Chương 7

”Phương Cần Lực đã ch.ết, anh hẳn rất vui vẻ.” Phi Hàn nói những lời này chỉ có mục đích trần thuật. Cổ Thiếu Hoa lặng yên ngồi cạnh quan tài thuỷ tinh của Phương Cần Lực, gương mặt y tái nhợt như sáp vì lớp phấn dày (*).


”Người như thế rất không thú vị, hắn ta may mắn có gia đình hạnh phúc, đại học danh tiếng~ buổi sáng thức dậy xem thời báo tài chính, trước khi ngủ phải đọc Phất Lạc Y Đức ( ) hoặc là Chu Dịch ( ). Trước ba mươi hút Marlboro ( ), sau ba mươi hút Davidoff Cigar ( ), bốn mươi tuổi cai khói thuốc. Nếu cùng hắn kết hôn, gia đình sẽ ngăn cản, các người cùng nhau đối mặt cản trở, được cha mẹ hắn khoan thứ. Hắn sẽ cùng anh chung sống trong một biệt thự nhỏ ở ngoại thành, mỗi ngóc ngách đều lưu những bức hình ghi lại từng khoảnh khắc của hai người, còn có cả một khu vườn bí mật. Hàng năm hắn sẽ dùng một tháng để kỷ niệm ngày kết hôn, mang anh đi cưỡi ngựa hoặc du lịch Tây Tạng. Sau đó các người nhận con nuôi, bắt đầu mê tín Tôn giáo và cuối cùng mua một phần mộ, chôn chung một chỗ.”


Phi Hàn buông tay, ”Đó gọi là cuộc sống hạnh phúc, anh xem, bất quá chỉ một giờ ngắn ngủi có thể đập tan tất cả mấy thứ đạo lý gia đình lừa đảo kia. Thiếu Hoa, Phương Cần Lực đã ch.ết~ bộ phim điện ảnh vô vị cùng nhân vật vô dụng của anh chấm dứt rồi.”


”Phi Hàn” Cổ Thiếu Hoa vẫn không quay đầu, giọng nói chẳng có chút âm điệu, ”Phim điện ảnh, người xấu đều phải ch.ết.”
”Đáng tiếc đây là bộ phim Hắc Bang Phản Xã Hội.” Phi Hàn ôm lấy Thiếu Hoa từ sau lưng rồi nói, ”Hơn nữa tôi là nhân vật chính.”


Khí lực Phi Hàn rất lớn, hung hăng đem Thiếu Hoa đặt trên quan tài thuỷ tinh.Lúc này, đối diện Thiếu Hoa chính là đũng quần của Cần Lực, dưới lớp vải kia hẳn là nơi đó. Cho dù cách quần, Thiếu Hoa nhắm mắt lại vẫn có thể nghĩ đến thứ kia…


Đột nhiên hạ thể một trận lạnh lẽo, Thiếu Hoa cảm giác thân dưới của hắn dán trên quan tài giá buốt, tay Phi Hàn cũng lạnh như băng .
Hai đùi bị mở ra, ngón tay băng lãnh của Phi Hàn nhẹ nhàng niết bề mặt nếp nhăn phập phồng, ”Anh đã lâu không bị tiến vào, chẳng trách nơi này chặt khít…”


available on google playdownload on app store


Dứt lời rất nhanh hai ngón tay liền đi vào mở thông đạo. Cổ Thiếu Hoa cúi đầu, phát hiện hạ thể mình ở phía trên bàn chân đi giày da màu đen của Cần Lực. Dường như hắn có cảm giác kì quặc là sự đưa đẩy của Phi Hàn chẳng khác nào Cần Lực đang cùng hắn… Tưởng tượng khiến hắn cương cứng, thậm chí còn rỉ ra một ít dịch trong suốt trên quan tài.


”Cho nên tôi nói, anh hẳn là cao hứng khi Phương Cần Lực đã ch.ết. Anh không cần hạnh phúc, thứ anh cần là loại cảm giác này.” Phi Hàn thấy Thiếu Hoa phản ứng thì lạnh lùng cười, hung hăng xoa nắn mông Thiếu Hoa, ”Anh đem Phương Cần Lực phát tiết tức giận, là đưa hắn vào tử lộ.”


Lúc phân thân hung hăng ra vào huyệt động, cách mặt quan tài thủy tinh ở trên quần Cần Lực ma sát một chút, hơi thở uốn lượn thành làn hơi nước trắng mở ảo. Thiếu Hoa đột nhiên thấy thật sự *** tục, quái đản.


