Chương 14: Mũi trủy của Ngũ Quân
Bỏ mặc qua chuyện Nhất Tiếu hôm đó, Mã Hóa Long và gia đình tụ họp bàn bạc những tin tức đã được cho biết là việc Thân vương bị dũng sĩ ám sát hụt đã bị bọn gian thần ám hại.
Trong dân chúng ít người biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Trong bọn lính tráng lại còn kín đáo hơn nữa. Hình như một vài người bép xép, truyền ngôn bị bọn chúng chọc lủng lỗ tai, cắt lưỡi, nếu biết chữ chặt thêm cả hai bàn tay!
Thăm dò trong ngục thất cũng không nắm thêm được tí mấu chốt nào. Có thể phạm nhân đã bị thủ tiêu hoặc đem đi nơi khác giam cầm rồi!
Còn việc thứ hai là tìm cho ra người sử dụng mũi trủy nhọn có bốn cạnh vuông thì đoán chắc chủ nhân vốn không ai xa lạ. Chính là bạn đồng liêu xưa kia cùng phục vụ dưới trướng Lý đại soái, một vị võ quan có danh tiếng trong việc điếu phạt Liêu quân tên là Ngũ Đạo tướng quân Thiết Ly Sa.
Ngũ Đạo tướng quân Thiết Ly Sa có bảy mũi trủy đem theo trong người, tài phóng trủy đã lừng danh trong quân ngũ. Mã phu nhân Vương Ngọc Lan cũng có quen biết Thiết Ly Sa phu nhân.
Hiện thời được biết tư dinh của Ngũ Đạo tướng quân ở kế cận hoàng thành nên quân lính canh gác nghiêm mật lắm. Thiết Ly Sa vắng mặt tại kinh sư lâu. Phu nhân thì mệt bữa nay, nghe nói bị đau nặng.
Mã phu nhân chưa tính cách nào để vô dinh gặp mặt thăm hỏi và lại sợ không biết xa cách gần hai chục năm trời, còn có nhận được nhau chăng?
Hơn nữa Mã phu nhân và chồng là người đương bị bọn gian thần truy nã, ghép vào tội dư đảng cả Lý Lăng vương.
Bàn đi tính lại tốt hơn là Mã Hóa Long và lão Thần Ma Mật Tăng đợi đến khuya lén vô dinh để dò xét và lục lọi tìm lấy mũi trủy của Thiết Ly Sa, cũng như tìm biết hắn chuẩn bị hành những gì.
Ngay từ chập tối, hai người ăn cơm xong chuẩn bị nai nịt phục quan quân gọn gàng, giắt binh khí trong mình, bề ngoài giả làm thường dân đi dạo phố tản bộ chơi quanh khu vực.
Trước dinh Ngũ Đạo tướng quân có bãi đất trống. Tối đó, một gánh hát rong dừng lại, dựng dàn tổ chức biểu diễn. Tiếng trống, não bạt thanh la khua động inh ỏi.
Hai người liền ghé vô trả tiền, kiếm chỗ ngồi xem để chờ khuya sẽ hành động. Ban hát diễn vở Nhị Thập Tứ Hiếu khuyên làm con phải biết công ơn cha mẹ, người hát đóng trò rất khéo.
Chúng hát :
Con ơi ai đẻ con ra. (tùng)
Con ngày khôn lớn mẹ cha về già. (tùng)
Sao không thờ mẹ, kính cha? (cắc tùng tùng) Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con. (tùng)
Sao không biết nghĩ xa gần?
Có cha mẹ (tùng cắc tùng) mới có thân... bây giờ!
Kép nam đóng vai hiếu tử gặp thời loạn ly, mẹ chẳng may bệnh hoạn gầy mòn sức yếu, không có thịt, lóc thịt bắp vế nấu cháo cho mẹ...
Khán giả ngồi xem bị xúc động bốn bề im phăng phắc, chỉ còn lời hát vang não nùng của người con cầu khẩn cho mẹ khỏi bệnh, tình mẫu tử tràn ngập không gian!
Mã Hóa Long bất chợt nhìn sang đám đông khách xem hát thấy một thanh niên đương gạt rẽ những người đứng trước để tiến sát vào sân khấu, xem diễn vở cho tỏ, nghe ca cho rõ... Mặc dầu mặc bộ đồ sẫm chít khăn sát mang tai, ông cũng nhận được chàng thanh niên có trán nhô bướng bỉnh ấy không phải ai xa lạ, chính là Nhất Tiếu hòa thượng cải trang thành một thư sinh đi xem hát.
