Chương 2
“Tâm trạng không vui sao?” Người pha rượu Hiểu Nhạc buồn cười nhìn Bàng Tử Lê biểu lộ vẻ mặt nản chí, hiếm thấy trong giờ làm việc mà cô ấy lại thế này, ngạc nhiên quá.
Bình thường khoảng thời gian này, Bàng Tử Lê không về nhà làm việc thì cũng chạy tới chạy lui làm thuê, hôm nay có chuyện gì xảy ra?
“Mình gặp cướp rồi.” Cô ngồi trước quầy bar, uể oải gục xuống bàn.
“Uống đi.” Hiểu Nhạc đưa cho cô một ly rượu màu lam. “Có thể kể tớ nghe được không?” Từng làm việc với nhau một năm, biết rõ tính cô rất tiết kiệm, đoán chắc là tranh cãi về tiền bạc rồi.
“Không nói, nhắc đến là bực mình rồi.” Bàng Tử Lê nói, quấy quấy cục đá, nhìn màu sắc đẹp đẽ trong ly rượu, giọng buồn bực.
“Hôm nay cậu có thời gian đến đây, chờ một chút có mấy anh đẹp trai đi qua, cậu có thể mở rộng tầm mắt.” Hiểu Nhạc nhìn cô.
“Cho tớ xem tiền mặt còn hơn.” Cô thật sự nghĩ như vậy. “Hơn nữa, cậu không phải là có bạn trai rồi sao?” Bàng Tử Lê cãi một tiếng “Cẩn thận tớ đi mách.”
“Hoan nghênh quý khách ——” Hiểu Nhạc chào vị khách đang đẩy cửa bước vào, sau đó nói nhỏ với Bàng Tử Lê “Đến rồi kìa.”
Bàng Tử Lê chán nản quay đầu, vừa nhìn, tâm trạng càng tệ hại hơn, thật sự là oan gia ngõ hẹp (kẻ thù gặp nhau) “Tớ phải đi.” Cô đưa ly cho Hiểu Nhạc “Cảm phiền tính tiền hộ.”
“Thấy tôi đã muốn đi, thiếu tự tin đến vậy sao?” Mạc Hạo Cấp bước vào quán, nhìn thấy kẻ lừa gạt ngồi trong này, anh bước đến phía sau cô, khóe miệng khẽ nhếch, đây không phải là để cho anh gặp được sao.
Người này đẹp trai ở đâu chứ? Miệng toàn nói những lời đáng khinh, lại keo kiệt như vậy, cùng lắm là có khuôn mặt dễ nhìn, như vậy là có thể hấp dẫn người khác sao? Thật sự tức ch.ết mà.
Cô quay đầu, đang muốn cay độc cãi lại thì nhìn thấy một anh chàng nhã nhặn khác “Anh Trọng Lương, anh cũng tới!” Nét mặt lập tức vui vẻ.
“Thật là trùng hợp, hai người biết nhau sao?” Lâm Trọng Lương vui vẻ kéo cái ghế trước quầy bar ngồi xuống.
“Em không quen anh ta, mới gặp mặt vài lần thôi.” Cô ngồi sát bên cạnh, quyết định xem Mạc Hạo Cấp như không khí, từ đầu tới cuối ánh mắt chỉ chú ý đến Lâm Trọng Lương.
Cô gái này mê trai sao? Cười giống yêu quái quá, Mạc Hạo Cấp không vừa ý ngồi xuống, nhìn cô gái ngu ngốc thay đổi thái độ 180° kia, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô ta cùng Lâm Trọng Lương quen biết khi nào?
“Thì ra tất cả mọi người đều biết nhau.” Lâm Trọng Lương nhận rượu, uống một ngụm.
“Lâm Trọng Lương, sao cậu lại biết người này?” Anh hất cằm chỉ vào Bàng Tử Lê.
“Tử Lê làm phục vụ trong quán trà lần trước.” Anh nhìn Mạc Hạo Cấp và Bàng Tử Lê nói chuyện, đoán hai người có gì đó không giống bạn bè.
“Là quán trà lần trước cậu hẹn tớ?” Mạc Hạo Cấp suy nghĩ một chút, mới nhớ tới ngày đó cảm thấy có giọng nói hơi quen, hóa ra là cô chủ nhỏ lừa gạt mình. “Đồ uống là do cô làm?”
“Không phải.” Cô thật sự không muốn để ý tới anh, nhưng lại có anh Trọng Lương ở đây, không thể không trả lời.
