Chương 1: Kịch chiến giữa đêm đông
Một ngôi sao băng vạch giữa màn đêm tối sẫm, một luồng ánh sáng lóa mắt rồi bỗng nhiên tắt phụt, trả lại cho không gian yên tĩnh một màu đen mịt mùng.
Một cơn gió thổi qua, tiếng gió hoà với tiếng sóng biển tạo nên một âm thanh ảm đạm lạnh lùng.
Bãi cát bị sóng biển ngày ngày vỗ bờ, được gội rửa láng bóng như gương, dưới ánh sao đêm, bãi cát trắng hiện lên mờ mờ.
Bọt sóng trắng như những bông hoa tuyết, nhẹ lướt trên bờ cát không một tiếng động,vỡ tan đị..
Bỗng những tiếng vó ngựa, vang lên như xé nát màn đêm yên tĩnh.
Tiếng vó ngựa vang lên mỗi lúc một gấp, mỗi lúc một nhanh, tiến lại gây cho ta một cảm giác thật khẩn trương.
Qua những bóng cây lụp xụp mọc dọc theo ven biển ta thấy có một bóng đen đang phì ngựa lao tới với một tốc độ cực nhanh. Cưỡi trên lưng ngựa là một chàng trai mặc quần áo màu đen, râu tóc bơ phờ, chứng tỏ đã qua nhiều ngày không được nghỉ ngơi tắm giặt. Dù khuôn mặt chàng ta biểu hiện vẻ mệt mỏi vội vã, nhưng không che lấp được vẻ hiên ngang tuấn tú và khí phách kiên cường.
Chàng trai rạp người trên yên vừa lao vút qua thì phía sau gần ba mươi trượng có sáu kỵ sĩ cũng phóng ngựa lao theo nhanh như tia chớp.
Nhìn vẻ mặt và khí thế của sáu người ấy ta có thế nhận thấy là họ đang đuổi gấp theo chàng trai kia.
Ngay đúng lúc chàng trai nhổm người ngồi thẳng lên yên thì bỗng nhiên nhín thấy trước mặt là biển cả mênh mông, chàng ta thất sắc đảo mắt nhìn quanh như muốn tìm một con đường thoát thân. Nhưng chàng ta thất vọng vì trước mặt là biển sâu thăm thẳm còn sau lưng tiếng vó ngựa của sáu người kia vang lên mỗi lúc một gần. Trong thế bí chàng ta đành giục ngựa chạy theo mép nước, nhưng nền cát ướt không phải là con đường bằng phẳng vâ vững chãi cho ngựa phi, vì thế chỉ trong phút chốc những kẻ đuổi theo đã đuổi sát đến những lùm cây lụp xụp nọ, cách chàng hơn mười trượng.
Kê cầm đầu sáu người nọ là một trung niên hán tử, khuôn mặtlạnh lùng như xác ch.ết, không một biểu lộ tình cảm, đưa tay vẫy một cái chỉ huy những kẻ kia chia làm hai nhóm, từ hai phía lao tới bao vây chàng trai trẻ nọ. Bọn họ không ai nói với ai một tiếng nhưng hành động của họ chứng tỏ bọn họ được dầy công luyện tập đến mức lão luyện thành thục. Lúc này khoảng cách giữa chàng trai và sáu ngước nọ chỉ còn sáu bảy trượng, tình hình khẩn cấp vô cùng.
Chàng trai đưa tay lau mồ hôi trên mặt, ngọn roi trong tay không ngừng vụt lên lưng ngựa. Con ngựa thở phà ra một hơi cố gắng lao nhanh về phía trước, nhưng bất hạnh thay, hai chân trước của con tuấn mã đã bủa ngập xuống một vùng cát lún. Con ngụa hí lên một tiếng dài đau đớn toàn thân lún xuống.
Chàng trai áo đen từ trên lưng ngựa bắn người lên như một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuồng mặt đất. Chàng ta mím chặt đôi môi đau xót nhìn con ngựa yêu quý của mình miệng thở phì phò, toàn thân đầm đìa mồ hôi đang chìm dần vào nền cát đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn chủ mình như cầu cứu, như vĩnh biệt...