Ông lấy khuỷu tay hích nhẹ, ra hiệu cho lão Thần tăng nhận biết nói nhỏ rằng :
- Lại cái thằng trọc!... Chỗ du hý nào cũng thấy mặt nó! Lần này nó cải dạng thành thư sinh để dễ dàng làm điều bất chính! Không biết cái lúc này, có phải là lúc nó thấy thích đáng cởi bỏ cà sa, chụp khăn che kín cái đầu nhẵn thín để đi coi hát ban đêm không? Đúng là một trự vô cùng sạo... lẻo mép và lưu manh!
Lão Thần tăng sợ Mã Hóa Long nổi cơn nóng giận, có cử động sơ suất làm lỡ việc đêm nay, nên từ từ kéo ông đứng dậy, ra ngoài rạp không xem tuồng hát nữa. Hai người vòng trở lại xóm dân cư ở dưới chân cầu.
Tại đây, hai người mục kích một cảnh tượng thương tâm rùng rợn, không thể tưởng tượng được, thì ra nét họa phồn hoa sầm uất ban ngày, trà đình tửu quán, cửa hàng chợ búa, trai gái lượt là, ngựa xe đủ hạng, mua bán đủ thứ chỉ là nước sơn bên ngoài! Sự thật bên trong, một đoàn giải tù nhân gầy còm trơ bộ xương, áo rách không đủ che thân, chân bị xiềng xích từ phía phủ Thân vương đi lại bờ sông, vừa đi vừa kéo theo xe chở xác đồng bọn xấu số bị gục ngã vì công tác khổ sai quá nặng nhọc và dưới sự đánh đập tàn nhẫn của bọn lính canh áp tải...
Đoàn tù nhân như một lũ âm hồn đi xuống bờ sông lên thuyền chở đi chỗ khác. Có tiếng người đứng xem thì thầm :
- Không biết trong nội phủ xây cất những gì mà tù đày làm việc đông quá xá. Họ ch.ết nhiều thế kia, bắt người rồi bắt đến nhân công thì sao?
- Nói khẽ chứ, lính nghe thấy thì anh ch.ết.
- Lính vua không đáng sợ bằng thị vệ trong nội phủ.
- Hàng đoàn người bị tống ngục!
- Vì tội gì?
- Thiếu gì tội: không đóng đủ thuế má, xúc phạm hàng con cháu Thân vương, động chạm tới Liêu binh, không hiến đất làm mục trường, không theo Cảnh Giáo, Bái Hỏa Giáo... gia nhập Hắc Y Đoàn, học tập võ nghệ.
Mã Hóa Long nói với Thần Ma Mật Tăng rằng :
- Bây giờ đã khuya, chính là lúc thuận tiện đột nhập dinh Thiết Ly Sa để xem tình hình trong đó ra sao?
Hai người rảo bước nhanh vào bóng tối. Khi tới tường sau dinh không một tiếng động nhỏ, hai bóng đen bỗng nhảy vọt lên một cây đại thụ, rồi từ trên cây nhòm vào bên trong, dò xem động tĩnh. Ngoài tiếng giun dế kêu rủ rã buồn tênh, bốn bề đều yên lặng!
Thỉnh thoảng chỉ còn tiếng mõ cầm canh rời rạc. Cởi áo rộng vắt ngay trên cành cây um tùm, hai người lần lượt vượt tường nhảy vào đồng cỏ. Vốn là tay lão luyện trong nghề “phi thiềm tẩu bích”, chỉ trong chớp mắt hai người đã tiến sát tới tòa nhà đồ sộ giữa hoa viên.
Mã Hóa Long nấp sau giả sơn định vọt lên mái nhà thì Thần Ma Mật Tăng cầm tay kéo lại đưa ngón tay để lên miệng kêu “suỵt” và nói thầm bên tai :
- Có kẻ vô trước ta rồi! Không biết là đồng đạo hay địch thủ?
Mã Hóa Long định nhãn nhìn về phía sau bụi rậm, dưới cánh cửa sổ mé hông vào nhà, thấy tên lính canh bị nhét giẻ đầy miệng, trói tròn như con heo, nằm còng queo trong xó tối.
Hai người yên lặng chú ý xem xét. Gió thổi nhẹ làm cánh cửa mở rộng ra, Thần Ma Mật Tăng ghé tai nói nhỏ :
- Ta vô phòng trên lầu đi.
Mã Hóa Long gật đầu, ông dùng phép Xà Hình nhoài về phía hữu tòa lầu, mình như con rắn bò sát mép tường, vươn tay lên bám lấy đầu kèo ngang, nhẹ nhàng uốn cong người lên như con vượn và vút một cái, ông đã đặt chân lên lan can, nép thân sau tấm rèm, lấn tiến sát bên trong cửa, nhích mũi đoản kiếm làm rách thủng một lỗ nhỏ trên giấy hồ, liếc mắt nhìn vào...
Thần Ma Mật Tăng cũng đã như một bóng ma đứng nép đối diện tại khung cửa sổ bên kia...