“Cũng may là không phải, nếu không tôi nghi ngờ có phải là cô bị mất vị giác không.” Mùi vị khó uống, hại anh qua một thời gian không dám uống trà.
Đáng ghét! Khóe miệng Bàng Tử Lê co giật, tự nhủ thầm: không cần để ý đến anh ta! Cô sẽ tìm đề tài nói chuyện với anh Trọng Lương: “Anh Trọng Lương, buổi tối anh cũng tới nơi này sao?”
“Thỉnh thoảng, không phải em cảm thấy mỗi ngày anh không có việc gì làm, chỉ biết uống trà, nói chuyện chứ?” Anh nói đùa.
“Anh Trọng Lương ở trong quán lúc nào cũng làm việc rất nghiêm túc nha! Em làm sao có thể cảm thấy anh không có việc gì làm.” Cô vội vàng giải thích.
Cô gái này, còn cố ý dùng giọng dịu dàng như thế nói chuyện, thật là muốn ói mà, Mạc Hạo Cấp uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
“Tôi đi toilet chút, hai người cứ nói chuyện đi.” Lâm Trọng Lương vỗ vỗ vai bạn, rời khỏi chỗ ngồi.
Bàng Tử Lê nhàn nhã cầm cuốn tạp chí lật xem, thực chất là không muốn để ý tên keo kiệt kia.
“Bàng Tử Lê, nếu như anh Trọng Lương của cô biết cô vì tiền mà nói dối, cô nghĩ cậu ấy sẽ nhìn cô như thế nào?” Mạc Hạo Cấp cố ý lợi dụng hài âm(đồng âm) trong tên cô, đặt cho cô một biệt danh. (Bàn tử: người mập)
Ai là Bàng Tử Lê —— cô thở phì phì trừng mắt với anh, cô mập chỗ nào chứ?
“Im lặng là đồng ý nha!” Anh nâng cằm, trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng có ý giễu cợt.
“Anh đừng mơ tưởng chia rẽ được tình cảm của tôi với anh Trọng Lương.” Tên keo kiệt lòng dạ xấu xa, bốn ngàn cũng không so đo với anh ta, anh ta còn kiêu ngạo như vậy.
“Chia rẽ? Tôi không có rảnh rỗi như vậy.” Mạc Hạo Cấp nhếch miệng.
“Thật sao? Tôi lại thấy như vậy nhà!” Cô uống ngụm nước cho hạ hỏa. “Anh một mực nhằm vào tôi là có ý gì?” Dứt khoát đem chuyện nói thẳng ra.
Anh thành thật nói: “Đơn giản là thấy cô không vừa mắt.”
“Thật tốt quá, xin anh tiếp tục giữ phong độ thế này, anh không cần để ý đến tôi, tôi đương nhiên cũng sẽ không quấy rầy anh.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói, sau đó cầm tạp chí, quyết tâm không để lời nói của anh ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
* * *
Tên kì lạ, tính cách cũng kì lạ.
Lần đầu tiên thấy có người vì kiếm tiền, làm đến khổ cực như vậy, cô ta nhất định rất giận chuyện bị anh lấy lại bốn ngàn!
Anh lắc đầu bật cười, thấy quản gia đi vào, nụ cười chợt tắt “Có chuyện gì không?”
“Ông chủ mời cậu đến phòng khách.” Quản gia cung kính nói.
“Tôi sang đó ngay, bác cứ đi trước!” Mạc Hạo Cấp gấp quyển tạp chí lại, anh có thể đoán được cha anh muốn nói gì.
Anh đặt tạp chí xuống, đến phòng khách, trông thấy cha đang pha trà.
“Hạo Cấp, lại đây ngồi đi.” Ông Mạc rót hai chén trà nóng, tự mình cầm một ly, hài lòng uống.
“Con đứng cũng được rồi.” Anh đã quen giữ khoảng cách với người khác, cho dù là cha mình cũng vậy.
“Cuối tháng họp hội đồng quản trị, nhân dịp này, công ty đề cử con làm quản lý, cũng là để cho con từ từ tiếp quản công ty.” Ông nhìn con trai, đáy mắt có tia tự hào.
“Con đã cùng bạn mở một công ty, bây giờ chỉ muốn kinh doanh công ty thật tốt.” Mạc Hạo Cấp từ tốn nói.
