Chương 88: Quanh Co
Biên tập: Ginny.
Gia bộc khép nép đáp: “Phía tiền viện truyền tin, nói rằng hầu gia đã nhận một cái túi hương, mấy bà mai đi cùng ai cũng hớn hở ra mặt, nói cái gì mà cuối cùng cũng xong chuyện, chắc là nói chuyện hôn sự này thành rồi đó chủ tử.”
Tia sét không kịp bưng tai giáng thẳng xuống đầu Lục Tử Diên.
Hắn trợn mắt, tính tới tính lui cũng không tính được cữu cữu mình vậy mà đồng ý luôn rồi?
Hắn xỏ hài chạy ù ra cổng, Diệp Trọng Cẩm vừa mới bước một chân lên xe ngựa, xa xa trông thấy bóng người đuổi tới thì hốt hoảng giục phu xe: “Mau, mau hồi phủ!”
Phu xe lập tức vung roi, xe ngựa Diệp gia cộc cộc lăn bánh chạy trối ch.ết.
Dáng vẻ bỏ chạy của Diệp Trọng Cẩm càng củng cố thêm cho suy đoán của Lục Tử Diên, hắn chạy theo xe ngựa, vừa chạy vừa gào: “Diệp Trọng Cẩm, ta và ngươi không đội trời chung!”
Diệp Trọng Cẩm vuốt ngực, vén rèm xe nhìn Lục Tử Diên vừa dí vừa chửi ở phía sau, trong lòng có chút không đành lòng.
“Tử Diên à Tử Diên, muốn trách thì trách ông cậu của ngươi á! Ta thật tình không dám trêu chọc ổng mà.”
Than thở xong, y nhìn qua bà mai bên cạnh, nói: “Đừng vui vội, chuyện hôn sự này không xong đâu.”
“Ngài nói sao? Không phải vừa nãy hạ nhân hầu phủ nói…”
Diệp Trọng Cẩm lấy trong tay áo ra một thanh chủy thủ màu tím, chuôi đao đính một khối phỉ thúy, đao ra khỏi vỏ lóe hàn quang, đủ thấy sắc bén cỡ nào, là một đoản đao vô cùng trân quý.
Y cắm lại đao vào vỏ, cười xùy một tiếng: “Lôi Đình tướng quân là dạng người gì chứ, sao có thể dùng một cái túi hương làm tín vật được, đây mới là tín vật của Lôi Đình tướng quân, còn túi hương kia là của mẫu thân thêu cho ta, hầu gia cảm thấy thủ công thêu đẹp mắt nên ta thuận tay tặng luôn cho ngài ấy.”
“…”
Thái dương bà mai co giật, cái câu hôn sự đã bàn xong, rồi cả túi hương làm tín vật gì gì đó nữa, không phải chọc cho người ta hiểu lầm sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu hầu gia đồng ý thì đã đồng ý từ lâu, cần gì đợi nhiều năm như vậy.
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm câu lên, thình lình cầm chủy thủ kê ngang cổ bà mai, tuy cách một lớp vỏ nhưng khí lạnh và cảm giác sắc bén của lưỡi đao như xuyên qua sắt thép, dán lên da thịt.
Bà mai nuốt nước bọt, lắp bắp: “Diệp công tử, thế này là… là ý gì?”
Diệp Trọng Cẩm thong thả nói: “Chuyện hôm nay hy vọng đại nương có thể giữ kín. Uy danh của Lôi Đình tướng quân không nên vì chuyện không đâu như thế này làm tổn hại, chuyện hôn sự nếu bàn bạc thành công hiển nhiên là chuyện tốt đáng mừng, còn nếu không thành công, đại nương phải coi như chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, nếu tiết lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ, chỉ e mười vạn tướng sĩ của Mạnh gia quân sẽ đồng loạt kéo tới lột da đại nương mất.”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi, lão thân tuyệt đối miệng kín như bưng, ch.ết cũng không lộ ra ngoài nửa chữ.”
Diệp Trọng Cẩm thu lại chủy thủ, khép mắt dưỡng thần, y cũng nên trở về báo cáo kết quả mà người ta ủy thác rồi.
Phủ tướng quân, hương trúc mênh mang, tiếng tiêu réo rắc.
Cố Tuyết Di mặc một bộ trang phục lam thiên giản đơn mạnh mẽ, trường kiếm trong tay chuyển động không ngừng, khéo sao lại rất nhịp nhàng với tiếng tiêu trầm bổng, mũi kiếm vẽ ra những đường kiếm khí bức người, khúc tiêu vừa dứt, Cố Tuyết Di cũng cùng lúc thu kiếm, lá trúc lả tả rơi rụng quanh thân.
