Chương 19
"Cô gái nhỏ này... Quen Kang Je Hwa sao?"
Tại sao nhìn khuôn mặt cô lại trông có vẻ chán ghét như vậy?
- Cô quen cậu ta à? - Anh nhìn cô dò hỏi, cô vẫn nhòm qua nhìn người con trai kia.
Anh giật mình khi nhìn thấy cô nhón chân lên nói nhỏ vào tai mình:
- Phiền anh giúp tôi một việc được không?
Anh mở cửa, người con trai kia ngạc nhiên nhìn bộ dạng của anh, nhíu mày:
- Anh...
Anh nhanh miệng ngắt lời:
- Cậu đến đây có việc gì?
Kang Je Hwa nhìn anh, có chút không tin vào mắt mình:
- Soo Hyun, sao mặt anh lại... Bịt kín vậy?
Anh vờ đưa tay lên ho khan một tiếng, giọng anh cố điều chỉnh đến mức trầm thấp nhất:
- À... Tôi hơi cảm cho nên...
Kim Sang Won trốn trong tủ quần áo, mặt cô đỏ lên vì khá ít không khí, cô không thể nghĩ được là phòng người con trai này lại rộng đến thế, hơn nữa lại có rất nhiều quần áo.
Cô đảo mắt nhìn, bộ nào nhìn cũng đẹp, mốt, hơn nữa lại rất giống với những bộ đồ mà anh Kim Soo Hyun mặc.
Ban nãy lúc đi vào đây, cô đã thấy rất nhiều tấm post của anh Kim Soo Hyun
Lúc này cô đang có một suy nghĩ, không biết có phải người tên Kim Soo Hyun ngoài kia cũng hâm mộ anh ấy hay không?
Nhưng cô nghĩ là có, vì mọi thứ mà anh ta có, đều giống với những thứ mà anh Kim Soo Hyun có.
Cô cười thầm, nếu như vậy thì tốt quá, sẽ có một người cùng cô xem những bộ phim mà anh ấy đóng, cùng trò chuyện mọi thứ với người đó về anh ấy.
Chẳng biết tại sao nhưng cô lại buồn ngủ, cuối cùng cô lại gục đầu vào cạnh tủ mà thiếp đi.
- Anh có biết cô gái ở phòng bên cạnh đã đi đâu không? - Kang Je Hwa vào thẳng vấn đề, anh nghĩ nếu thật sự cô mà ở đây thì nguy to.
Kim Soo Hyun lắc đầu, anh nói bằng giọng khó hiểu:
- Cậu không phải đã biết... Tôi chưa từng nói chuyện hay tìm hiểu về một người không liên quan đến mình hay sao?
Kang Je Hwa nhìn anh, mỉm cười rời đi.
Vậy đúng là cô không đến đó, thật tốt!
Sau khi Kang Je Hwa rời đi, anh đi vào phòng, mở cánh cửa tủ của quần áo ra, mặt anh biến sắc.
Cô gái này... Không phải vì bị nghẹt thở mà ngất đi chứ?
Hôm nay thật đúng là một ngày được lên thiên đường!
Tôi cười như một con dở, chẳng mấy chốc nữa thôi tôi sẽ được nhìn thấy anh Kim Soo Hyun của tôi!
Trời ơi...
Hai mắt tôi sáng rực hình trái tim, hôm nay tôi diện cho mình một chiếc váy trắng đơn điệu, không giống với phong cách hay bận đồ thể dục như bình thường.
Tôi cảm nhận như mình đã trẻ lại được mấy phần, giống như một cô bé mới mười bảy mười tám.
Lần trước tôi quên mất chưa cảm ơn cái tên bí ẩn đó, haiz tôi ngất đi mà cứ nghĩ là mình buồn ngủ nên là đến khi tỉnh lại đã thấy hắn ngồi bên cạnh tôi hỏi tôi, quan tâm tôi giống như mẹ tôi vậy.
