Chương 5

Màn đêm buông xuống Lô Chu rất sớm liền ngủ, Tiêu Nghị cũng không thúc y nhìn kịch bản, dù sao ngày mai cũng không cần đến công ty, cũng nằm trên giường, rốt cục có thể ngủ thoải mái —— Kỳ thật làm trợ lý sinh hoạt vẫn rất tốt đẹp.


2 giờ rưỡi, Đỗ Mai lại gọi điện thoại, Tiêu Nghị nói Lô Chu nhìn qua đã không có việc gì, Đỗ Mai liền đáp không có việc gì thì tốt, cũng kêu hắn ngày mai đến công ty một chuyến. Tiêu Nghị nằm ở trên giường lại cầm điện thoại di động, xem bài đăng về chuyện tình yêu của Trương Hân Nhiên cùng Lô Chu, kéo xuống dưới, một đám fan điên cuồng mắng Trương Hân Nhiên, nói cô ta không xứng với Lô Chu.


Fan của Trương Hân Nhiên đánh trả vài câu, sôi nổi bị mắng, Tiêu Nghị khóe miệng run rẩy, để điện thoại di động xuống đi ngủ.
Hôm sau, trong công ty.


“Hắn hẳn là còn đang ngủ, không tới giữa trưa sẽ không lên.” Đỗ Mai nói, “Ngươi ăn xong cơm trưa tái trở về đi, thuận tiện đem miến cho hắn lễ vật mang về.”


Tiêu Nghị nhìn một đống lớn lễ vật trong góc tường, hắn đã công đạo qua chuyện tối hôm qua, Đỗ Mai hiển nhiên cũng rất đau đầu, Tiêu Nghị không dám chen vào lẳng lặng ngồi.
“Cậu ấy có nói cậu ấy có cảm giác gì với Hân Nhiên không?” Đỗ Mai nói “Sau đó có nói cô ấy cái gì không?”


“Anh ấy nói…” Tiêu Nghị nhớ lại một chút nói “Lúc bọn họ cãi nhau, Chu ca nói dì đáp ứng nhờ thuỷ quân… Không không, công quan trong công ty, áp chế dư luận.”


available on google playdownload on app store


“Này kỳ thật là một đề tài.” Đỗ Mai nói “Chúng ta cũng không muốn, bất quá quả thật có thể tạo đề tài, đứa nhỏ này, như thế nào liền như vậy chứ?”


Tiêu Nghị a một tiếng, nghĩ thầm rằng nguyên lai là thế này phải không? Kỳ thật các người thật sự chỉ là muốn ôm đùi Trương Hân Nhiên, Trương Hân Nhiên phát hỏa ngược lại không sai. Phỏng chừng là Đỗ Mai muốn nhắm một mắt mở một mắt, để fan trên diễn đàn ngẫu nhiên đạp Trương Hân Nhiên thổi phồng Lô Chu, song phương như vậy về sau có thể xây dựng đề tài trường cữu. Sau đó Trương Hân Nhiên bên kia cũng bị Lô Chu dụ dỗ. Cái này rốt cục cũng chỉ là trò chơi.


Tiêu Nghị còn chưa có ăn cơm trưa, Lô Chu liền gọi điện thoại đến, giận dữ hét “Cậu chạy đi đâu! Có phải hay không không muốn làm việc!”
Tiêu Nghị vội hỏi “Tôi đến giúp fan dọn công ty của anh… Không phải! Tôi đến công ty một chuyến, đem lễ vật về cho anh!”


“Bệnh thần kinh.” Lô Chu treo điện thoại. Đỗ Mai chỉ ý bảo hắn nhanh trở về, lại nhắc nhở hắn thúc Lô Chu đọc kịch bản, Tiêu Nghị liền vội vội vàng vàng phun tào anh mới bệnh thần kinh anh mới bệnh thần kinh anh mới… Một bên đem một đống lớn đồ vật dọn lên xe, ngồi lên xe công ty đi.


