Chương 11: Lời cuối
Tết Nguyên Tiêu năm đó, thành Nam Kinh theo thường lệ, vẫn náo nhiệt không gì sánh bằng. Đèn đuốc và pháo bông rất rực rỡ, Báo Ân tự lại thả lên không những ngọn đèn bay khắp bầu trời. Trung quan thái giám Trữ Anh đương nhiên là rất cao hứng, bởi vì hôm nay chính là ngày sinh nhật của một trong các nghĩa tử của hắn, do đó hắn quyên đến năm trăm ngân lượng cho Báo Ân tự để thả đèn cho hắn. Hắn là người luôn phụ trách công việc thông thương trên biển và kinh doanh của Giang Nam với các quan giám sát mậu dịch, thu hết đại quyền vào tay, vì vậy mà một chút điểm phô trương ấy đối với hắn có đáng là bao. Giờ đây hắn đang đứng trên ban công, đưa mắt ngắm nhìn biển người đang qua lại tấp nập để xem đèn, và trong lòng cũng hơi cảm thấy tự đắc.
Vào lúc này, đột nhiên có một cụm pháo hoa thật lớn được phóng lên trời, rồi nổ tung ra thành nhiều đóm hoa lửa nhỏ bé xinh xắn. Tất cả mọi người đều ngước mắt lên trời để ngắm pháo hoa và đều lớn tiếng hoan hô trầm trồ, nhưng Trữ Anh bỗng nhiên lại nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng chợt phóng thẳng lên khoảng không ở ngay trên đầu hắn, rồi nó vẽ lên một đường vòng cung và sau đó mới rơi xuống thấp trong tiếng hoan hô của mọi người. Những đóm hoa lửa bé li ti chớp lóe từ trên không trung mà rơi xuống đầu của đám người bên dưới đang đứng xem, làm cho quang cảnh nơi đó trở nên chợt sáng chợt tối.
Ánh tịch dương trải đầy trên mặt hồ, và có làn gió thổi qua mặt nước phản chiếu sắc hồng khiến cho mặt nước lung linh, trông giống như hỏa diễm đang nhảy múa vậy. Từ trong đám cỏ lau um tùm chợt có một chiếc thuyền đánh cá đang chậm rãi bơi vào gần bờ. Sau đuôi thuyền có kéo theo một chiếc lưới có rất nhiều cá, chúng không ngừng quẫy đập vùng vẫy, gây ra tiếng động rào rào khá lớn. Trên thuyền có một người đang đứng lặng tại đó, ánh tịch dương chiếu rọi lên người hắn, rồi kéo lê chiếc bóng thật dài, trông hắn chẳng khác nào một bức tượng đá vậy.
Trên bờ gần đó có một người mặc y phục màu xanh đã đứng chờ sẵn, rõ ràng là đang chờ người ở trên thuyền.
Ngô Qua nhảy xuống thuyền, vỗ vỗ lên vai Hạng Bùi, hỏi :
- Ngươi nghĩ sao mà lại muốn trở về quê thế?
Hạng Bùi cười cười :
- Thanh Minh đến nhanh thật.
Ngô Qua gật gật đầu tán đồng.
Trên sườn núi ở phía xa xa, người ta có thể thấy thấp thoáng hai phần mộ, cỏ trên mộ còn rất tươi, trên bãi cỏ ấy lại có một cành hoa dại đang nở rộ trong ánh tịch dương.