Mông khẽ nhếch đón nhận từng đợt trùng kích mạnh mẽ, Thiếu Hoa nhìn chằm chằm chiếc quần màu xám~ cảm thấy nơi đó bắt đầu trướng đại, làm cho hắn nhịn không được vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ một chút, tựa như trước kia hắn đã từng cùng Cần Lực làm…


”Anh thích đùa nghịch kiểu này sao! Nếu Phương Cần Lực còn sống, liệu hắn có cho phép loại chuyện này phát sinh không?” Phi Hàn đột nhiên càng hung hăng va chạm, cậu vươn tay nắm tóc Thiếu Hoa buộc đầu hắn phải nâng lên, bắt hắn nhìn vào mặt Phương Cần Lực.


Làn da người ch.ết phủ tầng phấn dày, vì những va chạm kia nên rớt một ít xuống tóc mai của Cần Lực, trông như nhiễm sương. Nam nhân đột nhiên già đi rất nhiều tuổi, trong lòng Thiếu Hoa đầy ắp hoang mang, tựa hồ Cần Lực không phải vì mình mà tráng niên sớm thệ (còn trẻ nhưng đã sớm qua đời), mà là cùng mình đi qua rất nhiều năm tháng mới rời bỏ nhân gian.


Cho dù Phi Hàn ở đằng sau không ngừng nói chuyện, không ngừng gây áp lực với hắn, nhưng Thiếu Hoa lại cảm thấy tinh thần mình thoát ly thân thể ngày một xa.


Trí nhớ hắn vốn không tốt, có lẽ thật sự đã quên. Hắn cùng Cần Lực cũng có những ngày hạnh phúc~ y từng chuẩn bị một tháng dẫn hắn đi học cưỡi ngựa, nhưng hắn đã quên. Cần Lực từng cùng hắn tới biệt thự ở ngoại thành, hắn đã quên mất. Bọn họ từng cùng nhau làm cơm chiều, cùng nhau đi dạo trên bờ biển xem mặt trời lặn, thậm chí bọn họ từng kết hôn, Cần Lực dịu dàng ***g nhẫn vào tay hắn…


Thiếu Hoa không tự chủ nhìn tay phải, phát hiện nơi đó trống không, cả vết lằn nhẫn cũng chẳng thấy đâu. Xem tay Cần Lực, cũng là trống không.
”Nhẫn của tôi đâu? Của Cần Lực đâu?”


Thiếu Hoa bất lực cào lên mặt quan tài, phát ra những âm thanh chói tai ”Chi lạp chi lạp”. Cho dù như vậy, hắn cũng không thể tìm ra một chút dấu vết tồn tại của thứ kết nối tình yêu ấy.


Khi Phi Hàn phát hiện Thiếu Hoa không ổn, hắn đã hung hăng cắn ngón áp út tay phải, máu tươi chảy giàn giụa. Hơn nữa lúc Phi Hàn buông Thiếu Hoa ra, hắn dùng hết khí lực mở quan tài của Cần Lực, cầm lấy tay phải y rồi cắn mạnh ngón áp út người ch.ết.


Thời điểm Thiếu Hoa tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trên giường bệnh viện.


Hắn nhấc tay, nhìn ngón áp út tay phải băng kín gạc. Hắn nhíu mày giật giật, đột nhiên tháo băng, nhìn vết thương đã kết vảy tựa một vòng nhẫn màu tím đỏ. Hắn vừa lòng cười, nhớ ra vết thương rồi sẽ lành da, sẽ chẳng lưu lại bất cứ thứ gì. Nghĩ đến đây, vươn tay trái dùng sức chà vết thương, nhìn nó một lần nữa nhiễm máu tươi.


Phi Hàn bước vào liền thấy Thiếu Hoa giơ tay phải, vừa lòng ngắm nghía máu tươi từ bàn tay chảy tới cánh tay, nhỏ giọt trên cả chăn ga trắng tinh.


”Anh thật sự mê luyến Phương Cần Lực ?” Phi Hàn ngồi bên cạnh Thiếu Hoa, tựa vào hắn rồi nhìn vết thương, ”Phương Cần Lực đã bị hoả thiêu, mang theo cả vết cắn anh dành cho hắn.”


”Nga.” Cổ Thiếu Hoa thu hồi tay, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ vết máu, lại đem tay phải ngón áp út dán trên gương mặt, tay trai vuốt ve tay phải tựa như tình nhân âu yếm ”Đó vết đeo nhẫn, đừng nói lung tung.”