“Con không có ý định tiếp quản công ty đó là được rồi!” Sắc mặt ông Mạc trầm xuống, không nghĩ rằng con trai ông vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ kia.
“Trước đây con đã nói với cha rồi mà.” Thái độ của Mạc Hạo Cấp vẫn rất đúng mực.
“Cha nghĩ rằng mấy ngày nay suy nghĩ của con sẽ tiến bộ hơn.”Ông Mạc nhíu mày, ông còn tưởng rằng con trai ông sẽ biết phân biệt nặng nhẹ.
Mạc Hạo Cấp cúi đầu nghe lời dạy bảo, trong lòng cảm thấy không biết phải làm sao mới tốt.
“Con muốn mở công ty hay xây nhà thì tùy con, nhưng con phải lấy việc phát triển công ty làm trọng tâm.” Ông Mạc ngụ ý sâu xa nói.
“Con không cảm thấy con là người thích hợp duy nhất.” Thực tế là hiện giờ Tổng giám đốc Hà đang làm rất tốt, anh cũng yên tâm.
“Cha biết con chỉ lấy cớ mà thôi.” Ông Mạc tức giận vỗ xuống bàn, con của mình có năng lực như thế nào chẳng lẽ ông không biết sao!
“Con chỉ nói sự thật thôi.”
“Mày ——”
“Xem ra chúng ta không có cùng quan điểm, có lẽ con không nên ở đây, tránh cho cha cảm thấy phiền.” Mạc Hạo Cấp lễ phép nói.
“Mày không làm tao tức ch.ết đã là tốt rồi!” Ông Mạc quát lớn.
“Con nghĩ hai người chúng ta đều cần không gian yên tĩnh.” Anh gật đầu chào cha mình, ra khỏi cửa chính nhà họ Mạc.
Mâu thuẫn với cha càng lúc càng nghiêm trọng, anh cũng không muốn làm cha mẹ đau lòng, nhưng lại không muốn vì vậy mà thỏa hiệp, Mạc Hạo Cấp mệt mỏi lau mặt.
Đột nhiên có trận mưa nặng hạt đổ xuống, những người đi trên đường vội vàng tìm chỗ trú, Mạc Hạo Cấp chầm chậm chạy vào dưới mái hiên một cửa hàng, chừng năm phút đồng hồ, mưa lớn dần, anh đang định đội mưa về nhà, nhưng lại thấy trước mắt có một cô gái, bất giác khóe miệng nhếch lên.
Bàng Tử Lê vui vẻ nghe tiếng mưa rơi xuống cây dù, cô cố gắng giữ chặt cây dù, mang đôi dép lê mua ở chợ đêm (100 đồng 3 đôi), thong thả đi ra ngoài ngõ mua chai xì dầu (nước tương); khi cô tới gần cửa hàng thì trông thấy người đã chọc giận cô, xem như là không nhìn thấy anh, ung dung vào trong cửa hàng, sau khi mua đồ, trả tiền xong thì về nhà ngay.
“Cô kia, đứng lại.” Mạc Hạo Cấp không hài lòng khi bị cô xem thường, cố ý gọi cô lại.
Cô coi như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.
“Bàng Tử Lê, tai cô bị điếc sao?”
Đúng, cô bị điếc đó.
“Bàng Tử Lê, cô quay lại!”
Không nghe thấy, không nghe thấy.
“Cô Bàng Tử Lê, xin cô quay lại.” Anh tức giận nói.
Cô xoay người, từ từ đến trước mặt anh, “Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của cô rất khó chịu, cô có mập chút nào đâu, anh ta cứ khăng khăng gọi là Bàng Tử Lê, Bàng Tử Lê, quả thực chói tai mà.
“Đưa tôi một đoạn đường đi.” Anh thản nhiên sai bảo cô.
“Không rảnh.” Với thái độ khó ưa như vậy mà cũng muốn cô giúp đỡ, cô cũng không rảnh rỗi tới mức không có việc gì làm đâu.
Anh bực bội gãi tóc, “Thôi, cô về đi!”
Gì? Tâm trạng tên keo kiệt hình như rất tệ, Bàng Tử Lê đi một đoạn ngắn, chợt dừng bước, vòng trở lại “Này” cô giơ cao cây dù “Vào đi!”
Coi như hôm nay cô làm việc thiện vậy.
Anh không khách sáo đi vào trong dù, cầm lấy cây dù, tâm trạng cũng tốt lên.
“Anh muốn đi đâu?”
