Chương 39
Tô Hàm nhìn ra phong cảnh đang lướt đi ngoài cửa sổ, thật ra căn bản cũng không thể gọi là phong cảnh, chỉ là một dãy kiến trúc buồn cười được dựng lên từ mấy khối bê tông cốt thép không chút độ ấm.
Đã bao lâu không có bình tâm tĩnh khí như thế để nhìn ra thế giới bên ngoài? Tô Hàm nghĩ, rồi lại đối với cách nghĩ vô lý của mình mà tự phì mũi chế nhạo, xe vẫn lái trên đường, đèn được bật lên, chiếc xe màu đen không lưu lại vết tích đang đợi chờ. Tô Hàm nhìn một cái, cười cười nghĩ đến, nếu như còn đợi nữa chỉ sợ thật sự không tới kịp phi cơ của Trầm Ứng Hoàn đáp xuống.
Bỏ thôi, bản thân gần đây thật sự quá rảnh rồi, lại còn thật sự muốn đi đón hắn. Tô Hàm càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, mục quan hắn xoay chuyển, nhưng ngoài ý muốn lại nhìn thấy hai bóng người đang đi ngang qua.
Sắc trời rất tối, hình như sắp đổ mưa, Tô hàm ngạc nhiên, trong đường nhìn của hắn chính là Lư Khánh hắn vẫn luôn muốn đi tìm, mà vẫn chưa từng phái người đi tìm, bên cạnh Lư Khánh đang dựa vào một người khác, nhưng hình dáng người đó lại bị Lư Khánh che mất.
Tô Hàm đột nhiên cảm thấy nhịp tim đang đập thịch thịch cực mạnh, cuộc tương ngộ đột ngột này, khiến Tô Hàm gần như mất đi bản tính lãnh tĩnh. Tô Hàm tự nói với mình, đây không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng, y sẽ không công khai đường đường sống như vậy đâu, y lẽ nào không sợ ta đi tìm y sao?
Đi? Hay không đi? Trong lòng Tô Hàm cuộn trào.
Đi làm cái gì? Giết y? Không đi? Không, đây không phải là cách làm của ta, ta sao có thể cho phép tai họa tiềm ẩn tồn tại! Tô Hàm nhìn Lư Khánh và người đó tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng nhìn được người đó, bờ vai đơn bạc hao gầy, mái tóc ngắn mà mượt mà, đợi khi Tô Hàm ý thức được, hắn đã mở cửa xe ra, tài xế vội vàng nói: “Đã…..”
“ Tôi đi ra ngoài một chút, anh đi trước đi.” Tô Hàm không đợi tài xế ấn chuông, đã chạy đi.
Hai người trước mặt đi cũng không tính là nhanh, giống như đang thảo luận đề mục, hay là cái gì khác. Tô Hàm càng đến gần, bước chân càng nhẹ, càng chậm. Có lẽ hiện tại quay đầu vẫn còn kịp, chỉ cần làm như cái gì cũng không biết.
Còn có ba bước, Tô Hàm ngạc nhiên, chỉ thấy Lư Khánh đã quay đầu lại nhìn thấy hắn, rồi dừng lại. Sắc mặt trầm xuống.
“ Sao vậy?” Người bên cạnh thanh thoát lên tiếng, sau đó cũng quay đầu lại.
Không phải……. không phải….. không phải y…….
Tô Hàm hoảng hốt một lát, vẫn chưa phản ứng lại, chợt cảm thấy trên mặt có một trận đau nóng rát.
Lư Khánh nhìn nắm đấm của mình, cũng không ngờ có thể đắc thủ nhẹ nhàng như vậy, muốn hung hăng đấm hắn, không ngờ có thể thành công dễ dàng như thế, Lư Khánh nhếch miệng, cuối cùng cũng không cười nổi, gầm lên: “Anh là thằng hỗn đàn! Anh hại ch.ết y!”
