Chương 53: Gọi Là Một Con Mèo Lớn Ngu Ngốc
Biên tập: Ginny.
An Linh Vi năm nay chỉ mới mười tuổi, vẫn là một tiểu cô nương được nuông chiều, trước vừa bị dọa cho thiếu điều hồn phi phách lạc, sau lại bị người ta phun cho một mặt nước trà, búi tóc được chải chuốt xinh đẹp cũng ướt nhẹp, lần đầu tiên trong đời cô nàng chịu phải tủi thân ấm ức tới mức này, miệng mồm méo xẹo, hai mắt đỏ hoe, oanh liệt khóc rống lên, thê thảm không nỡ nào nhìn thẳng.
Đình viện yên tĩnh bỗng chốc vang vọng tiếng khóc của tiểu cô nương, tiếng sau dữ dội hơn tiếng trước, đàn chim tước trốn nắng trên cây hòe cũng không chịu nổi ma âm kinh tâm động phách ấy phải phành phạch vỗ cánh bỏ chạy tán loạn.
Diệp Trọng Huy nào giờ chưa gặp tình huống nào kinh khủng như vậy, ngơ ngẩn lau nước trà trên khóe môi, trong mắt là hoang mang tột độ.
“Biểu muội, muội đừng khóc…”
Vốn muốn dỗ dành vài câu, ai ngờ mở miệng vẫn là giọng điệu lạnh băng cố hữu, An Linh Vi vừa nghe, tiếng khóc càng vang dội.
Cố Sâm nhíu mày, lòng đang buồn bực sẵn, tiếng khóc của nha đầu này lại ầm ầm như sấm bên tai khiến toàn thân hắn càng thêm bức bối khó chịu, hắn trầm giọng quát lên: “Câm miệng cho cô!”
Không gian lập tức yên tĩnh trở lại, An Linh Vi ngước mắt, thấy một gương mặt mây đen giăng đầy đang trừng mình, thút thít vài cái, rồi lại hùng hồn gào khóc tiếp, khóc đến mức tưởng như muốn tắt thở tới nơi.
Cố Sâm dù không còn bao nhiêu kiên nhẫn nhưng cũng biết chuyện này mình có lỗi trước, không nên nổi nóng với một tiểu nha đầu, sau cùng chỉ đành vỗ trán kiềm lại nóng nảy trong lòng.
Diệp Trọng Cẩm che miệng cười trộm, hay cho một thái tử điện hạ tâm cao hơn trời, hay cho một Hằng Chi công tử không dính bụi trần, hai nhân vật tương lai có thể rung chuyển phong vân của Đại Khâu lúc này lại bó tay đầu hàng trước một tiểu cô nương mười tuổi, cảnh tượng quả là trăm năm có một.
Diệp Trọng Cẩm ngồi xem náo nhiệt thêm một lúc, ống tay áo bỗng bị ai kéo nhẹ, y nhìn qua, ra là ca ca bên cạnh đang nháy mắt ra hiệu cho mình.
Diệp Trọng Cẩm thở dài một hơi, cuối cũng vẫn phải nhờ tiểu gia ta xuất mã.
Y móc trong tay áo ra một chiếc khăn gấm màu xanh nhạt, ngày thường Diệp Trọng Cẩm không thích mùi của huân hương, An ma ma bèn nấu nước bạc hà để ủ khăn, lúc dùng còn có thể ngửi được mùi hương thảo mộc dịu nhẹ, cực kỳ dễ chịu.
An Linh Vi ngửi được hương bạc hà thoang thoảng, hít hít mũi, ngẩng đầu, đôi mắt đẫm nước in bóng một đôi mắt đen láy rất đẹp, trông chẳng khác gì minh châu, An Linh Vi nhìn đến thất thần, tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần rồi ngưng bặt.
Nàng nhìn chiếc khăn gấm được xếp ngay ngắn trước mắt mình, sắc xanh như cây cỏ giữa tiết xuân, như rừng trúc xanh biếc sau lớp sương mù mờ mịt, như dòng suối trong vắt nhuộm sắc núi rừng, tràn trề sức sống, hội đủ nét đẹp của thiên nhiên, cũng hệt như chủ nhân của nó vậy.
