Chương 63: Phục kích
Gia Cát tiên sinh mặc dù bị thương, nhưng y khôi phục rất nhanh, hơn nữa cũng cố gắng để khôi phục nhanh hơn.
Lực tên của Nguyên Thập Tam Hạn đáng sợ hơn rất nhiều so với trước kia.
Trước đây y đã từng đối kháng với "Thương Tâm chi tiễn", khi đó công lực của Nguyên Thập Tam Hạn còn không cao như vậy.
Nguyên Thập Tam Hạn từng bắn một mũi tên vào tim. Lúc đó phương thức ứng phó của Gia Cát tiên sinh không phải là tránh né, không phải là ngăn cản, cũng không phải là đón đỡ, mà y dùng một loại lực lượng gần như "thần kỳ", nhanh chóng dời vị trí ngực của mình về phía trước một trượng ba, trở thành nghênh đón mũi tên kia.
Vì vậy lực tên và lồng ngực va chạm tại phía trước tạo thành phản lực. Mũi tên kia tuy bắn trúng lồng ngực "trong ảo giác" dời về phía trước, nhưng lực lượng "trong thực tế" lại tạo thành phản kích, khiến cho mũi tên bắn ngược về phía Nguyên Thập Tam Hạn.
Một lần đó, thật sự khiến cho Nguyên Thập Tam Hạn luống cuống tay chân.
Một lần đó, Gia Cát tiên sinh hoàn toàn thắng lợi.
Một lần đó, Nguyên Thập Tam Hạn còn chưa đột phá "Nhẫn Nhục thần công", cũng chưa hiểu rõ Sơn Tự kinh.
Nhưng lần này lại khác biệt, không hề giống.
Trước khi mũi tên bắn tới, Gia Cát tiên sinh đã dời cơ quan nơi lồng ngực đi, nhưng một mũi tên này vẫn khiến y bị thương nặng.
Y phát ra "Kinh Diễm nhất thương" đánh bại Nguyên Thập Tam Hạn, sau đó lập tức vận khí điều tức.
Y có một loại nội công gọi là "Bán Đoạn Cẩm", nội công này không phải dùng để đả thương người, mà là dùng để tự chữa thương. Chỗ thần kỳ của nó là bị thương càng nặng thì càng mau chữa khỏi, ít nhất cũng có thể tạm thời áp chế thương thế nặng hơn.
Trong võ lâm tranh hùng đấu thắng và trên giang hồ gió tanh mưa máu, nội công này có thể nói là hết sức "hiệu nghiệm". Bởi vì thường xuyên có chuyện bị thương chiến đấu, tắm máu khổ chiến, nội công này có thể tạm thời nén thương tiếp tục chiến đấu, sau khi thắng lợi thì mới chữa tri.
Công hiệu của "Bán Đoạn Cẩm" là có thể "bị thương càng nặng thì chữa trị càng nhanh".
Lý luận của Gia Cát luôn dùng kinh nghiệm làm mục tiêu, dĩ nhiên võ công của y cũng rất thực dụng.
Gia Cát tiên sinh từ trước đến nay luôn là một người "thiết thực". Y luôn cho rằng một số nhà lý luận và học vấn thích khoe khoang khoác lác, ba hoa chích chòe, phần nhiều chỉ biết nói mà không biết làm, hoặc là nói một đàng làm một nẻo.
Y chủ trương thực tế.
Y đang muốn vận "Bán Đoạn Cẩm" đè nén thương thế. Vết thương kia tuy không thấy máu, nhưng còn nặng hơn so với chảy máu. Y cảm giác được đó là một vết thương lớn, dường như còn lớn hơn cả người mình. Y định chỉ cần khôi phục một chút nguyên khí sẽ lập tức truy kích, bởi vì y sợ Nguyên Thập Tam Hạn sẽ gặp phải Tứ Đại Danh Bổ.
Dù sao một con cọp bị thương vẫn có sức giết người, huống hồ bên kia núi còn có người của quân địch, nhất là sáu con rồng kia.
Không ngờ y lại đột nhiên nghe được một tiếng quát khẽ.
Toàn thân Lão Lâm hòa thượng run lên, sau lưng y đã xuất hiện một cô gái, một cô gái ngọt ngào.
Tay của cô gái kia đã từ phía sau nắm lấy cổ của Lão Lâm hòa thượng.
Gia Cát tiên sinh ổn định tâm thần, y biết cô gái này chưa chắc đã muốn giết Lão Lâm hòa thượng, nếu không thì đã sớm giết rồi. Ít đi một kẻ địch luôn tốt hơn so với nhiều thêm một kẻ địch.
Nếu như không giết, lại khống chế sự sống ch.ết của Lão Lâm hòa thượng, đương nhiên là có mưu đồ.
Đây là một loại cảm giác, cho nên y hỏi thẳng:
- Cô là ai?
Cô gái kia cũng trả lời "thành thật":
- Tôi là một cô gái không có giấc mộng.
Gia Cát tiên sinh lập tức biết nàng là ai.
- Vô Mộng Nữ, cô muốn gì?
- Tốt, sảng khoái!
Vô Mộng Nữ nói:
- Muốn tôi thả y, có hai điều kiện.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Cô nói đi, nếu có thể thì ta sẽ đồng ý, nếu không thể thì cô giết y cũng sẽ không thoát được.
Vô Mộng Nữ cũng sảng khoái, lập tức đề xuất yêu cầu:
- Một, ông thu tôi làm đồ đệ, truyền hết võ công cho tôi. Hai, ông và môn hạ của ông không được đối địch với tôi.
Sau đó nàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi đỏ mọng, nói:
- Chỉ hai yêu cầu này thôi.
Lão Lâm đại sư cũng không phải là người dễ đối phó, nhưng y vẫn trúng phục kích. Chủ yếu là vì y quá kinh ngạc bởi một chiêu kia của Gia Cát tiên sinh, do đó sinh ra ngơ ngẩn và trầm tư.
Ai có thể tu luyện công lực đến mức này?
Binh khí này đã không phải là "binh khí" trong lời kể nữa.
"Thương" đã là một loại quan niệm khác.
(Nếu như ta có thể biến nó thành một loại "vũ khí" mà người người đều có thể sử dụng, chẳng phải sẽ thay đổi toàn bộ quan niệm và uy lực của võ học sao?)
Trong lúc y đang chăm chú suy nghĩ, Vô Mộng Nữ vẫn chưa thật sự rút lui đã khống chế y.
Vô Mộng Nữ chỉ dùng tay không, nhưng tay của nàng rất độc, thủ pháp cầm huyệt càng độc hơn.
Theo lẽ, cho dù Lão Lâm thiền sư chưa bừng tỉnh, có Gia Cát tiên sinh ở đây cũng không đến nỗi chẳng hay biết gì. Nhưng Gia Cát tiên sinh lại đang thương cảm vì cái ch.ết của Thiên Y Cư Sĩ.
Y vừa dùng toàn lực đánh lui Nguyên Thập Tam Hạn, đang muốn ngầm vận huyền công để áp chế thương thế, Vô Mộng Nữ đã nắm lấy cơ hội trong thoáng chốc này.
Nắm giữ tiên cơ, hoàn thành phục kích.