Tô Hàm tránh khỏi nắm đấm vừa nhào tới nữa của Lư Khánh, đưa tay giãy rồi kéo, quay người bẻ tay Lư Khánh ra sau, tránh được cú đá lại của Lư Khánh, hai tay ấn Lư Khánh thật chặt, nói: “Nói, y ở đâu? !”
Nam sinh gầy nhỏ bên cạnh kinh hoảng nhìn Tô Hàm nhưng không có khả năng đọ sức, la lên: “Anh mau thả anh ấy ra, không thì tôi báo cảnh sát!”
“ Nói!” Lực đạo trên tay Tô Hàm lại càng tăng thêm mấy phần, đã có người bắt đầu xúm lại, Tô Hàm muốn nhanh chóng giải quyết việc này.
Lư Khánh ho khan hai tiếng, cười nói: “Ha ha ~ Anh đến hỏi tôi! Tôi làm sao mà biết! Không phải chính anh khiến y ch.ết sao? Đừng cho rằng tôi không biết, trận hỏa hoạn đó hại ch.ết y! Anh là tên súc sinh!…….”
Tô Hàm kinh ngạc, mới hơi nhớ lại lúc đó xác thực là mượn cớ hỏa hoạn, để chứng minh với báo chí bên ngoài cái ch.ết của Tô Lương, nhưng mà, chỉ có trong lòng Tô Hàm rõ ràng nhất, người ch.ết là một phụ nữ, căn bản không phải là Tô Lương.
Tô Hàm thả lỏng kiềm chế với Lư Khánh, nhìn nam sinh gầy nhỏ vẫn khẩn trương đứng bên cạnh, làm sao mà giống chứ? Rõ ràng một chút cũng không giống, bờ vai của y sẽ rộng hơn một chút, dáng người cũng cao hơn không ít, ít nhất thì cũng không lùn hơn ta bao nhiêu.
Tô Hàm cảm thấy một sự thất vọng, trong miệng dần dần tràn lên vị đắng, bắt đầu chế nhạo hành vi vừa rồi của mình, ta đây tính là cái gì! Tính làm gì đây!
Bầu trời bắt đầu rơi chút tuyết nhỏ, phiêu phiêu lãng lãng trên mặt Tô Hàm, người đi đường cũng dần tản đi, nam sinh kia kéo Lư Khánh đang tức giận đi xa. Vẫn còn có thể thấp thoáng nghe thấy đối thoại của hai người: “Đó là ai vậy? Thật khủng bố.”
“ Người điên! Một người điên!” Lư Khánh lại muốn xông qua, nhưng bị cánh tay nhỏ bé tinh tế cản lại, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Hàm một cái, cuối cùng cũng đi xa.
Làn mưa li ti se lạnh cực độ dịu dàng, giống như cánh tay của mẹ đang âu yếm trên mặt, đáng tiếc Tô Hàm trước giờ chưa từng gặp qua mẹ của mình. Khi hắn còn không thể nhớ rõ mọi chuyện, bà đã vứt bỏ hắn.
Mưa dần dần lớn hơn, tây trang của Tô Hàm đã thắm ướt hơn nửa, mưa tạt lên mặt đau xót, Tô Hàm than thở một tiếng, cuối cùng vẫn vẫy một chiếc taxi.
“ Tiên sinh, đi đâu?” Một đại thúc trung niên hỏi.
“ Bệnh viện tâm thần Hòa Tân Bình.” Tô Hàm chùi nước mưa trên mặt nói.
“ Có người thân ở đó sao? Thật đáng thương.” Đại thúc trung niên mở radio, cách biệt tuyệt đối với thế giới bên ngoài cửa sổ.
Tô Hàm ngạc nhiên nói: “Đúng vậy, vợ và mẹ của tôi.” Không biết tại sao, trước mặt người xa lạ này, Tô Hàm ngược lại không có biện pháp che giấu bản thân, đặc biệt khi y nghe thấy người này nói chữ “đáng thương”, thì càng không có biện pháp.