Về đến nhà, ba bà dì đang quét tước, nấu cơm, Tiêu Nghị ở trong phòng khách cầm lễ vật, Lô Chu xuống giường chưa hết sinh khí, nhìn thấy liền cau mày, nói “Không phải nói đừng lại đem mấy thứ này bỏ vào trong nhà sao?”


“Fan anh đưa a.” Tiêu Nghị nói “Đều là tâm ý, như thế nào… Như thế nào…” Tiêu Nghị vốn là muốn nói anh như thế nào như vậy, nhưng nghĩ nghĩ nói “Như thế nào cự tuyệt tôi đều cự tuyệt không nổi, fan đều đuổi tới cửa công ty, cũng chỉ dọn lên xe, phụ cận cũng không có thùng rác.”


“Ga ra có một cái, ném hết đi, đừng chiếm chỗ!” Lô Chu không khách khí nói.


“A hảo.” Tiêu Nghị ngoài miệng nói thấy Lô Chu đi rồi lại không ném xuống mà là tiếp tục mở quà, mở đến nỗi người nhanh nhẹn mềm nhũn, bên trong có rất nhiều tập tranh, sách vở còn có rất nhiều thư của fan mê điện ảnh, Tiêu Nghị mở ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy là một bức thư của một fan nữ học sơ trung viết cho Lô Chu, không khỏi mỉm cười.


Trong thư thực dụng tâm, giấy viết thư phấn hồng còn mang theo mùi thơm, đặt câu từ rõ ràng cơ hồ có thể nhìn thấy trái tim đập mạnh —— Tựa như Tiêu Nghị lần đầu tiên nhìn thấy Lô Chu, cái loại cảm giác cả người hận không thể lui vào trong.
Đáng tiếc đều bị tên bệnh chó dại làm hỏng!


Tiêu Nghị một bên trong lòng điên cuồng phun tào Lô Chu cầm quà dử dụng chân tâm của người khác cho chó ăn, một bên thở dài, đem hai mươi mấy phong thư lấy ra, thấy một cái hộp.
“Không phải kêu cậu ném đi sao? !” Lô Chu lại xuất hiện trên thang lầu, cả giận nói.


“Tôi…” Tiêu Nghị nói “Mấy thứ đã chiếm chỗ đã ném đi! Những thứ này là hộp giấy lần trước mua trên taobao!”
“Hộp giấy?” Lô Chu đầu tiên là sửng sốt, tiện đà lấy lại tinh thần nói “Quên đi, những cái đó cũng không cần, mau thanh lý bàn ăn sạch sẽ, ăn cơm.”


Điện thoại vang, Tiêu Nghị thầm nghĩ cám ơn trời đất, Lô Chu tiêu thất, nghĩ thầm rằng anh như thế nào không ném bản thân anh đi, trong phòng hiện tại dư nhiều nhất chính là anh …


… Socola, kẹo làm bằng tay, công tử, đèn huỳnh quang hình nấm, bồn hoa còn có thẻ, đặc sản quê nhà, Tiêu Nghị quả thực muốn gào thét, con mẹ nó toàn bộ ném đi, anh toàn phá hoại!


Tiêu Nghị quyết định trước đem đồ vật lưu lại, hắn hủy đi hơn 40 món quà, không bỏ được nữa, liền lén lút cắn một chồng thư, như ăn trộm lên lầu hai, nhìn Lô Chu đang đưa lưng về phía hành lang gọi điện thoại, liền hưu một tiếng từ sau lưng của y bay nhanh qua, vào gian phòng của mình, đem đồ vật giấu đi, cứ như thế mấy lần, như con kiến chuyển nhà toàn bộ vận chuyển thỏa đáng.


Xuống lần nữa, cả hộp quà đều bị dì giúp việc dọn dẹp, Lô Chu gọi điện thoại xong trở lại nhà ăn, dì giúp việc mang cơm lên, hai người liền bắt đầu ăn cơm trưa.
“Đỗ tỷ nói cái gì?” Lô Chu cảnh giác hỏi.