Đó có thể là tư thất của Thiết Ly Sa phu nhân, trần thiết tao nhã. Hai ngọn bạch lạp lớn chiếu sáng căn phòng, một người đàn bà đang phủ mền nằm trên giường, vì có tấm màn the buông rũ nên không rõ mặt.
Mã Hóa Long thấy có một gã đàn ông đứng cạnh giường không xa chừng vài thước... tưởng ai hóa ra chính là Nhất Tiếu hòa thượng.
Ông nghĩ thầm trong bụng :
- “Vẫn thằng trọc lưu manh đã cải trang vào hí trường, bây giờ đêm khuya lại định lẻn vào tư phòng phụ nữ định giở thói gian ɖâʍ hái hoa. Phen này ta phải lột mặt nạ nó và thẳng tay trừng trị để trừ khử một tên giảo hoạt cho dân chúng... Nhưng hãy xem nó định giở trò gì ra đã?”
Nhất Tiếu hòa thượng kính cẩn quỳ xuống trước giường yên lặng, không khí trong phòng nặng trĩu như đè lên ngực mọi người.
Từ trong màn có tiếng đàn bà nói ra bằng giọng mũi :
- Ai đó? Nhất Tiếu hòa thượng đã đến phải không?
- Dạ thưa mẹ, chính con đây ạ!
Nghe nói vậy, Mã Hóa Long giật mình đánh thót một cái. Ông ta kinh ngạc không hiểu tại sao tên trọc gọi người đàn bà nằm trong màn là mẹ! Có phải Thiết Ly Sa phu nhân nằm trong đó không? Ông ta lấy làm phân vân vô cùng!
Tiếng nói nhà sư trẻ tuổi vang lên nghẹn ngào năn nỉ :
- Thưa mẹ! Đêm nọ mẹ từ chối không nhận con! Con về Cổ Âm tự đã nghĩ nhiều. Đúng là sư phụ con trước khi viên tịch, người đã di ngôn cho con rõ ràng lắm. Người nói kẻ mang con trao cho nhà chùa nuôi đích là nhũ mẫu Gia Liên! Bà này đã dặn dò con kỹ là không được tiết lộ với ai vụ này. Sư phụ con tìm hiểu nhiều năm mà không rõ đầu đuôi tự sự. Cho mãi tới khi nhũ mẫu Gia Liên từ trần, bà mới chịu trăng trối rằng chính mẹ đã sai bà ta mang con đến gởi sư phụ con nhờ nuôi hộ... Sư phụ con chính là Tịnh Hải đại pháp sư, cho đến ngày người viên tịch, mới chịu ngỏ cho con hay sự thật và khuyên con đến tìm mẹ... Tại sao mẹ lại từ chối không nhận con? Con xuất gia đầu Phật, quên lãng mọi việc đời. Nhưng con không hiểu tại sao tâm con vẫn tha thiết có một người mẹ, nhất là người mẹ đã sinh con ra trên đời. Mẹ, mẹ nhận con là con mà... Chỉ một câu thôi! Con mãn nguyện rồi... Mẹ trả lời con đi! Thân mẫu của con ơi!
Từ trong màn, giọng cười người đàn bà chậm rãi nhưng gay gắt buông ra :
- Không! Không! Ta là Thiết Ly Sa phu nhân thiệt! Nhưng ta với chồng ta không có người con trai nào cả! Ta không thể tin sự dối trá của ngươi... Ngươi chỉ là một tên hèn hạ... muốn ta nhận làm con để hưởng phú quý vinh hoa mà thôi!
Nhất Tiếu hòa thượng nấc lên một tiếng não ruột, gục mặt xuống sàn :
- Mẫu thân ơi...
Mã Hóa Long đứng ngoài song cửa dòm qua lỗ giấy, ông ta xúc động tâm can, lấy làm thương hại cho... Nhất Tiếu hòa thượng vô cùng!
Tiếng trong màn nói ra :
- Ngươi cứ lải nhải mãi thế? Ta đã bảo là ta không có con trai gửi gấm ai nuôi gì cả? Lấy gì làm bằng cớ? Sư phụ người già lúc gần ch.ết lẩm bẩm nghĩ bậy đó thôi! Ngươi đi đi... Ta la lính gác bây giờ!
- Không! Không! Sư phụ con không bao giờ nhầm lẫn! Người đã nói câu gì quyết không sai! Còn hỏi bằng chứng ở đâu? Con biết rằng nhũ mẫu Gia Liên mang con tới chùa thì con mới có một tuổi và trên mình có mang một vết sẹo hình vuông bị đâm ở ngực. Bây giờ con hãy còn mang vết sẹo đó!...
Người đàn bà trong màn, nghe nói vậy, vùng dậy, vén màn bước ra. Nhất Tiếu kêu đến ồ một tiếng kinh ngạc! Tưởng rằng người đàn bà đó là Thiết Ly Sa phu nhân chàng đã tìm gặp đêm hôm nọ, ai ngờ... hóa ra một thiếu nữ vóc người tầm thước, thân hình thon nhỏ, gọn gàng trong bộ võ phục màu đen, thêu một đóa hoa phù dung trông giống như cành bông thiệt.
Mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc rất sát vào khuôn mặt. Chiếc mặt nạ bạc này đẹp một cách rất lạ lùng, phản chiếu ánh sáng nến chập chờn nên càng tăng thêm vẻ huyền bí, quái đản nhưng quyến rũ!... Đôi mắt ẩn sau làn bạc mỏng, long lanh sáng ngời, nhìn thẳng vào mặt nhà sư hãy còn ngơ ngác, như vừa tỉnh một cơn mê đầy nỗi kinh hoàng!
Nữ lang duỗi bàn tay ngọc, giơ ra trước mắt Nhất Tiếu một mũi trủy nhọn bốn cạnh sáng loáng :
- Mi đã bị đâm bằng ngọn Quỷ Đầu Giác Trủy này phải không?
Nhanh như chớp, mũi trủy rạch ngang làm thân áo nhà sư trẻ tuổi bị rách toang!
Mã Hóa Long đứng ngoài trông thấy trên da ngực phải nhà sư còn hằn rõ một vết sẹo hình vuông giống như vết sẹo trên vai lưng Cao Kỳ Nhất Phương trước đây...
Lúc đó nhà sư trẻ tuổi đã lùi lại phía sau một bước, hai tay ôm lấy mảnh áo trước ngực bị rách.
Thiếu nữ mặt nạ cười gằn, nói bằng giọng hằn học :
- Mi đã bị cha ta đâm mà không ch.ết! Mẹ ta đã sai ta đem mi giao cho sư phụ mi nuôi! Thiết Ly Sa phu nhân không phải là mẹ mi! Mi chớ oán trách và đừng nên tìm hiểu gì nữa mà mang họa vào thân. Hãy mau rời khỏi nơi này ngay lập tức, kẻo bị sa vào tay bọn quân sĩ. Chúng đến canh gác dinh thự này từ đêm qua để bắt ngươi đó!...
Dứt lời, thiếu nữ khẽ vẫy tay làm hai luồng kình lực bay ra, phòng trở nên tối đen như mực. Còn thiếu nữ biến đi như một bóng ma tan trong không khí. Bốn bề trở lại im lặng như tờ.
Con muỗi vo vo cũng nghe thấy tiếng!
Đứng chờ hồi lâu không thấy động tĩnh, Mã Hóa Long đoán chắc là Nhất Tiếu hòa thượng cũng như thiếu nữ đeo chiếc mặt nạ đã đi cửa khác ra khỏi căn phòng rồi.
Ông ta định cùng Thần Ma Mật Tăng đẩy cánh cửa nửa khép nửa hở, lén vào căn phòng thì nghe tiếng vỗ tay đến bốp một tiếng. Trên đầu tường hoa bao quanh dinh về mé tả đã hiện lên một bóng đen đứng sừng sững. Nhiều tiếng vỗ tay bốp làm hiệu nữa. Tiếp theo, mười bóng đen khác hiện lên bốn phía tại các đầu tường, rồi tất cả như én liệng vun vút hạ xuống bãi cỏ rộng, làm thành một vòng tròn.
Nhất Tiếu đã lọt vào vòng vây của bọn Hắc Y vệ sĩ của nội phủ. Ánh đuốc soi rõ là mười Hắc Y vệ sĩ đều võ trang ác độc, gươm đeo nơi vai, uy thế rất là dũng mãnh như mười ác thần.
Chú ý nhìn quanh, song không thấy tông tích thiếu nữ mang mặt nạ tự xưng là con gái của Ngũ Đạo tướng quân, mang Quỷ Đầu Giác Trủy đâu nữa?
Ông ta cũng lo ngại cho nhà sư tuổi trẻ tay không khí giới, yên chí rằng thế nào nhà sư đáng thương này cũng bị bọn Hắc Y vệ sĩ Thân vương bắt sống trong giây lát. Mà bọn người này đến bắt hòa thượng cũng khinh thường hòa thượng tay không võ khí.
Nên cả bọn phách lối :
- Tên kia là ai? Dám đêm hôm đột nhập tư dinh tướng quân. Mau xưng danh và chịu trói!
Vừa dứt lời không nói năng gì cả, cả bọn túm bắt. Nhất Tiếu lách mình né tránh và vung tay đánh trả lại. Tên nọ giơ tay đỡ. Hai cánh tay sắt chạm nhau nghe đánh chát một tiếng, xem bộ pháp, cách đánh và đỡ của hai người đều rất giỏi võ nghệ.