An Linh Vi ngơ ngác giơ tay nhận lấy.
Diệp Trọng Cẩm nói: “Biểu tỷ mau lau nước mắt, A Cẩm thay ca ca xin lỗi biểu tỷ, ca ca không cố ý đâu.”
An Linh Vi nắm chặt khăn tay, không nỡ dùng vật xinh đẹp này lau mặt, nghẹn ngào nói: “Không… không sao.”
Nhận thấy ánh mắt của Cố Sâm phóng tới chỗ mình, Diệp Trọng Cẩm vội nói: “Thái tử điện hạ cũng không cố ý, biểu tỷ cũng đừng để bụng, có được không?”
Tiểu cô nương mười tuổi nhà quan dẫu sao cũng có chút khác biệt với khuê nữ thông thường, tuy nàng cũng biết sợ sâu sợ quỷ, cũng vì tủi thân mà gào khóc, song đầu óc vẫn đủ minh mẫn để hiểu rằng, người nào mình có thể chọc được, người nào không thể trêu vào.
Biểu ca Diệp gia và biểu đệ dòng dõi tuy cao quý, nhưng có thế nào thì cũng là thân thích của nàng, còn cả cô cô vẫn luôn yêu thương nàng, nổi hứng đùa giỡn một chốc cũng không sao.
Nếu là hoàng tử trong cung, đặc biệt là thái tử điện hạ, nàng tuyệt đối không thể chọc. Lúc đầu nàng dám lớn tiếng gào khóc là vì cha nàng chức quan thấp, nàng không biết người nọ là thái tử.
Đến khi hoàn hồn rồi, biết được thân phận tôn quý của người nọ rồi, An Linh Vi khó tránh nhen nhóm chút hiếu kỳ, len lén nhìn trộm thái tử một chốc, Cố Sâm nhận ra ánh mắt nàng, lạnh nhạt nhìn lại một cái, tiểu cô nương như bị dọa cho nhảy dựng, vội xua tay liên tục: “Không sao không sao, thái tử điện hạ làm sao cố ý được, do ta nhát gan, không thể trách người khác.”
Diệp Trọng Cẩm thầm tán thưởng biểu tỷ của mình cũng thật lanh trí, bèn mỉm cười với nàng, y vốn đã ưa nhìn sẵn, giờ cười ngọt ngào như vậy càng như ánh trăng đẹp đẽ, khiến cho hoa cỏ xung quanh cũng phải ảm đạm buồn rầu.
Hai má An Linh Vi đỏ bừng, trên đời này chắc không có ai đẹp hơn biểu đệ mình đâu ha.
Cố Sâm thu hết mọi chuyện vào mắt, cảnh giác ào ào tràn lên. Đời trước An Linh Vi có ý với Tống Ly, đời này thành biểu tỷ biệu đệ, nếu như lại nảy sinh tình cảm, phiền phức thật sự không nhỏ đâu.
Bọn họ làm loạn trong vườn hoa cả buổi, sớm đã kinh động đến người khác, Mạc Hoài Hiên dẫn theo một nhóm gia phó chạy đến, nhìn thấy mấy vị không ai đắc tội nổi kia tụm lại một đám, thế mà chẳng chút ngạc nhiên.
Hắn bước tới hành lễ với Cố Sâm rồi quay sang Diệp Trọng Huy nói: “Diệp công tử, lệnh đường đang đợi nhị vị ở trắc môn, tại hạ cho người dẫn đường nhị vị.”
Diệp Trọng Huy gật đầu nói câu cảm tạ, Diệp Trọng Cẩm chợt hỏi: “Phụ thân ta thì sao?”
“Lệnh tôn muốn ở lại đến khi tang lễ kết thúc, nếu tiểu công tử luyến tiếc lệnh tôn, hoan nghênh nán lại, vừa hay có thể đưa huynh trưởng ta một đoạn.”
