Chương 103: Sinh Thần (Hạ)

Biên tập: Ginny.
Cố Sâm không biết y cười trộm chuyện gì, chỉ thấy khi thiếu niên cười lên trông chẳng khác gì một con tiểu hồ ly giảo hoạt, không biết vô tình hay cố ý lộ ra khí tức mê hoặc lòng người.


Hoàng đế ho nhẹ một tiếng: “Không phải vừa than đói ư, sao giờ lại câu dẫn trẫm như vậy, còn muốn ăn trưa nữa hay thôi?”
“…”
Diệp Trọng Cẩm cảm thấy mình rất vô tội, y câu dẫn người nam nhân này hồi nào?


Cố Sâm hiển nhiên không muốn nghe y phản bác, dùng ngón tay niết lên cánh môi trơn bóng của thiếu niên, sáp tới hôn lên môi y một cái mới tạm xem như là mỹ mãn rồi nắm tay y đi tiếp vào trong.
“…” Ơ…


Bàn thiện đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn đặt rất nhiều món cao lương mỹ vị lạ mắt, có cả một vò quỳnh tương ngọc lộ, bên cạnh lại chình ình một chén thuốc còn đang bốc khói, màu nước nâu đục, chính là loại thuốc mà mỗi ngày Diệp Trọng Cẩm phải uống, nhìn xem, cả sắc cả hương chẳng khác đi đâu được.


Cố Sâm cầm muỗng khuấy thuốc, đút y từng muỗng một, Diệp Trọng Cẩm chẳng có bụng dạ đâu mà thong dong được như hắn, y vói tay bưng chén thuốc lên một hơi uống sạch, đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt thanh tú cũng nhăn tít lại, le lưỡi oán: “Uống bao nhiêu năm trời vẫn không thể nào thích nổi cái vị này.”


Cố Sâm bật cười, nhón một viên mứt quả đưa đến môi y, Diệp Trọng Cẩm cẩn thận ɭϊếʍƈ thử, xác định đúng là đồ ngọt mới chịu ngậm vào trong miệng, hai má phồng lên, đôi mắt hạnh híp lại, dáng vẻ như vừa được cứu rỗi ấy chọc thẳng vào tim Cố Sâm, hắn cũng không nhịn nữa, ôm người nhấc qua đùi mình.


available on google playdownload on app store


Lưng Diệp Trọng Cẩm dán sát vào ngực nam nhân, Cố Sâm gác cằm lên vai y, phả từng hơi thở vào tai y, toàn thân Diệp Trọng Cẩm cứng đờ, y muốn mau mau nhảy khỏi hố lửa này, bèn nói: “Ta không phải con nít, tuổi tác thật của ta còn lớn hơn ngài nữa đó, mau thả ta xuống.”


Hô hấp của Cố Sâm có dấu hiệu bất ổn, cắn răng đáp trả: “Không thả.”
Thanh âm của hắn quá mức trầm khàn, giống như đang cố đè nén thứ gì, mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, sở dĩ y đấu không lại tên ɖâʍ dê này suy cho cùng là do da mặt không dày bằng hắn.


Cố Sâm không biết suy nghĩ của y, gắp thức ăn vào đĩa nhỏ của y, rất ra dáng một chính nhân quân tử: “A Ly, ăn trưa xong, chúng ta bàn về đại hôn.”
Diệp Trọng Cẩm kỳ quái hỏi: “Có gì mà phải bàn bạc? Đại hôn của đế vương không phải vẫn luôn chiếu theo quy chế của tổ tông sao?”


Cố Sâm nói: “Lễ chế đặt ra đương nhiên phải theo, nhưng cách thức thì có rất nhiều, chẳng hạn về hỉ phục long phượng của hai ta, trẫm cho người làm hơn mười bộ, không biết A Ly thích kiểu dáng thế nào, cần phải thử từng cái mới biết, cung điện nên trang trí ra sao, bình phong phải là loại nào, hoa cỏ trong điện, cung nhân thị tỳ… đều cần A Ly đích thân lựa chọn.”


Diệp Trọng Cẩm vùi trong ngực Cố Sâm, nghe nam nhân liệt kê từng điểm nhỏ nhặt nhất, trong lòng cũng kìm chẳng đặng bắt đầu suy nghĩ xa xôi, thì ra những chuyện vụn vặt như thế cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy thật hạnh phúc.