Nhất Tiếu thực tâm không hổ danh là đệ tử của bậc tiền bối Tịnh Hải đại pháp sư, những đòn của hòa thượng đánh ra coi nhẹ nhàng như quạt gió vờn hoa, song chứa đựng tiềm lực khủng khiếp.
Hắc Y vệ sĩ tiếp đòn thoăn thoắt, song muốn đỡ chưởng của Nhất Tiếu phải chuyển tấn đến lún cả gót chân lún cả gót chân xuống đất!
Lúc đồng tiến, lúc đồng thoái, lúc lần lượt xa, gần, lúc ồ ạt chém ngang, lúc cùng nhào đâm dọc, địch thủ đã phóng ra trăm chiêu, thật khó bề xoay trở ứng phó hữu hiệu được nổi ba chiêu.
Mã Hóa Long từ trên lầu nhìn xuống, thấy lũ Hắc Y vệ sĩ dùng độc kiếm dàn thành kiếm trận thì xiết bao lo ngại cho nhà sư mà lòng hiếu thảo động tới trời xanh! Ông biết chỉ cần mũi kiếm khẽ sớt phải da thịt là chất độc sẽ làm nguy hại đến tánh mạng.
Kết quả khốc hại mang đến cho Lý Thanh Hoa, dưỡng tử của ông đã làm cho ông hao tổn thần trí trong ba bốn năm trời. Bây giờ trông thấy nhà sư trẻ tuổi sắp sa vào nguy cơ đó, ông tránh sao không lo thay cho hiếu tử nọ.
Bỗng tiếng vó ngựa chạy rầm rập ở ngoài tường, quân sĩ tuần canh và hộ vệ quân thấy động kéo đến mỗi lúc một đông. Nếu không tìm cách giải quyết mau chóng thì chính ông và Thần Ma Mật Tăng cũng lâm nguy không gỡ nổi.
Lão Thần Ma cũng nhận thấy hoàn cảnh cấp bách! Tức thời như một chiếc pháo thăng thiên, Mã Hóa Long bay vụt lên cao và hạ mình xuống giữa trận! Ngay lúc đó, lão Thần Ma cũng tấn công toán quan canh cầm đèn đuốc đứng vòng ngoài, chưởng phong của vị lão hiệp như cơn gió lốc, cuốn đến đâu thì đèn đuốc nơi đó đều bị thổi tắt ngấm, làm vùng sân cỏ đen tối thui.
Không tinh mắt, khó nhận được người là bạn hay thù. Bọn lính canh sợ hãi la hoảng om sòm chạy nhốn nháo... Trong lúc hỗn loạn đó, Mã Hóa Long đã đứng sát bên nhà sư trẻ tuổi, lên tiếng căn dặn đề phòng kiếm độc chỉ phạm vào da thịt là bị nguy hiểm.
Nhất Tiếu giật mình kinh sợ vì phút trước đây, chàng chủ tâm định đoạt kiếm để phá trận, nếu không được vị cứu tinh cảnh giác thì ắt chàng đã bị mắc độc kế.
Nghe tiếng nói, chàng cũng biết người xoay lưng yểm trợ trong trận là người đã chỉ trích hành động quấy quá của mình.
Không để cho hai người kịp nói năng thêm lời, tám Hắc Y vệ sĩ hoa kiếm khai trận, tám ngọn kiếm vũ lộng thành luồng kiếm quang xanh lè, xoáy tít như chong chóng áp cả vào đoạt mạng!
Khí thế hùng mạnh như núi Thái Sơn đè xuống... Nhờ có Mã Hóa Long giữ mặt sau lưng, nhẹ đi một nửa, Nhất Tiếu vững tâm thi triển võ học tuyệt nghệ của mình để phá các thế kiếm uy dũng của bọn cao thủ áo đen.
(mất trang)
Trong lúc nguy nan đó, một tên Hắc Y vệ sĩ từ bờ tường đã xẹt đến trước mặt ba người, tay vung kiếm miệng nói đủ cho ba người nghe :
- Theo tôi chạy vô tòa nhà sẽ có lối thoát!
Mã Hóa Long và Thần Ma Mật Tăng nghe giọng nói rất quen nhưng chua nhận biết là ai? Cũng đành theo người ấy chạy vào nhà.
Người áo đen hối thúc mọi người chui vào đường hầm bí mật vì toán Hắc Y vệ sĩ đã bao vây tòa lầu và đương tìm cách đột nhập. Bọn chúng rất đông, chưa dám nhảy vào vì e ngại ám khí từ trong nhà phóng ra bất thần.
Vào trong hầm, cánh cửa hầm bí mật khép lại. Mã Hóa Long và Nhất Tiếu mới hoảng sợ là trước đây mấy phút, người thiếu nữ đeo mặt nạ bạc đã theo đường hầm bí mật này thoát ra ngoài.
Đường đi trong hầm khá rộng rãi vừa đúng tầm đầu người chui lọt. Chạy một quãng dài thì cả bọn bốn người thấy có bực thang đi lên.