“Nói chuyện ngày hôm qua.” Tiêu Nghị dựa theo Đỗ Mai dạy hắn nói “Hôm nay Trương Hân Nhiên nhịn không được, gọi điện thoại đến công ty mấy lần…”


“Cô ta gọi điện thoại đến công ty? !” Lô Chu nói “Vui đùa cái gì vậy! Đêm qua cô ta chơi với bạn bè high lắm! Không biết thông đồng gì với đạo diễn, người khác điện thoại đều gọi tới cho tôi!”
“Là dì Đỗ… Đỗ tỷ nói.” Tiêu Nghị nói “Tôi cũng không biết.”


Lô Chu không nói nữa, cơm trưa xong liền nằm ở trên ghế sa lông đọc một quyển tập tranh.
Tiêu Nghị cầm kịch bản đi qua, cẩn thận nói “Chu ca.”
“Hiện tại không xem.” Lô Chu nói “Ít nói nhảm.”


Buổi chiều 3 giờ, Lô Chu trong phòng tập thể thao dưới tầng hầm một bên nghe nhạc một bên dùng máy chạy bộ tập thể hình.
Tiêu Nghị cầm kịch bản đi qua, Lô Chu lau mồ hôi, vẫn là không nói chuyện.
Lô Chu tinh bì lực tẫn, cởi xuống áo ngắn tay, một thân mồ hôi, thở dốc mở ra phòng tắm, nước đã chuẩn bị.


Tắm rửa xong, Lô Chu nằm ở trên ghế sa lông nói “Đọc.”
Tiêu Nghị: “? ? ?”
“Đọc kịch bản a!” Lô Chu nói.
Tiêu Nghị phải đi lấy kịch bản, thầm nghĩ anh nhất định là không biết chữ đi, Lô Chu 奆奆 anh cũng quá ngang ngược a.
“Cảnh đầu: Ban ngày, thảo nguyên, tán kính…”


“Lật qua.” Lô Chu không kiên nhẫn nói “Cảnh đầu đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.”
Tiêu Nghị phải nhìn xuống còn nói “Cảnh thứ hai, ban ngày, song Tây Lạp Mộc Luân, người, Thuật Luật Bình, bạn gái…”


“Thảo nguyên lớn mênh mông vô bờ, sương khói lượn lờ, Thuật Luật Bình tắm, một người thiếu niên ở bên rình…”
Tiêu Nghị: “…”
Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng mẹ kiếp đây là lôi kịch đi.
Lô Chu: “Đọc chỗ tôi diễn thôi!”
Tiêu Nghị: “Anh… Chu ca, anh diễn vai gì?”
Lô Chu: “…”


Lô Chu nhìn Tiêu Nghị nói “Gia Luật A Bảo Ky.”
Tiêu Nghị là một nghệ thuật sinh, hoàn toàn không biết Gia Luật A Bảo Ky là ai, Lô Chu còn nói “Thái tổ dựng ra Liêu quốc, sách lịch sử cậu đọc cho mèo sao!”
Tiêu Nghị: “Kia Thuật Luật Bình là ai?”


Lô Chu tức giận nói “Vợ hắn, cũng là biểu muội của hắn, Gia Luật cùng Tốc Luật hai tộc có thể thông hôn.”
Tiêu Nghị ân ân đáp “Thiếu niên rình coi Thuật Luật Bình tắm rửa, tựa hồ chính là Gia Luật A Bảo Ky…”


Tiêu Nghị nghĩ tới tựa hồ sách lịch sử có nói qua, nguyên lai đây là bộ lịch sử chính kịch a! Thoạt nhìn các loại cấp bậc cao đoan đại khí thượng, lại nhìn nói “Có vai diễn của anh, cảnh thứ hai là một thiếu niên đang nhìn trộm thiếu nữ tắm rửa, sau đó… Đồng bạn của hắn xa xa chạy tới, cầm trong tay cung tiễn kêu.”


“A Bảo Ky! A Bảo Ky!”
Lô Chu nhất thời bị tức thất điên bát đảo, đoạt lấy kịch bản nhìn thoáng qua, giận dữ hét “Đây là phim dở gì vậy! Thái tổ Liêu quốc mới mở màn liền rình coi biểu muội Thuật Luật Bình tắm rửa? ? !”
Tiêu Nghị: “…”
Lô Chu: “…”
Lô Chu: “Không xem.”


