Chương 42: Thăm Dò

Biên tập: Ginny.
Dưới tịch dương, bích diệp quanh ao như ngâm trong vầng sáng nhạt, vây ở giữa là một đứa bé mặt mày như ngọc tuyết nằm vắt vẻo trên thuyền, phiến môi mỏng vui vẻ câu lên, khiến cho người ta bất giác đắm mình giữa tháng năm êm đềm tĩnh lặng, nào có ai nỡ lòng phá tan thời khắc an bình này.


Tiếc là Cố Sâm không có loại nhàn tình dật trí như vậy, đã nhiều ngày không gặp A Cẩm, nhớ nhung trong lòng cuồn cuộn như sóng dữ, chỉ mong thân cận A Cẩm nhiều hơn chút nữa, săn sóc bỏ nhỏ một câu: “Có uống thuốc đúng giờ không?”


Diệp Trọng Cẩm lồm cồm ngồi dậy rồi ỉu xìu tựa vào mép thuyền, mắt lia tới lá sen lót dưới một đài hoa giữa hồ, lầm bầm trong miệng: “Có, ngày nào mẫu thân cũng tận mắt nhìn ta uống hết mới chịu đi. Thuốc vốn đã đắng muốn ch.ết rồi, nay còn bỏ thêm một vị nữa, cũng may mùi không kinh khủng lắm, bằng không ta nhất định phải tìm ngài nói lý một phen.”


Cố Sâm nén lại ý cười trên khóe miệng: “Loại dược đó rất hiếm, thiên kim cũng chưa chắc cầu được, mùi vị đương nhiên không tệ, cô cũng đoán được A Cẩm không ngoan ngoãn uống thuốc nên trước đó đã nhắc Diệp phu nhân để ý giám sát A Cẩm đấy.”


Diệp Trọng Cẩm hừ một tiếng, nhưng không phản bác.
Cố Sâm lại nói: “A Cẩm qua hết tháng này là bảy tuổi rồi, cũng nên hiểu chuyện hơn đi nào, đừng bạc đãi sức khỏe của mình nữa, mỗi lần A Cẩm sinh bệnh, cô lúc nào cũng lo lắng không yên.”


Lúc hắn nói những lời này Diệp Trọng Cẩm đang len qua khuỷu tay lẳng lặng nhìn hắn, nhóc con chẳng may bị bắt quả tang, lúng túng gật đầu rồi qua quýt cho qua chuyện: “A Cẩm biết rồi, sẽ không xằng bậy nữa.”


available on google playdownload on app store


Ánh mắt Cố Sâm càng nhu hòa mềm mại, lặng lẽ cầm lọn tóc rơi trên đầu vai y lên tay thưởng thức, dịu dàng nói: “Nói đến sinh thần, năm nay A Cẩm muốn lễ vật gì?”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Giống năm rồi là được, không cần phiền phức.”


Hai người nhỏ to trò chuyện trên thuyền thì bên kia Diệp Trọng Huy đã gọi người mang một chiếc thuyền gỗ khác tới, lúc này đang cho thuyền lại gần bọn họ, thiếu niên lạnh nhạt đứng ở mũi thuyền, bạch y bị tịch dương nhuộm thành sắc vàng nhợt nhạt, sau lưng là nền hồng liên nhạt màu cùng đàn bích diệp chập chờn tung cánh, từ xa nhìn lại trông như một bức tranh vẽ người quân tử nho nhã thoát tục dưới hoàng hôn.


Diệp Trọng Cẩm nhìn mà cảm thán không thôi: “Ca ca ta thật đẹp, trông chẳng khác gì trích tiên của thiên cung, thái tử thấy có đúng không?”
Cố Sâm ậm ừ một tiếng xem như đáp lại, lòng nghĩ, cho dù đẹp đến mấy thì cũng chỉ là ca ca ruột thịt không hơn.


Thuyền gỗ đến gần, Diệp Trọng Cẩm đứng dậy, nhảy phốc qua thuyền ca ca mình, Cố Sâm muốn cản lại nhưng nhóc tinh ranh kia đã nhanh chóng tránh khỏi tay hắn, còn quay đầu nhìn hắn cười giả lả: “Điện hạ, thuyền bên đó nãy giờ kẹt giữa lá sen không di chuyển được, cầu điện hạ thay A Cẩm đưa thuyền vào bờ.”


Diệp Trọng Cẩm đã mở lời thỉnh cầu Cố Sâm đương nhiên không thể không làm, chỉ có thể mở to mắt không cam lòng nhìn y trốn khỏi tay mình, vị ca ca như trích tiên kia của y lúc quay lưng còn không thèm giấu đi nụ cười đắc ý.