Chàng trai áo đen nhìn kẻ thù đang tiến sát lại Biết chắc đã hết đường tẩu thoát, chàng ta như không còn để ý đền kẻ thù nữa, mà chăm chú nhìn về con tuấn mã yêu quí của mình như cùng nó nói lời vĩnh vĩnh biệt.
Lúc này, sáu người kia đã đứng lại cách chàng ta chừng năm sáu thước, họ đưa mắt nhìn nhau không ai nói với ai một lời. Bầu không khí càng thêm nặng nề, phảng phát mùi tử khí. Chàng trai đưa mắt nhìn sáu võ sĩ no, ánh mắt loé lên sự phẫn nộ và chua sót. Sáu người kia dàn ra thành một hình cánh cung vây chàng ta, như muốn ép chàng ta lùi dần xuống mặt nước.
Chàng ta cất tiếng cười ngạo nghễ, nói:
- Các vị, bữa nay ta đã không còn có thể lùi được nữa, đành phải chiều theo ý của các vị thôi. Nào, các vị cùng vào một lúc đi, để xem Kim Hoàn Đao của Sở Vân có đáng giá không nào.
Sáu võ sĩ nọ nhảy xuống ngựa, giữ nguyên đội hình, đưa sáu cặp mắt lạnh lùng thâm hiểm nhìn dán vào mặt của chàng trai áo đen tự xưng là Sở Vân. Trung niên hán tử có khuôn mặt như xác ch.ết nọ cất tiếng lạnh lùng nói:
- Anh bạn, ta và ngươi vốn không thù không oán, chỉ vì ngươi đắc tội với Tam Vũ công tử, mà lại có một người vợ tuyệt đẹp nhưng độc ác như loài rắn rết, khiến Tam Vũ công tử ra lệnh thì chúng ta phải chấp hành, lại cộng thêm lệnh dụ của “Nhất Tiếu Đoạt Hồn” Hoàng Bảo Chủ.
Bằng hữu, hôm nay chúng ta bất hạnh vô ý trở thành kẻ thù của nhau thì nguyện kiếp sau sẽ cùng nhau kết nên thủ túc.
Sở Vân biểu lộ thái độ ngạc nhiên lại có phần đau khổ, nói:
- Đừng nói bậy, ai mà không biết lúc ta bị bệnh, Bạch Vũ công tử Thiệu Ngọc, là một trong Tam Vũ công tử, đã dùng bạo lực để lăng nhục vợ ta, giết ch.ết ngươi cha bị bệnh tâm thần của ta. Các ngươi đừng có nói theo kiểu đảo ngược trắng đen, càng làm cho ta suốt đời dù không phải là địch thủ của Thiệu Ngọc, thì dẫu có thết đi ta cũng quyết tìm cho được hắn ta để báo thù cho cha ta và vợ ta.
Nói đến đó giọng của Sở Vân như nghẹn lại đầy vẻ đau xót bi thương.
Trung niên hán tử vẻ mặt lộ sát khí nhưng lập tức thay đổi, lạnh lùng nói:
- Này ! Anh bạn họ Sở, trước khi ngươi rời khỏi thế giới này, ta không muốn phá vỡ giấc mơ đẹp đẽ ấy của ngươi, hiện nay Tranh Ấn Chưởng Hồ Tang ta đừng trên lập trường cá nhân nói với ngươi câu này, đó là trong lúc ngươi bị bệnh, sau khi ngươi vợ đẹp đẽ của ngươi và Bạch Vũ công tử quen biết nhau, vì không chịu nổi cảnh cô đơn mà rời khỏi khuê phòng tạo nên tình thế hôm nay. Điều đó là do vợ ngươi cam tâm tình nguyện. Để tạo nên một nhận thức là bị cưỡng bức, mụ ta đã bố trí nên tình thế đó. Để tránh sự thắc mắc của ngươi cha ngươi đã nhìn thấy tại chỗ, mụ ta đã không ngần ngại yêu cầu Bạch Vũ công tử hạ độc thủ giết ngươi diệt khẩu! Anh bạn ạ, ngươi vẫn còn mơ mộng thế ư? Sau những nỗi đau, ngươi phải tìm vợ ngươi để phục thù. Vợ ngươi cho rằng ngươi không dám đụng đến Bạch Y công tử là một kẻ danh chấn võ lâm. Nếu vậy hắn mới có thêm yên tâm vui sống. Vì thế cho nên bọn ta mới truy tìm tung tích của ngươi, tuy là phụng mệnh của Bách Giác Hoàng Bảo Chủ nhưng cũng là yêu cầu của vợ ngươi, và cũng cần biết rằng Bách Giác Bảo Hoàng Bảo Chủ lã chú của Tam Vũ công tử...