Là lễ đưa tang đương nhiên không tránh khỏi phải nhìn thấy quan tài, Diệp Trọng Cẩm không sợ chuyện này, chẳng qua… Y trộm liếc Cố Sâm một cái, người nọ hiếm khi mới có dịp xuất cung, có lẽ là cố ý đến tìm y, giờ y bỏ người ta lại có phải là không tốt lắm không? Nhưng mà… y và Cố Sâm cũng đâu phải là gì của nhau, mắc gì cứ phải suy nghĩ vì hắn làm chi.
Nghĩ vậy, Diệp Trọng Cẩm lắc đầu: “Chúng ta về thôi.”
Nói xong bỗng hơi chột dạ len lén liếc nhìn Cố Sâm thêm cái nữa, ai ngờ người nọ vốn không hề lọt tai chuyện râu ria bên này, hai mắt chỉ dán mãi vào An Linh Vi, Diệp Trọng Cẩm trợn mắt, kéo tay ca ca mình: “Ca ca còn không nhanh chân lên, đừng để mẫu thân đợi lâu.”
Diệp Trọng Huy cho rằng y sợ, gật đầu nắm chặt tay y bước nhanh hơn. Phần nữa hắn sợ Cố Sâm lấy lại tinh thần rồi lại dây dưa thì mệt.
Còn lại trong Thấm Hương Viên, Mạc Hoài Hiên nhướng mày nói: “Điện hạ, nếu Tử Phong nhớ không lầm thì Từ thái y có dặn, trong vòng mười ngày không được xuống giường đi lại, hoàng hậu nương nương mà biết, e là sẽ không dễ gì để yên cho điện hạ.”
Cố Sâm liếc Mạc Hoài Hiên một cái, không nói không rằng.
Mạc Hoài Hiên đưa qua một chiếc khăn tay: “Điện hạ lau mồ hôi trên trán tạm, thần lập tức lệnh người đưa điện hạ hồi cung.”
Cố Sâm không nhận khăn của Mạc Hoài Hiên, tầm mắt lần nữa bắn qua An Linh Vi bên cạnh, chìa tay về phía nàng, ra lệnh: “Khăn của A Cẩm, đưa cho cô.”
Tiểu cô nương ngẩn người, siết chặt khăn gấm trong tay, nhỏ giọng đáp: “Cái này là A Cẩm đệ đệ cho ta mà.”
Cố Sâm nhướng mày, bắt đầu mất dần kiên nhẫn, lặp lại lần nữa: “Đưa cho cô.”
An Linh Vi không phải người dễ dàng nhượng bộ kẻ khác, nhưng mà kẻ trước mặt nàng lúc này không phải là ai khác, người nọ là thái tử đương triều, sắc mặt An Linh Vi trắng bệch, trán rịn mồ hôi, trông cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã phịch xuống bất tỉnh nhân sự. Trước đôi mắt âm u lạnh lẽo như sài lang mãnh hổ rình mồi cùng với lệ khí nồng nặc trôi nổi trong không khí, giống như muốn xé tươi người sống vậy, đó là thứ nàng chưa từng thấy bao giờ, nỗi sợ hãi tràn lên rồi theo bản năng khắc vào xương tủy.
An Linh Vi đến cử động nho nhỏ khác cũng không dám, hai tay run rẩy dâng khăn cho hắn.
Cố Sâm nắm chặt khăn gấm trong tay, mùi hương thảo dược nhàn nhạt vờn quanh cánh mũi, giống như người ấy vẫn ở cạnh mình.
Mạc Hoài Hiên phất tay, ra lệnh cho gia phó phía sau: “Tiễn An tiểu thư đến Hưng Hòa Viện.”
Mấy gia phó tiến lên hộ tống tiểu cô nương bị dọa đến mặt mày xanh mét ra ngoài, trong viện chỉ còn lại Cố Sâm và Mạc Hoài Hiên.
Mạc Hoài Hiên bước qua dìu Cố Sâm ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nói ra nghi hoặc của mình: “Hôm đó điện hạ rõ ràng đã phá được thế cờ của Minh vương rồi, cớ sao còn nhảy vào nước sôi lửa bỏng, để mình rơi vào thảm cảnh trọng thương?”