Tiêu Nghị: “Tôi lại đọc cho anh, Đỗ tỷ nói … Ách…”
Tiêu Nghị lại nói ” Gia Luật A Bảo Ky vọt vào trướng trung, quỳ gối trước tổ mẫu.”


“Thiếu niên A Bảo Ky ủy khuất khổ sở, ồn ào: Dựa vào cái gì đồng bọn đều có thể đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài săn thú! Hài nhi dựa vào cái gì không được! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!”


“Tổ mẫu (lời nói thấm thía): A Bảo Ky a, người Hán có câu khiếu thiên tương hàng đại nhâm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt…”


Lô Chu sắp nhịn không được, hữu khí vô lực xua tay, ý bảo Tiêu Nghị đừng đọc , vừa lúc đó, điện thoại vang lên, Tiêu Nghị đứng dậy nghe điện thoại, chỉ có thể là tìm Lô Chu , Lô Chu hàn huyên thiên nam đọa bắc (chuyện trên trời dưới đất), lúc tán gẫu ý bảo Tiêu Nghị đem kịch bản cho y, không yên lòng mà lật kịch bản.


Tiêu Nghị ghé vào trên bàn cơm nhìn di động, nghe thấy Lô Chu đang nói chuyện đầu tư cho trang viên rượu đỏ, phải là một bằng hữu kéo y tham gia, trang viên liên đới hội sở phục vụ dây chuyền, nói tới tiền, tài chính đều là hơn một ngàn vạn. Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng Lô Chu thực sự có tiền, y có bao nhiêu người thân? Kẻ có tiền đều rất kỳ quái, vừa lên taobao lại đầu tư sơn trang rượu đỏ…


Tiêu Nghị đối với tài sản của Lô Chu có chút tò mò, đương nhiên không có khả năng mở miệng hỏi thăm, dù sao thực không lễ phép, trong nhân sinh của Tiêu Nghị, vượt qua một trăm vạn cơ hồ đều là chỗ trống, một trăm vạn cùng hai trăm vạn với hắn mà nói cũng không có khác nhau lớn, thậm chí năm trăm vạn cùng một ngàn vạn cũng đều chỉ tượng trưng cho một chuỗi số 0 mà thôi.


Lô Chu thường xuyên quay phim truyền hình, hẳn là kiếm không ít, chỉ là căn nhà này của y như thế nào cũng phải một tỷ? Tiêu Nghị nhìn chung quanh, ý thức được một tỷ phảng phất hơi quá, chiết khấu, năm nghìn vạn hảo.
Phỏng chừng tài sản của Lô Chu có nhiều số lẻ, y tại Bắc Kinh sống cũng tốt.


Có người từ nhỏ ngăn nắp xinh đẹp, hô phong hoán vũ, có người thì cả đời lục lục vô vi (long đong không có chí tiến thủ), thật sự là chuyện bất đắc dĩ. Tiêu Nghị thâm hút một hơi, ngẫm lại vận khí của mình coi như không tồi, có rảnh phải hảo hảo cảm tạ Đỗ Mã, cho hắn cơ hội này, sẽ không như ếch ngồi đáy giếng cả đời.


Lô Chu lúc điện thoại lật sang trang 3 của kịch bản liền ném lên trên ghế sa lông, vài ngày không đụng tới, Tiêu Nghị ngày hôm sau còn muốn đọc cho Lô Chu, Lô Chu lại đáp đã xem qua. Tiêu Nghị đọc sách chậm vả lại cố hết sức, tự nhận thức cũng không nhiều lắm, vì thế liền đi thăm dò một chút về điển cố của Gia Luật A Bảo Ky.