Lưu Tấn Vân ngồi bên bàn đá điềm tĩnh thu lại tiêu ngọc, tán thưởng một câu: “Võ nghệ của tướng quân càng ngày càng tinh tiến.”
Cố Tuyết Di quay đầu nhìn y, cười nói: “Sao đến cả ngươi cũng học mấy câu tâng bốc như thế này vậy, lẽ nào hay tin bản tướng quân bị người ta từ chối hôn sự, nên đặc biệt đến đây an ủi bản tướng quân ư?”
Lưu Tấn Vân nhìn thanh chủy thủ màu tím ánh kim chói mắt trên mặt bàn gỗ hồng trù, nhìn mạnh mẽ như vậy, lại cô đơn và tịch mịch như vậy.
“Thanh chủy thủ này Lưu mỗ nhớ không lầm là vật do Mạnh lão tướng quân tặng cho tướng quân, là thứ mà tướng quân cất giữ như báu vật, nếu tướng quân có người trong lòng, nhất định sẽ dùng nó làm tín vật đính ước tặng cho đối phương, hiện tại nó lại nằm ở đây, vì vậy Lưu mỗ đoán, Trấn Viễn hầu không có phúc phần này.”
Cố Tuyết Di buông mắt, khuôn mặt sắc bén bỗng hiện ra nét ôn nhu của nữ tử.
“Thật ra ta đã biết trước kết quả sẽ thế này.”
Lưu Tấn Vân không đáp lời nàng, lẳng lặng nghe nàng nói.
“Lần đầu tiên ta gặp chàng, là năm ta mười lăm tuổi, khi đó lão hầu gia vừa qua đời, chàng kế thừa tước vị có cũng như không, tộc nhân sau lưng chàng như một đám đỉa đói cắn mãi không tha, hầu phủ gần như bị bọn họ dọn sạch, mà chàng trên người lại chưa có công danh, ở trong kinh liên tục bị người ta khó dễ, ai cũng nói Trấn Viễn hầu phủ đến lúc tàn rồi, ta cũng cho rằng như vậy. Lúc đó chàng vô cùng chật vật, xiêm y trên người chỉ khá hơn so với bình dân bách tính một chút, dạng như vải thô mà thôi, thứ mà đến cả hạ nhân trong vương phủ của ta cũng không thèm mặc.”
“Nhưng mà, rõ ràng chàng nghèo túng như vậy đấy, ánh mắt lại cao quý hơn bất kỳ ai, cứ như tất cả những người trước mắt đều thấp hèn hơn chàng, trong kinh ai ai cũng e sợ An Thành quận chúa, chàng lại không như vậy, ta trút lên người chàng mấy roi, chàng vẫn dùng ánh mắt đó nhìn ta, giống như ta ở trong mắt chàng chỉ là một hạt cát nhỏ bé không đáng một đồng, khi đó ta đã biết, chàng khác với những kẻ mà ta từng gặp.”
“Chàng là mối tình đầu của ta, ta luôn đuổi theo bóng lưng chàng, đuổi mãi đuổi mãi, nghe đồn có người nhìn thấy bạch lộc xuất hiện ở Đông Dịch Sơn, ta dẫn người vào núi canh giữ suốt hai ngày trời, cuối cùng bắt được một con đang tìm nguồn nước, vui vẻ mang về hầu phủ biểu đạt thành ý với chàng, chàng vẫn chẳng mảy may động lòng dù chỉ một chút. Nữ tử nhà người ta ngượng ngùng e thẹn, thật ra ta cũng có đấy, chẳng qua vì chàng chưa bao giờ bằng lòng liếc mắt nhìn ta lấy một lần, ta còn cách nào khác nữa đâu, bỏ hết lễ nghĩa phiền toái, làm một cô nương “không biết liêm sỉ”, bám dính lấy chàng.”
“Ngươi có biết ta cầu thân chàng bao nhiêu lần rồi không? Bảy lần. Cứ mỗi một lần bị cự tuyệt, lòng ta đều rất đau, chỉ làm bộ không thèm để ý đó thôi.”
Lưu Tấn Vân nói: “Cho nên, lần này mời Diệp công tử đi thay người?”
Cố Tuyết Di đặt bảo kiếm lên bàn đá, rót cho mình một chén thanh trà, nhấp một ngụm, cười khổ đáp: “Có lẽ một phần vì bản thân đã không còn trẻ nữa, không thể bằng với lúc xưa dám làm dám chịu nữa rồi.”
Nàng hiện tại đã hai mươi bảy, cả đời này, khoảng thời gian rực rỡ nhất, nhiệt tình nhất của nàng, một nửa cho Lục Lẫm, nửa còn lại giành trọn cho sa trường.
“Cuối cùng cũng kết thúc.”
Khi nói ra câu ấy, gương mặt nàng đến là bình thản ung dung, có lẽ đây cũng là ngày mà nàng một mực chờ mong suốt mấy năm ròng.
