Chương 12

Người dịch: Kiemanh49
Alex nhìn chằm chằm vào cánh cửa Heather mới chạy khỏi, rồi nhìn vào vợ mình. “Đó là màn trình diễn tệ hại nhất mà tôi từng xem. Em thực sự đã nói ‘Tôi sẽ đấu tranh với cô vì anh ấy’ đấy à?”


“Cô nhóc tin em, cái đó mới đáng tính. Sau những lời anh nói, cô nhóc cần có người đối xử với mình như người lớn”.
“Tôi không định khiến cô nhóc tổn thương, nhưng tôi phải làm gì chứ? Cô nhóc đúng là trẻ con, đâu phải người lớn”.


“Cô nhóc đã trao trái tim cho anh, Alex, còn anh thì bảo nó chẳng có ý nghĩa gì”.
“Cô nhóc không chỉ dâng trái tim thôi đâu. Ngay trước khi em vào, cô nhóc đã để anh biết cơ thể là một phần của món hàng”.
“Cô nhóc đang tuyệt vọng. Nếu anh chấp nhận, có lẽ cô nhóc sẽ sợ ch.ết khiếp”.


Anh rùng mình. “Mười sáu tuổi không nằm trong danh sách loạn ɖâʍ yêu thích của tôi”.
“Cai gì mới phải?” Cô ngay lập tức cắn môi. Khi nào cô mới nghĩ trước khi mở miệng cơ chứ?
Anh trao cho cô điệu cười dữ dội khiến cô nổi da gà. “Sẽ thú vị hơn nếu em tự mình khám phá”.


“Sao anh không nói cho em luôn đi?”
“Sao em không đợi mà xem”.
Cô nghiên cứu anh. “Có thứ gì với - không, dĩ nhiên là không rồi”.
“Em lại lo mấy cái roi nữa hả?”
“Không hẳn”, cô nói dối.


“Tốt. Vì em không việc gì phải bận tâm tới nó”. Anh dừng lại. “Nếu tôi sử dụng nó đúng cách, nó sẽ không đau tí nào cả”.
Mắt cô mở rộng. “Anh thôi đi được không!”
“Sao nào?”


available on google playdownload on app store


Vẻ vô tội của anh không lừa cô được tí nào. “Thôi reo rắc mấy hạt giống nghi ngờ vào tâm trí em”.
“Tôi chưa từng làm thế. Em cứ tự mình nghi ngờ mà thôi”.


“Chỉ vì anh cứ chơi trò với em. Từ đầu anh đã trêu chọc em, và em không thích thế. Chỉ trả lời một câu đơn giản, có hay không? Anh đã từng quất một phụ nữ chưa?”
“Có hay không?”
“Đó là điều em đang hỏi”.
“Không có từ hạn định?”
“Không”.


“Thế thì được thôi. Có, tôi chắc chắn đã quất một phụ nữ”.
Cô nuốt cái ực rồi yếu ớt nói. “Em rút lại lời về mấy từ hạn định”.


“Rất tiếc, cưng, em đánh mất cơ hội rồi”. Anh toe toét cười, ngồi xuống sau bàn. “Tôi phải làm việc, nên có lẽ em nên nói tôi nghe em tới gặp tôi làm gì”.
Mất vài giây cô mới thôi lúng túng để nhớ điều gì đã mang cô tới đây lúc đầu. “Là Glenna”.
“Nó thì sao?”


“Nó thì to còn cái chuồng lại quá nhỏ so với nó. Chúng ta cần một cái mới”.
“Chỉ thế thôi? Em muốn tôi mua một cái chuồng khỉ mới?”


“Thật vô nhân đạo khi giam cầm nó trong nơi chật chội như thế. Nó thật sự buồn đấy, Alex. Nó có những ngón tay mềm mại tuyệt vời và nó thò ra khỏi thanh sắt cứ như thể đói khát được giao tiếp với những sinh vật sống khác nữa. Đó không phải là vấn đề duy nhất đâu. Mọi chuồng thú đều cũ tới mức em còn không chắc chúng được an toàn. Khóa chuồng báo là mấy cái dây điện buộc vào nhau”.