Sở Vân nghe như thể mồ hôi vã ra như tắm, mặt trắng bạch ra, chàng ta cảm thấy thất vọng vô cùng. Chàng ta như bị dội một gáo nước lạnh, trong lòng không còn chút nhiệt tình nào cả, chàng trào nước mắt.
Mọi ảo vọng, mọi giấc mơ đã tan biến đi như những bọt biển lăn tăn trên bãi cát. Nhưng đế trả giá cho cái ch.ết của mình chàng sẽ nhìn được gì, là người vợ ngoại tình và độc ác ư? Chàng lẩm bẩm tự nói:
- Cha ơi! Cha đã ch.ết vì tay ai thế, vì tay đứa con dâu bất hiếu ư?
Người ch.ết không nhắm mắt là vì không thể ch.ết dưới tay con mụ ấy hay vì đứa con trai có mắt thư mù này? Trời ơi, đây là tội đồ gì vậy?
Những ngày ngọt ngào ân ái lại hiện lên trong đầu chàng, người vợ xinh đẹp diễm lệ như đang đứng đó, đang cử động, những giọt nước mắt của nàng, nụ cười của nàng đã làm tiêu tan tất cả sự tức tối phẫn nộ trong lòng chàng...Một tiếng sóng vỗ, một ánh chớp như xé tan màn đêm tăm tối, mọi ảo ảnh, mọi giấc mơ đều tan biến đi, chỉ còn lại sáu người kia với sáu cặp mắt đang lạnh lùng nhìn chàng mà thôi. Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang mỉm cười khẽ than một tiếng, trầm giọng nói:
- Anh bạn trẻ, ta kính phục ngươi là một kẻ đầy nhiệt huyết. Ta muốn nói tất cả với ngươi, ta vốn không muốn gây thù chuốc oán với người nhưng vì mang ơn của Bách Giác Bảo Hoàng Bảo Chủ không thể chống đối được. Bây giờ ngươi hãy chuẩn bị, Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang, Đái Đạo, Cung Lý song câu, Lý Tam Nghĩa, Tiêu Đức, Tiêu Quang chúng ta xin đắc tội cùng ngươi.
Sở Vân lúc này như người đang phải gánh chịu mọi nỗi đau đớn có được trên thế gian, chàng nhếch mép buông ra một tiếng cười chua chát.
Chàng biết sáu tráng sĩ kìa đều là những cao thủ số một, sổ hai trên giang hồ, bản thân mình tuy võ công không kém, nếu đấu với một hai người thì còn hy vọng, đằng này với cả sáu người thì cầm chắc cái ch.ết trong tay. Sở Vân ngước mắt nhìn lên bầu trời tối đen như mực, hít một hơi chân khí tay phải chuyển qua nắm chắc chuôi kiếm, một đạo ánh sáng loé lên, thanh kiếm dày bản có tên là Kim Hoàn Đao đã rung rinh trong tay chàng. Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang, con người ngoài mặt lạnh lùng mà trong lòng lại có một trái tim chính nghĩa, sấp mặt chợt biến, hơi lui về phía sau một bước vì ông quá rõ chàng trai trước mắt ông xứng danh là lãng tử trong giang hồ, võ công rất cao, lại là một con người rất lỗi lạc, đã vì ai mà không muốn sống, đã rời bỏ giang hồ, từ bỏ tiền đồ rạng rỡ, có phải vì người con gái đã ngã vào lòng người khác...
Ngay lúc đó lại một tiếng sấm nổ phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Hồ Tang nâng chưởng lên trầm giọng nói:
- Bằng hữu, ngươi không cần phải lưu tình, bọn ta cũng không có ý từ bi.
