Chương 8: Đêm trung thu rực rỡ

Ngày hôm sau chính là Trung thu, vì trong nhà không có ai biết làm bánh Trung thu, nên Thương Viễn phải đi vào thành mua, còn Hạ Thu ở nhà chuẩn bị. Tiểu hồ ly kia từ khi ở nhà bọn họ được ăn uống no đủ sau liền cùng Lưu Sinh thân cận, Lưu Sinh làm nũng xin cho, Thương Viễn mới thả nó ra. Mà hậu quả xấu là tiểu hồ ly thường xuyên chui vào chăn ngủ, mùi hôi của hồ ly ám vào chăn đệm, nếu không phải Lưu Sinh cầu tình, Thương Viễn đã sớm cho hồ ly một trận!


Thương Viễn không đánh tiểu hồ ly. Y chỉ nói, tiểu hồ ly là loài có yêu tính! Y có thể bỏ qua sống cùng nó, nhưng nếu có một ngày tiểu hồ ly dám bán đứng bọn họ, Thương Viễn sẽ lột da nó. Tiểu hồ ly tựa hồ có thể hiểu được lời Thương Viễn nói, ngay lập tức vùi đầu vào lòng Lưu Sinh run rẩy.


Vì thế trong mắt mọi người, tiểu hồ ly sợ nhất chính là Thương Viễn.
Đối với việc này, Hạ Thu tổng kết: “Bạo lực tạo ra kẻ yếu!”
Đến tiết Trung thu, người một nhà tắm rửa thay quần áo đẹp, mặc y phục mới cho Lưu Sinh rồi xuất phát đi Bình An thành.


Bọn họ ngồi xe ngựa đi, không biết Thương Viễn kiếm đâu được xe ngựa, vì vào ngày lễ hội muốn thuê được xe ngựa rất khó.


Tới thành, đèn đóm châm lên rực rỡ, làm nổi bật cả tòa thành trong ráng chiều đỏ thẫm! Có rất nhiều người nhân dịp tiết Trung thu kiếm tiền, người qua người lại ngập kín đường phố. Biểu diễn xiếc, bán quà vặt, đèn ***g, bán pháo hoa….cái gì cần cũng có. Lưu Văn Hạ ôm Lưu Sinh đang ngó nghiêng khắp nơi, cùng Thương Viễn và Hạ Thu qua cầu.


Tám tòa cầu lớn đều treo đèn ***g, in bóng lung linh dưới mặt nước. Trên sông còn có thuyền nhạc phường, thuyền trang trí đầy hoa tươi cùng đăng hoa. Mấy người đứng trên chỗ cao nhất của cầu nhìn hai bên thành Bình An, trong lòng rung động khó diễn tả bằng lời. Một mảnh đèn đuốc sáng trưng, so với đô thị hiện tại càng tràn ngập không khí sôi động, náo nhiệt. Tiết Trung thu thôi mà đã như vậy, đến Tết âm lịch hay Nguyên Tiêu thì chẳng phải là càng thêm long trọng?


available on google playdownload on app store


Lưu Văn Hạ ôm Lưu Sinh có chút mỏi mệt, Thương Viễn liền nhận ôm Lưu Sinh, bốn người hướng trung tâm thành mà đi. Bọn họ dừng lại tại cây cầu chính giữa chín tòa cầu, trên thân cầu đương nhiên là tên cầu, nhưng Hạ Thu thật sự không hiểu mấy chữ thể Triện này, cho nên cũng không cách nào phân biệt mấy cây cầu này tên gọi là gì, hơn nữa tên của chúng suy cho cùng cũng đâu liên quan gì đến hắn. [thể Triện: một thể chữ của Trung Quốc]


Trong bốn người bọn họ, nổi bật nhất chính là Lưu Sinh và Thương Viễn. Thương Viễn bỏ đi một thân y phục thô ráp, vẻ quý khí không còn bị che giấu bộc lộ rõ rệt, còn Lưu Sinh thì trắng trẻo đáng yêu, lại thêm đôi mắt to tròn, thoạt nhìn dễ khiến người ta tưởng lầm đứa nhỏ này là nữ hài?