Anh cầm một cái bút chì và lơ đãng đập tẩy vào mặt bàn trầy xước. “Tôi đồng ý với em. Tôi ghét cái chuồng đó - nó thật man rợ - nhưng chuồng thì đắt, Sheba vẫn đang tính bán lũ thú đi. Em chỉ cần làm tốt việc của mình thôi”. Anh phát hiện ra có gì đó ngoài cửa sổ, ghế của anh kêu cọt kẹt khi anh ngả ra sau để nhìn rõ hơn. “Chà, em nhìn kìa. Có vẻ em có khách đấy”.


Cô nhìn ra ngoài và thấy con voi con đang đứng trước toa xe đỏ mà không có dây trói. “Là Tater”.
Khi cô nhìn, cu cậu nâng vòi rồi rống lên, trông đắm đuối như thể một anh hùng bi kịch đang gọi to tên người tình đã mất. “Nó đang làm gì ngoài đó vậy?”


“Cố đi tìm em, tôi đoán thế”. Anh cười. “Loài voi hình thành những mối quan hệ gia đình chặt chẽ, Tater có vẻ được gắn kết với em”.
“Nó hơi to để làm thú cưng”.
“Tôi mừng là em thấy thế vì nó sẽ không ngủ trên giường của chúng ta, Daisy, dù em có cầu xin tôi thế nào đi nữa”.


Cô cười lớn. Đồng thời cố không nói cho anh rằng cô đảm bảo sẽ không ngủ ở đó luôn. Giữa họ còn quá nhiều thứ cần sắp xếp.


Khi Sheba tới chỗ Alex, chị đang trải qua những ngày tồi tệ. Mới sáng hôm đó, Brady đã bảo chị rằng Daisy không có thai. Việc một phụ nữ mang trong mình đứa bé nhà Markov ghê tởm tới mức lẽ ra chị nên thở phào, nhưng thay vào đó, có gì đó xấu xa đã đào một lỗ trong bụng chị. Nếu Alex không cưới Daisy vì cô ta có thai, vậy thì anh ta phải cưới cô ta vì điều khác. Anh ta làm thế vì yêu cô ta.


A-xít cháy lên trong chị. Sao anh ta có thể yêu đứa con gái nhà giàu bất tài nhỏ bé đó khi anh ta không yêu chị? Anh ta không thấy Daisy chẳng có giá trị gì sao? Anh ta đã mất hết niềm kiêu hãnh của mình rồi ư?


Lúc này, chị định tiến hành một kế hoạch hình thành trong đầu chị đã mấy ngày nay. Nó là chuyện kinh doanh - chị không bao giờ làm gì không mang lại lợi ích cho đoàn, bất kể cảm xúc cá nhân của mình - nhưng việc này có thể sẽ làm Alex sáng mắt về cô dâu mới.


Chị tới sau anh khi anh đang làm việc với cái máy đóng cọc. Cái áo phông ẩm ướt bám vào cơ bắp chắc khỏe nơi lưng anh. Chị nhớ cảm giác làn da căng khỏe đó dưới tay mình, nhưng thay vì khiến chị kích thích, ký tức đó làm chị thêm thù hận. Sheba Quest, nữ hoàng của vũ đài trung tâm, đã cầu xin tình yêu của người đàn ông này và bị khước từ. Bụng chị quặn lại ghê tởm.


“Tôi cần nói chuyện về cách cư xử của cậu”.
Anh nhặt một miếng giẻ đầy dầu để lau tay. Anh vẫn luôn là một thợ cơ khí hạng nhất, và anh đã xoay sở để giữ cái đống máy cổ lỗ đó hoạt động, nhưng lúc này chị không biết ơn tí ti số tiền mà anh ta đang tiết kiệm cho chị cả.


“Nói đi”.
Chị nhắm mắt, để anh ta chờ đợi. Cuối cùng chị nói. “Tôi nghĩ cậu cần thay đổi. Cậu chỉ mới thực hiện vài thay đổi trong buổi diễn của mình từ lúc đi cùng chúng tôi, mà mùa diễn còn dài, cậu không thể cứ thực hiện mãi mấy màn cũ rích đó được”.