Anh vốn định trở về nhà trọ của mình, nhưng thấy vẻ mặt chán ghét của cô, ý nghĩ trong đầu thay đổi, lập tức có ý muốn trêu đùa cô nàng này.
“Anh mất trí hả? Không nhớ muốn đi đâu sao?” Cô châm chọc, khiêu khích.
Đột nhiên, người Mạc Hạo Cấp mềm nhũn, thân hình cao lớn ngã xuống vai của cô.
“Anh bị sao vậy?” Cô vội giữ lấy thân thể của anh, cũng cầm lấy cây dù.
“Chóng mặt quá.” Anh nhắm mắt lại, ủ rũ nói.
“Không phải là anh muốn ngất xỉu chứ?” Cô kẹp cán dù trên vai, lấy cùi chỏ đẩy anh, “Nhà của anh ở đâu? Tôi gọi taxi đưa anh về, trên người anh có tiền chứ?”
Nhưng anh không có chút động tĩnh nào. “Này, như anh vậy, tôi không nhúc nhích được.” Cô không muốn bị mắc kẹt không thể nhúc nhích trên đường cùng với một người đàn ông đâu.
“Tôi... Mệt quá.” Anh liếc trộm cô, cố nén cười.
“Cho dù có mệt, nhưng chân của anh cũng nên tự đi, nhà của tôi ở phía trước, anh cố chịu chút, đi đến chỗ đó, anh muốn ngất xỉu hay muốn ngủ thì tùy anh.” Cô thở hổn hển nói.
Anh gật đầu, trên đường, anh bước theo cô, dùng tốc độ như rùa từ từ trở về nhà cô.
“Cạch ——”
Mạc Hạo Cấp xoa xoa cái ót, cô gái này thật là thô bạo mà!
“Tôi xin lỗi.” Cô nói không ra hơi, Bàng Tử Lê rã rời ngồi trên sàn nhà.
“Quần áo của tôi ướt rồi.” Anh cử động, cả người dinh dính làm anh cảm thấy rất khó chịu.
“Cởi ra, rồi tự anh hong khô.” Cô đứng lên, vào bếp rót cho mình cốc nước, thở hổn hển, “Anh muốn uống nước không?”
“Muốn.”
“Tự rót đi.” Cô không quên mối thù bốn ngàn kia.
Mạc Hạo Cấp tức giận nhìn cô gái không biết thông cảm kia, “Tôi bị chóng mặt!”
“Biết rồi.”Ồn ào ch.ết được, chóng mặt sao còn không im miệng đi, cô tức giận dùng sức đặt mạnh cốc nước lên bàn.
“Tôi muốn nước nóng.” Ngay cả chạm anh cũng không chạm vào.
“Anh ngậm nước trong miệng, lâu một chút sẽ nóng lên.” Cậu ấm này quá lắm rồi, lại còn ngại đông ngại tây, cô không đá anh ta ra ngoài, anh ta nên dập đầu tạ ơn mới phải.
“Ở đây không có nước nóng?” Anh ngạc nhiên nhìn cô.
“Đúng vậy.” Tốt nhất là anh ta uống nước rồi biến cho nhanh, cô đã bắt đầu hối hận mình nhất thời mềm lòng.
“Tại sao?” Anh miễn cưỡng uống một ngụm.
“Không có là không có, không có tại sao tại trăng gì hết.” Hỏi nhiều như vậy, thật sự là anh ta không khỏe sao? Bàng Tử Lê bắt đầu nghi ngờ, “Anh còn chóng mặt không?”
“Đỡ hơn rồi.” Anh cởi áo ra, trực tiếp đưa cho cô, “Cầm đi sấy khô.”
Cô lấy tay che mắt mình, không muốn nhìn anh ta lộ liễu như vậy, “Để tự khô cũng được rồi, máy sấy phải dùng điện, lãng phí.” Cô không muốn lang phí tiền cho anh.
” Cô ——” Anh giận tái mặt, “Tôi trả tiền, được chưa?” Chưa thấy người phụ nữ nào ngạo mạn như vậy.
“Dĩ nhiên là được.” Cô cố ý muốn chọc giận anh, vào phòng lấy máy sấy. “Năm phút, anh chỉ có năm phút, quá thời gian thì tôi sẽ lấy thêm tiền.”
“Cô——” Anh sẽ bị cô chọc tức đến ói máu mất.
“Bắt đầu tính giờ.” Cô nhìn đồng hồ.