Đại hoàng tử Cố Minh nửa năm trước đã được hoàng đế phong làm Minh vương.
Cố Sâm điều tức nội lực, lạnh nhạt nói: “Ngươi cho là vì sao?”
Mạc Hoài Hiên ngồi xuống vị trí đối diện hắn, nâng bình trà tử sa đặt sẵn trên bàn châm cho Cố Sâm một chung trà lạnh, lại rót cho mình một chung, sau đó nhàn nhã nhấp thử một ít trà thơm.
“Ban đầu ta cho rằng điện hạ muốn tương kế tựu kế, mượn chuyện này lật đổ Minh vương, nhưng sau đó ta lại nghĩ khác, hành động của điện hạ có rất nhiều điểm không thỏa đáng. Thứ nhất, điện hạ hẳn phải rõ hơn ai hết tính tình của thánh thượng, thánh thượng xưa nay làm việc không quyết đoán, cho dù vạch trần chuyện này ra, thánh thượng cũng sẽ tìm mọi cách che lấp, hơn nữa vì bảo vệ mặt mũi hoàng thất, chắc chắn sẽ không có chuyện phạt nặng Minh vương, cuộc mua bán này tính tới tính lui không hề có lợi, cho nên điện hạ không có lý do gì để làm.”
Cố Sâm nghe Mạc Hoài Hiên nhận xét phụ hoàng mình như vậy, bật cười một tiếng: “Hay cho ba chữ “không quyết đoán”, nói không sai, chỉ cần cô không ch.ết, không tàn phế, ông ta đúng là không nỡ trị tội bọn họ, với ông ta mà nói, tiểu Ngũ là con trai ngoan nhất, Cố Hiền là đứa con có chí tiến thủ nhất, Cố Minh là nhi tử giỏi giang nhất, còn cô, chỉ là thái tử do tiên hoàng chỉ định, không hơn.”
Cố Sâm uống cạn chung trà lạnh, sắc mặt lạnh nhạt không nhìn ra được tâm tình.
Mạc Hoài Hiên lại nói: “Thứ hai, nước cờ hôm ấy của điện hạ càng không phải vì đả thương địch một nghìn, tổn thương mình tám trăm, nếu điện hạ muốn đối phó Minh vương, hẳn sẽ có kế sách toàn thân vô sự lui binh, tuyệt không đặt mình vào nguy hiểm như vậy.”
Khóe môi Cố Sâm dãn ra, cười nói: “Ngươi vậy mà rất hiểu cô.”
Mạc Hoài Hiên đáp: “Không dám, lúc trước tại hạ quả thật nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng hôm nay sau khi gặp Diệp công tử, tất cả đã có lời giải đáp.”
Cố Sâm nhướng mày, lại nghe Mạc Hoài Hiên nói tiếp: “Có thể khiến thái tử điện hạ cam tâm tình nguyện để người ta chém trọng thương, thậm chí không mảy may tiếc mệnh, tìm khắp thế gian, cũng chỉ có một người.”
Qua một lúc thật lâu, huyền y thiếu niên nâng lên chung trà bạch ngọc, đầu ngón tay vuốt ve miệng chung, thần sắc ôn nhu như nước, than nhẹ một câu: “Cũng vì chỉ có một, cho nên càng phải đặc biệt quý trọng.”
Diệp Trọng Cẩm hồi phủ, An ma ma vội tới vội lui chỉ huy đám nha hoàn đốt ngải thảo xông khắp người y, khói hương bay mù mịt, Diệp Trọng Cẩm bị hun tới không mở mắt nổi.
“Ma ma, ma ma làm gì vậy?”