Đây là một bộ lịch sử chính kịch, tuy rằng nhìn qua rất giống phim sến… Vai diễn của Lô Chu là Gia Luật A Bảo Ky, nữ chính Thuật Luật Bình lại là tân nhân của Lợi Tinh, Thuật Luật Bình là biểu muội của Gia Luật A Bảo Ky, chiêu phong nhạ điệp, các thiếu niên đều yêu Thuật Luật Bình, sống thoát thoát khổ vì tình như Mary Sue.


Tiêu Nghị bình thường chỉ xem phim Mỹ, lần đầu tiên lĩnh giáo phim truyền hình quốc nội, hơn phân nửa một phần là hướng về phía Lô Chu đi.


Đương nhiên lôi thì lôi, vẫn là thực cẩu huyết thực xinh đẹp, Tiêu Nghị xem xong toàn bộ kịch bản, Lô Chu lại mỗi ngày tập thể hình, chơi game, ngẫu nhiên đi ra ngoài xã giao, Lô Chu đi gặp bằng hữu hát karaoke, Tiêu Nghị lái xe ở trong xe chờ y. Một vòng thời gian thực nhanh đi qua, thẳng đến buổi sang thứ hai, xe của công ty tới đón, trực tiếp đưa bọn họ tới sân bay. Lâm Nghiêu chờ ở sân bay nói “Phái 5 trợ lý, bọn họ ngày hôm qua đã lên máy bay tới Hoành Điếm .”


Tiêu Nghị thầm nghĩ 5… 5 người, 1 Lô Chu, yêu cầu nhiều người như vậy hầu hạ sao. Lô Chu đêm qua mới đi ra ngoài uống rượu, say rượu chưa tỉnh, thuận miệng nói “Trên máy bay đừng gọi tôi ăn cơm.”


Tiêu Nghị lần đầu tiên lên khoang hạng nhất, trong lòng phi thường kích động, lại chỉ phải làm bộ như dường như không có việc gì, Lâm Nghiêu ở trên máy bay đưa cho hắn một xấp lịch trình cùng hạng mục công việc cần chú ý, hắn liền cùng trợ lý của Lâm Nghiêu bắt đầu câu thông chi tiết đến Hoành Điếm.


Khách sạn an bài, dừng chân, dùng xe, tiêu dùng… Tiêu Nghị nhìn mà đầu cháng váng, hiểu được thân phận của mình tương đương với quản gia của Lô Chu cũng là trợ lý tổng quản. Nguyên lai đại bộ phận diễn viên diễn ở Hoành Điếm, không thể chọn khách sạn, Hoành Điếm an bài đoàn phim ở đâu thì ở đó, nhưng giống Lô Chu Trương Hân Nhiên minh tinh có thể chọn.


Vì thế Lô Chu không chỉ để công ty an bài khách sạn năm sao, cũng tự lấy tiền túi an bài khách sạn cho Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị nhìn Lô Chu liếc mắt một cái, giờ phút này người này nghiêng đầu, khẽ nhếch miệng tựa vào chỗ ngồi ngáy ngủ, kính râm tà tà rớt xuống dưới.


Tiếp viên hàng không lại đây thân thiết hỏi ý kiến nhìn thấy Lô Chu đang ngủ, nhất thời nhận ra y, vẻ mặt kinh ngạc “Nam thần!”.
Tiêu Nghị vội mang kính râm vào cho Lô Chu, khoát tay ý bảo đừng làm phiền y ngủ, Lâm Nghiêu ăn cơm, một bên hướng Tiêu Nghị công đạo.


“Về sau, bắt đầu diễn, tôi không thể đi theo toàn bộ hành trình, đến lúc đó vất vả cho cậu.” Lâm Nghiêu nói “Lần đầu tiên tới Hoành Điếm đều sẽ luống cuống tay chân, không hiểu gì, cứ hỏi Lô Chu.”
Tiêu Nghị vội gật đầu.
“Tận lực không cần tìm minh tinh xin chữ ký.”


“Buổi tối trừ phi xã giao tất yếu, đại bộ phận công việc cần cậu từ chối khéo, có người muốn gặp cậu ta thì nói quay phim quá mệt mỏi, hẹn thời gian khác, có thời gian chủ động thông tri.”