“Chị nghĩ ra được gì rồi?”
Chị kéo kính râm từ trên đầu xuống, gập nó lại. “Tôi muốn cho Daisy vào tiết mục của cậu”.
“Quên đi”.
“Sợ cô ta không thể làm sao?”
“Chị biết rồi còn gì”.


“Chà, thế thì cậu sẽ phải bắt cô ta làm thôi. Hay là trong nhà cô ta mới là người mặc quần đây?”
“Chị đang cố làm gì hả Sheba?”
“Giờ Daisy mang họ Markov. Đã đến lúc cô ta hành động như một người nhà Markov rồi”.
“Đó là việc của tôi, không phải của chị”.


“Không phải khi tôi làm chủ cái rạp xiếc này. Daisy có ảnh hưởng với khán giả, tôi sẽ tận dụng điều này”. Chị trao cho anh ta cái nhìn cứng rắn một lúc lâu. “Tôi muốn cô ta biểu diễn, Alex, tôi cho cậu hai tuần để khiến cô ta sẵn sàng. Nếu phải thuyết phục thì hãy nhắc cô ta tôi vẫn có thể nộp đơn khiếu nại hình sự với cô ta bất cứ lúc nào tôi muốn”.


“Tôi thực sự phát ốm với mấy lời đe dọa của chị rồi”.
“Thế thì nghĩ tới lợi ích của chương trình đi”.


Alex sửa xong máy đóng cọc thì đi tới nhà kéo để chà sạch dầu nhớt trên tay. Khi anh lấy bàn chải và cục xà bông Lava từ chiếc đĩa sứt dưới bồn rửa bát, anh buộc mình chấp sự thực mà Sheba mới nói. Daisy thực sự có ảnh hưởng tới khán giả, dù anh không thừa nhận điều đó với Sheba nhưng anh đã từng nghĩ tơi chuyện thêm cô vào màn diễn của anh. Tuy nhiên anh còn do dự vì những khó khăn khi huấn luyện cô.


Những phụ tá anh từng hợp tác lúc nào cũng là diễn viên xiếc dày dạn kinh nghiệm, roi không khiến họ bận tâm, nhưng Daisy thì lại sợ. Nếu cô lưỡng lự sai thời điểm...


Anh xua ý nghĩ đó đi. Anh có thể huấn luyện cô không được phép lưỡng lự. Ông chú Sergey đã huấn luyện anh. Thậm chí khi buổi diễn két thúc và lão khốn biến thái đó quất roi lên người anh vì mấy tội chỉ trong tưởng tượng, Alex cần buộc mình đứng yên.


Anh đã du hành trên con đường tr.a tấn của tuổi thơ mình bằng trí óc quá nhiều lần, anh không hứng thú khuấy động nó lại, nên anh buộc mình xua những hình ảnh cũ đó đi. Có lợi thế khi để Daisy làm phụ tá của anh, một điều mà lúc này với anh quan trọng hơn, không chỉ đơn thuần khiến cho màn biểu diễn của anh màu mè hơn. Nó sẽ cho anh một lý do hợp lý để giảm nhẹ công việc cho cô, một lý do cô không thể tranh cãi.


Anh vẫn không thể tin rằng cô đã từ chối việc anh khiến cô dễ thở hơn. Sáng nay khi anh bắt đầu nài ép, thứ gì đó trong biểu hiện của cô khiến anh từ bỏ. Anh nhận ra công việc đã trở nên quan trọng với cô chứ không còn là một bài kiểm tr.a thích nghi để tồn tại nữa.


Nhưng dù cô có nghĩ gì anh cũng không định để cô lao đầu làm tới kiệt sức. Dù cô có biết hay không thì diễn trên vũ đài cùng anh sẽ dễ hơn chuyển phân và dọn chuồng thú rất nhiều.


