Chương 1
Tôi, là một người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, đó là ý kiến riêng của tôi, còn các bạn nghĩ thế nào thì tuỳ, chính vì tôi được sống cùng thần tượng của mình và có những khoảnh khắc vô cùng đẹp...
Tôi là Kim Sang Won, năm nay 22 tuổi, tôi đang học trong một trường đại học khá nổi tiếng ở cái đất nước Hàn Quốc với nhiều diễn viên xuất sắc mà tôi luôn hâm mộ, đặc biệt là anh Kim Soo Hyun của tôi!
Không biết là số tôi đen hay trình độ học của tôi không đủ "đẹp" nhưng bao giờ tôi cũng rớt trong các bài kiểm tra, có lẽ một phần là ở độ "lười" của tôi, phải, trái ngược với thần tượng của tôi, tôi hoàn toàn lười nhác.
Biểu hiện rõ ràng nhất đó chính là trong mỗi tiết học, và cũng chính là ngay lúc này đây, tôi đang ngủ, à cũng không biết là tôi có ngủ thật hay không nữa nhưng nghe thầy giảng viên không ngừng tuôn lời trên kia tôi cũng lọt vào tai không ít.
Rõ là ngủ, nhưng tôi lại ngủ một cách bá đạo, đưa tay chống lên trán khiến mái tóc dài của tôi rủ xuống che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi, cây bút trên tay tôi không ngừng xoay tròn cho mỗi lần tôi gục xuống, đặc biệt là quyển vở của tôi, chúng thật thảm hại, nghĩ thế nào nhưng mà trên trang giấy lúc này toàn là mực tôi quẹt vào.
Buổi học nhanh chóng kết thúc cho đến khi tôi dọn dẹp toàn bộ bỏ vào ba lô, vác lên vai như theo một thói quen, đang chuẩn bị đi ra cửa thì tôi liền bị thần giảng viên gọi giật lại:
" Em Kim, phiền em ở lại nói chuyện với tôi một lát! "
Hai con mắt tôi lúc nãy còn nhắm lại thì bây giờ mở trừng ra, não tôi lại bắt đầu hoạt động * Một lát của thầy bằng thời gian em đi chơi cả buổi! *
Trong phòng giáo viên, tôi được đặc cách cho một vị trí không hề nhỏ, vốn dĩ thì chỗ ngồi này tôi đã làm nóng lên rất nhiều lần, chỉ là hâm lại thôi mà.
" Em Kim, năm nay đã là năm cuối rồi, em còn định lờ mờ đến khi nào đây, trong lớp các sinh viên khác rất chăm chú ghi chép rất cẩn thận chi tiết, riêng em tôi chỉ thấy ngồi im, mà theo tôi nghĩ đúng hơn là em đang ngủ!"
Tôi cúi đầu xuống, mặc cho vị giảng viên đó càu nhàu bao nhiêu, môi tôi chỉ mím chặt lại, không phát ra bất cứ tiếng động gì, hai tay tôi đan lại vào nhau, siết chặt như muốn bóp nát chúng.
" Cắt!" Vị đạo diễn hài lòng mỉm cười ra hiệu, không khí căng thẳng xung quanh cuối cùng cũng được giải toả, thay vào đó là những tiếng cười của mọi người trong đoàn làm phim.
"Soo Hyun, nước của cậu! " Một cô gái trẻ xinh đẹp chạy đến hậu trường, đưa chai nước mát lạnh cho một người con trai, người đó... quả thật rất đẹp trai!
Soo Hyun cầm lấy chai nước, mỉm cười nhìn cô gái đó, vặn nắp chai nước ra, anh đưa lên uống một cách tự nhiên, đám phóng viên cùng đám fan đứng từ xa nhân dịp đưa máy ảnh, di động ra chụp, tiếng " tách tách " không ngừng vang lên.
Đạo diễn So đi đến mỉm cười, vỗ vào vai anh một cái "Chà, xem ra cậu rất nổi tiếng, được nhiều người mến mộ đến vậy mà! Diễn xuất của cậu cũng rất tốt."
Kim Soo Hyun được đạo diễn khen, anh nở một nụ cười toả nắng, đưa tay gãi gãi đầu, điệu bộ trông rất dễ thương "Cảm ơn anh, em cũng chỉ là làm theo thôi ạ."
Nói chuyện một lúc, đạo diễn So tuyên bố kết thúc cảnh quay, mọi người trong hậu trường cũng tản về gần hết.
Anh vẫn đứng đó, hai trán thẫm đẫm mồ hôi, nhìn anh có vẻ rất mệt, có lẽ là cảnh quay tình cảm nên anh có chút áp lực, cũng may là kết thúc sớm.
Bước đi đến phía ghế đá nơi nam diễn viên chính là anh cùng một nữ diễn viên khác diễn cảnh quay tình cảm, anh ngồi xuống nhìn cái cây phía trên đầu, dang hai tay ra, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Anh không lên tiếng, mãi đến một lúc sau anh mới mở mệng, giọng nói khàn khàn, anh đã luyện giọng quá nhiều.