Sở Vân không hề cảm thấy ngạc nhiên và phẫn nộ, chàng sớm nghĩ đến việc ấy, trên giang hồ mọi cái đều âm hiểm gian trá, cưới khẩy nói:
- Hãy vào đi, ta đang đợi đây!
Lời chàng chưa dứt thì một chiếc roi ngựa vung lên như một con rắn điểm vào Mệnh Môn huyệt của chàng. Sở Vân không nói không rằng thi triển thân pháp, ánh đao lóe lên như một chiếc cầu vồng cuốn vào Cung Lý Song Câu Đới Luân, Đới Đao. Hai vi ấy tuy thân hình nhỏ bé những lại là những vô lâm cao thủ, căn cứ vào cường lực của thế đao mà tách ra hai bên. Ngay lập tức bốn luồng hàn quang sắc bén đã công lại về phía Sở Vân. Thế là một trận kịch chiến đã được bắt đầu...
Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang thét lên một tiếng, liên tiếp quất ra mười hai chưởng liên hoàn, công thẳng vào Sở Vân, uy lực hùng hậu vô cùng.
Mãng Long Thiên Lý Tam Nghĩa mặt đỏ bừng, vung thiết tiên lên, tiếng rít vù vù như của loại mãng xà, cuồn cuộn tấn công.
Hai anh em Bạch Hồ Nhị Quỷ Tiêu Đức, Tiêu Quang tay cầm chuỷ thủ sắc như nước, ngắn chừng nửa thước múa tít, không một lời báo hiệu cứ thế nhảy ngay vào vòng chiến.
Chỉ qua mười chiêu, lãng tử Sở Vân đã cảm thấy đuối sức, chiêu thức chậm lại, chỉ lo chống đỡ. Mà ngay bản thân chàng ta, từ đáy lòng mình cảm thấy bi tổn thất nghiêm trọng thất vọng hoàn toàn, cũng chẳng thiết sống nữa nên cũng chẳng toàn tâm toàn lực lo chiến đấu.
Ngay khí ấy Hồ Tang lướt tới, tung ra hai chưởng nhanh như điện, trầm giọng nói:
- Bằng hữu hãy lấy lại tinh thần!
Sở Vân không thể ngờ được, ngay lúc tấn công mình người cầm đầu của phe địch thủ lại kích thích tính thần chàng ta, động viên chàng hãy giữ vững chí khí, chiến đấu đến cùng người ấy quả lã một hiệp sĩ chân chính.
Hồ Tang dù trung thành với chủ của mình, nhưng trước đối phương đang lâm vào tình trạng bi quan, chán nản lại mang nhiều oan trì đã kịp thời động viên, cổ vũ chàng ta. Sở Vân thốt lên một tiếng, liều mình vẹn toàn lực tung ra những thế đao như ánh chớp, phóng thẳng vào thế công của đối phương quyết giành giật tiên cơ.
Qua mười lăm chiêu, kẻ đứng đầu trong Bạch Hồ Nhị Quỷ là Tiêu Đức, lướt qua màn đao, dưới sự bảo hộ của Tiêu Quang, lao thẳng chuỷ thủ vào Sở Vân.
Chàng ta gầm lên một tiếng, vung Kim hoàn đao nhanh như chớp chém thẳng vào Tiêu Đức, đồng thời tả chưởng giáng thẳng vào vai Cung Lý Song Câu Đới Đạo.
Ngay lúc đó, Tiêu Đức đã vung đoản kiếm công vào đan điền của Sở Vân, còn Mãng Xà tiên Cung cũng xé gió vút tới.
Bỗng lãng tử Sở Vân gầm lên vang dội, Kim Hoàn Đao lập tức thi triển một lúc ba chiêu “Bình Phán Thu Sắc”, “Chỉ Thiên Vọng Nguyệt”, “Phách Sơn Cứu Mẫu” công vào đối phương, thoát khỏi cái ch.ết trong gang tấc.