Anh rửa tay, với lấy khăn giấy rồi nhớ ra đêm qua cô đã mỏng manh dưới tay anh như thế nào. Cuộc làʍ ȶìиɦ của họ tuyệt tới mức khiến anh sợ hãi. Anh không hề chắc chắn về điều mình mong đợi, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng Daisy có nhiều khía cạnh đến thế: gợi cảm và hấp dẫn, ngây thơ và bấp bênh, vừa năng nổ vừa dâng hiến. Anh vừa muốn chinh phục lại vừa muốn bảo vệ cô, và nó khiến anh rối như tơ vò.


Phía bên kia khu trại, Daisy bước ra khỏi toa xe đỏ. Alex sẽ không vui nếu thấy cô dùng điện thoại di động của anh để gọi cuộc gọi đường dài, nhưng cô thấy hài lòng với điều vừa mới học hỏi được từ người trông thú ở Sở thú San Diego hơn. Ông đã nêu ra một vài thay đổi mà cô định làm thử: điều chỉnh chế độ ăn của bọn thú, các loại vitamin bổ sung, thay đổi lịch ăn của chúng,


Cô bước về phía nhà kéo, nơi cô thấy chồng mình vừa vào mấy phút trước. Khi làm xong viẹc ở chuồng thú và tới giúp Digger, ông ta đã gào lên rằng mình không cần cô giúp, nên cô quyết định tóm thêm vài giờ và làm một chuyến tới thư viện. Cô đã sớm phát hiện ra nó khi họ lái xe qua thị trấn, cô muốn nghiên cứu thêm về động vật. Tuy nhiên, trước tiên cô phải được Alex đưa chìa khóa xe tải, mà tới giờ anh vẫn không chịu đưa cho cô.


Khi bước vào nhà, cô thấy anh đang đứng ở bồn rửa lau tay. Mộ cơn chóng mặt ngớ ngẩn chiếm lấy cô. Anh nhìn quá to lớn so với chỗ bé như thế, cô quyết định cái vẻ trầm ngâm, đen tối đó thích hợp để đi lang thang vùng hoang dã của Anh quốc ở thế kỷXIX hơn là làm quản lý một rạp xiếc lưu động ở thế kỷ XX. Anh quay lại, cô nín thở chống lại tác động của cặp mắt màu hổ phách của anh.


“Em muốn mượn chìa khóa xe tải”, cô nói khi tìm lại được giọng của mình. “Em cần mua vài thứ”.
“Em hết thuốc lá rồi à?”
“Chắc anh vẫn chưa để ý. Em đã bỏ thuốc rồi”.


“Tôi tự hào vì em”. Anh ném giấy ướt vào thùng rác, cô thấy cái áo phông dính vào vòm ngực đầy mồ hôi của anh. Một vết dầu quệt nơi tay áo. “Nếu em đợi tầm một tiếng nữa, tôi sẽ chở em đi”.


“Em thích đi một mình. Sáng nay em thấy một tiệm giặt là gần thư viện thị trấn. Em nghĩ mình có thể để đồ giặt ở đó rồi tới đó đọc. Có vấn đề gì không?”
“Không hẳn. Tôi chỉ nghĩ tôi chở em đi sẽ tốt hơn”.
“Anh sợ em sẽ bỏ trốn với cái xe tải của anh à?”


“Không. Tôi chỉ - nó không hẳn là xe của tôi. Nó là của rạp xiếc, có lẽ em không quen lái thứ gì đó như thế”.
“Em lái xe rất cừ. Em sẽ không phá hỏng nó”.
“Em không biết được đâu”.
Cô giơ tay, quyết định làm theo ý mình trong chuyện này. “Làm ơn đưa chìa khóa cho em”.


“Tôi không ngại làm một chuyến tới thư viện đâu”.
Cô nhìn anh với ánh mắt cứng rắn nhất của mình. “Chìa khóa, làm ơn”.
Anh xoa cằm ra vẻ cân nhắc. “Thế này đi. Cởi khuy áo rồi tôi sẽ đưa em chìa khóa”.
“Sao cơ?”