“Khoan đã, cô làm đi, tôi trả tiền cho cô.” Anh đưa máy sấy cho cô.
“Được! Một vạn đồng.” Cô nói xong cũng cầm lấy máy sấy.
“Tôi sẽ tự làm.” Chưa từng thấy loại gian thương như cô, anh vội mở chốt máy sấy, tự mình làm.
Bàng Tử Lê nhún vai, về phòng, thay bộ quần áo bị ướt mưa, sau đó cầm chìa khóa và túi xách, nhìn cậu ấm đang cố gắng hong khô quần áo, nói: “Tôi phải đi làm, tiền nước, tiền điện, tiền ở nhờ, tính anh năm trăm được rồi. Anh để trên tủ giày, nhớ khóa trái cửa đó.”
“Năm trăm?” Anh nhíu mày, vừa nghe cũng biết giá tiền thật sự rất không hợp lý.
“Tôi biết, cửu ngưu nhất mao (chín trâu mất sợi lông: không đáng kể), đúng là hơi ít.” Cô đứng trước cửa liếc nhìn anh, lấy của anh năm trăm coi như là nhân từ lắm rồi. “Anh không cần cảm ơn tôi, tạm biệt.”
“Bàng Tử Lê —— cô quay lại!” Cô cứ như vậy bỏ anh lại ở đây? Đây là kiểu tiếp khách gì vậy chứ?
Đột nhiên cửa lại mở ra, “Tôi quên cho anh biết, hết năm phút, tôi lấy lại máy sấy.” Cô đóng cửa lại, không thèm để ý đến tên keo kiệt đang gào thét.
Tan tầm trở về, Bàng Tử Lê mang theo bữa tối bước vào trong phong tối đen như mực, cô tìm công tắc trên tường, mở đèn lên, không ngờ thấy có người nằm trên sàn nhà, cô che miệng thiếu chút nữa hét toáng lên, sau khi bình tĩnh lại, đi qua, nhìn thấy mặt của tên đó, nhịn không được rủa thầm trong miệng.
Cô để túi xách xuống, ngồi xổm trên sàn nhà, thấy cậu ấm nhà họ Mạc gối đầu lên một mảnh gỗ trên sàn nhà ngủ ngon lành.
“Anh nên cảm ơn cha mẹ của anh, cho anh bộ dạng đẹp đẽ khỏe mạnh, hoàn cảnh gia đình cũng tốt.” Tên keo kiệt này may mắn là có tiền, nếu không với tính cách tệ hại của anh ta, thật sự là không thể cứu được.
“Này, tên keo kiệt, tỉnh lại đi.” Cô lắc lắc anh, không phải là hôm nay anh ta sẽ ngủ ở đây chứ? Cô còn phải làm ca đêm, không ở đây lâu được.
Bàng Tử Lê trừng mắt nhìn người đàn ông ngủ say như heo kia, quyết định mặc kệ anh.
Cô bày chiếc bàn gỗ nhỏ ra, vào bếp lấy chén đũa, đổ thức ăn còn nóng ra chén, ngồi ở trước bàn, bắt đầu ăn.
Mắt nhìn người đàn ông đang ngủ ngon lành kia, cô để đũa xuống, lấy một tấm đệm đắp lên người Mạc Hạo Cấp.
“Đến lúc bị cảm lạnh, thì đừng có viện cớ.” Cô chống nạnh nói lảm nhảm, rồi lại cầm đũa lên tiếp tục ăn.
Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng lành lạnh, Bàng Tử Lê quay đầu, thấy khuôn mặt đẹp trai của tên keo kiệt ở gần sát mặt mình “Hừ!”
Cô ôm ngực “Anh sẽ hù ch.ết tôi đó!” Cô đá vai của anh, bị hù hai lần liên tục, trái tim sắp kiệt sức rồi.
“Thơm quá.” Mạc Hạo Cấp chậm rãi tới gần cô.
“Anh muốn làm gì?” Cô cảnh giác, chuẩn bị trạng thái đề phòng.
“Tôi đói bụng.” Bởi vì cãi nhau với cha, đến cơm trưa anh cũng chưa ăn, cho nên bây giờ anh đang thèm thuồng bữa tối của cô.
“Anh tự lo đi.” Cô che cái chén lại, đừng có mơ cô sẽ chia bữa tối cho anh.
“Tôi có tiền mà.”
“Tôi không có đồ để bán.” Cô giống như ma đói, vội vàng ngoạm thức ăn đầy miệng, muốn cho anh biết rằng sẽ không có phần của anh.