Cảm giác đó thật sự là rất vui, tôi rất thích được người khác quan tâm.
Còn tên Kim Je Hwa, sau ngày hôm đó lại chẳng thấy tăm hơi đâu cả, chắc hắn nghĩ xấu về tôi rồi.
Mặc kệ đi, tôi không quan tâm, kệ hắn nghĩ sao thì nghĩ!
Dù sao lần sau gặp hắn vẫn phải cảm ơn một tiếng, tại lần trước tôi thấy trời tối nhem mà trong khi đó tôi còn quên chưa trả đĩa CD cho cửa hàng, nếu trả muộn sẽ tính thêm tiền nên tôi đã phi như bay chưa kịp nói một lời.
Thôi kệ đi, đằng nào hôm nay tôi cũng không có tâm trạng để mà nhớ đến hắn nữa, nhiệm vụ của tôi sẽ là phải nhanh tay nhanh chân nhận poster kèm theo chữ kí của anh ấy, còn nếu may mắn hơn nữa sẽ được anh ấy đích thân tặng một cái áo kèm theo chữ kì và một cái ôm nồng cháy.
Ôi tôi đang lâng lâng giữa bầu trời này, chỉ nghĩ đến thôi mà máu trong người tôi đã sôi sục lên rồi. Tôi sẽ quyết tâm dành bằng được poster của anh ấy! Vì tôi biết số lượng rất có hạn.
Khi tôi đến nơi thì xung quanh đã đông nghẹt người, tôi trừng mắt ra khi không biết mình phải làm sao.
Tôi nhe răng cười, vì tôi lùn cho nên rất dễ dàng lách qua đám người đông lúc nhúc kia.
Tôi lách tôi lách, lách cho đến khi thấy được anh ấy thì thôi.
Cơ mà sao tôi lại không thấy anh nhỉ, chỉ thấy những tấm poster in ảnh anh cùng chữ kí đã được kí sẵn thôi, còn anh thì tôi không thấy đâu cả.
Không phải đã nói là Kim Soo Hyun sẽ đích thân đặt chữ kí lên poster rồi đưa cho fan sao?
Sao mọi tình thế lại đảo ngược thế này?
Tôi mặc kệ, nhất định phải có bằng được poster của anh ấy, bằng mọi giá!
Tôi nhìn một chị xinh gái đang cầm tệp poster trên tay, bắt đầu năn nỉ:
- Chị gì ấy ơi, làm ơn cho em một tấm đi chị! Chị gì ấy ơi! Cho em đi mà!
Tôi năn nỉ mãi năn nỉ mãi mà bà chị vẫn không đưa cho tôi mà lại phát cho những người khác, hai mắt tôi bắt đầu đỏ lên, không lẽ tôi sẽ không có tấm nào sao.
Hai mắt tôi lóng lánh ánh nước, mũi tôi đỏ lên, thường thường mỗi khi khóc tôi sẽ đều như vậy, nhưng không nghĩ là hôm nay ở ngay tại đây, ngay giữa nơi đông người tôi sẽ khóc như thế này.
Đột nhiên tôi nghe tiếng hét lên của các cô gái, hét rất to, rất to, phải nói là nhiều người hét lên cùng một lúc.
Tôi đưa tay dụi dụi mắt, mũi tôi đỏ hỏn, tôi vẫn còn thút thít.
Sao tiếng hét càng ngày càng đến gần mình như vậy nhỉ.
Vì tôi suýt khóc nên mắt phủ một lớp nước, tôi không thể nào mà nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ biết là cuối cùng, những người đứng cạnh tôi đều hét lên.
Sau khi tôi dũ bỏ lớp nước mắt, cố gắng dụi dụi mắt thì một khuôn mặt đẹp trai đập vào mắt tôi.
Là anh... Anh Kim Soo Hyun đang ở ngay trước mặt tôi!