Thật giống như, hai người bọn họ chỉ là một đôi tân nhân bình thường, bởi vì sắp đến thời điểm thành hôn mà lo lắng ngược xuôi, rồi cũng vì vậy mà cảm thấy ngọt ngào không tả được.


Dùng qua ngọ thiện, Diệp Trọng Cẩm đang súc miệng, Cố Sâm lại dán tới xoa lên bụng y, cười nói: “Nơi này… phải chăng đã có hoàng nhi của trẫm rồi?”
Nghe mấy lời vô liêm sỉ cỡ ấy, Diệp Trọng Cẩm liếc qua: “Đúng là có, nhưng không phải của ngài.”


Những chuyện như thế này không nên tùy tiện nói bậy, quả nhiên, Cố Sâm nghe xong mặt mày tối sầm, giọng cũng trầm xuống: “Không phải của trẫm, vậy của kẻ nào?”
Diệp Trọng Cẩm nghẹn họng, Cố Sâm từng bước áp sát y, lặp lại: “Ngoài trẫm ra, còn có kẻ nào?”


Diệp Trọng Cẩm nhướng mày, nhấc tay đẩy Cố Sâm ra, tức giận mắng: “Dù sao cũng không phải là của ngài, ta và ngài còn chưa thành…” Lời đang nói bỗng im bặt, lòng lại mắng, cái trò ấu trĩ quỷ gì thế này, sau đó nhanh tay kéo nam nhân theo mình.


Y dứt khoát bỏ qua chuyện ban nãy, lảng nhanh sang chuyện khác: “Không phải nói là xem hỉ phục sao, đi thôi.”
Cố Sâm nhìn y, như vừa nghĩ ra gì đó, nói: “Trẫm chợt nghĩ, hỉ phục vẫn nên mặc thử lên người thì lựa chọn mới chính xác được, chỉ xem thôi e là dễ chọn nhầm.”


“Tay nghề của Thượng Y Cục còn chê được ư?”
Cố Sâm cười cười: “A Ly cứ thử cho trẫm nhìn đi.”


Nói rồi ôm Diệp Trọng Cẩm cùng vào trong điện, bên trong treo hơn mười bộ hỉ phục đỏ thẫm, vừa có phượng bào truyền thống cao quý mà trang nhã, vừa có y sức nam tử mang hơi thở ổn trọng, ống tay áo thêu long văn chìm, đường thêu cực kỳ tinh xảo, sắc đỏ nồng đậm nháy mắt bao phủ tầm nhìn, tràn khắp cung điện, thảo nào Cố Sâm không bình tĩnh nỗi mà nhấc bút vẽ ra bức họa tân nhân ấy, đổi lại là y, cũng bị cảnh trước mắt này mê hoặc, nhiễu loạn cõi lòng.


Diệp Trọng Cẩm rất nghiêm túc đánh giá từng bộ hỉ phục, Cố Sâm nhanh tay chởi thắt lưng ngọc trên hông y xuống, ôm y đặt xuống một chiếc ghế mỹ nhân.
Diệp Trọng Cẩm nắm tay nam nhân ngăn lại, cười nói: “Đừng quậy nữa, nhiều như vậy, làm sao thử hết được.”


Giọng Cố Sâm bỗng như hờn dỗi: “A Ly có phải cảm thấy trẫm vô dụng lắm không, ngươi ở ngay trước mắt trẫm, chỉ cần trẫm vươn tay là đã có thể bắt được ngươi, nhưng trẫm lại không làm gì cả.”
Diệp Trọng Cẩm sững người, sau đó nhoẻn cười.


Y kéo vạt áo Cố Sâm lại gần mình, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, nói với hắn: “Ngài đó, không bao giờ kiên nhẫn được, vậy mà lại bằng lòng đợi ta ngần ấy năm trời, ta rất vui.”
Cố Sâm nhìn nụ cười của y, hai tai bất giác đỏ lên.


Hắn ôm ghì người vào lòng, than thở: “Kiên nhẫn cả đời trẫm đều đặt hết lên người ngươi rồi.”
Tướng phủ.
Thời điểm dùng ngọ thiện, An Thị không thấy con trai nhỏ mình đâu, đáy lòng càng nguội lạnh, nàng hỏi: “A Cẩm đâu rồi?”


