Chương 14: Giải dị mộng hung tướng mới hiện ra

Nam Cung Nhượng đang độ tuổi xuân, dưới gối có chín nhi tử và ba nữ nhi.


Đại công chúa Nam Cung Tố Nữ năm trước đã xuất giá, trước đó vài ngày Nam Cung Tĩnh Nữ giận dỗi muốn xuất cung nhưng nàng lại sợ khi phải sống một mình, Nam Cung Nhượng đoán được tâm tư của ái nữ, vì thế cũng để Nam Cung Xu Nữ tới.


Mặt Nam Cung Xu Nữ lúc đỏ lúc trắng, giậm giậm chân: "Hôm nay ta phải nhéo cái miệng nhỏ của ngươi, xem ngươi có dám nói cho phụ hoàng hay không!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nghịch ngợm thè lưỡi, xách theo vạt áo cung trang chạy đi. Cái gì mà tư thái phong nhã, cái gì mà cung đình lễ nghi cũng hoàn toàn không màng.


Nam Cung Xu Nữ đuổi theo ở phía sau, bởi vì nàng mặc trường sam của nam tử, vả lại cũng lớn tuổi hơn một chút, vì thế không chạy vài bước đã đuổi kịp đối phương.
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh hãi hô một tiếng, liên tục xin khoan dung: "Tỷ tỷ tốt, tha cho ta một lần này đi! Tĩnh Nữ cũng không dám nữa."


Nam Cung Xu Nữ hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thu hồi cái tay đang tác loạn của mình, véo lấy gò má phấn điêu ngọc trác của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không được nói cho người khác."


Không biết tỷ muội hai người lại nói gì với nhau, thế nhưng hai người lại cười rất vui vẻ, sau đó dắt tay nhau vào phủ, không khó để nhìn ra cảm tình giữa bọn họ rất tốt.
Nam Cung Xu Nữ giấu quạt xếp trong tay áo, thần sắc có chút thẹn thùng.


available on google playdownload on app store


Quạt xếp này là Công Dương Hòe đánh quên ở bên dòng suối, bị nàng nhặt được.


Mà Công Dương Hòe đã được hai người bạn nâng trở về phủ. Người gác cổng lập tức đến đón, gọi vài tên gia đinh tới tiếp Công Dương Hòe, lại tiễn hai vị học sinh kia đến ngoài cửa, trước khi quay vào luôn cảm tạ mãi.


Gia đinh đỡ Công Dương Hòe đi vào trong viện, người gác cổng cắn chặt răng nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, mãi khi đến ngoài cửa phòng Công Dương Hòe híp mắt hỏi: "Ngươi không gác cổng cho đàng hoàng, đến đây làm chi?"
Người gác cổng khom người nói: "Nhị công tử, tiểu nhân có việc bẩm báo."


Công Dương Hòe vẫy tay, gia đinh lĩnh mệnh thối lui, người gác cổng nơm nớp lo sợ quỳ gối trước mặt Công Dương Hòe: "Nhị công tử, hôm nay có một vị thư sinh tới, tự xưng là bạn cũ của công tử."
Công Dương Hòe không để bụng: "Có để lại tên họ không?"


"Để, để lại...đối phương tự xưng là Tề Nhan, người Tấn Châu."
Công Dương Hòe suy nghĩ một hồi, đột nhiên mở to hai mắt nhìn: "Người đâu!?"


Người gác cổng nơm nớp từ trong lòng lấy ra một cái ngọc bội, dùng hai tay dâng lên: "Vị công tử kia mệnh tiểu nhân chuyển vật này cho nhị công tử, tiểu nhân vừa lơ đãng hắn liền đi xa."
Công Dương Hòe cầm lấy ngọc bội, cẩn thận nhìn kỹ: Đúng là khối ngọc bội năm đó hắn tặng cho Tề Nhan.


Đào hoa nhưỡng tác dụng chậm, hắn đỡ khung cửa, vô cùng bực bội quát: "Đã đưa ra tín vật, vì sao ngươi không chiêu đãi cho tốt? Làm sao khiến cho người đi như vậy?"


Người gác cổng ra một thân mồ hôi lạnh, ấp úng nói: "Vị công tử kia giao ngọc bội thì lập tức xoay người rời đi, tiểu nhân, tiểu nhân nhất thời không phản ứng kịp."


Công Dương Hòe cười lạnh ba tiếng: "Thiết..., vị bằng hữu kia của ta không phải là người vô lễ, nhất định là cẩu vật nhà ngươi chậm trễ trước."