“Với cá fan tới, hoặc là bằng hữu, phải phân biệt rõ, thời điểm thích hợp sẽ đuổi người, không thể không lễ phép…”
Lâm Nghiêu nói một đường cuối cùng nói “Tôi cũng không phải lo lắng tính tình của cậu, chỉ sợ cậu sẽ không cự tuyệt.”


“Tôi nhất định sẽ nhớ rõ.” Tiêu Nghị nói “Lâm tổng anh rất quen thuộc với việc này.”
“Tôi trước kia cũng làm người đại diện cho cậu ta.” Lâm Nghiêu cười nói “Đỗ tổng là người đại diện cho Lô Chu khi mới xuất đạo, vì bận quá nên đại bộ phận giao cho tôi làm.”


Máy bay đến Nghĩa Ô, Lô Chu bị đánh thức chui lên xe, lại ở trong xe tiếp tục ngủ, đến Hoành Điếm có quản lý tới đón, Tiêu Nghị cái gì cũng đều không hiểu, ngược lại là Lô Chu cười cười nói “Lý đạo đâu?”


Quản lý là một phụ nữ, cười nói “Lý đạo đang họp với biên kịch, buổi tối 6 giờ rưỡi cùng ăn cơm. 《 Kỵ binh băng hà 》 quay hai tháng, Lô lão sư diễn nhiều nhất cũng nặng nhất, vất vả cho ngài, nơi này là sắp xếp của tuần này. Còn lại còn chưa sắp xếp.”


“Kịch bản không có?” Lô Chu khẽ nhíu mày, quản lý đáp “Ngày mai bái thần, cảnh diễn đầu của ngài là ngày kia, sẽ phi trang trước.”
“Không thể nào ——” Lô Chu nói, “Làm cái gì vậy.”


Quản lý xin lỗi nói “Thật sự gấp quá, hiện tại trên tay chúng tôi chỉ có phân cảnh, kịch bản chưa viết xong.”
Tiêu Nghị: “…”
Còn có thể như vậy sao? Tiêu Nghị quả thực không có lời gì để nói, Lô Chu nói “Quên đi.”


Quản lý dẫn Lô Chu cùng Tiêu Nghị vào phòng liền cáo từ, Tiêu Nghị cầm bảng, trong đầu tràn ngập nhiều vấn đề. Lô Chu ở trên ghế sa lông ngồi xuống nói “Trà.”
Tiêu Nghị liền đứng lên đi nấu nước pha trà, Lô Chu vẫn chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái, đi vào nhà tắm rửa mặt tắm rửa.


“Không hiểu thì hỏi.” Lô Chu không kiên nhẫn nói.
Tiêu Nghị rốt cục có thể mở miệng .
“Kịch bản không có làm sao quay?” Tiêu Nghị hỏi.
“Quay bừa.” Lô Chu nói “Phim sến đều quay như vậy, còn có diễn viên quay theo kịch bản thôi.”
“Kia… Phi trang là cái gì?” Tiêu Nghị lại hỏi.


“Chính là quay trước vài cảnh, quay mấy cảnh ch.ết người a nhảy xuống vực a khóc a.” Lô Chu rửa mặt liền ở trong phòng tắm cởi quần áo, mình trần đi ra hỏi “qυầи ɭót đâu?”
Tiêu Nghị vội đi tìm qυầи ɭót cho y lại hỏi “Anh không thích quay phi trang phải không?”


“Đều không thích.” Lô Chu không kiên nhẫn nói “Cả diễn viên đều không biết, đi lên bắt đầu hôn môi, ai chịu nổi?”
Tiêu Nghị a thanh, Lô Chu vặn nước, rầm nha tắm rửa, Tiêu Nghị lại hỏi “Ngày mai khởi động phải chuẩn bị cái gì?”


“Không cần.” Lô Chu nói “Đến lúc đó chú ý chặn fan là được. Đoàn phim đã có bảo an phụ trách, cậu chú ý một chút đừng làm fan xông tới.”
“Hảo… Hảo.” Tiêu Nghị một đầu hắc tuyến.






Truyện liên quan