh ta.â
LÃnh cần vụ há»i tÆ°á»ng má»t chút.
âAnh ta nói mình há» Phòngâ¦â
DÆ°Æ¡ng Lá»i khá»±ng lạiâ¦
Hắn nhìn dãy sỠghi trên giấy, nhanh chóng lấy tỠgiấy ra.
DÆ°Æ¡ng Lá»i Äứng trong phòng há»i lâu, sau Äó xoay ngÆ°á»i cà i thắt lÆ°ng vÅ© trang, Äá»i mÅ© quân Äá»i Äi ra ngoà i.
âTrung Äá»i trÆ°á»ng Äá»i 3!â
âCó!â
âKêu má»t Äá»i tá»i Äây! Khu vượt chÆ°á»ng ngại váºt! Má» cuá»c Äấu!â
âá»â¦ tham mÆ°u DÆ°Æ¡ng, còn táºp nữa hảâ¦â
âLÃ m Äi!â
âRõ!â
Trong khu vượt chÆ°á»ng ngại váºt, DÆ°Æ¡ng Lá»i dẫn lÃnh xông lên cầu, nằm bò dÆ°á»i lÆ°á»i, tay không trèo tÆ°á»ngâ¦
DÆ°Æ¡ng Lá»i không dừng lại dù chá» má»t khắc, mãi Äến khi lÄn lá»n trong nÆ°á»c bùn, nằm thá» há»n há»n.
Hắn là m cho cÆ¡ thá» má»t rã rá»i, thế thì sẽ không còn nghÄ© Äược gì nữaâ¦