Lập tức Hồ Tang “hừ” một tiếng lạnh lùng tung ra bảy chưởng mạnh như bão tố, đồng thời Tiêu Quang cũng vung chuỷ thủ đâm xéo vào lưng Sở Vân và ngọn roi đầy gai nhọn tua tủa của Lý Tam Nghĩa cũng quật vu l tới. Sở Vân nghiến chặt hàm răng, lông mày dựng ngược Kim Hoàn Đao bỗng lóe sáng như chớp xoẹt vào yết hầu của Hồ Tang, thuận thế bước tới trước, chỉ chưởng cùng lúc xuất ra điểm vào tay trái của Lý Tam Nghĩa đúng vào hai đại huyệt Thiếu Trạch và Tiến cốc.
Hồ Tang lại thét lên, lùi ra sau hai bước, song chưởng cùng lúc vung lên, đẩy ra hai luồng kình khí, chặn chỉ chưởng của Sở Vân cứu Lý Tam Nghĩa khỏi tử đia.
Lúc này giữa không gian đen tối, một loạt tiếng sấm vang lên, rồi những hạt mưa sầm sập đổ xuống.
Trên bãi biển, bảy bóng người quần thảo lăn xả vào nhau, ai nấy đều đem hết bình sinh và vô công tuyệt học ra chiến đấu, liều mạng đánh đỡ, cố sức tiêu diệt đối phương. Họ xuất chiêu không nương tay, không chút nhân từ, tàn bạo đem mọi độc chiêu, ác thức trút cả vào đối phương.
Qua ba mươi chiêu, Sở Vân bị tiêu Đức đâm trúng vào sườn một phát, máu chảy đầm đìa. Nhân từ sau lúc được Hô Tang động viên, Sở Vân tự hiểu mọi nỗi oán hận, mọi mối thù riêng đều phải báo được, nếu tự mình tiêu diệt được sáu địch thủ nọ, bằng không thì mình phải ch.ết, vì lúc này không một tia hy vọng có được bất cứ sự giúp đỡ nào khác.
Sở Vân nghiến chặt răng chịu đau, đem toan lực vung đao vung chưởng lăn xả vào đối phương. Dù kẻ địch có đến sáu người, chiếm ưu thế nhưng trong thế trận quyết tử này, thì chỉ một sơ suất nhỏ cũng hoàn toàn thay đổi cục thế nên trận đấu chưa thể ngã ngũ. Và cũng chỉ vì cuộc chiến ác liệt sặc mùi tử khí ấy mà Sở Vân không còn thấy vết thương ở sườn đau nữa, chàng ta ra tay lợi hại, thân pháp càng linh hoạt.Những dấu chân in trên cát ướt càng lúc càng loạn, càng lúc càng sâu...
Mặc cho mưa gió ướt đầm đìa. mọi người lao và nhau chí mạng...
Một ánh chớp loé lên, Tiêu Quang dưới sự trợ giúp của Lý Tam nghĩa lướt tới chuỷ thủ đâm vào ngực của Sở Vân, còn tả thủ biến thành trảo chộp vào eo lưng chàng ta. Hồ Tang vung chưởng đập vào sau gáy còn Đới Đac, Đới Luân thì chặn hai phía, không cho Sở Vân xoay trở lui hoặc né sang bên. Thê công của họ phối hợp thật hoàn hảo, giăng ra như một tấm lưới bủa chặt Sở Vân vào giữa tử địa.
Ngay giữa lúc thập tư nhất sinh ấy, Sở Vân đột ngột quyết đinh liều mình, chàng ta không né, không lùi mà lao thẳng tới trước, Kim Hoàn Đao nhanh như sét đánh thẳng vào chuỷ thủ của Tiêu Quang, rồi vọt tới không thèm tránh né chiêu trảo biến hêas của Tiêu Quang.
Ngay lúc ấy chưởng phong của Hồ Tang ập tới, ông ta vụt kêu thốt lên, thu hồi chưởng lực:
- Tiêu hiền đệ tránh mau!
Nhưng, đã chậm rồi, một tiếng ầm vang lên, máu đỏ bay tung tóe...
Lưỡi đao bén ngọt cua Sở Vân trong lúc hóa giải thể hiếm đã xả thẳng vào người của Tiêu Quang trên đà lao tới không kịp tránh, chém thẳng vào bả vai lão ta đồng thời chàng ta cũng bị đối phương chụp trúng một trảo gãy hai xương sườn.