”Ngươi thương yêu hắn sâu sắc như vậy?” Phi Hàn nhìn Cổ Thiếu Hoa mặt dính máu, nhíu mày, ”Vì hắn mà phát điên rồi.” Cậu thở dài, ngồi đối diện Thiếu Hoa nói, ”Thiếu Hoa, anh có nhận ra tôi là ai không?”


”Cậu đang bỡn cợt tôi đấy à? Tôi như thế nào có thể trở nên điên loạn?” Cổ Thiếu Hoa nhắm mắt lại, không thay đổi tư thế, âm điệu trầm ổn, ”Tôi và cậu cùng nhau giết Ngô Nhật Vĩnh, lộng điên Vương Huy, cho tới tài sản Trần gia~ cuối cùng còn cùng nhau mưu sát người duy nhất có thể làm cho tôi hạnh phúc. Tôi làm sao có khả năng điên?”


”Anh cảm thấy Phương Cần Lực là duy nhất?” Phi Hàn hạ mí mắt lập tức lại nhướng lên, lướt qua vết máu trên tay Cổ Thiếu Hoa, sau đó vươn đầu lưỡi nhấm nháp hương vị của máu.


”Vậy cậu còn cảm thấy còn có ai khác nữa sao?” Thiếu Hoa vẫn không mở mắt, hắn tưởng tượng đang âu yếm tình nhân, trên mặt tràn đầy những tia sáng kì quái, ”Chúng ta cũng không tin vào tương lai, thì cậu chỉ là Thiếu Cương, vậy……” Hắn mở mắt nói, ”Cậu đâu?”


Phi hàn hàm chứa ngón tay, nhướng mi suy nghĩ rồi cười nói: ”Tôi nói rồi, đây là phim Phản Xã Hội, hơn nữa, tôi là nam chính.”


Lời nói ra tựa hồ thực dễ dàng, Cổ Thiếu Hoa nhìn khuôn mặt tươi cười của Phi Hàn như đang nói chuyện người khác. Sắc môi phấn hồng điểm vết máu, trên làn da trắng nõn ánh lên một chút yêu diễm lưu tinh, giống như một tiểu quỷ hút máu vừa mới ăn vụng. Thiếu Hoa vươn tay phải sờ lên vết máu, đụng phải bờ môi cậu làm cho nó thêm nhuộm một màu huyết tinh đỏ tươi.


Phi Hàn vẫn híp mắt cười, cho dù ánh mắt Thiếu Hoa lấp lánh hung ác cũng không có hành động, mà chỉ nhìn hắn như chắc chắn rằng hắn sẽ không làm hại cậu.


Như chắc chắn hắn sẽ giết Ngô Nhật Vĩnh, chắc chắn sẽ gọi Phương Cần Lực tới cánh cửa Địa Ngục, chắc chắc mình trốn không thoát khỏi tay hắn. Đột nhiên hắn tóm lấy yết hầu Phi Hàn, áp cậu đặt ở trên giường.


”Cho dù đây là phim Phản Xã Hội.” Hai chân Thiếu Hoa đặt trên đùi Phi Hàn, gắt gao bóp cổ cậu. Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt bắt đầu chuyển màu hồng, ”Không, mặc kệ điện ảnh ch.ết tiệt gì, cậu cũng chỉ có thể là nhân vật nam thứ.”


Hắn chịu quá đủ rồi, loại cuộc sống luôn bị kẻ này điều khiển hắn không bao giờ muốn nghĩ tới nữa. Chỉ vì yếu đuối mà mất đi Phương Cần Lực, nay cứ cho là Mất bò mới lo làm chuồng cũng tốt, hắn muốn đoạt lại vị trí nam chính.
Hoàn đệ thất chương.


(*) Thường người ta hay đánh phấn cho người ch.ết. Một ”kiểu tân trang nhan sắc”, tống tiễn người sang thế giới bên kia -.-


Một loại sách bói toán của Trung Quốc dựa vào Âm – Dương ngũ hành hình thành bát quái. Chu dịch dùng văn xuôi để giảng, gồm 64 quẻ sáu hào, được ghi chép có hệ thống dạng kinh điển , còn dùng để nghiên cứu, không như những sách bói “diệc” chỉ dùng cho việc chiêm bói được lưu hành trong dân chúng.


Quẻ sáu hào: Ví dụ: Phong Sơn Tiệm ( Hồng nhạn phi cao)
Ý nghĩa: Chim Hồng nhạn được sổ ***g bay xa. Tiến từ từ bay lên mây trong sự thông đạt thong dong. Không có gì cản trở. Nhưng không thể bay vụt từ trong ***g lên mây ngay được.