“Cho tôi ăn một miếng là được rồi.” Nhìn cô ăn có vẻ rất ngon.
“Có nước miếng đó, mất vệ sinh.” Bàng Tử Lê cầm chén bằng hai tay, duy trì khoảng cách ba thước an toàn với anh.
“Tôi không ngại đâu.” Anh bước tới một bước.
“Tôi có lòng tốt cho anh ở nhờ, anh còn muốn lấy đồ ăn của tôi!” Cô nóng nảy la hét.
“Một miếng thôi.” Anh lại bước tới một bước.
Bàng Tử Lê thấy anh muốn đưa tay cướp đồ ăn của mình, đang cầm chén, cô tức giận uống hết canh trong chén.
“Này —— Để lại một chút cho tôi chứ!”
“Hết sạch rồi.” Cô đắc ý để chén xuống, vẫn chưa thỏa mãn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.
“Oa ~~” Vì không được ăn, cho nên anh tức giận, “Một chút nữ tính cũng không có.” Anh lạnh lùng phê bình.
“Còn phải xem đối tượng là ai nữa.” Cô dọn dẹp chén đũa, thuận tay xếp chiếc bàn gỗ nhỏ lại, cất vào tủ, rõ ràng không muốn giữ vị khách kia lại.
‘’Chỗ này cô thuê hả?” Anh ở đây đợi cả buổi chiều, phát hiện cô gái này không phải tiết kiệm bình thường đâu, giấy vệ sinh trong toilet là hàng giảm giá, trong ống đựng bút, mấy cây bút mực chỉ còn 1cm cũng vẫn giữ, ban công còn phơi túi nhựa, anh có cảm giác đây là khu dân nghèo.
Kì lạ hơn chính là anh lại có thể ngủ ở nơi tồi tàn như thế này.
“Không phải anh không vừa mắt tôi sao? Vậy anh còn ở chỗ này làm gì?” Còn ở chỗ của cô ngủ ngon lành nữa! Cậu ấm à.
“Vốn dĩ không vừa mắt, nhưng bây giờ...” Anh vuốt cằm, “Tốt hơn một chút rồi.” Đã thuận mắt hơn, tuy nhiên tính cách của cô vẫn rất đáng ghét, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
“Trời ạ! Anh làm ơn sửa lại đi, tiếp tục xem tôi không vừa mắt đi!” Cô kinh hoảng la hét, bị tên hư hỏng này bám lấy, khổ thân cô rồi.
“Cô còn rất thú vị, muốn tôi sửa cái gì?” Cô gái ngốc không biết tốt xấu này, không biết nhân lúc này nắm lấy cơ hội, còn bày ra vẻ mặt khó coi như vậy với anh!
Vì anh nói một câu thú vị, nên cô phải khóc lóc cảm ơn sao? Bàng Tử Lê tặng anh một ánh nhìn khinh bỉ, đi vòng qua anh, đem tấm đệm trên sàn nhà cất vào phòng. “Anh cũng đã ngủ no rồi, còn có việc sao?”
“Tôi muốn về.” Anh đẩy cửa ra, muốn đi khỏi.
Cô dừng bước, nhưng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vội giữ lại. “Khoan đã! Năm trăm của tôi đâu?” Thiếu chút nữa bị anh ta quỵt tiền rồi.
“Hôm nay tôi quên mang tiền, ngày mai cô tới lấy.”
Có lầm hay không? Anh quên mang tiền, còn bắt cô phải qua đó lấy tiền? Nói anh ta là cậu ấm, da mặt anh ta đúng là dày mà, thật không biết xấu hổ!
“Cô tới lấy, tôi sẽ đưa tiền xe cho cô.” Anh chậm rãi nói.
“Tôi sẽ đi.” Dù sao tiền của anh cũng nhiều, cô chỉ lấy có một chút à. “Ngày mai mấy giờ?” Cô lập tức lấy giấy ghi lại.
“Bốn giờ chiều cũng được.” Vào thời gian này hình như anh rảnh.
“Trễ quá vậy!” Vừa đúng giờ cô làm ca tiếp theo, như vậy là làm khó cô mà!
“Hay là bây giờ cô đi cũng được.” Anh thì sao cũng được.
“Không được! Tôi còn phải đi làm.”
“Đã trễ vậy rồi, cô còn đi làm? Không sợ nửa đêm gặp ma sao?” Anh nhíu mày, cô luôn phải đi làm trễ như vậy?