Người gác cổng dập đầu xuống đất, không dám nói tiếp, Công Dương Hòe thở dài một tiếng: Người gác cổng này cũng là lão nhân trong phủ, thế nhưng nhiễm lấy những thứ ô uế ở kinh thành nên tính cách có chút nịnh bợ. Xưa nay phụ thân và đại ca hắn không nhìn thấy những việc này, nhưng từ trước đến nay hắn không thích quan liêu, ba năm trước nghe nói có lẽ sẽ có ân khoa nên mới trộm ra phủ dự thi. Hắn thật vất vả kết bạn với một vị ý hợp tâm đầu lại không thèm để ý đến xuất thân của hắn, thế nhưng lại bị người gác cổng nhà hắn đuổi đi!


Công Dương Hòe nhớ tới Tề Nhan: Tề Nhan vừa khiêm tốn có lễ vừa không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không biết lần này có làm lạnh tâm của đối phương hay không.
Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng sờ vào lồng ngực, lại phát hiện quạt xếp ba năm trước thỉnh Tề Nhan viết lưu niệm đã không còn!


Cái này làm cho Công Dương Hòe hoàn toàn tỉnh rượu, dưới cơn thịnh nộ hắn đá người gác cổng một cái: "Nhanh chóng chuẩn bị kiệu!"


"Nhị công tử, có lẽ mấy ngày nữa vị công tử kia sẽ lại đến, biển người mênh mông ngài đi nơi nào tìm? Ngài uống say rồi, vẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, tiểu nhân thay ngài đi tìm!"
"Bản công tử làm mất đồ vật quan trọng, chuẩn bị kiệu!"


Người gác cổng vừa nghe thì nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu nhân lập tức đi."


Công Dương Hòe ngồi kiệu, được người dùng vai nâng hấp tấp trở lại bên dòng suối. Tiệc rượu đã tan, bên dòng suối nào còn có quạt xếp của hắn? Hắn chỉ phải thất hồn lạc phách trở về, sáng sớm hôm sau đã ăn mặc chỉnh tề một mình ra cửa tìm Tề Nhan.


Chỉ là kinh thành biển người mênh mang, muốn tìm một người nói dễ hơn làm.
Phụ thân Công Dương Trung nghe nói vậy thì lập tức răn dạy Công Dương Hòe vài câu, đồng thời hạ cấm túc lệnh, đợi đến khi đại khảo xong mới có thể bỏ lệnh cấm.


Tề Nhan vẫn thuê một tiểu viện yên tĩnh ở ngoại ô, nhưng giá cả ở kinh thành cao hơn những nơi khác, hơn nữa khi du ngoạn nàng đã xảy ra chút việc, giao tiền thuê xong thì trong túi chỉ còn mấy cái tiền đồng.


Nàng cầm bản thảo sách đi vào thành, lập tức tới một thư trai tìm chưởng quầy, muốn xin chép sách để giải quyết ấm no.
Đối phương nhìn Tề Nhan, vô cùng hoài nghi: "Đây là ngươi viết?"


Mặc dù Tề Nhan đã cố ý thu liễm đầu bút lông, nhưng ở trong mắt đối phương đây vẫn là nét chữ đẹp hiếm có.
Tề Nhan cung kính trả lời: "Đúng vậy."
"Ma Lục! Lấy giấy bút tới!"


Tiểu nhị cầm giấy bút tới, chưởng quầy hất cằm với Tề Nhan: "Ngươi viết mấy chữ ta nhìn xem, nếu như chữ này là do ngươi viết thì giá tiền dễ bàn."


Dưới cái nhìn chăm chú của chưởng quầy, Tề Nhan lập tức viết một tản khúc, đối phương kích động nói: "Chữ đẹp! Chữ đẹp! Nếu công tử đã luyện được ngụy bi hảo tự thì hà tất bỏ gần tìm xa? Không bằng lưu lại mấy bức tranh chữ để tiểu điếm bán thay có được không?"


Tề Nhan lắc đầu: "Thật không dám giấu giếm, tại hạ nhập kinh là vì tham gia kỳ thi hội năm sau, bởi vì trong túi ngượng ngùng nên định đến chép sách, bán chữ thì không dám."


Ở Vị Quốc, thương nhân địa vị thấp hèn, người đọc sách dù cho có nghèo cũng khinh thường làm bạn với thương nhân. Bán chữ thì càng làm nhục văn nhã, truyền ra thì phải bị người lên án.