Cố Sâm cười lạnh, rồi sẽ có một ngày, Diệp Hằng Chi ngươi không đắc chí nổi nữa đâu.
Thái tử điện hạ tinh thông rất nhiều thứ, ngặt nỗi lại chưa từng học qua cách chèo thuyền, cầm mái chèo xoay sở cả buổi trời, vất vả hết hơi đưa được thuyền cập bờ thì trời đã tối.


Hạ Hà đứng đợi bên hồ từ lâu, vừa thấy thái tử vào bờ, vội vã khom người hành lễ: “Nô tỳ phụng mệnh chủ tử đứng đây đợi điện hạ, chủ tử có lời, hôm nay gia đình đường lão gia ở Tân Châu đến phủ làm khách, cả nhà ăn một bữa đoàn viên, khó tránh phải ở lại hàn huyên một lúc, ước chừng phải đến tận khuya, thỉnh điện hạ sớm hồi cung.”


Cố Sâm lạnh nhạt nhướng mày: “Nếu cô không muốn?”
Hạ Hà cúi đầu, che đi nụ cười khổ không thể nói, lắp bắp đáp: “Chủ tử cũng nói, nếu điện hạ không muốn…”


Nàng nhắm tịt hai mắt, nói: “Chủ tử nói, nếu điện hạ không muốn, chủ tử cũng không còn cách nào khác, nhưng đến đợt săn bắn Tây Sơn năm nay xin điện hạ đừng kéo chủ tử tham gia náo nhiệt, thân thể chủ tử yếu đuối, sợ là chịu không nổi gió to trên núi, lá gan càng nhỏ, chịu không nổi dã thú hù dọa.”


“…”


Cố Sâm ngay lúc này không biết mình nên bày ra sắc mặt gì cho hợp tình hợp cảnh, năm rồi oắt con thừa dịp mọi người không chú ý lén chạy tới sờ mông lão hổ là ai vậy? Cũng may con hổ đó đang bị trọng thương, chỉ còn chút sức lực để phẩy đuôi, bằng không không biết đã loạn thành cái gì rồi, hôm nay lại dám nói mình nhát gan sợ gió sợ thú dữ cơ đấy.


Nhớ tới dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của người nào đó, hai mắt Cố Sâm lại tràn ngập ý cười, nửa đùa nửa thật nói: “Dám phát ngôn lung tung trước mặt cô cũng chỉ có mình A Cẩm mà thôi.” Nói xong phất tay áo bỏ đi.


Hạ Hà nhìn theo bóng lưng thái tử điện hạ dần xa, thầm lau mồ hôi lạnh đã tuôn ướt trán, hai chân đến giờ vẫn run lẩy bẩy chưa ngừng.


Về lại viện tử, chủ tử của nàng đang ngồi trên xích đu mắc dưới gốc cây, mấy nha hoàn đứng cạnh thay nhau quạt tới quạt lui, Hạ Hà bước nhanh tới, mặt như đưa đám: “Chủ tử, điện hạ có vẻ rất giận.”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu, giận càng tốt.


Người nọ lưu luyến Tống Ly của đời trước thì Diệp Trọng Cẩm đời này càng phải làm một hoàn khố bốc đồng tùy hứng, hủy cho bằng sạch huyễn tưởng của người nọ.


Hạ Hà vẫn còn ai oán: “Chủ tử, lần sau ngài giao mấy chuyện như thế này cho người khác đi, nô tỳ thật sự rất sợ thái tử điện hạ, bảo nô tỳ chuyển lời cho ngài ấy nô tỳ thật lòng là chịu không nổi, đừng nói là nhổ lông trên đầu lão hổ, mới nãy nô tỳ còn ngỡ mình hết còn mạng về gặp chủ tử luôn đấy.”


Diệp Trọng Cẩm bật cười khanh khách: “Mấy chuyện này người ngoài làm sao gánh nổi, ai bảo trong viện của ta lá gan Hạ Hà ngươi là lớn nhất làm chi.”
Nha đầu Hạ Hà gan lớn quả không sai, lập tức thương lượng với chủ tử mình ngay: “Vậy chủ tử tự nói không tốt hơn sao?”


Nụ cười trên môi Diệp Trọng Cẩm cứng đờ tại chỗ, nếu mà y dám nói trước mặt hắn thì cần người khác nói thay làm gì? Người nọ là ai kia chứ? Là Cố Sâm đó, thỉnh thoảng bướng bỉnh làm nũng chút ít thì được, chứ bảo y chọc giận cái vị Diêm La vương nắm giữ sinh tử của kẻ khác kia ấy hả… y không có gan làm.