Cầu trung tâm nối thẳng tuyến phố chính, trên đường người qua lại tấp nập, huyên náo. Lưu Sinh lôi kéo bọn họ chen vào trong đám người xem xiếc, lại đi ra nhìn người ta làm tò he, Hạ Thu móc ra hơn mười văn tiền yêu cầu lão hán chiếu hình bọn họ nặn bốn cái. Tò he làm giống hệt như thật, cả bốn cao hứng nhận lấy. Hạ Thu lại mua thêm bốn băng đường hồ lô. Tiểu Sinh mừng rỡ, ăn miệng bóng đầy đường khiến ba người cười to một hồi. Thương Viễn kỳ thật không thích băng đường hồ lô, nhưng nhìn Hạ Thu vui vẻ, y cũng muốn ăn cùng. Còn Hạ Thu thì chủ yếu là kiếp trước cùng kiếp này đều chưa từng ăn qua, nên muốn nếm thử. Lưu Văn Hạ thì theo mọi người cười nói cùng ăn. [băng đường hồ lô: kẹo hồ lô]


“A, xem! Có người ở trên thuyền phóng pháo hoa!” Thương Viễn gọi, liền nghe “Bùm” một tiếng, pháo hoa nổ rộ trên bầu trời, đẹp vô cùng.


“Ta muốn nhìn pháo hoa! Ta muốn nhìn pháo hoa!” Lưu Sinh bỏ tay Thương Viễn chạy qua, Hạ Thu cùng Thương Viễn đuổi theo. Bọn họ mới từ bờ sông tới giờ lại đi ngược trở lại, mọi người chen nhau nhìn, trời ạ___đông quá a!


“Tiểu Hạ, Thương Viễn, đợi một chút!” Lưu Văn Hạ gọi với theo, nhưng chưa kịp chạy tới, tay của hắn đã bị kéo lại, Lưu Văn Hạ quay đầu nhìn lắp bắp kinh hãi. Nam tử trước mặt tuổi chừng 23, tôn quý mà khí phách, đám người tuy rằng rất chen chúc, nhưng khi đi ngang qua nam tử lại bất giác tự động dạt sang hai bên nhường chỗ.


“Hoàng____” Lưu Văn Hạ bật thốt lên rồi lại tức thì ngậm miệng, ở nơi này mà làm người ta biết rõ thiên tử xuất hiện nhất định sẽ gây ra rối loạn, hơn nữa nếu có người muốn thừa cơ ám sát hoàng đế thì mười phần chắc tám sẽ thành công.


“Đi thôi! Ta sai người đi theo bảo vệ bọn họ, sẽ không có chuyện gì!” Nam nhân kéo Lưu Văn Hạ đi, một chút cũng không để cho Lưu Văn Hạ có cơ hội phản đối. Lưu Văn Hạ cắn cắn môi đi theo.


“Bùm! Bùm! Bùm!” Đột nhiên trên bầu trời nở rộ vô số pháo hoa tuyệt mỹ. Mọi người hét rầm lên. Trên thuyền, các quý tộc tử đệ thi nhau châm pháo hoa, tựa hồ là muốn cầu được nụ cười của giai nhân.


Một ít pháo hoa châm ngòi dẫn tới toàn thành tiếng pháo vang tận trời. Trên bầu trời ánh trăng tĩnh lặng ngắm nhìn cảnh thái bình thịnh hội bên dưới.
Lưu Sinh vỗ tay kêu to: “Đẹp quá! Đẹp quá!”