“Đó là đề nghị tốt nhất của tôi rồi. Không nhận thì thôi vậy”.
Cô thấy ánh lấp lánh tinh nghịch trong mắt anh, cô tự hỏi một người nghiêm túc như thế sao lại sở hữu vẻ bông đùa khi nới tới ȶìиɦ ɖu͙ƈ được. “Anh thực sự mong em sẽ...”


“À há”. Anh dựa vào bồn, khoanh tay trước ngực chờ đợi.


Một luồng nhiệt chạy dọc người cô khi cô thấy sự khao khát trong mắt anh. Cô chắc chắn mình không sẵn sàng cho một màn ȶìиɦ ɖu͙ƈ khác với anh, nhưng đống thời, một màn dạo đầu nghịch ngợm thì có hại gì chứ? Sự ẩm ướt của áo khoác nhắc cô mình đã làm việc cả sáng và không sạch sẽ gì. Mà anh cũng thế cơ mà, họ chỉ đang vờn nhau thôi, vấn đề gì đâu?


Cô nhìn anh, trưng ra điệu bộ hoàng tộc tốt nhất của mình. “Em sẽ không dùng cơ thể mình để trao đổi. Nó thật kinh khủng”.
“Thật tiếc là em lại thấy thế”. Anh rút chìa khóa từ trong túi ra, với vẻ ngây thơ cường điệu, tung nó lên xuống trong tay mình.


Làn da mềm mại của ngực cô nhô lên dưới cái áo ch.ết giẫm, đầu nhũ hoa cứng lại. “Anh cảm thấy sao nếu em làm thế này với anh?”
“Cưng ơi, tôi yêu nó”.


Giấu đi nụ cười, cô từ từ cởi nút trên cùng. “Chỉ nhìn một cái thôi”. Một giọng nói bên trong bảo cô cô đang chơi với lửa, nhưng cô lờ nó đi.
“Nhìn một cái em có chìa khóa cho cốp xe, không phải để nổ máy”.


Cô mở thêm một nút nữa. “Em phải làm gì để lấy chìa khởi động xe?”.
“Em có mặc áo lót không?”
“Có”.
“Em phải cởi nó ra”.


Cô nên ngừng trò chơi này lại ngay, nhưng thay vào đó cô lại mở thêm một nút nữa. “Anh chịu trách nhiệm cái xe nên em nghĩ để anh ra điều kiện cũng công bằng thôi”.
Anh nhìn có vẻ thích thú.


Cô cởi những nút cuối cùng. Khi chúng mở hết, cô nhẹ nhàng siết chặt viền trước cái áo trong tay và đùa giỡn với nó, cố ý trêu chọc anh ngay cả khi cô nhận ra đây là một trò đùa giỡn nguy hiểm. “Có lẽ em nên suy nghĩ thêm”.


“Đừng để tôi phải mạnh tay”. Lời thầm thì ám muội của anh không mảy may mang vẻ đe dọa, nhưng nó vẫn khiến cô rùng mình.
“Vì anh muốn làm thế...” Cô tách vạt áo, để lộ chiếc áo ngực in hoa dính chặt lấy da cô.
“Tháo móc ra”.
Cô chơi đùa nhưng không tháo nó ra.


“Làm như tôi nói và không ai bị thương”.
Cô không thể cưỡng được một nụ cười khi cô tháo móc ra. Cô chậm rãi cởi áo lót khỏi ngực, đứng trước anh như một kẻ phóng đãng, ăn vận đầy đủ, nhưng áo thì mở toang còn ngực bị phơi bày.


“Đẹp lắm”. Lời tán dương khe khẽ của anh khiến cô thấy mình là người phụ nữ quý giá nhất trên đời.
“Đủ tốt cho chiếc chìa khóa chưa?”
“Đủ tốt cho cả cái xe ch.ết giẫm đó”.


Chỉ cần hai bước dài, anh đã ôm trọn cô trong tay. Miệng anh lao tới che phủ miệng cô, cả thế giới quay cuồng như trò kéo quân điên rồ. Anh đẩy áo của cô xuống qua vai, rồi siết chặt hông cô, nhấc cô lên để có thể chà xát vào cô. Cô cảm thấy anh cương cứng, đòi hỏi, biết rằng thời gian trêu chọc đã kết thúc.


