Chương 13
Vương Liên Hoa ngẩng đầu, cười tươi như hoa:” Chính là ta càng muốn cự tuyệt.”
Này thực giống như phụ nhân dạo phố mua đồ ăn, có người chẳng những tặng không cho nàng đồ ăn, còn cho thêm mấy lượng bạc.
Sẽ có người cự tuyệt sao?
Đương nhiên sẽ không.
Nhưng Vương Liên Hoa là Vương Liên Hoa, thiên hạ chỉ có một Vương Liên Hoa.
Cho nên y nói” Không”.
Sắc mặt Đường Thiên Hàng rất khó xem, tuy rằng trời thực tối, nhưng lúc này sắc mặt hắn tuyệt đối còn đen hơn trời đêm.
Hắn cảm thấy chính mình bị đùa giỡn.
Nói cả nửa ngày, nói đến cảm xúc mãnh liệt, nước miếng đều phun, đến cuối cùng vẫn là hai chữ: Cự tuyệt.
Hắn nhanh chóng rà soát lại những tư liệu điều tr.a được về Vương Liên Hoa trong đầu.
Trừ bỏ một phần lớn tán thưởng tài hoa, vẻ ngoài của y, tính cách y tóm gọn chỉ tám chữ: tự tư tự lợi, âm hiểm xảo trá.
Người như vậy, có lý do gì cự tuyệt yêu cầu mà hắn đưa ra?
Nhưng y lại cự tuyệt.
” Vương công tử, ngươi đã nghĩ tường tận chưa?” Đè xuống lửa giận trong lòng, Đường Thiên Hàng trầm giọng nói.
Vương Liên Hoa cười nói:” Đường công tử tuổi còn trẻ, lỗ tai không phải điếc đi, chẳng lẽ không nghe rõ?”
Đường Thiên Hàng cả giận nói:” Ngươi……!!”
Vương Liên Hoa từ trong lòng ngực xuất ra tấm da dê, ở trước mặt hắn lắc lắc:” Đường công tử muốn giết ta rồi tái đoạt bảo đồ?”
Gió thổi, lá rơi
Sát khí đã hiện.
Đường Thiên Hàng trong tay xuất ra ám khí, phá không trừ phong, gào thét mà đến.
Vương Liên Hoa sớm có phòng bị, chiết phiến trong tay đảo qua, liền đem ám khí hung mãnh kia đều đánh rớt.
” Xem ra Đường công tử trừ bỏ dáng vẻ kiêu ngạo bên ngoài, công phu cũng thực không ra sao.” Vương Liên Hoa thu phiến, nhàn nhã cười trêu nói.
Đường Thiên Hàng cười lạnh nói:” Khuôn mặt ngươi xinh đẹp thế này, nếu làm bị thương, thật có chút đáng tiếc. Nếu ta đem thủ cấp hoàn chỉnh cắt bỏ, dùng dược lưu lại, cất chứa trong phòng, ngày ngày ngắm nhìn, Vương công tử ngươi thấy sao?”
Lời này của hắn thực ghê tởm, nội tâm Vương Liên Hoa cực giận, trên mặt lại duy trì mỉm cười:” Đường công tử có ham mê này thực làm người nghe kinh sợ.”
Đường Thiên Hàng cười quái dị nói:” Như thế Vương công tử sẽ vĩnh viễn thuộc về ta, không phải sao?”
Vừa dứt lời, hắn búng tay một cái, một thân ảnh nhanh chóng bay tới, dừng ở giữa bọn họ. Thấy rõ người tới, Vương Liên Hoa biến sắc, đúng là tên sát thủ giết người như thái rau kia a.
” Ô Khốc, đem đầu Vương công tử đưa đến đây.” Đường Thiên Hàng dựa trên cây, thoải mái nói.
Hán tử được gọi là Ô Khốc biểu tình đờ đẫn, một thanh đại đao dưới ánh trăng ẩn hiện huyết quang. Chỉ có đao từng giết qua vô số người mới có thể xuất hiện huyết sắc như có như không thế này. Vương Liên Hoa cảm giác được áp lực vô hình, người này dung mạo thô kệch, trong giang hồ mặc dù không nổi danh nhưng ngày hắn cùng Thẩm Lãng đọ một kiếm, nội lực võ học rõ ràng không dưới Thẩm Lãng, tuy rằng không muốn thừa nhận, về võ công mà nói, mình đích xác không bằng Thẩm Lãng.
Người trước mắt, thân ảnh cao lớn như sơn bàn, tiêu túc sát khí từ trên người hắn toát ra, kinh động chim chóc trong rừng mọi nơi bay ra chạy trốn.
Khóe miệng Đường Thiên Hàng mỉm cười, đáy mắt lộ ra quang mang hưng phấn lại tàn nhẫn, giống như đã nhìn thấy đầu Vương Liên Hoa thành vật phẩm xinh đẹp nhất trong phòng ngủ của hắn.
Đao đã đến.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy khí đao thế này, đều tin tưởng nó có thể bổ đôi một ngọn núi.
Đao kia liền thẳng tắp hướng cổ y bổ tới.
Đinh–
Đốm lửa đột nhiên xuất hiện sáng ngời, lại dần biến mất.
Cổ Vương Liên Hoa không phải rèn mà thành, đương nhiên không có khả năng va chạm ra tia lửa.
Chắn trước người y chính là một thanh kiếm.
Thanh kiến phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Kiếm của Thẩm Lãng.
Kiếm của Trầm Lãng.