Tiêu Quang mặt trăng bệch như sáp, bật lùi về sau mấy bước, đôi mắt thất thần nhìn cánh tay bị chặt lìa của mình rơi xuốg mặt đất ướt loang đẫm máu, vẫn còn nắm chặt lưỡi chủy thủ, rung rung...
Ngay lúc Tiêu Quang bị bật lùi lại, thì Hồ Tang đã vung chưởng chụp xuống lưng Sở Vân. Chàng ta cưới khẩy một tiếng, ánh đao vàng loé sáng chém xả về sau, khiến cho Hồ Tang phải thu hồi chưởng lực bay người lùi lại.
Thế đao ấy của Sở Vân đã vận dụng toàn bộ công lực, khiến cho vết thương trên người chàng ta nhói buốt, trán toát mồ hôi hột lặng người đi. Cũng vào lúc ấy, một bóng đen thừa thế lao vào phía phải của chàng.
Sở Vân lúc này không còn có thể né tránh được nữa, nghiến căng chịu đau, vung đao bảo vệ xéo theo thân hình dịch qua bên hai tấc, cũng lúc ấy ngôn Hồ lợi câu của đối phương đã móc vào đùi chàng ta, giật bắn đi một mảng da thịt, máu tươi tuôn xổi xả thân hình chàng bật lùi về sau ba bước.
Chưa đứng vững thì bên tai đã vang lên tiếng rít gió của binh khí công tới, lúc này muốn tránh né, hoặc phát chiêu đón đỡ đều không còn kịp nữa. Sở Vân bật cười to lên, Kim Hoàn Đao cũng đồng thời loé sáng... Hai lưỡi Hồ Lợi Câu đẫ bập vào người chàng ta sâu cả tấc, nhưng một nửa đầu của Đới Luân đã bay mất, máu tươi, óc trắng trào ra, lão ta gục xuống không kịp kêu một tiếng.
Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang thốt lên một tiếng, chưởng phong cửa ông ta đã hất tung thân hình của Sở Vân lên cao năm sáu thước, bắn tung ra xa cả trượng như một bao gạo rơi xuống bãi cát. Nước mưa và sóng biển như muốn rửa hết những vết máu trên người chàng trai, còn tiếng sóng cứ gầm gào như phẫn nộ trước cảnh đâm chém không ghê tay của những con người đối với đồng loại.
Hồ Tang đưa mắt nhìn song chưởng của mình mà lắc đầu ngao ngán.
Bạch Hồ Nhị Quỷ Tiêu Quang nằm trên mặt đất đưa đôi mắt nhìn lên, không một khí sắc, như đôi mắt của một tử thi.
Mưa gió, sấm chớp hoành hành đêm thâu, lạnh lẽo, ghê rợn...
Cung Lý Song Câu Đới Đạo quỳ xuống bên cái xác mất nửa đầu của người anh mà nước mắt tuôn xối xả...
Cảnh tượng trường đấu lúc này thê lương, thảm khốc...
Lão đại của Bạch Hồ Nhi Quỷ là Tiêu Đức, đưa cao song chưởng, đột ngột gào lên:
- Giết ta phải giết ngươi!.... Sở Vân ta phải lấy máu của ngươi để đem rửa mối thù này cho em ta.
Nói rồi hai mắt lão ta đỏ lên như hai hòn than, tay giơ cao lưỡi chuỷ thủ, Tiêu Đức từ từ tiến về phía Sở Vân, rồi lão ta sụp xuống lưỡi chuỷ thủ lóe hàn quang đâm xuống Sở Vân đang nằm dưới nền cát.
Ngay lúc đó một làn chớp lóe lên sáng rực, một tiếng sấm rền vang đinh tai nhức óc đánh thức Sở Vân tỉnh khỏi cơn hôn mê. Hai con mắt chàng ta dù cay xè nước mưa và nhoè nhoẹt mọi hình ảnh, cũng kịp nhận thấy một lưỡi chuỷ thủ sánh lóe đang đâm xuống ngực mình.
Theo bản năng tự vệ lưỡi Kim Hoàn Đao trong tay phải của Sở Vân cũng đột ngột quét xẹt lên, xé màn đêm lóe sáng. Một tiếng kêu thê thảm vang lên, mặt cánh tay lìa khỏi thân người bay tung lên trên không trung lạnh lẽo, rơi phịch xuống cát cách đó ngoài cả trượng.