Thật ra mấy năm nay y vẫn luôn thăm dò giới hạn của Cố Sâm, y muốn biết Cố Sâm có thể bao dung mình đến mức nào, tiếc là kết quả vẫn hoàn tay trắng.
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, ra vẻ cao thâm khó dò nói: “Không tốt, rất là không tốt, nguy hiểm lắm.”


Hạ Hà lệ nhỏ đầy tim, người biết rõ là nguy hiểm, vậy thì cớ làm sao người ở trước mặt thái tử điện hạ mặc sức bướng bỉnh tìm vui, quay đầu lại kêu nô tỳ đi chịu ch.ết, sao người có thể vô tư hãm hại mạng người như vậy?


Sáng sớm hôm sau, Diệp Trọng Cẩm vẫn còn say ngủ, người chung quanh đều biết tiểu thiếu gia cứ đến hè là chịu khổ, đêm qua chẳng biết khi nào mới ngủ nên mới sáng không ai dám làm ồn.


Hai tỷ đệ Diệp Nhược Dao và Diệp Vân Triết đột ngột đến thăm, bọn họ trước đã qua bái kiến lão thái gia và phu phụ Diệp Nham Bách cả rồi, Diệp Trọng Huy bên Mặc Viên sáng sớm đã đến thư viện, cho nên tỷ đệ trực tiếp ghé qua Phúc Ninh Viện gặp Trọng Cẩm đường đệ.


Hôm trước Diệp Vương Thị cẩn thận dặn dò hai tỷ đệ bọn họ đủ điều, tuyệt đối không được làm ra chuyện gì hồ đồ trước mặt tiểu đường đệ, đứa bé này thân thể yếu ớt, chào hỏi xong phải trở về ngay, không nên làm phiền ảnh hưởng người ta tĩnh dưỡng.


Diệp Nhược Dao ngạc nhiên nói: “Hôm trước gặp A Cẩm đệ đệ, thật tình không nhìn ra đệ ấy mang bệnh trong người.”
Diệp Vân Triết đáp: “Ai bảo người ta đẹp như vậy, làm gì nhìn ra cái gì nữa, chỉ cảm thấy cái gì của A Cẩm cũng tốt đẹp.”


Diệp Nhược Dao hiếm khi tán thành lời của đệ đệ mình, gật gù nói: “Đợi gặp được A Cẩm đệ đệ rồi, đệ bớt nói mấy lời dễ làm mất lòng người ta đi.”
“Ta nói những lời gây mất lòng người khi nào?”


“Hừ, lời ăn tiếng nói ngày thường của đệ không phải rất dễ chọc cho người ta nảy sinh thành kiến sao? Thân là con nối dòng của Diệp gia, mở miệng ra là đòi vào triều làm quan, thúc phụ chúng ta hiện là quan to nhất trong triều, đệ dám nói mấy lời hoang tưởng như vậy trước mặt A Cẩm đệ đệ thử xem người ta có chê cười đệ hay không.”


Diệp Vân Triết suy cho cùng vẫn còn là một đứa trẻ ham chơi, bị tỷ tỷ mình chế giễu như vậy thì tức đến đỏ mặt: “Vậy còn tỷ thì sao? Ngày nào cũng la ó đòi gả cho cái tên Chân Húc kia, họ Chân kia thì tốt lắm chắc? Tướng mạo không có, tài hoa cũng không, tỷ không có tí ti kiến thức nào mới bị gã lừa gạt thảm như vậy.”


“Đệ đó! Không cho phép đệ nói Chân lang như vậy!”
“Chân lang của tỷ có gia thất rồi, tỷ còn muốn làm thiếp cho gã, đúng là ngu hết thuốc chữa.”


“Thê tử của chàng là do phụ mẫu chàng khi còn sống ép cưới, chàng vốn dĩ không thích nàng ta, chàng còn nói sẽ để ta làm bình thê của chàng.”


Diệp Vân Triết cười xùy: “Có gia thất chính là có gia thất, tỷ một hai đòi gả cho gã thì chỉ còn nước làm thiếp chứ lấy đâu ra thê, dù cho được tiếng bình thê thì người ngoài cũng chỉ trỏ chê cười, tỷ nhắm bản thân mình chịu nổi miệng đời thiên hạ không?”


“Ta… Ta mà sợ sao?” Trước mặt người đệ đệ này, dù thật sự không thể thì cũng phải mạnh miệng, khí thế không thể thua kém.


Phúc Ninh Viện gần ngay trước mắt, đôi bên mang một bụng lửa giận tạm dừng cuộc cãi vã vô nghĩa này lại. An ma ma cho người đi pha trà tiếp đãi tỷ đệ hai người: “Hai vị thứ lỗi, tiểu chủ tử đến hè là chịu khổ, ban đêm khô nóng chẳng ngủ được bao nhiêu, thành ra thường hay dậy muộn một chút.”


