Chương 2

Đang lúc đau thương, một giọng nói từ bên ngoài vọng tới “Dừng tay.”
Ân Trục Ly giương mắt lên nhìn, trên mặt liền lộ rõ vẻ vui mừng “Sư phụ.”


Người tới chính là thầy giáo của Đại đương gia, ân sư thụ nghiệp Đường Ẩn, ông là danh sĩ người Trường An, giỏi văn giỏi võ. Lúc Ân Trục Ly còn nhỏ đã giảng dạy cho nàng, cũng ngẫu nhiên dạy nàng chút khinh công, phi tiêu, chưởng pháp và cách hộ thân. Dù sao đại nghiệp của Ân gia ở thành Phú Quý này vô cùng to lớn, người biết đến cũng không ít.


Ân thị thấy hắn tới, sắc mặt cũng nguội đi một chút, nhưng thái độ vẫn kiên quyết “Đường tiên sinh, cái nghiệp chướng này quá quậy phá rồi, hôm nay phải đánh một trăm cây không thể thiếu một. Nếu tiên sinh tới để cầu tình cho nó thì không cần nói.”


Đường Ẩn đứng ở cửa, nghe vậy thì chỉ than thở “Ân phu nhân, dạy không nghiêm là lỗi của thầy. Đường mỗ tới là để chịu phạt.”
Hắn đứng ngược nắng, ánh mặt trời chiếu trên áo xanh, vạt áo rực rỡ, phong thái lỗi lạc.


“Tiên sinh nói quá lời rồi, là con của ta hư đốn, không liên quan tới tiên sinh. Tiên sinh hãy trở về đi.” Ân thị ra hiệu với Ân Khải, Ân Khải càng đánh mạnh hơn vào Ân Trục Ly đang nằm trên ghế, trên áo đã có vết máu. Đường Ân mím môi, dùng sáo chặn cây lại “Ân phu nhân, sáu mươi cây còn lại để Đường mỗ đánh cho.”


Mặc dù hắn tỏ vẻ thỉnh cầu, nhưng lại ra tay đoạt lấy roi trong tay Ân Khải, Ân thị há miệng thở dốc, không nói thêm tiếng nào.


available on google playdownload on app store


Có một ngày Ân đại đương gia đọc đến một chỗ nói rằng quất roi cũng là một môn học, có cách đánh nhìn thì có vẻ rất mạnh, tiếng vang cũng rất to, nhưng đánh vào người lại chẳng đau, lại có cách đánh nhìn rất nặng, âm thanh cũng to nhưng đánh vào người lại đau vô cùng.


Đối với việc này, Thẩm tiểu vương gia cũng đã phân tích với nàng, điểm chính ở chỗ đánh chỗ nào của cây roi lên người. Đầu tiên thì tay vung roi tới trước, cố gắng ra sức, roi đánh vào người tất nhiên sẽ đau, nhưng đánh vào mặt đất hoặc chổ khác thì lực đánh khi tới người sẽ nhẹ hơn.


Đương nhiên, đó là chút thú vui trong khuê phòng của hắn, không giống với tình trạng bây giờ, vậy mà sư phụ cũng biết được huyền cơ trong đó…


Nàng ngửa đầu nhìn Đường Ẩn, ánh mắt ngưỡng mộ. Đường Ẩn lại nghĩ rằng nàng bị đau nên tay cầm roi lại càng nghiêng về phía trước, hơn nửa cây roi đều đánh vào trên sàn. Hắn không biết là tiểu quỷ này vẫn còn đang suy nghĩ, nếu không thì cây roi này sẽ đánh vào cái đầu đang miên man suy nghĩ đó.


Nói về bên này, Thẩm tiểu vương gia bị “áp giải” tiến cung, cũng chịu không ít khổ sở. Hà thái phi tức giận tới mức ném hết đò trong Tiêu thục cung, tuyên bố phải đánh đứa con làm xấu hổ vương thất này một trận.


May mà trong cung cũng không có nhiều vũ khí sát thương, bà tiện tay lượm một dụng cụ dùng để vén rèm lên đánh hắn một trận. Thẩm tiểu vương gia lại càng vô tội, hắn cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nhớ là sáng sớm bị người ta khiêng về Tiêu thục cung của mẫu phi, sau đó thì bị nhéo đánh một trận.


Từ nhỏ tới lớn hắn đã quen bị đánh, lúc này các nương nương khác cũng tới khuyên nhưng Hà thái phi càng nghĩ càng giận, càng đánh mạnh hơn. Cuối cùng một vương gia xinh đẹp như Thẩm Đình Giao bị đánh cho như hoa tàn sau mưa, làm cho vương thượng Thẩm Đình Xa bị kinh động.


Hắn khoanh tay thong thả bước vào, trái lại lại ngăn được Hà thái phi đang sử dụng quân pháp bất vị thân “Đình Giao, đệ cũng thật là quá hoang đường, phát sinh chuyện này rồi, làm cho mặt mũi hoàng thất Đại HUỳnh biết để ở đâu?” Hà Thái phi lại đỏ mắt, hắn từ trên cao nhìn xuống, nói thêm một câu “Cũng được, đã như vậy, Trẫm chọn một ngày cho đệ và Ân đại đương gia kia, đệ tự gả… đệ tự cưới nàng đi.”


Thẩm Đình GIao vẫn còn ngơ ngác “Cưới ai?”
Hôm sau, vương thượng giáng chỉ, đem Ân Trục Ly chỉ hôn cho Phúc Lộc vương Thẩm Đình GIao. Lễ cưới định vào ngày mùng tám tháng năm năm sau.