Người áo đen nghe ngóng rồi dùng mũi kiếm cậy nắp đậy lên, mọi người đã vượt ra khỏi phạm vi tư dinh của Ngũ Đạo tướng quân, đi lên một căn phòng nhỏ hoang vắng có cửa đi thẳng ra ngoài đường phố.
Người áo đen ra hiệu bảo ba người tẩu thoát cho nhanh, còn y quay lại tìm cách đánh lừa toán Hắc Y vệ sĩ. Dứt lời, chỉ thấy lắc mình đến loáng một cái, bóng đen đã lẫn vào trong đêm đen tối mất dạng. Phép khinh công Di Hành Biến Ảnh của hiệp khách vô danh đến mức cao siêu không thể tưởng tượng được.
Bọn ba người lắc đầu lè lưỡi, than thở không kịp hỏi danh tánh ân nhân của mình là ai? Lúc đó, ngoài phố vắng tanh không một người qua lại.
Việc tới lui, đi ở của khách thương hồ tại Đông Hưng lữ quán nhộn nhịp suốt ngày đêm nên chẳng ai lưu ý đến sự đi lại thông thường đó cả.
Khi cỗ xe của toán người Mã phu nhân rẽ sang phố chính thì bỗng nhiên gặp một đoàn xe khác hơn hai chục chiếc, chở đầy hàng hóa từ Thành Lợi thương điếm xuất phát đi ra phía cổng thành.
Lính canh cổng cũng kiểm soát cho có lệ, mục đích chính là thu tiền “trà nước” để mặc đoàn xe đi qua không lục soát làm khó dễ chi cả.
Ra khỏi thành đô, trong khi đoàn xe của bọn thương hồ tiến hành theo dọc quan lộ, Mã phu nhân cho xe rẽ sang đường nhỏ đi xuống bến đò, tìm một giang thuyền lớn, bao cả chuyến, bỏ cỗ xe lại, chỉ thuê chở người ngựa, hành trang dong buồm cho chạy ngược dòng Dương Giang về miền Giang Tây.
Chủ thuyền được trả trước một số vàng lớn, ưng thuận liền, đánh thức các tay “chân sào” dậy chuẩn bị cho thuyền khởi hành ngay tức khắc.
Lúc này, Mã Hóa Long, Thần Ma Mật Tăng mới thay đổi y phục. Nhà sư Nhất Tiếu cũng khoác thêm một bộ áo rất đắt tiền.
Tiếng gà gáy từ làng xóm hai bên bờ đưa nhau gáy sáng. Mặt trời ở hướng đông đã bắt đầu ửng đỏ, gió thổi làm cánh buồm lớn căng gió.
Chiếc giang thuyền rẽ nước chạy rất nhanh. Chủ thuyền được tiếp khách sang trọng, lăng xăng châm trà.
Trong khoang giữa, mọi người an vị. Sương mờ trên mặt sông đã tan. Mã Hóa Long giới thiệu nhà sư trẻ tuổi Nhất Tiếu với mọi người, chỉ thấy Mã phu nhân tủm tỉm cười hoài. Bà rót trà ra chén, đưa chén trà nóng cho Nhất Tiếu hòa thượng và nói rằng :
- Hòa thượng thực là hiếu thảo! Hãy uống tạm chén trà, cuộc họp mặt hôm nay thật là hãn hữu, chúng ta có nhiều kỳ ngộ với nhau!
Kẻ hầu mang các tô cháo các bốc hơi nóng nghi ngút đặt trên ỷ.
Thần Ma Mật Tăng vì vừa chạy vừa đánh nhau cả đêm qua, bụng đói ngấu, thấy món ăn ngon thích chí ăn liền. Ông hỏi chủ thuyền cá gì mà ngon dữ vậy?
Chủ thuyền đáp :
- Cá mà quý vị đang thưởng thức là cá Anh Vũ nặng cả chục cân... Loại cá này giống cá chép, ít xương ngọt thịt hơn nhiều. Đánh lưới được, bỏ rọ dưới nước, con tươi bắt lên nấu cháo ngay. Thực là món ăn vừa quý vừa bổ để đãi các vị quan nhân, con cá nấu cháo hôm nay là con cá lớn nhất vừa lưới được nửa đêm qua.
Mã phu nhân nói tiếp :
- Chúng tôi ăn được cháo cá, nhưng hòa thượng thụ giới ăn mặn được không?
Mã Hóa Long cười hì một tiếng lớn :
- Ăn được chớ! Thịt cầy hòa thượng xơi hết cả đùi. Bát cháo và một vài khúc cá có nghĩa lý gì?
Mọi người đều cười ồ vui vẻ!
Mã Hóa Long ngoắc tay gọi chủ thuyền lại hỏi :
- Phiền ông chủ có rượu cho xin chút xíu?