Lưu Tấn Vân nhặt lên lá trúc bị gió thổi rơi xuống thân chủy thủ, cười nói: “Thanh chủy thủ này tuy bị trả về, nhưng không phải do bản thân nó không đủ giá trị, mà là chưa gặp được người biết quý trọng nó mà thôi.”
Cố Tuyết Di buông tiếng thở dài: “Đáng tiếc, thanh xuân qua nhanh như gió, đến tuổi này rồi, nói thì dễ vậy mà.”
Lưu Tấn Vân nhìn vào mắt nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân chủy thủ, cười nói: “Chỉ e đã xuất hiện rồi cũng không biết chừng.”
Cố Tuyết Di ngẩn ra, chợt gượng cười hai tiếng: “Thư sinh, ta và ngươi là giao tình sinh tử, nhưng…”
“Tướng quân xin đừng để ý, nếu đã muốn nắm được bảo vật trong tay, dù bao lâu Lưu mỗ cũng đợi được.”
Dứt lời, cầm thanh chủy thủ trên bàn trịnh trọng đặt lại vào tay Cố Tuyết Di, nở nụ cười ôn hòa rồi quay lưng rời bước.
Lục Tử Diên vọt vào thư phòng, đúng lúc bắt gặp Lục Lẫm đang cất một cái túi hương vào hộp gấm rồi cẩn thận khóa lại.
Ngực hắn bỗng cứng đờ, cất giọng hỏi: “Bảo vật gì mà khóa kỹ dữ vậy?”
Lục Lẫm quay đầu nhìn hắn, câu môi cười: “Một cái túi hương thôi.”
Lục Tử Diên nghe xong càng bực bội, bước tới mấy bước, níu lấy vạt áo Lục Lẫm rồi thình lình nhào qua hôn lên môi y, Lục Lẫm không tránh không né, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Đôi môi thiếu niên mềm mại ngọt ngào, lẫn giữa hơi thở ngây ngô non nớt, giống như đang từng bước thăm dò, lại như chịu phải uất ức gì lớn lắm, đầu lưỡi mang theo giận hờn tiến vào khoang miệng y, không có lấy một chút kinh nghiệm, loạng quạng đánh càn khuấy động nước bọt của cả hai, gặm ʍút̼ cánh môi y khiến y có hơi ngưa ngứa, lại có chút tê dại không nói rõ thành lời, hơn hết là hương vị ngọt ngào không gì sánh được.
Hơi thở Lục Lẫm bắt đầu trở nên rối loạn, nhấc tay xoa đầu thiếu niên đang nổi giận, khàn giọng hỏi: “Kẻ nào không có mắt, dám chọc tiểu bá vương của chúng ta không vui thế này?”
Lục Tử Diên nổi đóa, còn ai ngoài ngươi nữa! Hắn buồn bực hỏi: “Cữu cữu muốn thành thân sao? Kết hôn với Lôi Đình tướng quân?”
Lục Lẫm không đáp mà hỏi ngược lại: “Ta không thể thành thân ư?”
Tất nhiên không thể!
Lục Tử Diên rất muốn thét lên, tương lai hai ta ta đã vạch kế hoạch ra trước hết rồi, muốn thành thân cũng chỉ có thể thành thân với ta.
Khuôn mặt hắn nháy mắt đỏ bừng, chu môi ai oán: “Nhưng Diên nhi không muốn có mợ, nếu mợ không thương Diên nhi thì phải làm sao? Nghe nói Lôi Đình tướng quân võ nghệ vô địch thiên hạ, nếu nàng ta muốn dạy dỗ ta, cữu cữu làm sao cản được nàng.”
Lục Lẫm nhìn cánh môi ướt át của thiếu niên khép khép mở mở suýt chút đã đổi ý, y gắng gượng nuốt xuống xúc động vừa nhen nhóm, nhẹ giọng răn dạy: “Đừng suy nghĩ lung tung.”
Lục Tử Diên nhào vào ngực y, tiếp tục làm nũng: “Cữu cữu, người nỡ để mặc kẻ khác ức hϊế͙p͙ Diên nhi sao?”
Lục Lẫm thầm than trong lòng, làm sao ta nỡ, đến ta còn không nỡ ức hϊế͙p͙ ngươi, nói chi để cho kẻ khác.
Đứa trẻ này còn quá nhỏ, e đến cả tình cảm nam nữ là gì còn chưa hiểu, nếu lỗ mãng chọc thủng tầng quan hệ hiện tại của cả hai, có lẽ sẽ thỏa mãn tâm ý mình bấy lâu, nhưng còn Diên nhi thì sao, Diên nhi chỉ mới mười lăm, đến khi hai mươi hai lăm tuổi liệu có còn muốn đi cùng mình nữa không, nếu Diên nhi hối hận, đến lúc đó mình nên làm gì?