Diệp Trọng Huy chưa kịp đáp thì Diệp Nham Bách đã húng hắng ho một tiếng cướp lời: “Đến chỗ Đậu tiên sinh rồi, đã hẹn trước, không tiện từ chối.”


An Thị gật đầu, dù trong lòng không thích vị Đậu tiên sinh không hiểu nhân tình này  mấy, ngay ngày sinh thần của người ta vẫn khăng khăng bắt thằng bé đến lớp nghe giảng, nhưng tốt xấu gì vẫn hơn là để nó đi gặp hoàng đế, vậy cũng tốt, vậy cũng tốt.


An Thị yên tâm chưa được bao lâu, hạ nhân đã vào truyền lời: “Lão gia, phu nhân, Đậu tiên sinh cho người mang đến một phần lễ vật, tặng một bức tranh chữ mừng sinh thần tiểu thiếu gia.”
Trong phòng lặng phắc.


Diệp Trọng Huy chậm rãi lên tiếng: “Nói với người đó, ngày khác tiểu thiếu gia sẽ đăng môn bái phỏng, đích thân cảm tạ Đậu tiên sinh.”
Hạ nhân nhận lệnh lui xuống.


An Thị buông chén đũa xuống: “A Cẩm đến phủ của Đậu tiên sinh, quà mừng tự mình mang về không phải tiện hơn sao, cớ gì lại phiền nhân gia mang tới mang lui, Huy nhi, con nói hôm khác bái phỏng là có ý gì?”
Diệp Nham Bách: “…”


Lão gia tử cũng nhíu mày nhìn Diệp Nham Bách: “Ngươi lại giấu giếm chuyện gì nữa đây? Người một nhà quan trọng là thẳng thắn với nhau, ngươi chuyện gì cũng giấu giấu giếm giếm, có phải muốn khiến cho trong nhà ly tâm không?”


Diệp Nham Bách chẳng còn cách nào, chỉ có thể thành thật khai ra: “A Cẩm phụng chỉ ý của thái hậu, đã tiến cung rồi.”


An Thị ngây người, nàng theo thói quen suy bụng ta ra bụng người, mình không muốn con trai mình gả cho một nam nhân, thái hậu chắc hẳn cũng không mong hoàng đế cưới A Cẩm nhà mình, cho nên thái hậu có lẽ đang đứng cùng phe với mình, nói không chừng có thái hậu ở giữa ngăn cản, A Cẩm sẽ tự biết không nên vào cung mà bỏ qua chuyện này.


Nghĩ vậy, An Thị thở phào một hơi: “Thái hậu nương nương trước nay rất thích A Cẩm, sẽ không làm khó thằng bé đâu, chúng ta mau dùng bữa thôi. Phụ thân, hôm nay có hầm canh gà, người uống nhiều một chút.”
Lão gia tử gật đầu.


Một nhà già trẻ thấy khẩu vị An Thị bất ngờ tốt lên, chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Diệp Trọng Huy quay về Mặc Viên, tỳ nữ trong viện cúi người bẩm báo: “Chủ tử, công tử An gia đến, hiện đang đợi trong đình.”
Diệp Trọng Huy gật đầu: “Lui xuống đi.”


Hắn sải bước rẻ qua rừng trúc, trong đình giữa rừng có một thiếu niên tử y ngồi trên xe lăn, tầm mắt mông lung nhìn lá trúc rải rác khắp vòm trời.
Nghe tiếng bước chân, An Khải Minh quay đầu, mỉm cười chào một tiếng: “Hằng Chi biểu ca.”
Diệp Trọng Huy hỏi: “Học tập có gì không hiểu sao?”
“Quả vậy.”


An Khải Minh cầm quyển sách mang theo bên mình mở ra đặt lên bàn đá, thận trọng nhìn Diệp Trọng Huy: “Có phải Dư Chiêu tới làm phiền quá nhiều, khiến cho biểu ca phiền chán lắm không?”
Diệp Trọng Huy cúi đầu xem sách, lạnh nhạt hỏi lại: “Sao lại nói vậy?”


An Khải Minh nhìn khuôn mặt xuất trần của đối phương, vội vàng thu lại tâm tình lướt qua đáy mắt: “Bởi vì, Dư Chiêu cảm thấy tâm tình của Hằng Chi biểu ca dường như không quá tốt.”
Diệp Trọng Huy trầm mặc một lúc rồi lạnh nhạt nói: “Không liên quan tới ngươi.”