An ma ma lo lắng nói: “Tiểu chủ tử, hôm nay người đến phủ Việt Quốc Công dự tang, nơi đó không sạch sẽ lắm, phải nhanh xua tà khí xui xẻo đi, để mấy thứ linh tinh đó dính vào người thì không tốt, tiếc là thời gian này không tìm được nhánh liễu tươi nào, tạm thời dùng đỡ lá ngải cứu xông trước, sáng sớm mai lão nô đến Kim Quang Tự thỉnh một lá bùa bình an do đích thân phương trượng trụ trì tụng kinh, vậy mới tạm an tâm.”
Diệp Trọng Cẩm dở khóc dở cười: “Nhà chúng ta chính khí hạo nhiên thế này, tai họa nào không có mắt dám mò đến, không sợ bị chính khí siêu độ luôn sao? Ma ma, ma ma đừng nghĩ nhiều.”
“Thì cứ xem như ma ma lo xa đi, tiểu chủ tử nhìn tuổi lão nô đây này, coi như để lão nô yên tâm đi mà.”
Diệp Trọng Cẩm chỉ còn cách gật đầu: “Chỉ một lần này thôi đó, lần sau ma ma đừng làm thế nữa, mùi thảo dược này thật sự là quá dã man.”
An ma ma cười tươi rói, lòng còn nghĩ lo trước vẫn hơn, cho dù chính khí hạo nhiều nhiều cỡ nào cũng không thể phủ nhận công dụng của mấy cọng ngải cứu bà xông đâu.
Hạ Hà thu dọn xiêm y Diệp Trọng Cẩm thay, kỳ quái hỏi: “Tiểu chủ tử, khăn tay hôm nay đâu rồi ấy nhỉ? Nô tỳ tìm mãi không thấy.”
Diệp Trọng Cẩm bâng quơ nói: “Đưa cho biểu tỷ Linh Vi rồi, hôm nay biểu tỷ ở phủ Quốc Công khóc rất nhiều, ta đưa cho biểu tỷ lau nước mắt.”
Hạ Hà nghe vậy bật cười: “Tiểu chủ tử, ngài mới bao lớn chứ, thế mà biết cách dỗ tiểu cô nương nhà người ta rồi cơ đấy.”
“…”
An ma ma bước qua gõ lên đầu Hạ Hà một cái, mắng: “Nha đầu này, mấy chuyện vô vị như vậy cũng dám rót vào tai tiểu chủ tử? Linh Vi tiểu thư đã hơn mười tuổi, vài năm nữa là đã có thể nói chuyện cưới gả được rồi. Không được trêu ghẹo bậy bạ như vậy nữa, ngươi còn nói bậy nữa, ngẫm xem ngươi có bao nhiêu cái lưỡi để cắt.”
Hạ Hà rụt đầu xin tha: “Không dám, không dám nữa, ma ma tha cho nô tỳ.”
Hạ Hà cười cười bỏ chạy ra gian ngoài, Diệp Trọng Cẩm nhíu mày suy tư, đời trước An Linh Vi là hậu phi của người nọ, thảo nào hôm nay người nọ để ý nàng như vậy.
Dù sao cũng là một trong tứ phi, tuy không được ân sủng, nhưng mà nảy sinh chút cảm tình không phải là chuyện không thể xảy ra.
Tiểu bạch hổ mon men lại gần giường, cọ cọ quả đầu xù lông vào bàn chân trần của Diệp Trọng Cẩm, An ma ma ngày nào cũng chăm sóc nó nên rất có cảm tình với con hổ nhỏ ngoan ngoãn này, thấy thế cười nói: “Nói mới nhớ, bé hổ con nhà chúng ta vẫn chưa có tên, nghĩ một cái tên cũng không tốn bao nhiêu thời gian, tiểu chủ tử nhất định là rất thích nó nên mới suy nghĩ đắn đo lâu như vậy.”
Diệp Trọng Cẩm liếc tiểu bạch hổ dưới chân, hừ một tiếng: “Ai nói chứ, ta đặt tên ngay luôn đây, gọi nó là… ngu ngốc, hổ đần, thôi, dứt khoát gọi là mèo lớn đần độn đi.”
Khóe môi An ma ma giật giật, tiểu chủ tử của bà bị cái gì kích thích đúng không?
===========
Hết chương 53.