“Ai cần anh lo! Có thể chuyển lên ba rưỡi không?” Gặp ma? Miệng của anh ta toàn nói lời không hay, cũng may cá tính cô mạnh mẽ, nếu không nhất định sẽ bị lời nói của anh hù dọa.
“Tùy cô, mà cô làm ở đâu?” Anh đột nhiên hỏi.
“Hỏi làm gì?” Cô đề phòng nhìn anh.
“Tôi đưa cô đi.” Để cô đi đường một mình ban đêm, anh nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.
“Không cần.” Đi chung với anh, cô sợ sẽ bị tức ch.ết.
“Bây giờ không phải lúc cho cô khoe khoang sự ngu ngốc đó!”
“Khoe khoang ngu ngốc?” Cô cao giọng, rất ít người dám trước mặt cô mà nói cô ngu ngốc, anh ta thật sự đáng đánh đòn; nếu không phải vì đánh người sẽ đền tiền, cô đã sớm cho anh vài cú đấm.
“Dù sao cô cũng là con gái!” Sao mà không có chút cảnh giác nào hết vậy.
“Tôi đi đường lớn, sẽ không gặp ma đâu, anh yên tâm.” Biết được vì sao anh lo lắng, nhưng cô vẫn nhịn không được cãi lại.
“Nếu như cô còn muốn lấy tiền, tốt nhất làm theo lời tôi.”
“...” Mặc dù biết anh là vì muốn tốt cho cô, nhưng lấy tiền để uy hϊế͙p͙ cô, vẫn khiến cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Sao hả?”
“Hừ!” Không tình nguyện cầm túi xách, mang giầy, “Còn không đi mau!” Cô quyết định đi đường vòng, để người thích đưa như anh ta đi một lần cho đã ghiền luôn.
Mắt anh có ý cười vui vẻ, chiêu dùng tiền uy hϊế͙p͙ này đối với cô đúng là lần nào cũng hiệu nghiệm.
* * *
Bàng Tử Lê đi theo sau nhân viên tiếp tân, chăm chú quan sát xung quanh, thì ra nơi này chính là công ty của anh Trọng Lương, nhìn qua không chê vào đâu được.
“Cô Bàng, Anh Mạc chờ cô bên trong.” Nhân viên tiếp tân cười nói.
“Cám ơn.” Bàng Tử Lê gật đầu, cô gõ cửa, nghe người ta mời mới đẩy cửa bước vào.
“Cô ngồi trước đi.” Mạc Hạo Cấp cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Phải đợi bao lâu? Tôi còn phải về đi làm.” Kỳ lạ? Anh ta làm bộ làm tịch cái gì chứ, rõ ràng hẹn ba giờ rưỡi, vì sao còn muốn cô phải chờ?
Thật là một cô gái không có kiên nhẫn, Mạc Hạo Cấp gấp tài liệu lại, nghĩ cách đối phó cô nàng khó trị này.
“Anh Trọng Lương ở đâu?” Hôm nay ở quán không gặp được anh, từ lúc vào công ty đến bây giờ, cũng không thấy bóng dáng anh ấy đâu.
“Cô có thể đừng gọi kiểu mắc ói như vậy không?.”
“Ai mắc ói?” Đúng là một kẻ vớ vẩn, ngay cả việc cô gọi anh Trọng Lương thế nào cũng để ý.
“Không phải cô nói còn đi làm tiếp sao? Tìm cậu ấy làm gì?” Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang bất mãn của cô, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
“Tôi quan tâm anh ấy không được sao?” Cô chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, anh có cần giống bà già hỏi lung tung như vậy không.
“Cô kia, đừng nói là cô thích cậu ấy nha?” Mạc Hạo Cấp không khỏi bật cười, cô gái này sẽ không ngốc đến vậy chứ?
“Thì đã sao nào!” Cô hất hàm, thẳng thắng thừa nhận, cô đúng là thích anh Trọng Lương gần gũi dễ mến đó.
Cốc cốc cốc ——
“Thật ngại quá, làm phiền rồi.” Lâm Trọng Lương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, “Tớ tới lấy bản kế hoạch.”
“Anh Trọng Lương.” Bàng Tử Lê vui mừng lên tiếng.
“A? Thật trùng hợp, ở đây lại gặp được em, em tới tìm Hạo Cấp sao?”