"Chị Park, hôm nay tôi rất mệt, có thể cho tôi nghỉ một buổi được không, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn "
" Cậu... " Thư ký Park có vẻ ngạc nhiên, vì vốn dĩ Soo Hyun rất chăm chỉ, không lúc nào than vãn công việc nhiều cả.
"Không sao đâu, để tôi yên tĩnh một lát!" Anh bắt đầu không có chút kiên nhẫn, hai mắt chớp chớp nhẹ.
"Được rồi, tôi sẽ báo cho bên đó, cậu cứ nghỉ ngơi đi, cậu cũng làm việc khá nhiều rồi!"
Thư ký Park đi, đám phóng viên cùng đám Fan ở xa cũng được người của anh cho giải tán, hiện tại chỉ có một mình anh ở đây.
* Cố lên, Kim Soo Hyun, mày còn bốn năm nữa thôi! *
*Ông thầy ch.ết tiệt! *. Đó là câu đầu tiên khi tôi vừa bước ra từ địa ngục, phải, đó còn hơn cả địa ngục trần gian nữa.
Mặt tôi lúc đó không nhìn cũng đủ biết là đang ủ rũ đến mức nào, hai bên trán xô lại với nhau, trên vai tôi vẫn là chiếc ba lô quen thuộc, tôi cúi mặt xuống bước đi trên đôi giày thể thao màu đỏ nổi bật trên nền gạch trắng toát.
Ở trường, tôi có rất ít bạn, bọn họ hầu như đều có công việc của mình, còn tôi, tôi thì lúc nào cũng rảnh rỗi cả, mặc dù đống bài tập có khi chất cao như núi, nhưng tôi không hề đụng vào một chút nào, cuộc sống của tôi đều xoay quanh việc ăn và ngủ, ăn và chơi.
Ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần trường, tôi mua vài bịch " sa nách " mà tôi thích ăn, tiện thể còn mua vài chai nước ngọt, thêm một ít mì gói, à thêm nữa, tốt nhất là mua thêm Socola, lỡ may đang ăn lại thèm, và còn nhiều thứ khác nữa. ( Khoẻ ghê! ^_^)
Xách một túi đồ nặng trích ra khỏi cửa hàng, tôi mỉm cười hài lòng, toàn là đồ ăn vặt, người khác nhìn tôi cũng có thể nghĩ là tôi đang tổ chức một bữa tiệc nào đó, nhưng rất tiếc là tôi lại dùng toàn bộ cho cái bụng của mình.
Đi được một lúc, tôi mới ngớ người ra, hình như tôi quên đi một sự kiện nào đó, rất quan trọng, rất quan trọng!
Tôi đưa tay day day nhẹ chán một hồi, cuối cùng não cũng sáng ra, nhưng thay vào đó tôi lại hét lên * Ôi trời, Kim Soo Hyun của tôi! *
Tôi nhìn đồng hồ, hôm nay lịch quay của anh ấy ở gần khu này, trong khi ông thầy giảng đạo chắc cảnh quay cũng đi tong rồi, giờ tôi đi chắc vẫn còn vớt vát được một chút. Nghĩ là làm liền, tôi gửi đống đồ vặt cho chủ cửa hàng hứa sẽ quay lại nhanh, còn một thân một mình tôi vận động chạy đến khu phố đó như một kẻ cướp.
Khi đến nơi, vượt xa dự tính của tôi, tất cả đã về hết, không còn gì nữa, không được nhìn thấy Kim Soo Hyun của tôi, kiểu này tôi chắc sẽ đập đầu vào gối ch.ết mất. Có lẽ, cảnh quay đã kết thúc sớm hơn cả dự tính, còn tôi, tôi đã tính toán sai về thời gian đến.
* Hu hu hu, không được gặp anh Kim Soo Hyun rồi, cuộc đời sau này biết làm thế nào đây? *Tôi than khóc không ra nước mắt, trên trán vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, người tôi ỉu xìu như muốn ngã ra đất, chạy hết sức tới đây mà không được cái gì, đúng là bực thật mà!
Tôi tựa người vào một song sắt gần đó, quyết định nghỉ ngơi một lát rồi đi, không hiểu sao tôi đưa mắt đến một hàng ghế gần đó và...
Ở trên hàng ghế đá đó, dưới gốc cây đó, anh đang ngồi ở đó, hai tay đan vào nhau, người anh khom xuống, tư thế nhìn rất đẹp trai, rất hút hồn. Khuôn mặt anh... đẹp quá! Tôi muốn đưa tay chạm vào, chạm vào khuôn mặt đó, nhưng sợ lắm!
Tôi chỉ đứng tần ngần ở đó ngắm anh, thần tượng của tôi, anh không làm gì cả, anh chỉ ngồi đó, như đang suy tư điều gì đó, tôi cũng chẳng bận tâm, vấn đề của tôi là tôi đang ngắm anh, ngắm một cách kĩ càng nhất có thể.
Thế là tôi tiến đến gần anh, nhưng không để anh biết.
* ch.ết tiệt! Anh lại đi rồi! *Tôi nhăn mặt tiếc nuối nhìn bóng người cao lớn đang đi, quay lưng về phía tôi, tôi chỉ muốn đứng gần anh thôi mà, khó đến vậy sao? Kim Soo Hyun.