Máu đào nóng hổi phun ra tung tóe, bắn khắp mặt mày đầu tóc Sở Vân.
Nước mưa tuôn xuống hoà máu theo dòng nước chảy cả vào mồm, vào mắt vào tai Sở Vân, lúc này chàng ta không còn biết đó là máu của mình hay là máu của đối phương nữa.
Tiêu Đức nhìn bả vai mất đi cánh tay, hai mă l lóe lên sát khí, lão há mồm gầm lên, nhưng nước mắt, máu và cả sự uất hận căm thù trào dâng lên làm lão nghẹn cả họng. Mặt tái nhợt như người nghẹn thở, kiệt sức, Tiêu Đức lại gục ngã xuống trước mặt của Sở Vân, đưa đôi mắt thất thần nhìn lên bầu trời thăm thẳm đen kịt giống hệt hành động của Tiêu Quang trước đó.
Sự việc đột ngột xảy ra, khiến cho Hồ Tang cùng mấy người kia vốn tưởng Sở Vân đã ch.ết, nên không kịp đề phòng, viện thủ...đành sững ngưòi kinh hãi nhìn sụ việc diễn ra trước mắt.
Sở Vân im lặng đưa mắt nhìn lưỡi chuỷ thủ đang cắm trên phần bụng dưới của chàng, lưỡi đao ấy đã rơi từ tay của Tiêu Đức xuống khi cánh tay bị Sở Vân chặt lìa khỏi thân hình lão. Sở Vân im lặng, không nói một tiếng, không rên một tiếng, khắp người của Sở Vân là những vết thương đầy máu, sâu hoắm, nước mưa làm cho khuôn mặt chàng vốn bê bết máu lại càng nhoe nhoét, khủng khiếp hơn. Sở Vân nằm trên mặt cát ướt sũng, tứ chi lẩy bẩy run run, thân hình không còn sức nhấc khỏi mặt đất nữa.
Mãng Long Tiên Lý Tam Nghĩa bỗng nhiên gầm lên một tiếng, vung nhuyễn tiên vun vút nói:
- Ngươi là loài ác quỷ, lão gia sẽ giết ch.ết người!
Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang kêu lên một tiếng vọt tới chắn ngay trước mặt Sở Vân nói:
- Lý tam lão! Nó không còn sống bao lâu nữa, chúng ta mở lượng từ bi một tí có được không? Nhằm vào một kẻ đang nhắm mắt chờ ch.ết mà hạ độc thủ thì hành động đó có đáng để ngẩng mặt với đời sau này không?
Lý Tam Nghĩa bỗng dừng tay, giận dữ kêu lên:
- Nhưng Cung Lý Sơn Câu Đới Đạo và Bạch Hồ Nhị Quỷ, ba mạng người ấy lẽ nào lại để cho hắn dễ dàng như thế?
Không để cho lão ta nói hết câu, Hồ Tang đã quát lớn:
- Câm mồm ! Lý Tam Nghĩa, hôm nay chúng ta làm việc vô lương tâm này, e rằng dám cho thiên hạ căm phẫn suốt cuộc đời của chúng ta khó mà yên ổn được. Lãng tử Sở Vân một mình chọi sáu chẳng hề dùng một thủ đoạn nào, mà chỉ dựa vào tài năng thật lực của bản thân mình mà chiến đấu. Những người của chúng ta đã ch.ết trong chiến đấu nếu có trách thì trách bản thân mình không đủ năng lực chứ sao lại oán hận người ta? Ngươi có còn nhân tính không? Hành động này của chúng ta là một tội ác, ngươi có hiểu không? Đúng là một tội ác!
Một tràng tiếng sấm vang rền, những tia chớp sáng lòa soi rõ thân hình Sở Vân nằm dài lên mặt cát, toàn thân đẫm máu, Lý Tam Nghĩa nhìn thấy cạnh tượng ấy chợt rùng mình, cúi đầu bỏ đi.
Lão Nhị Cung Lý Song Câu Đới Đạo mặt cắt không ra giọt máu quỳ xuống đất kinh hãi nhìn thái độ giận dữ của trời đất mà tâm thần trở nên hoảng loạn.