Chưởng quầy có chút bất ngờ, lại lần nữa đánh giá Tề Nhan: Muốn tham gia kỳ thi hội thì cần phải là cử nhân, mặc dù là ở kinh thành thân phận cử nhân cũng rất được tôn trọng. Trước khi được phái quan, nhìn thấy quan viên khác thì không cần làm lễ quỳ lạy.


Chưởng quầy cười làm lành, nói: "Thì ra là cử nhân lão gia, thứ lão hủ mắt vụng về."
Tề Nhan đáp lễ lại: "Lão tiên sinh chớ nên như thế, xin hỏi ngươi có công việc gì không?"


Chưởng quầy lấy một quyển sách và giấy Tuyên Thành đã cắt tốt đưa cho Tề Nhan: "Tiền công một quyển sách là hai trăm tiền đồng, bằng vào chữ viết của ngài nhất định có thể bán giá tốt, ta liền thêm một trăm tiền đồng vậy. Mười ngày sau lao ngài lại đến một chuyến, ngươi và ta hai bên thoả thuận xong."


Tề Nhan gật gật đầu, đặt bản thảo sách vào trong hòm xiểng. Chưởng quầy thấy Tề Nhan quần áo thuần phác người lại ôn hòa thì giơ tay ngăn cản.
"Cử nhân lão gia, dời một bước nói chuyện có được không?"


Hai người đi đến nơi vắng vẻ, chưởng quầy thấp giọng nói: "Thứ lão hủ nói một câu vạn không nên nói, giá hàng ở kinh thành cao hơn những nơi khác, đại khảo còn có mấy tháng nữa mới đến, ngài ra cửa kết bạn, chi phí ăn mặc, ngay cả giấy và bút mực đều cần phải có bạc trắng. Sau này thi hội, nếu được cao trung thì phải cho quan truyền lệnh ít nhất một lượng bạc trắng. Lão hủ biết ngài xem thường thương nhân, chỉ là cổ ngữ nói rất đúng, có chuẩn bị thì sẽ không xảy ra hậu hoạn, có phải hay không?"


Tề Nhan gật đầu: "Lão tiên sinh nói có lý."


Chưởng quầy lại nói: "Không bằng ngài lấy tên giả hoặc là nhã hào, viết chữ xong thì gói lại đưa cho tiểu điếm. Không dối gạt ngài, từng có không ít học sinh gặp tình huống như ngài làm thế. Hơn trăm năm qua, thư trai của lão hủ có danh tiếng rất tốt, ngày sau bất luận ngài có thân phận gì lão hủ tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu, cử nhân lão gia cứ yên tâm đi."


"Tại hạ tâm lĩnh ý tốt của lão tiên sinh, dung ta trở về suy nghĩ một vài, đến ngày giao sách lại trả lời ngài."
"Được được được, lão hủ tiễn ngài ra ngoài."
"Xin mời lão tiên sinh."
---


Đêm khuya, bên trong Cam Tuyền cung truyền ra tiếng kinh hô, Tứ Cửu canh giữ ở ngoài cửa điện đẩy cửa vội vã chạy vào: "Bệ hạ!"
Nam Cung Nhượng ngồi ở trên long sàng, thở hổn hển từng ngụm, Tứ Cửu quỳ gối ở ngoài màn che, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ gặp ác mộng sao?"


Nam Cung Nhượng thở ra một hơi, nâng tay áo rộng lau đi mồ hôi trên trán: "Tứ Cửu..."
"Nô tài tại."
"Mau truyền Chấp sự Quan Thiên ty."
"Vâng."


Sau nửa canh giờ, một vị nam tử trung niên mặc một bộ bạch y có thêu hình trăng non và hoa văn Thất Tinh Bắc Đẩu bước vào đại điện, quỳ bên ngoài long trướng: "Chấp sự Quan Thiên ty Quách Thanh Lưu tham kiến bệ hạ."
"Tứ Cửu, dọn chỗ."
"Vâng."


Tứ Cửu vì Quách Thanh Lưu sắp xếp một cái ghế nhỏ, biết điều rời khỏi đại điện.
Màn trướng minh hoàng sắc ngăn cách hai người, Nam Cung Nhượng ngồi ngay ngắn ở trên long sàng, hình bóng lờ mờ.
"Trẫm...làm một giấc mộng."
"Vi thần chăm chú lắng nghe."