Chủ thuyền trả lời :
- Có chứ! Tôi có ngâm được rượu ngon đấy! Bèn lấy rượu đưa cho Mã Hóa Long.
Được rượu ngon, Mã Hóa Long vui vẻ kể câu chuyện gặp gỡ Nhất Tiếu cho mọi người nghe. Kể tới chỗ ăn thịt chó, tay gắp một khoanh cá lớn cho vào tô cháo của Nhất Tiếu rồi ép nhà sư phải ăn và uống rượu với mình.
- Đây là hoàn cảnh chúng ta thấy thích đáng phải ăn món cá ngon và uống rượu phải không?
Nhà sư Nhất Tiếu không từ chối làm mọi người thảy đều vui cười.
Khi kể tới chỗ Nhất Tiếu khẩn khoản van nài Thiết Ly Sa phu nhân nhận mình làm con theo di ngôn của Tịnh Hải sư phụ thì mọi người đều xúc động im lặng.
Bỗng nhà sư cũng buồn tủi cho thân phận rẻ rúng mồ côi của mình.
Mã phu nhân không cầm giọt lệ long lanh nơi khóe mắt. Bà ngắm Nhất Tiếu không chớp mi, yên lặng nghe chồng mình kể nốt đoạn chót.
Tới chỗ bị vây, song nhờ người áo đen bị mặt cứu thoát, Mã Hóa Long cứ than thở mãi tiếc thay không được biết Hắc hiệp sĩ đó là ai?
Bữa cháo đã ăn xong, kẻ hầu triệt bàn, người dọn chén bát, Mã phu nhân sang khoang bên chốc lát. Giữa lúc Nhất Tiếu sắp sửa mang thân thế mình ở với Tịnh Hải sư phụ được truyền dạy võ nghệ ra sao kể lại cho mọi người nghe thì một bóng người nhảy vụt vô, khoanh tay đứng chắn ở cửa khoang thuyền.
Một Hắc Y vệ sĩ mặc bộ quần áo dạ hành, bịt mặt đen tuyền từ đầu xuống đến chân, chỉ hở hai con mắt lóng lánh, vai đeo thanh kiếm trông rất uy nghi hùng dũng.
Mã Hóa Long, Nhất Tiếu đều kinh ngạc kêu lớn, chưa biết bọn Hắc Y vệ sĩ nào lại theo dõi mọi người xuống được giang thuyền đương xuôi dòng. Hắc Y vệ sĩ đã đưa tay tự lật mặt nạ ra.
Thì ra đó là Lý Thanh Hoa. Mọi người vỗ tay cả cười.
Thần Ma Mật Tăng kéo Lý Thanh Hoa ngồi xuống và hỏi :
- Trời ơi! Thảo nào nghe tiếng quen quá mà không nhận ra được là ai. Thiếu hiệp vô tòa nhà đó hồi nào mà biết rõ đường hầm ngõ ngách bên trong như vậy? Chắc Lý công tử đến trước chúng tôi và đã gặp thiếu nữ đeo chiếc mặt nạ bạc giả dạng làm Thiết Ly Sa phu nhân để dò hỏi về thân thế của Nhất Tiếu hòa thượng?
- Ủa! Mà công tử có tìm ra tông tích cô ta là ai không và hiện giờ Thiết Ly Sa phu nhân ở nơi nào?
Lý Thanh Hoa trả lời :
- Đúng vậy, con đến trước cha và lão Thần tăng. Cô gái ấy đã đến trước nằm chờ trong căn phòng đó từ lâu. Hầm bí mật đó thông sang tận bên trong phủ Thân vương. Cô ta là con gái Thiết Ly Sa Ngũ Đạo tướng quân. Con đã lén đánh cắp được mũi Ngũ Đầu Giác Trủy có bốn cạnh vuông giắt trong người cô ta mà cô ta không hay. Sau khi gặp Nhất Tiếu hòa thượng, cô ta có vẻ suy nghĩ lung lắm. Trong đường hầm trở về phủ Thân vương, cô không ngờ đã có con nấp sẵn trong đó đánh cắp mũi trủy, món ám khí đã làm nổi tiếng thân phụ cô ta một thời.
- Còn bộ quần áo dạ hành Hắc Y vệ sĩ và thanh Độc kiếm, thiếu hiệp lấy đâu ra?
- Nhất huynh đánh ngã hai tên. Trong lúc lão Thần tăng tấn công bọn quân canh làm cho đèn đuốc tắt hết, mọi sự hỗn độn bắt đầu thì con từ trong tòa nhà lẻn ra lột quần áo và chiếm lấy kiếm của tên bị thương. Con định trá hình lẫn lộn vào đám Hắc Y vệ sĩ lọt vào phủ Thân vương dọ thám xem trong đó chúng đang xây cất những máy móc cơ quan bí mật gì và tìm xem Thiết Ly Sa phu nhân có ở trong đó không? Nhưng vì thấy bọn chúng kéo đến đông quá nên con phải bỏ dở ý định của con sắp làm.