Hạ Thu cũng kinh ngạc thán phục, thật sự là quá đẹp a! Không ngờ pháo hoa ở thời đại này cũng có thể đạt tới trình độ như vậy! May mắn hiện tại không có hỏa khí [súng ống, vũ khí]! Không có hỏa khí tương đương với thời đại này vẫn còn rất an toàn, nhưng trí tuệ của nhân loại vô cùng lớn lao, ngày nào đó chắc chắn có thể chế tạo được.


“Thật không ngờ, thế giới này lại phồn vinh đến vậy!” Hạ Thu cảm thán.
“Kỳ thật nếu so sánh, Bắc Lam quốc còn phồn vinh hơn kia!” Thương Viễn nói. Cả năm nước y đã đi qua đi lại mấy lần, so với Tiêu quốc, Bắc Lam thịnh vượng hơn nhiều.


“Thật thế sao? Ngươi đã qua Bắc Lam quốc!” Hạ Thu chợt nhớ ra mình đối với Thương Viễn hoàn toàn không biết gì cả, mà y cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới. Hạ Thu hoài nghi y là con cháu thế gia vọng tộc nào đó của Tiêu quốc, bởi vì khí thế toát ra từ y tuyệt đối không thể có ở người bình thường, tuy rằng đã bị y cố ý che giấu. Nam nhân này bị thương, cũng thực tự nhiên ở lại nơi này. Cuộc sống của hắn nhiều thêm một người cũng không có bất kỳ điều gì thay đổi, ngược lại lại dần quen thuộc với sự tồn tại của y….


Hạ Thu đột nhiên nghĩ đến: Thói quen là một việc vô cùng đáng sợ a_____
Nhưng mà, mặc kệ nó! Mặc kệ y đến từ nơi nào, ít nhất y sẽ không hại hắn, vậy là đủ rồi. Hơn nữa, sự có mặt của y, quả thực đã giúp hắn rất nhiều.
Nhìn pháo hoa trên trời, Hạ Thu nở nụ cười:


Cứ như vậy, cũng không có gì không tốt_____
Thương Viễn nhìn sườn mặt Hạ Thu, gương mặt thoạt nhìn có điểm ngây thơ, khi cười, lại dấy lên vẻ ấm áp.
“Tiểu Hạ thúc thúc, Thương Viễn thúc thúc, phụ thân đâu mất rồi?” Lưu Sinh đong đưa tay hai người.


“Ai nha! Lưu đại ca tách khỏi chúng ta từ lúc nào?” Hạ Thu phản xạ nhìn quanh, sau cùng kết luận tìm Lưu Văn Hạ trong biển người là một việc không thể.


“Yên tâm đi, Lưu Văn Hạ đâu phải trẻ con, hơn nữa đây là Bình An thành hắn rõ như lòng bàn tay, chắc chắn sẽ không có việc gì! Đừng quên, chúng ta đã đặt khách *** trong thành rồi, nếu muộn vẫn không gặp, Lưu Văn Hạ nhất định sẽ quay về khách ***!” Thương Viễn trấn an. Cho dù y đã thấy chuyện gì xảy ra, cũng coi như không thấy.


“Cũng đúng, xem ra ta đã quá lo lắng rồi! Tiểu Sinh, phụ thân là muốn chúng ta cùng nhau chơi đùa. Chơi đủ chúng ta lại về cùng hắn được không?”
“Dạ! Được! Ôm ôm!” Thương Viễn đem Lưu Sinh đặt lên vai làm cho nó nhìn được cao hơn, xa hơn___


Suốt một buổi tối, đám đông vẫn rất cao hứng, hận không thể mỗi ngày đều là tiết Trung thu. Trăng rất tròn, rất sáng, dưới ánh trăng không biết đã có bao đôi tình nhân se duyên ước hẹn. Thươn g Viễn ôm Lưu Sinh đang ngủ say cùng Hạ Thu về khách ***.