Diệp Nhược Dao lấy làm lạ hỏi: “Đêm qua phòng ta có băng bồn, ta thấy cũng không nóng mấy.”


An ma ma đáp: “Tiểu chủ tử không thể chịu lạnh, trời nóng đến mấy cũng không được bày mấy thứ giải nhiệt như vậy trong phòng, tiểu thư xin đừng nhắc đến hai chữ “băng bồn” trước mặt tiểu chủ tử, hôm qua cũng vì chuyện này mà tiểu chủ tử ầm ĩ với lão thái gia và phu nhân cả buổi trời, giờ mà nhắc nữa phỏng chừng lại to chuyện.”


Diệp Nhược Dao liên tục gật đầu, Diệp Vân Triết cũng nghiêm mặt lắng nghe.
An ma ma cười tủm tỉm, cúi người lui ra.


Qua chừng một khắc, Diệp Trọng Cẩm mơ màng tỉnh mộng, An ma ma nhanh chóng sai Hạ Hà và đám nha hoàn thay xiêm y cho y, vừa nói: “Vân Triết thiếu gia và Nhược Dao tiểu thư đến thăm, đang ngồi uống trà ở ngoại gian, tiểu chủ tử mau rửa mặt chải đầu, đừng để người ta đợi lâu kẻo thất lễ.”


Diệp Trọng Cẩm ngẩn ra một lúc mới nhớ hai người này là ai, gật đầu nói: “Được.”


Y chỉ mặc một kiện y sam lam sắc khá mỏng, vừa ngáp vừa đi ra ngoài, mái tóc đen dài nhu thuận rơi xuống bờ vai nhỏ, trông như một con mèo lười biếng, phía sau là Hạ Hà cầm lược gỗ tử đàn chạy theo í ới gọi: “Chủ tử, chưa chải tóc xong mà.”


Diệp Trọng Cẩm biếng nhác đáp: “Không sao đâu, đường huynh đường tỷ đâu phải người ngoài.”
Hạ Hà hết nói nổi, thói quen ghét chải đầu búi tóc của tiểu chủ tử đến bao giờ mới thay đổi được đây.


Hai người ở ngoại gian từ khoảnh khắc thấy Diệp Trọng Cẩm bước ra thì hai mắt chẳng thể dời đi đâu được nữa, qua một lúc lâu mới ổn định được tinh thần, đứng lên chào: “A Cẩm đệ đệ.”
“A Cẩm dậy muộn, để đường huynh đường tỷ đợi lâu. Huynh tỷ đã dùng tảo thiện chưa?”


Hai người lắc đầu, Diệp Nhược Dao nói: “Mẫu thân nói chào hỏi A Cẩm đệ đệ xong rồi về dùng cũng không muộn.”


Diệp Trọng Cẩm mím môi, cười nói: “Ta tuổi còn nhỏ, tính kiểu gì cũng không nên để hai vị đến chào hỏi ta, có điều nếu đã đến rồi thì ở lại dùng tảo thiện cùng đi, đỡ phải mất công đi đi về về.”


Tuy Diệp Vương Thị đã ngàn dặn vạn dặn tuyệt đối không được ở lại Phúc Ninh Viện quá lâu, nhưng giờ đối mặt với thịnh tình của Diệp Trọng Cẩm, hai người không ai thốt nổi nửa câu từ chối, trong lòng ngược lại còn thấy rất vui.


An ma ma hối thúc nha hoàn dọn thức ăn lên, ba người đang chuẩn bị dùng bữa thì bỗng đâu có mấy nha hoàn hấp tấp chạy vào cửa, thở không ra hơi nói: “Tiểu chủ tử, điện hạ đến… đã vào tới sân rồi.”


Muỗng sứ trắng tinh trong tay Diệp Trọng Cẩm leng keng rơi xuống, rớt thẳng vào trong chén bạc nhỏ của y, hôm qua mới đắc tội xong, sáng sớm đã tìm đến cửa, lẽ nào muốn cho mình một bài học?
“Nói là ta không có ở đây…”


Diệp Trọng Cẩm xanh mặt chạy ù vào phòng ngủ, liếc ngang liếc dọc mấy cái rồi dừng lại trên cánh cửa sổ đang mở toang, không do dự thêm khắc nào, y lập tức leo lên thành cửa, vừa mới ổn định được thân thể thì nhấc mắt đã thấy ngay bóng người sừng sững dưới gốc đào cách đó mấy bước chân, đang khoanh tay nhìn mình.


Đứa bé sáu bảy tuổi tóc tai bù xù ngồi xổm trên bệ cửa sổ, chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười duyên: “Điện hạ cát tường.”
===========
Hết chương 42.






Truyện liên quan