Máu nóng chảy dọc huyết quản của cô. Cô mở miệng chào đón lưỡi anh khi anh nhấc bổng cô mang tới giường rồi thả cô xuống đệm không chút nhẹ nhàng.
“Em bẩn và đầy mồ hôi”.


“Tôi cũng thế nên chẳng sao”. Với một chuyển động mạnh mẽ, anh trượt áo ra khỏi đầu. “Em vẫn còn mặc nhiều đồ quá”.
Cô đá văng đôi giày bẩn thỉu và nắm lấy quần bò của mình, nhưng không đủ nhanh để làm anh hài lòng.


“Em làm lâu quá đấy”. Trong chốc lát, anh đã lột nó khỏi cô để cô cũng trần truồng như anh.
Mắt cô dán vào cơ thể trần truồng của anh, rắn chắc và rám nắng. Những sợi lông trên ngực anh phủ quanh bức tượng anh đeo. Cô cần hỏi anh về nó. Cô cần hỏi anh về nhiều thứ nữa.


Khi anh nằm xuống cạnh cô, cô ngửi thấy mùi mồ hôi trần tục và mùi lao động vất vả trên cơ thể họ, tự hỏi tại sao cô không rút lui. Có thứ gì đó nguyên thủy trong việc họ sắp đến với nhau như thế này, khuấy động cô theo cách cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Sự phóng túng của mình khiến cô xấu hổ. “Em - em cần đi tắm”.


“Tới khi chúng ta xong việc đã”. Anh lôi một cái bao cao su từ ngăn kéo nhỏ ở cái tủ cạnh giường, xé nó ra rồi đeo vào.
“Nhưng em bẩn”.
Anh tách đầu gối của cô ra. “Tôi muốn em như thế này, Daisy”.


Cô rên rỉ, cắm răng vào vai anh khi anh đâm mạnh vào cô. Cô nếm thấy vị mặn, mồ hôi và biết anh cũng đang nếm chính vị đó trên ngực cô. Cô nghẹn giọng. “Em thật sự phải tắm rửa”.
“Sau đi”.
“Ôi, Chúa ơi, anh đang làm gì thế?”
“Nó giống gì?”
“Nó giống như anh đang-”


“Đúng thế. Em có muốn nữa không?”
“Vâng. Ôi, vâng...”
Mùi hương và hương vị. Những cái đụng chạm. Mồ hôi và cát dưới lòng bàn tay cô. Đẩy vào và đón nhận.


Tóc cô dính vào má, một mẩu rơm chọc vào cổ cô. Anh luồn ngón tay vào mông cô, lật cô nằm trên anh, dầu mỡ từ anh bám vào cô. Anh dùng tay bóp đùi trong của cô.
“Cưỡi tôi đi”.
Cô làm theo lời anh. Cô cong mình và đẩy vào, di chuyển theo bản năng, và nhăn mặt khi cảm thấy đau.


“Chậm lại nào, cưng. Tôi không biến đi đâu cả”.


“Em không thể”. Cô nhìn anh qua làn sương đau đớn và đam mê, cô thấy gương mặt lấm tấm mồ hôi của anh, đôi môi thành một đường mỏng và nhợt nhạt. Những vết bẩn trên hai gò má Nga khắc nghiệt đó và một chút rơm bám vào mái tóc đen cứng. Mồ hôi nhỏ giọt trên ngực cô. Cô đẩy xuống rồi hổn hển vì đau đớn.


“Đừng, cưng. Suỵt... cứ thong thả”.
Anh trượt tay dọc lưng cô, kéo cô xuống nằm trên anh, ngực áp ngực, anh giúp cô tìm một nhịp điệu mới.


Đùi trong của cô siết chặt lấy đùi ngoài của anh, cái tượng làm trầy da cô, cô di chuyển trên anh, lúc đầu thì chậm, sau đó là quằn quại, yêu thích cảm giác được nắm quyền kiểm soát, được điều khiển nhịp điệu và lực đẩy. Không có đau đớn, chỉ có xúc cảm.