Thanh Ấn Chướng Hồ Tang quay người lại phía sau, tràm giọng nói:
- Sở Vân bẳn hữu, ngươi không hổ danh là một trang hảo hán, Hồ mỗ đã cư xử với ngươi như thể này vô cùng ân hận vì trong cuộc sống mai sau giữa hai chúng ta sẽ không thể nào kết giao bằng hữu. Xin cho phép, nếu quả có cuộc sống kiếp sau Hồ mỗ xin được nguyện là người bạn của ngươi và xin được đền bù mọi món nợ mà hôm nay chúng ta đã gây nên cho ngươi.
Lãng tử Sở Vân mơ mơ màng màng nghe những lời Hồ Tang đã nói cố sức nhếch môi nở một nụ cười héo hắt, cố hết sức mờ to con mắt...
Hở Tang nhìn thấy thế vội ngồi xuống bên cạnh hỏi:
- Anh bạn, muốn nói điêu gì thế?
Lãng tử Sớ Vân khẽ gật đầu, nói đứt quãng:
- Xin... nói chọ.. ta biết...những điều ngươi nói về...vợ tạ.. là thật...cả chứ...?
Nhận thấy Lãn tử Sở Vân trong giờ hấp hối vẫn còn dằn vặt về người vợ phụ tình của mình, chứng tỏ chàng yêu vợ biết bao, Hồ Tang đau khổ cho mối tình của Sở Vân, lão ta đưa cánh tay phất lên cao, trầm giọng nói:
- Vân bằng hữu, Hồ mỗ xin lấy ba đời con cháu để thề, nếu những điều Hồ mỗ nói mà sai một câu thì trời sẽ giết ba đời nhà Hồ mỗ?
Lời lão ta vàa dứt thì một lia chớp sáng loé lên cùng tiếng sấm như để chứng giám lời thề của lão.
Sở Vân từ từ nhắm mắt lại, từ khoé mắt hai hàng lệ tuôn ra.
Hồ Tang vô cùng ân hận, hạ giọng hỏi:
- Bằng hữu, ngươi có thích sống mãi với cảnh trí nơi đây không?
Sở Vân cố mở to đôi mắt nói:
- Các ha..... quả không hổ danh... là một hảo hán... chân chính...tạ..
sẽ suốt đời...nhớ... mãi ngươi... Ngươi... hãy thả ta xuống biển... để chọ..
sóng biển... miên man kiạ.. gột rửa... nhục nhã... phẫn nô..... và cừu hận của tạ..
Hồ Tang nuốt nước mắt, nhe nhẹ Ôm lấy thân thể của Sở Vân cúi đầu bước ra mép nước, cho đến chỗ sâu ngang bụng, mới nhè nhẹ đặt Sở Vân vào lòng biển...
Một lớp sóng tràn qua thân thể của Sở Vân, chàng ta cố mở to cặp mắt, nhìn vào màn đêm, rồi lại nhìn kẻ thù cao thượng của mình, cố nói thật to:
- Hẹn gặp lại...ông bạn...
Thanh Ấn Chưởng Hồ Tang bước lùi lại mấy bước, cố cất tiếng nghẹn ngào nói:
- Hẹn gặp lại...gặp lại...
Một con sóng to ập tới, ôm gọn thân hình của Sở Vân cuốn vào lòng biển cả...
Cơn sóng qua đi, mặt biển lăn tăn sóng, chẳng còn thấy hình bóng của Sở Vân đâu nữa.
Căm giận bản thân mình, giận lây cả trời đất Hồ Tang cất giọng thê lương hát lên câu hát tiễn đưa người thân vào cõi vĩnh hằng:
Hồn hãy trôi theo sóng, xoá căm hờn...
Chí dẫu lớn, bể mênh mông càng lớn, Sống đã khổ, ch.ết chưa hết khổ, Hồn phiêu diêu...
Biển, khi nổi giận là một sức mạnh tàn bạo vô song, nhưng khi bình lặng, nó lại êm đềm dịu dàng như mặt người thiế nữ. Mặt biển lăn tăn yên lặng nhè nhẹ Ôm lấy thân thể chàng trai.