“ Nga ~ thật xin lỗi, khiến cậu thương tâm rồi.” Đại thúc trung niên dịu hòa cười, rồi không nói gì nữa.
Cho đến khi xuống xe, Tô Hàm mới ý thức được bản thân không mang tiền, hắn suy nghĩ rồi nói: “Ông đợi một chút, tôi bảo người đưa tiền xe đến.” Nói rồi muốn gọi điện thoại, đại thúc trung niên cười đáp: “Bỏ đi, dù sao cũng không xa, đúng lúc tôi muốn về nhà ăn cơm tối, coi như thuận đường vậy, một thanh niên như cậu cũng không dễ dàng gì.” Nói xong đã quay xe đi.
Tô Hàm thầm ghi nhớ số xe, để tìm lúc nào đó bảo người đưa tiền đến.
Bệnh tình của Sở Đan vẫn không ổn định, cô đã hoàn toàn không nhận ra Tô Hàm, trong miệng không ngừng gọi “ba, ba” sau đó lại ngây ngốc cười.
Tô Hàm vốn muốn xóa sổ cô, nhưng không đành xuống tay, nói cho cùng thì ba của cô cũng ch.ết trên ta hắn, tuy không có ai biết, nhưng trong lòng Tô Hàm vẫn có mấy phần hổ thẹn. Hắn nhìn Sở Đan thần trí không tỉnh một cái, rồi đi thẳng vào phòng bệnh nằm trong cùng.
Trong phòng bệnh màu trắng, một phụ nữ dung mạo đoan trang đang ngồi trên xe lăn, chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ, y tá có đến nói gì đó, nhưng Tô hàm vẫy tay bảo đi ra.
Tô Hàm đi vào, thấy trong tay người phụ nữ đang ôm một con gấu bông nho nhỏ, sắc mặt bình tĩnh nhìn ra bên ngoài, trong cơn mưa có thể thấp thoáng thấy được dòng người đang che dù đi qua.
Tô Hàm ngồi xổm xuống, nhìn người phụ nữ nói: “Chị dâu, chị cảm thấy thế nào rồi?”
Ánh mắt người phụ nữ vẫn luôn nhìn ra ngoài, khi Tô Hàm định đứng dậy, chợt nghe thấy âm thanh nhàn nhạt của bà vang lên: “Ngự nhi, con đến hồi nào vậy? Ta tìm được con gấu bông mà con thích nhất rồi nga ~ khi còn nhỏ con không phải không có nó thì không thể ngủ được sao? Xem ~ ta thật sự tìm được rồi.”
Người phụ nữ nhàn nhạt cười nói: “Con đáp ứng lại đến thăm ta, nếu con đến, ta liền nói cho con một bí mật nga ~ thật ra a ~ con còn có một em trai nữa ~ xuỵt ~ không thể để cho ba con nghe được.”
Tô Hàm ngạc nhiên, nhìn bà vẫn đang cười với hắn, tiếp tục nói: “Nó tên là Tiểu Lương nga ~ còn mang rất nhiều rất nhiều đồ ăn đến, đáng tiếc con không ở đây, ta đều giữ lại cho con này ~”
Sắc mặt Tô hàm thay đổi, nhìn kệ giường một bên. Cam, cam vàng óng.
Tô Hàm gần như muốn nhảy lên, chạy ra ngoài, nhìn thấy y tá đang đứng bên ngoài, một tay nắm tay cô kéo qua hỏi: “Có người đến! Là ai đến? Nói cho tôi là ai! Ai đã đến!”
Y tá bị dọa sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói: “Không, không biết, là một người thanh niên.”
“ Bao nhiêu tuổi? ! Niên kỷ bao nhiêu! Cô nói chuyện đi chứ!” Tô Hàm hận không thể xé não cô y tá ra, gầm lên.
“ Cỡ trên dưới 20. Rất thanh tú.” Y tá run rẩy nói.