Chương 10

Chương Lâm lại tỏ ra rất quen thuộc chạy tới cùng cậu ôn chuyện, nói hết chuyện cũ đến hiện tại, Trang Diễn mới biết Chương Lâm ở chỗ này làm trợ lý cho vị nhiếp ảnh gia kia, công tác vừa khổ vừa mệt, tiền lương tuy rằng coi như không tồi nhưng quả thực không có biện pháp so với nghề diễn viên.


Lúc trước bọn họ học chính là diễn xuất, Trang Diễn cũng không hiểu vì sao Chương Lâm cuối cùng lại biến thành trợ lý của nhiếp ảnh gia. Chương Lâm mời cậu sau khi kết thúc buổi chụp hình cùng nhau đi uống một tách café, đối phương thái độ thành khẩn, nói năm đó bất quá là trẻ tuổi không hiểu chuyện, gã vẫn luôn áy náy không thôi, hết sức ân hận. Trang Diễn không vội chạy về tổ phim, do dự một chút rốt cuộc đáp ứng.


Thời điểm uống café Chương Lâm kể ra những chuyện vài năm nay gặp phải, nói là thời vận không suôn sẻ, đóng vai quần chúng mấy năm, thu nhập chi tiêu không tỉ lệ thuận, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, lúc này mới đổi nghề, nhưng trong tâm nguyện vẫn rất muốn diễn kịch.


Gã dùng loại ánh mắt tràn đầy tha thiết này nhìn Trang Diễn, Trang Diễn tự nhiên biết gã có ý tứ gì. Dù sao cũng làm bạn cùng phòng ba năm, Trang Diễn lại mềm lòng, cậu nghe Chương Lâm nói cha mẹ trong nhà sinh bệnh, dựa vào tiền lương hiện tại thật sự khó có thể sống qua ngày, liền khẽ cắn môi, nói để tôi nghĩ biện pháp, qua vài ngày nữa sẽ liên hệ với cậu.


Trang Diễn có thể có biện pháp gì, cậu ký hợp đồng với công ty của Văn Tu Viễn, làm bậy làm bạ hướng bên trong nhét người khẳng định là không thể. Cậu trở lại khách sạn của tổ phim, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng gọi điện thoại cho Văn Tu Viễn, trong lòng tràn ngập thấp thỏm kể ra chuyện này, tim đập nhanh như trống đánh, chỉ lo kim chủ tức giận trở mặt.


Văn Tu Viễn trầm mặc hồi lâu, mở miệng hỏi: “Bạn cùng phòng nào?”
Trang Diễn ấp úng nói: “Anh… anh từng gặp qua, cậu ta họ Chương…”
Văn Tu Viễn: “À, cái tên bịa đặt kia.”


available on google playdownload on app store


Trang Diễn càng thêm xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, trong lòng bàn tay cầm di động thậm chí toát ra mồ hồi. Cậu lại đợi trong chốc lát, nghe thấy Văn Tu Viễn tiếp tục nói: “Em thật sự muốn giúp cậu ta?”


Trang Diễn nói: “Mọi người khi đó đều trẻ tuổi không hiểu chuyện, cậu ta cũng biết sai rồi…”
Văn Tu Viễn thản nhiên nói: “Được.”


Hắn đáp ứng quá mức dứt khoát, Trang Diễn sửng sốt hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Hai người đối với di động trầm mặc, Trang Diễn nghĩ kim chủ giúp mình đại ân, chính mình như thế nào cũng phải quan tâm kim chủ một chút, liền thật cẩn thận chủ động hỏi: “Anh… anh ăn chưa?”
Văn Tu Viễn: “…”






Truyện liên quan