“Hình như có tiếng gì đó? Hay là Lưu đại ca đã về?” Hạ Thu đi ngang qua phòng Lưu Văn Hạ hỏi.
“Không có, ngươi nghe lầm thôi! Lưu Văn Hạ vừa mới nhờ tiểu nhị nhắn cho ta, nói đã sớm về nghỉ rồi!”


“Thế sao? Sao ta lại không biết? Nhưng vì sao lại có tiếng nhỉ? Hay ta cứ gõ cửa hỏi một chút xem!” Hạ Thu lo lắng.
“Không cần! Hắn nhất định ngủ rồi. Đi thôi, chúng ta cũng sớm ngủ đi, mai còn về.” Thương Viễn vội đẩy Hạ Thu vào phòng đóng cửa lại.


“Ngươi có chuyện gì gạt ta phải không?” Hạ Thu hoài nghi nhìn Thương Viễn.
“Thật không có! Tranh thủ ngủ thôi! Bằng không sẽ đánh thức Tiểu Sinh!” Thương Viễn phủ nhận.
“Ngươi nếu có chuyện gì gạt ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!” Hạ Thu lườm y một cái.


“Được! Được!” Thương Viễn đáp. Giường khá lớn, hai người cộng một đứa nhỏ vẫn rộng rãi. Trước khi ngủ Thương Viễn đưa cho Hạ Thu một mảnh ngọc bội, Hạ Thu nhìn thanh ngọc, trên mặt không khắc gì, chỉ có dải dây màu xanh để treo, hắn hỏi:
“Cái này giá bao nhiêu tiền?”


Thương Viễn tức giận thiếu chút nữa sẽ lôi Hạ Thu dậy hảo hảo giáo huấn một trận, tên nhóc con này trong đầu không còn gì khác trừ tiền bạc sao?


“Cất cho kỹ! Không được bán đi! Đó là ngọc bội hộ thân!” Thương Viễn cảnh cáo, sợ Hạ Thu đầu óc nóng lên thật sự mang ngọc bội đi bán. Tên ngu ngốc này chắc chắn không biết ngọc bội đó là vô giá!


“A! Được!” Hạ Thu đem ngọc giấu vào ngực. Ngọc bội kia trừ bỏ phát ánh sáng màu xanh thẫm mờ mờ ra, thoạt nhìn cũng chỉ rất bình thường, nhưng nếu là Thương Viễn đưa thì hắn sẽ cẩn thận giữ gìn.
Nhưng mà, Thương Viễn tại sao phải đưa cho hắn a?


Trong phòng Lưu Văn Hạ, từng đợt rên rỉ khàn khàn, hai thân thể quấn quýt một chỗ không ngừng đung đưa. Hai tay Lưu Văn Hạ ôm lấy cổ nam nhân, thanh âm đạt tới cao trào nương theo tiếng gầm của nam nhân đổ xuất khỏi miệng. Hương vị dục tình tràn ngập gian phòng, Lưu Văn Hạ một thân mỏi mệt, nam nhân ôm hắn vào lòng không ngừng hôn môi:


“Văn Hạ…..Văn Hạ…..”
Thanh âm ngập tràn quyến luyến cùng không nỡ. Lưu Văn Hạ mơ mơ màng màng nghe giọng nói trầm thấp ôn nhu của nam nhân khẽ gọi, dần dần chìm vào giấc ngủ.


Đột nhiên trong phòng xuất hiện một người rồi tức khắc biến mất, một chậu nước ấm được đặt ngay cạnh giường. Nam nhân lau sạch thân mình cùng Lưu Văn Hạ xong liền ôm hắn ngủ say.


Ngày hôm sau, Lưu Văn Hạ tỉnh lại cảm giác như mình nằm mộng, nhưng hắn biết rõ tất thảy đều là thật. Nội tâm một mảnh chua sót, dấu vết nam nhân lưu lại trên người hắn còn đây, mùi hương y nguyên quanh quẩn, vẫn còn nhớ rõ nam nhân dẫn hắn vào một thế giới khác, ôn nhu mà thô bạo.