"Trẫm mơ thấy một con dị thú bước trên mây cưỡi gió mà đến, lúc đầu nó dừng trên bầu trời cung cấm trong chốc lát, hắt xì một cái liền giếŧ ch.ết mấy ngàn danh cấm vệ. Sau đó, dị thú kia tới ngoài tẩm cung của trẫm, thổi mở cửa sổ, trừng đôi mắt to hung tợn nhìn trẫm. Ở trong mơ, trẫm bị yểm ở trên long sàng không thể động đậy, dị thú kia không ngừng gào rống, lệnh người không rét mà run."


Nam Cung Nhượng nói xong thì siết chặt nắm tay, cảm giác hồi hộp trong mộng thâm nhập vào cốt tủy, không thể vứt đi.
"Ái khanh...mộng này, giải thích thế nào?"
Quách Thanh Lưu vén vạt áo lên, quỳ trên mặt đất: "Xin hỏi bệ hạ, dị thú kia có hình dáng như thế nào?"


"Đó là một dã thú có bốn nanh nuốt, thân tựa kỳ lân lại không có lớp vẩy, mọc ra lớp lông màu nâu dài nửa thước, đỉnh đầu có một đôi sừng trâu sắc bén, đeo cái nhẫn báo hoa có một đôi mắt to, răng nhọn răng nanh..."
"Lúc nãy bệ hạ nói dị thú kia bước trên mây, đám mây đó ra sao?"


"Huyền sắc, còn có tiếng sấm."
Quách Thanh Lưu dập đầu trên mặt đất, cao giọng nói: "Chúc mừng bệ hạ, đại cát hiện ra!"
Nam Cung Nhượng đứng dậy xốc lên màn che, đi chân trần đến trước mặt Quách Thanh Lưu: "Ái khanh đứng dậy nói kỹ càng tỉ mỉ xem, dị thú kia hung ác như thế, vì sao lại là điềm lành?"


"Dị thú mà bệ hạ vừa mới nói có hình dáng thần chưa bao giờ nghe qua, nhưng có thể kết luận không phải là kỳ lân hoặc kim long. Thần lại hỏi màu đám mây mà dị thú kia đạp lên là gì, bệ hạ nói là huyền sắc."
"Không sai."


"Bệ hạ chính là ngôi cửu ngũ, chân long thiên tử, nếu ngài mơ thấy kỳ lân hoặc kim long thì đó là vấn đề khác. Cổ ngữ có nói: Kỳ lân cầm quyền, kim long vi tôn; nếu bệ hạ mơ thấy hai loại dị thú này, tắc có người khác đoạt quyền hiện ra." Nói tới đây, Quách Thanh Lưu quỳ xuống: "Bệ hạ thứ tội, vi thần chỉ thuật lại mộng."


"Đứng lên đi, nói tiếp."


"Vâng. Dị thú này tuy có vẻ mặt dữ tợn, nhưng trong cơ thể lại không có huyết thống cao quý. Bệ hạ là chân long thiên tử, nhất định có thể khống chế nó, dị thú chân đạp đám mây huyền sắc, trong đó còn có sức mạnh của sấm sét, như vậy càng sẽ trở thành trợ lực của bệ hạ. Thần cả gan suy đoán, ít ngày nữa sẽ có kỳ tài có một không hai để bệ hạ sử dụng."


"Ồ? Quả thực như thế sao?"
"Thần không dám vọng ngôn."
"Lui ra đi."
"Vâng."
Nam Cung Nhượng trở lại long sàng nhưng lòng vẫn chưa an ổn, cảm giác tim đập nhanh trong mộng quá mức chân thật, lệnh người khó an.
"Kỳ tài có một không hai sao? Hay là thi đình lần này sẽ có kỳ tài?"


Mấy ngày trước hắn thu được mật báo, Lục Quyền cố ý giao ra binh quyền sau khi Lục Bá Ngôn kết thúc khoa khảo, như thế là một việc vô cùng tốt.
Nhưng mà...
Ám vệ hắn xếp vào thái úy phủ cũng hồi báo, Lục Quyền triệu tập phụ tá mật đàm, lại đơn độc truyền triệu con thứ Lục Trọng Hành.


Sau khi rời khỏi thư phòng, Lục Trọng Hành vui vẻ vô cùng, con thứ Lục gia là một giới thất phu không có chí lớn, chuyện gì có thể làm hắn vui vẻ như thế?
Đôi mắt Nam Cung Nhượng hiện lên một tia tàn nhẫn, thị vệ cũng hồi báo: Nhị công tử của thái úy phủ là khách quen của công chúa phủ. Chẳng lẽ là...?






Truyện liên quan