“Em tới lấy đồ.” Ở trước mặt anh Trọng Lương, cô không muốn nói chữ “Tiền” thô tục này. “Anh Trọng Lương, phòng làm việc của anh ở đâu vậy?”
Mạc Hạo Cấp liếc xéo cô, cô gái này đúng là nói một đằng làm một nẻo mà, cô ta không phải còn đi làm sao? Vậy mà vẫn còn thời gian tán gẫu.
“Phòng làm việc của anh ở bên kia, lúc nào cũng hoan nghênh em tới thăm.”
“Thật tốt quá, cám ơn.” Cô nhớ lại, “... Hôm nay sao anh không tới quán trà?” Hại cô cảm thấy trong lòng có chút mất mác.
“Vừa rồi anh và bạn gái đến cửa hàng áo cưới chọn đồ.”
“A?” Cô... Cô đang nghe lầm đúng không? Bạn gái? Áo cưới? Bàng Tử Lê như bị sét đánh trúng, cả người cứng lại.
“Cô không biết sao? Anh Trọng Lương của cô sắp kết hôn, cô còn không chúc mừng cậu ấy.” Ánh mắt Mạc Hạo Cấp mang ý trêu tức, nhìn nét mặt của cô thay đổi thật đặc sắc nha.
“Chúc... Chúc mừng anh.” Cô lắp bắp nói.
Mạc Hạo Cấp nhịn cười, cô ta thật là ngu ngốc, ngay cả người mình thương thầm đã có nửa khác cũng không biết.
“Cám ơn, đến lúc đó anh sẽ đích thân đưa thiệp mời, nhất định phải đến đó.” Lâm Trọng Lương cầm bản kế hoạch “Anh đi trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt...” Anh ấy còn đích thân đưa thiệp mời... Cô có thể không nhận sao?
“Nè cô ngốc, cô đã tỉnh chưa?” Mạc Hạo Cấp thoải mái dựa vào ghế, tâm trạng tốt vô cùng.
“Tiền.” Cô ủ rũ chìa tay ra, cô thất tình rồi, thì ra đây là nỗi khổ của đời người, trên đời này đúng chỉ có tiền mới đáng tin cậy.
“Cầm lấy đi.” Mạc Hạo Cấp lấy năm trăm đã chuẩn bị sẵn ra khỏi ngăn kéo, cảm thấy có vẻ cô đã chịu một cú sốc rất lớn.
Kì lạ, tên Lâm Trọng Lương kia tốt như vậy sao?
Bàng Tử Lê như người máy cầm lấy, “Tôi phải về.” Cô nặng nề bước ra ngoài.
“Không tiễn nha.” Anh lười biếng nói.
Đi ra ngoài không đến ba phút, cô đã quay trở lại.
“Chuyện gì vậy?” Nhìn vẻ mặt của cô nghiêm trọng như vậy, không phải là muốn anh giúp cô theo đuổi Lâm Trọng Lương chứ?
“Tiền xe của tôi.” May mà còn tỉnh táo, vừa nãy thiếu chút nữa đã quên rồi.
“Khó trách anh Trọng Lương của cô không để ý đến cô.” Anh cố ý đâm vào vết thương của cô.
Miệng của anh ta thật hèn hạ, cô tức giận trừng mắt nhìn anh. “Năm ngàn! Bao gồm phí chữa trị tổn thương tinh thần.”
“Hai trăm.” Tổn thương tinh thần? Thấy cô còn có thể đòi tiền của anh, đủ biết ‘thương tích’ của cô không đáng ngại nữa, hai trăm sao có thể để cô lấy chứ.
Cô liếc anh, càng nghĩ càng không cam lòng, cô mới lấy có hai trăm, lại còn bị anh châm chọc một phen.
“Sao hả? Muốn mắng tôi là tên keo kiệt nữa chứ gì?” Anh nói, giọng lành lạnh.
Khi xác định tiền đã đến tay, cô nhìn quanh bốn phía, không có người thứ ba, không có camera theo dõi, đôi mắt cô hiện lên một tia gian ác, thấy Mạc Hạo Cấp vẫn đang đắc ý thì chân cô dùng sức đạp xuống chân anh một cái, lập tức chuồn mất.
“Bàng Tử Lê ——” Mạc Hạo Cấp liên tục rủa thầm, cô gái ngu ngốc, lần sau gặp mặt, nhất định anh sẽ làm cho cô phải hối hận vì đã làm những chuyện ngu ngốc này.
Mạc Hạo Cấp tự hứa với lòng như vậy.