Chương 6

Tôi từng nghĩ rằng, ở độ tuổi của cậu ấy, sau khi đã đạt được thứ mình muốn rồi thì sẽ không còn cảm thấy hứng thú nữa, hoặc là cũng sẽ dần cảm thấy chán.
Nhưng cậu ấy vẫn như trước, thẹn thùng lại ôn nhu, lúc làʍ ȶìиɦ cũng cực kỳ để ý tới cảm thụ của tôi.


Đối với tội nhân thì bày ra bộ mặt tàn khốc âm lãnh khiến người khác phải sợ hãi.
Nhưng hễ cứ nhìn thấy tôi là cậu ấy liền thay đổi thái độ.
Không giống như là sự chuyển biến thái độ theo một cách gượng ép, mà càng giống như một loại phản xạ có điều kiện, rất tự nhiên.


Cậu ấy thật đúng là một cậu nhóc kỳ quái, nhưng điều này cũng chẳng làm tôi thấy phiền. 
Tôi nói rằng, thực sự tôi đã có thể đi lại bình thường rồi, cậu ấy lại lo lắng bảo, vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa mới có thể xuống giường được. 


Không khí bên noài thật tươi mát, phong cảnh cũng rất đẹp.
Cậu ấy đưa tôi tới xem rất nhiều chỗ trong quân đội.
Tôi có chút kinh ngạc.
Một vài lính Mỹ khi nhìn thấy tôi cũng kinh ngạc, tôi đoán rằng bọn họ hẳn là đã nhận ra tôi.


Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy đang ngẩng cao đầu, vẻ mặt thoạt nhìn có chút kiêu ngạo.
Tôi mím môi cười, có chút cảm động.


Trước mặt mọi người, cậu ấy rung rung cây để hoa rụng xuống rồi lại nhặt hoa tặng cho tôi. Trên đùi của tôi đã có không biết bao nhiêu là hoa với đủ mọi hình dáng, tất cả đều rất đẹp.


available on google playdownload on app store


Cậu ấy nâng cằm tôi lên, vẫn giữ nguyên động tác đó, đợi cho tầm mắt của tất cả mọi người đều nghi hoặc mà tập trung trên người hai chúng tôi, cậu ấy mới hôn lên môi tôi.


Cậu ấy dường như càng thêm kiêu ngạo, đầu ngẩng lên còn cao hơn nữa, rồi bắt đầu cười đùa với tôi ở trước mặt mọi người.
Sau khi về phòng, tôi tựa đầu vào giường.
Cậu ấy lắp bắp tỏ tình với tôi.


Tôi cũng không ngốc, kể cả cậu ấy có không nói ra thì tôi vẫn có thể cảm nhận được, chỉ là…không ngờ rằng đời này tôi lại có thể gặp được một người đàn ông như cậu ấy.
Tôi nói, 
tôi vẫn cảm thấy cậu cần được biết về quá khứ của tôi, tôi….


Cậu ấy ngắt lời tôi, nói, 
em đều biết cả rồi.


Sau đó cậu ấy bắt đầu đầu nói về chuyện trước kia, từ chuyện tôi nhập ngũ khi nào, người tôi từng yêu là ai…Có một số chuyện tôi cũng không để ý lắm, nhưng cậu ấy lại nói ra được hết. Cậu ấy còn liệt kê tên của đám đàn ông đã từng thượng tôi, rồi lại dùng giọng điệu hung hăng mà bảo rằng nhất định sẽ giết sạch tất cả đám đó. 


Tôi ngồi nghe cậu ấy thao thao bất tuyệt mà nghẹn họng không nói ra được câu nào.
Sau khi nghe xong, tôi cảm nhận được mắt mình có chút cay cay.
Cậu ấy lại nói tiếp, 
ngại quá, nhưng em muốn được nhìn thấy bộ dáng của anh khi mặc quân trang…
Cậu ấy lấy ra từ trong ngăn tủ một bộ quân trang phẳng phiu.


Trên bộ quân trang kia còn có một khẩu súng.
Cậu ấy đặt bộ quân trang lên tay tôi, 
em hi vọng về sau anh đều mặc bộ quân trang này…
Cậu ấy nói.
Tôi cầm bộ quân trang tượng trưng cho thân phận quân nhân, còn cả khẩu súng sáng loáng kia nữa, khóe mắt lại càng thêm cay.


Đã bao nhiêu năm rồi tôi không cay mắt như thế này, như có cái gì đó muốn tuôn trào ra vậy.
Tôi xoa xoa mắt mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Tôi mặc!
 Tôi sụt sịt cái mũi, đáp lời.
Tôi nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quân phục vào người.


Tôi vuốt ve nòng súng một hồi, cuối cùng đeo nó ở bên hông.
Tôi phủi phủi người, hỏi, 
trông thế nào?
Cậu ấy ngơ ngác nhìn tôi, 
đẹp lắm…
Cậu ấy lại tiếp tục tiến lên ôm eo tôi, 
đẹp đến mức tôi muốn lột nó xuống ngay lập tức.
Mặt tôi đỏ lên.


Cậu ấy buông tay ra, đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc. Cậu ấy nói, 
nếu đã mặc quân trang rồi thì cũng không thể dễ dàng cởi xuống được, em hi vọngsau này anh sẽ mặc nó, kề vai sát cánh bênem.
Cái đó mà cũng cần phải nói nữa sao!
Rõ! Thưa Trưởng quan!


 Tôi đứng nghiêm người, mạnh mẽ đưa tay lên chào cậu ấy theo nghi thức quân đội.
Cậu ấy cười rồi ôm tôi. Bây giờ cậu ấy vẫn còn thấp hơn tôi nửa cái đầu, cậu ấy vùi mặt vào trong ngực của tôi, vui vẻ cọ cọ.
Tôi cũng ôm lại cậu ấy, nhẹ vuốt mái tóc vàng của cậu ấy, bảo, 


về chuyện cậu vừa nói với tôi…Tôi chỉ muốn nói là, tôi sẽ không rời bỏ cậu đâu…Còn đối với tình cảm của cậu, có lẽ tôi vẫn cần thêm một ít thời gian nữa...
Cậu ấy hơi sửng sốt, rồi ôm chặt lấy tôi, tôi nghe được tiếng sụt sịt mũi của cậu ấy, giọng nói có chút nghẹn ngào, 


em sẽ chờ anh…
Tôi nhắm mắt lại, miệng nở một nụ cười, trong tim như được lấp đầy.
Tôi nghĩ cậu ấy cũng không phải chờ lâu nữa đâu…
-Hoàn-






Truyện liên quan