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Thanh Hoa thán phục hành động tài giỏi của chàng thiếu hiệp có võ công thượng thặng mà chẳng ai biết.
Riêng Nhất Tiếu thì lại càng thấy sự sơ suất của mình, chàng quá xúc động sau cuộc gặp gỡ thiếu nữ đeo mặt nạ tự nhận là ái nữ của Ngũ Đạo tướng quân. Nàng biến đi bất thình lình, chàng sơ hốt ngang nhiên đi ra giữa sân cỏ để bọn Hắc Y vệ sĩ trông thấy... nếu không thì Lý Thanh Hoa rảnh tay còn phát giác được nhiều bí mật khác.
Nhất Tiếu hòa thượng định đứng dậy cảm tạ mọi người đã cứu giúp mình. Nhưng Lý Thanh Hoa đã đưa cho mọi người xem mũi Ngũ Đầu Giác Trủy làm bằng thép xanh.
Chuôi trủy ngắn, khắc hình đầu quỷ, bốn cạnh rất sắc nhọn, thật là một loại ám khí rất độc hại, mang theo trong người gọn gàng dễ giấu kín. Nơi đốc trủy có chạm chữ nổi “Thiết” chỉ rõ vật riêng của họ nhà Ngũ Đạo tướng quân.
Mã phu nhân chợt nhớ tới mũi nhọn gãy trích ở xương vai Cao Kỳ Nhất Phương, bà vội đem ra so sánh, thấy cả hai đầu trủy giống hệt nhau từ hình thức đến chất thép.
Tâm trạng mỗi người một khác.
Cao Kỳ Nhất Phương muốn biết kẻ đâm mình là ai?
Nhất Tiếu thì tự hỏi tại sao cha mình lại muốn giết mình, mẹ mình lại từ chối không nhận mình, em gái mình thì lại đeo mặt nạ che giấu mặt mũi, thực là xiết bao sự kỳ dị, không hiểu đầu đuôi ra sao?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mã phu nhân mong bà tìm được tia sáng giải quyết nội tình rắc rối này.
Mã Hóa Long vuốt bộ râu hùm trầm ngâm như để tâm hồn lắng vào dĩ vãng xa xưa. Sau hồi lâu xem xét, suy nghĩ, Mã phu nhân gói cất hai vật lại, rồi kết luận rằng :
- Chắc chắn Thiết Ly Sa phu nhân không phải là thân mẫu Nhất Tiếu. Người dùng trủy đâm hại chàng thanh niên này chính là Ngũ Đạo tướng quân. Nhưng đâm trong trường hợp nào thì chỉ chính đương sự nói ra mới biết được thôi.
Nhất Tiếu nóng lòng hỏi :
- Thực ra mẹ tôi là ai?
Mã phu nhân chậm rãi trả lời :
- Rồi đây sẽ biết. Mẫu thân của Nhất Tiếu còn để lại trên thân thể một dấu vết đặc biệt chỉ có mình hòa thượng biết được, sư phụ Tịnh Hải, nhũ mẫu cũng không có nói cho hòa thượng hay sao?
Nhất Tiếu hỏi dồn dập :
- Thưa bà, dấu vết gì bà có thể nói cho biết được không?
Mã phu nhân ghé tai Nhất Tiếu nói nhỏ, thì thầm một hồi... làm Nhất Tiếu ôm chặt lấy bà khóc làm bà cũng nước mắt dàn dụa, chảy xuống hai gò má.
Mỗi câu bà nói thì Nhất Tiếu lại gật đầu... làm mọi người chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì cả.
Lý Thanh Hoa đôi mắt cũng đỏ hoe, lui ra ngoài khoang thuyền. Có lẽ siêu thính lực của chàng thanh niên đã giúp cho chàng nghe rõ được những lời nói của Mã phu nhân, người dưỡng mẫu mà chàng yêu quý nhất trên đời, đã hy sinh tất cả cho chàng.
Mặt trời mọc sau làn mây tỏa tia nắng như một đóa hoa muôn cánh, mỗi cánh hoa là một vệt sáng dài...
Hoa “mẫu tử” biểu dương cho tình mẹ thương con. Một mẹ sinh ra nhiều con. Có người mẹ chỉ sinh đặng một con mà đã hy sinh cả con mình đẻ ra để cứu lấy mạng con kẻ khác vì chính nghĩa.
Sự hy sinh cao quý xiết bao! Cao quý và đẹp đẽ hơn cả ánh nắng ban mai trên một bầu trời trong sáng, tô điểm những áng mây cuồn cuộn tình thương rộng lớn bao trùm cả vũ trụ vô tận.