Lưu Văn Hạ nhắm mắt lại hít sâu một hơi…
Thôi…Ngươi – quân, ta – thần. Tiêu Dực Tĩnh, từ nay, thả ta, cũng thả ngươi đi_____
 “Phụ thân!” Cửa mở, Lưu Sinh bổ nhào vào lòng Lưu Văn Hạ. Lưu Văn Hạ ôm lấy Lưu Sinh cười nói:
“Đi thôi, chúng ta về nhà!”


“Tốt! Chúng ta về nhà! Tiểu Sinh muốn ăn cái gì? Tiểu Hạ thúc thúc làm cho ngươi!”
“Ta muốn ăn…..”
Đi thôi, chúng ta cùng nhau về nhà…..






Truyện liên quan

Toàn Dân Rút Thưởng: Hỗn Độn Thanh Liên Kinh Động Bất Hủ Thánh Địa

Toàn Dân Rút Thưởng: Hỗn Độn Thanh Liên Kinh Động Bất Hủ Thánh Địa

Quân Kiếm Ẩn Giang Hồ239 chươngTạm ngưng

22.5 k lượt xem

Sơn Dã Khách Sạn [ Kinh Doanh ] Convert

Sơn Dã Khách Sạn [ Kinh Doanh ] Convert

panther156 chươngFull

6.3 k lượt xem

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế Convert

Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế Convert

Đông Phong Phá Lãng2,973 chươngĐang ra

121.6 k lượt xem

Vườn Cây Kinh Doanh Chỉ Nam Tinh Tế Convert

Vườn Cây Kinh Doanh Chỉ Nam Tinh Tế Convert

Tha Khương200 chươngDrop

3.3 k lượt xem

Giả Lập Thành Thị: Điêu Dân, Xin Gọi Ta Lương Tâm Thành Chủ Convert

Giả Lập Thành Thị: Điêu Dân, Xin Gọi Ta Lương Tâm Thành Chủ Convert

Thiên Nhãn Thiên Thủ Thiên Phật Đà167 chươngDrop

3.7 k lượt xem

Kinh! Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội Càng Là Cửu Châu Người Mạnh Nhất!

Kinh! Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội Càng Là Cửu Châu Người Mạnh Nhất!

Địch Địch Viên552 chươngDrop

4.1 k lượt xem

Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Cao Đài Thụ Sắc34 chươngFull

378 lượt xem

Nữ Nhi Bị Bắt Cóc? Lộ Ra ánh Sáng Thân Phận Ta Đây Kinh Động Toàn Cầu Convert

Nữ Nhi Bị Bắt Cóc? Lộ Ra ánh Sáng Thân Phận Ta Đây Kinh Động Toàn Cầu Convert

Diệp Lạc Quy Canh223 chươngDrop

12.1 k lượt xem

Nhật Ký Kinh Doanh Quán Rượu Vong Linh Convert

Nhật Ký Kinh Doanh Quán Rượu Vong Linh Convert

Bách Cửu115 chươngFull

794 lượt xem

Tận Thế Kinh Doanh Trò Chơi Convert

Tận Thế Kinh Doanh Trò Chơi Convert

Thập Nhất Hữu Thành361 chươngFull

1.8 k lượt xem

Dị Thế Giới Cửa Hàng Phố Kinh Doanh Chỉ Nam Convert

Dị Thế Giới Cửa Hàng Phố Kinh Doanh Chỉ Nam Convert

Y Lại Đường Phân618 chươngFull

13.2 k lượt xem

Vị Diện Tiểu Cửa Hàng [ Kinh Doanh ] / Ta Ở Dị Giới Khai Siêu Thị Convert

Vị Diện Tiểu Cửa Hàng [ Kinh Doanh ] / Ta Ở Dị Giới Khai Siêu Thị Convert

Dạ Bán Đăng Hoa186 chươngTạm ngưng

1.9 k lượt xem