Tuyên thánh chỉ xong, HOàng công công bị Ân đại đương gia dẫn tới đại đường dùng trà, thuận tiện tuyên một phần mật chỉ, nói là Ân Đại đương gia bôi nhọ Hoàng thất, tội không thể tha, nhưng niệm tình nhiều thế Ân gia buôn bán có công lao với Đại Huỳnh nên tội ch.ết có thể miễn, cần nộp năm mươi vạn thạch* lương thảo để giải quyết chiến sự ở Tây Bắc.


*thạch : đơn vị dung tích, khoảng 100 lít.
Ân Đại đương gia trên người bị thương, thẳng lưng không thể khom, khóe miệng giật giật “Hoàng công công, đây là Vương thượng muốn bán Cửu Vương gia cho ta!”


Hoàng công công trước nay vẫn được Ân gia ưu đãi nhiều nên cũng không so đo với nàng “Đại đương gia đừng nói bậy, gả vào hoàng gia rồi sau này Đại đương gia chính là Phúc Lộc Vương phi, đây chính là vinh quang bao nhiêu người cầu còn không được.”


ÂN Đại đương gia vẫn chặc lưỡi “Chậc… Hoàng công công, tuy Cửu Vương gia là đệ nhất mỹ nhân Đại Huỳnh, nhưng năm mươi vạn thạch lương thảo này có phải là hơi đắt không?”


Hoàng công công lúc đi tuyên chỉ thì nghe mệnh lệnh, giao dịch này chính là ép mua ép bán, nhất định phải làm được, lúc này hắn quắc mắt quát “Đại đương gia, đây chính là hoàng mệnh, ngài dám kháng chỉ?” Hắn cưỡng bức xong thì lại cười “Đại đương gia, bây giờ ta cũng nói lời thật với ngài, hiện nay quốc khố rất căng thẳng, lại thêm chuyện quân lương chuyển ra Tây Bắc bị cướp, Đại tướng Quân Khúc Thiên* sai người phi ngựa tám trăm dặm trong vòng một ngày để báo tin, đòi lương thảo. Ngài là người hiểu chuyện, chắc cũng biết là năm mươi vạn thạch lương thảo này, ngài cho thì cho, không cho cũng phải cho.”


*Mèn ơi, cái tên này trong bản Raw nó để là Khúc Thiên *ức … ta thấy quá mất mỹ quan đô thị rồi, nên mình thống nhất là Khúc Thiên thôi nhé! :v


Ân đại đương gia vẫn tỏ ra khó xử “Chuyện đó Ân mỗ cũng biết, nhưng Hoàng công công này, trong lòng Cửu vương gia đã có người, tại hạ lo là hắn không đồng ý bán…”
Hoàng công công bị sặc trà, ho khan một lúc mới quát “To gan!”


Ân đại đương gia vội sửa lời “Cưới, hắn không chịu cưới.”


Thẩm Đình Xa này cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Hoàng công công cũng không lo lắng gì “Ta đã nói rồi, đây là thánh chỉ, Cửu vương gia có thể không tuân sao?” Hắn lặng lẽ kề sát tai Ân Trục Ly, thấp giọng nói “Vương thượng cũng nói, hắn dám không bán thì bắt hắn đi Sơn Đông đào than đá.”


“…” Ân đại đương gia im lặng một lúc, cuối cùng đưa ra một thỏi vàng, thấp giọng hỏi “Có phải vương thượng cũng nói, nếu như ta không mua thì bắt ta thả trôi sông?”


Hoàng công công nhận thỏi vàng kia, lại uống một ngụm trà, hớn hở mặt mày mà nói “Không có, không có, vương thượng chỉ nói nếu Đại đương gia không chịu mua, cũng bắt Đại Đương gia tới Sơn ĐÔng đào than đá luôn!”


“…” Ân đại đương gia xoa Thái dương, cuối cùng cung kính nói “Tạ Hoàng công công, tại hạ cung tiễn Hoàng công công, Hoàng công công đi mạnh giỏi.”


Hoàng công công vừa rời khỏi cửa, Đại vương gia ở sau lưng đạ gọi Đại tổng quản Hách Kiếm “Ở mấy thành gần Tây Bắc có mấy kho lương trang, có thể xuất bao nhiêu?”


Hách đại quản gia dùng bàn tính vàng mà tính toán, không cần sổ sách, vùi đầu thêm thêm giảm giảm một lúc, cất cao giọng nói “Đại vương gia, trước mắt thì có ba thành gần Tây Bắc có thể xuất hàng : chín vạn thạch ngô, sáu vạn thạch kê, sáu vạn thạch ngũ cốc, bảy vạn thạch thóc, năm vạn thạch lúa mạch, năm vạn thạch đậu.”


Ân đại đương gia chặc lưỡi, vừa đau lưng vừa đau lòng nói “Bảo bọn họ mỗi thứ lấy một chút, gom đủ hai mươi vạn thạch đưa tới doanh trại quân ở Tây BẮc cho Khúc đại tướng quân.”


“Vâng,” Hách tổng quản đang định lui xuống sắp xếp thì một tên gia đinh đội nón đen chạy tới kêu la “Không tốt rồi Đại đương gia, Phúc Lộc vương đào hôn, bây giờ không biết ở đâu, vương thượng đang phái người tìm xung quanh!”


“Đào hôn hả?” Ân Đại đương gia lộ vẻ vui mừng, vô tình làm động tới vết thương sau lưng, đau đến méo miệng “Thoát được thì tốt quá. Ngươi đi trước đi, Hách Kiếm!”






Truyện liên quan