Ánh mắt An Khải Minh tối lại, tiếp tục truy hỏi: “Nếu vậy, là vì khối bia văn trên Long Chỉ Sơn kia chăng, Hằng Chi biểu ca thật sự tin vào cái gọi là “Thiên tứ lương duyên” ấy ư?”
Diệp Trọng Huy vẫn cúi đầu xem sách, không đáp.


An Khải Minh cầm một tập văn tự lên, vừa nói: “Đây là, xuất xứ từ một vị hòa thượng nổi danh rượu thịt của tiền triều, sách này lấy tinh thần làm then chốt, lấy sơn thủy làm tên, vạn vật làm linh hồn, Dư Chiêu tốn không ít ngân lượng mới có được. Chẳng qua… với ánh mắt của Hằng Chi biểu ca, hẳn cũng đã nhìn ra được, sách này chỉ là đồ giả.”


Diệp Trọng Huy vẫn trầm mặc không đáp.


“Dư Chiêu thích văn tịch cổ, thư phòng trong nhà chất hơn vạn quyển, thật giả hiển nhiên phân rõ, đến nay, chỉ có duy nhất quyển này là Dư Chiêu nhìn nhầm. Trên đời không thiếu người giỏi mô phỏng nét chữ người khác, nhưng có thể dùng giả tráo thành thật, biến hóa như thần, khiến Dư Chiêu không thể phân biệt được, chỉ có mỗi biểu ca đây.”


Diệp Trọng Huy lúc này mới lên tiếng: “Ngươi muốn nói gì?”
An Khải Minh thong thả lật từng trang sách, giọng nhẹ hẫng: “Điều mà Dư Chiêu muốn nói, là sách này từ tay biểu ca chép ra, mà bia văn kia, cũng y như vậy.”


Sắc mặt Diệp Trọng Huy từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt không nổi một gợn sóng nào.
“Cho nên?”


An Khải Minh cụp mắt, khi ngước lên, gương mặt đã hiển hiện nụ cười ấm áp vô hại: “Dư Chiêu chỉ có chút tò mò, biểu ca xưa nay cương trực công minh, vì sao lần này lại thay hoàng thất bày trò lừa bịp, che mắt bách tính, liệu có lẽ nào, biểu ca có nhược điểm gì bị hoàng đế nắm được, lấy đó uy hϊế͙p͙ đe dọa biểu ca?”


Cơn gió nhè nhẹ lướt qua, rừng trúc lao xao rung động.
Diệp Trọng Huy mặc một thân cẩm y trắng thuần đứng giữa lương đình, khuôn mặt như hàn ngọc bỗng hiện lên nụ cười rất nhạt.
“Có vẻ như, ở trong mắt các ngươi, Diệp Hằng Chi vĩnh viễn là một người chính trực.”
An Khải Minh sững người.


Diệp Trọng Huy lại nói: “Thật ra không phải, bản tính của ta cực kỳ ác liệt, mấy năm nay mỗi một chuyện ta làm, đều vì Diệp gia, vì bảo vệ A Cẩm, bằng không thì thiên hạ này, thậm chí lê dân thương sinh hay những thứ to tát vĩ đại gì khác, chẳng liên quan gì đến ta cả. A Cẩm khi còn bé luôn mắng ta là người xấu, mắng ta dối trá, nhưng đệ ấy nào biết, người ca ca xấu xa này vẫn luôn vì đệ ấy.”


“Vì đệ đệ mình, Diệp Hằng Chi có thể làm Bồ Tát, cũng có thể làm La Sát.”
An Khải Minh ngồi trên luân y, lạnh nhạt nói: “Biểu ca nói với ta những chuyện này, chẳng hay có mục đích gì?”


“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi tiếp cận ta với mục đích gì, ta không để bụng, nhưng nếu ngươi dám động đến A Cẩm, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Sắc mặt An Khải Minh nháy mắt biến đổi, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.


Một lúc sau, y nở nụ cười: “Vốn tưởng rằng có thể hòa hợp với huynh, đáng tiếc, vậy Dư Chiêu xin phép cáo từ.”
Nói rồi tự đẩy luân y, chậm chạp rời khỏi đình viện.
===========
Hết chương 103.






Truyện liên quan