Anh ôm chặt mông cô để cô tự điều khiển. Qua sự căng thẳng cô cảm nhận ở những cơ bắp căng cứng bên dưới, cô biết nó đòi hỏi anh rất nhiều khi phải từ bỏ quyền kiểm soát. Răng anh ngập trong da thịt nơi xương đòn của cô, không làm cô đau, chỉ dùng một phần cơ thể cô để lấp đầy một phần cơ thể anh.


Cô trao hết mình cho da, mồ hôi và xạ hương. Anh phát ra những âm thanh rời rạc và cô đáp lại với cùng thứ ngôn ngữ đó. Cả hai đều lạc mất cái gọi là văn minh, ném mình với rừng núi, với hang động, nơi của sự hoang dã, cho tới thời khắc họ nắm chặt lấy khởi nguồn sáng tạo.


Cô rời anh ngay khi có thể và giấu mình trong phòng tắm. Khi dòng nước xối lên người cô, cô vẫn còn run rẩy vì phần hoang dã trong mình. Nó là linh thiêng hay xúc phạm? Sao cô có thể buông thả như thế với một người cô không yêu? Câu hỏi đó dày vò cô.


Khi cô bước ra, quấn một cái khăn tắm lên làn da sạch sẽ của mình hơn là cái linh hồn rối loạn của cô, anh đang đứng ở bồn. Anh chỉ mặc cái quần bò bẩn, trên tay cầm một chai bia.
Khi thấy biểu cảm trên mặt cô, anh cau mày. “Em không khiến chuyện này trở nên phức tạp đầy chứ?”


Cô lôi quần áo sạch trong ngăn kéo ra, quay lưng vào anh để mặc đồ. “Em không hiểu ý anh”.
“Tôi có thể đọc nó qua mặt em. Em đang suy nghĩ đủ mọi thể loại về việc vừa rồi”.
“Anh thì không chắc?”


“Sao tôi phải thế? TÌnh dục đơn giản lắm, Daisy. Nó vui vẻ và thỏa mãn. Không phải phức tạp nó lên làm gì”.
Cô hất đầu về cái giường. “Chuyện đó với anh đơn giản sao?”
“Nó tuyệt. Đó mới là vấn đề”.


Cô kéo khóa quần soóc, xỏ chân vào đôi xăng-đan. “Anh đã quan hệ với rất nhiều phụ nữ đúng không?”
“Tôi không bừa bãi, nếu đó là ý em”.
“Nó luôn giống thế sao?”
Anh ngập ngừng. “Không”.


Trong chốc lát, cô duỗi được bớt căng thẳng. “Em rất vui. Em muốn nó có nghĩa gì đó”.
“Nó chỉ có nghĩa là, khi tâm trí ta gặp rắc rối trong giao tiếp thì cơ thể chúng ta không có trở ngại gì”.
“Em không nghĩ nó đơn giản thế”.
“Chắc chắn là thế đấy”.


“Trái đất đã chuyển rời”, cô nhẹ nhàng nói. “Nó phải có ý nghĩa hơn là cơ thể giao tiếp với nhau”.
“Đôi lúc nó hiệu quả với hai người, đôi lúc không. Nó hiệu quả với chúng ta, nó chỉ có nghĩa là thế”.
“Anh thực sự tin thế sao?”


“Daisy, nghe này. Em chỉ bị tổn thương nếu bắt đầu tưởng tượng những thứ sẽ không xảy ra thôi”.
“Em không biết anh muốn nói gì”.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô cảm tưởng như anh đang nhìn thẳng vào tâm hồn cô. “Tôi sẽ không yêu em, cưng ạ. Nó sẽ không xảy ra. Tôi quan tâm em, nhưng không yêu em”.