Giải đoán: Vận khí thịnh đạt dần dần. Công việc mỗi ngày đều phát triển đều đặn. Không gặp trở ngại. Thành quả rất to lớn so với lúc khởi sự.
Lời khuyên: Giữ tiết hạnh thanh cao. Ung dung không vội vả.
Phụ chú : Giải trừ mọi tai ương. Tuy tiến chậm nhưng rất yên ổn.
Hào 1 : trung bình, tiến hơi chậm


Hào 2 : rất tốt
Hào 3 : trung bình
Hào 4 : tốt
Hào 5 : tốt
Hào 6 : rất tốt, đại cát
Ứng hạp : Tuổi Bính : Thìn, Ngọ, Thân
Tuổi Tân : Mão, Tỵ, Mùi
Tháng 1
Hành thổ
Bên cạnh đó cò có Kinh Dịch cũng là một dạng sách bói Âm – Dương ngũ hành nhưng dùng lời thơ để giảng.


Nguồn: Lý Học Đông Phương
Thực ra mình không hiểu lắm về cái này, Âm – Dương ngũ hành rất khó, nghiên cứu cái đó sâu còn chưa chắc đã thấm nhuần hết a~ Bạn nào nghiên cứu Triết học Cổ đại Trung Quốc thì xin bổ sung ha~
Muốn tìm hiểu thêm về Chu Dịch thì vào 2 trang trên nhé.


Thuốc lá điếu hiệu Marlboro do hãng Philip Morris & Co., Ltd. sản xuất ở thị trường Hoa Kỳ (New York) đầu tiên vào năm 1902.
Nguồn: Yahoo


Năm 1967, Davidoff được tiếp cận bởi Cubatabaco, sau Cách mạng nhà nước Cuba độc quyền thuốc lá, các nhãn hàng xì gà tạo ra một thương hiệu cá nhân của riêng mình. Những điếu Xì gà được cuộn trong nhà máy mới thành lập El Laguito tại Havana, vốn đã được thành lập để phục vụ riêng cho Chủ tịch Cuba Fidel Castro, Cohíba. Năm 1969, sản phẩm đầu tiên của Davidoff đã được phát hành, bao gồm các số 1, số 2, và Ambassadrice (tất cả các kích thước tương tự như các dòng Cohiba đầu) và Series Châteaux (nay không còn theo nhãn hiệu Hoyo de Monterrey, nhưng độc quyền thực hiện cho nhãn hiệu Davidoff).


Davidoff ngày nay: Trong tháng 8 năm 2006, Imperial Tobacco mua lại nhãn hiệu thuốc lá Davidoff trên toàn thế giới từ chủ sở hữu của nó, Tchibo Holding AG chi £ 368.000.000 (540.000.000 €). Imperial Tobacco Group đã được cấp giấy phép lưu hành nhãn hiệu thuốc lá Davidoff trên toàn thế giới kể từ khi mua lại nó của Reemtsma vào năm 2002.


Phạm vi bao gồm thuốc lá Magnum, Supreme, Classic, Mild, Lights, Magnum Lights, Slims, Super Slims, Ultr.a lights, Menthol, Menthol Lights, One and Gold. Rothmans, Benson & Hedges của Canada đã bắt đầu nhập khẩu Davidoff để bán tại thị trường Canada trong tháng 4/ 2007.


Davidoff Oettinger Group sở hữu nhãn hiệu Davidoff trên toàn thế giới cho các sản phẩm thuốc lá khác biệt hơn. Xì gà Davidoff tiếp tục được sản xuất tại Cộng hòa Dominica, theo chỉ đạo của Hendrik “Henke” Kelner. Kể từ khi chuyển tới Cộng hòa Dominica, hầu hết các vitolas được giữ lại, mặc dù Chateaux series đổi tên thành “Grand Cru” series và tên rượu vang chỉ đơn giản là những con số, Dom Perignon đã không được tiếp tục. Davidoff cũng đã thêm vào Aniversario series, Millennium series, và dòng sản phẩm đặc biệt, cùng với phiên bản giới hạn và phiên bản đặc biệt hàng năm. Davidoff cũng sản xuất một dòng xì gà được gọi là “Zino” và một dòng của xì gà nhỏ.


Ngoài sản phẩm thuốc lá, Davidoff đã mở rộng bao gồm các sản phẩm mang thương hiệu của nó như là Ống điếu và Hộp hút ẩm cho Xì gà.
Nguồn: Wikipedia / Và bạn phải è cổ ra dịch -.-/
Chương này chú thích bằng 1 nửa chính văn ; /
0.000000 0.000000






Truyện liên quan