Y chỉ sợ đến lúc đó bản thân không cách gì buông tay được, sẽ làm tổn thương người này mất.
Trên đời này, y có thể thương tổn bất kỳ ai, chỉ duy có đứa trẻ y tự tay nuôi lớn này là không cách gì xuống tay ngoan độc được, cho dù chỉ là suy nghĩ nhất thời trong tâm tưởng cũng đã khiến y đau lòng không chịu nổi rồi.
Lục Tử Diên thấy mình làm nũng vô dụng bèn thay đổi sắc mặt, hung hăng nói: “Hay cho tên ɖâʍ dê nhà ngươi, mới vừa ăn xong đã phủi sạch không nhận.”
Lục Lẫm nghẹn lời. Án oan từ đâu rớt xuống đầu y thế này? Tuy y đói bụng từ lâu, cũng thèm muốn từ lâu, nhưng mỹ sắc ngay trước mặt vẫn ráng nhịn, giờ lại bảo y nhận là nhận cái gì mới được?
Lục Tử Diên chỉ vào đôi môi đỏ bừng của mình, ngang ngược lên án: “Ngươi còn không chịu thừa nhận, mới nãy ăn hăng hái như vậy ha, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám cưới Cố Tuyết Di vào cửa, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt.”
Lục Lẫm nhìn thiếu niên thở phì phò vì giận mà bật cười: “Ồ? Khiến ta thân bại danh liệt?”
Lục Tử Diên bày ra vẻ mặt ác bá bắt nạt dân lành, hùng hổ nói: “Đường đường là Trấn Viễn hầu lại có tư tình với cháu mình, chuyện này nếu truyền ra ta xem ngươi sau này còn chỗ đặt chân trong triều nữa không, ngươi mà không chịu trách nhiệm với ta, ta sống mái với ngươi!”
Nói xong, hắn cũng tự cảm thấy mình có lực uy hϊế͙p͙ ghê gớm, tuy vừa rồi người cưỡng hôn là hắn, nhưng Lục Lẫm cũng đâu có đẩy ra, vậy nên người sai chắc chắn là Lục Lẫm.
Lục Lẫm xoa mặt Lục Tử Diên, hai mắt càng tối, một lúc lâu sau, y câu môi, vén lên nụ cười hàm xúc.
“Cậu cháu… là dùng để chỉ chúng ta sao? Diên nhi, cữu cữu đã nói với con, mẫu thân con là nghĩa tỷ của ta, trong người con không có huyết mạch của Lục gia ta, nếu con đã nổi lên tâm tư như thế, cữu cữu không thể làm gì khác hơn là xóa tên con ra khỏi gia phả, sau này giam cầm con trong hậu viện vĩnh viễn, cả đời chỉ bị một mình ta độc chiếm, như vậy có được không?”
“…”
Lục Tử Diên nghẹt thở, nửa ngày không thốt nổi một lời.
Lục Lẫm bình ổn lại lệ khí tràn lên trong ngực, y nói cũng không phải lời thật lòng, y chỉ muốn hù dọa nhóc con này một chút, nhóc này quá mức vô pháp vô thiên, không dọa một chút không biết còn phun ra lời nói kinh người nào nữa.
Có điều không thể phủ nhận, lúc thốt ra những lời ấy lòng y rất sảng khoái.
Thậm chí có những khi y muốn bỏ mặc tất cả mọi thứ, chỉ cần giữ chặt thiếu niên này bên mình, tùy ý thưởng thức đôi môi ngọt ngào ấy, tùy ý xâm chiếm tất cả.
Y biết trong triều có không ít quan viên nuôi nam đồng trong hậu viện, càng không hiếm mệnh quan triều đình lén nuôi một viện mỹ nhân, nhưng y chỉ cần người trước mắt này, y cho đứa bé này cơm ngon áo đẹp, bữa cháo bữa cơm chính tay y nuôi lớn, ai có thể nói gì.
Chẳng qua y không đành lòng.
Thấy sắc mặt thiếu niên đỏ lên, hai mắt nhấp nháy, có lẽ đã bị dọa rồi, Lục Lẫm hít sâu một hơi, đang định mềm mỏng dỗ dành, cả chuyện túi hương cũng định rằng khai ra hết, nào ngờ nghe thấy một tiếng thì thào bỏ nhỏ bên tai: “Được.
“Cái gì?”
Lục Tử Diên lầm bầm: “Thì như lời cữu cữu vừa nói đó, có thể.”
Tù cấm ngược luyến gì gì đó, mới nghe thôi tiểu kê đã muốn cưng cứng rồi đây, một vị thuần gay đến từ sáu trăm năm sau nghĩ vậy.
===========
Hết chương 88.