Lời anh nói mới đau đớn làm sao. Cô muốn tình yêu của anh ư? Cô khao khát anh. Cô tôn trọng anh. Nhưng sao cô có thể yêu một người chẳng có mấy quan tâm tới cô như thế? Cô biết từ sâu trong tim rằng cô sẽ không đủ cứng rắn để yêu một người như Alex Markov. Anh cần ai đó cứng đầu và kiêu ngạo như anh, ai đó ranh mãnh và không thể bắt nạt, một phụ nữ có thể trụ vững dưới sức mạnh của những cái quắc mắt u ám đó và cho đi nhiều như cô ta nhận được. Một phụ nữ coi rạp xiếc là nhà, người không sợ động vật hay công việc nặng nhọc. Anh cần-


Sheba Quest.
Sự ghen tị gặm nhấm cô. Trong khi trí óc nhận ra Alex và Sheba bên nhau là hợp lý thì tim cô lại bác bỏ điều đó.


Sống cùng anh đã dạy cho cô về lòng kiêu hãnh, cô ngẩng đầu lên. “Tin hay không thì tùy nhưng em không bỏ thời gian để nghĩ cách làm anh yêu em”. Cô nhặt giỏ đựng đầy quần áo lên. “Thực tế là, em không muốn tình yêu của anh. Cái em muốn là chùm chìa khóa xe tải đáng nguyền rủa của anh”.


Cô giật chúng khỏi quầy bếp và giậm chân đi ra cửa. Anh nhanh nhẹn chặn đường cô. Anh lấy cái giỏ khỏi tay cô và nói “Tôi không cố làm em tổn thương, Daisy. Tôi quan tâm em. Tôi không muốn nhưng dường như không thể cưỡng lại được. Em ngọt ngào và vui vẻ, tôi thích ngắm em”.
“Anh thích?”
“Ừ”.


Cô với tay lau một vết bẩn trên má anh bằng ngón tay cái. “Chà, anh thì xấu tính và khô khan, nhưng em cũng thích ngắm anh”.
“Tôi rất vui”.
Cô mỉm cười và lấy lại giỏ đồ, nhưng anh giữ chắc nó. “Trước khi em đi... Sheba và tôi vừa nói chuyện, em sẽ có nhiệm vụ mới”.


Cô thận trọng nhìn anh. “Em đang phụ việc bên chuồng thú và lũ voi. Em nghĩ mình không còn thời gian cho việc nào nữa”.
“Từ giờ, em được miễn nghĩa vụ với lũ voi, Trey có thể lo chuồng thú”.
“Chuồng thú là trách nhiệm của em”.


“Tốt thôi. Em có thể giám sát cậu ta. Sự thật là, Daisy, khán giả thích em và Sheba muốn lợi dụng điều đó. Tôi sẽ cho em diễn cùng”.
Cô nhìn anh không chớp.
“Sáng mai tôi sẽ bắt đầu huấn luyện em”.
Cô nhận ra anh không nhìn thẳng vào mắt mình. “Huấn luyện em làm gì?”


“Em chủ yếu là đứng đó và trông thật xinh đẹp thôi”.
“Còn gì nữa?”
“Em có nhiệm vụ giữ. Không phải chuyện gì lớn”.
“Giữ? Là sao - giữ?”
“Như tôi mới nói đấy. Mai chúng ta sẽ nói chuyện”.
“Nói luôn đi”.
“Em giữ vài thứ, thế thôi”.


“Em giữ chúng?” Cô nuốt nước bọt. “Và anh quật chúng khỏi tay em ấy hả?”
“Khỏi tay em”. Anh dừng lại. “Miệng em”. Cô cảm thấy máu rút khỏi não mình. “Miệng em?”


“Đó là trò thông thường thôi. Tôi đã làm nó hàng trăm lần rồi, hoàn toàn chẳng có gì phải lo cả”. Anh mở cửa cho cô rồi đặt giỏ đồ vào tay cô. “Giờ nếu em muốn tạt vào thư viện thì nên đi đi. Tôi sẽ gặp em sau”.


Anh đẩy nhẹ cô ra ngoài. Cô quay lại để bảo anh cô không đời nào cô bước vào sân khấu, nhưng cánh cửa đã đóng lại trước khi cô có thể nói một lời nào.






Truyện liên quan