Chương 5
Thành Thiên Bích trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Tôi cũng cảm thấy ‘gió’.”
Thành Thiên Bích nói nhỏ: “Từ từ đặt ba lô xuống đất.”
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, cậu cũng phát hiện ra con khỉ này vẫn một mực nhìn chòng chọc vào cậu. Có lẽ đây là vật nuôi mà gia đình này nuôi, người đi rồi nhốt nó vào trong nhà. Bây giờ tất cả thực phẩm đều đã hỏng, nhất định nó đã rất đói.
Tùng Hạ nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của con khỉ, vừa rón rén đặt ba lô sau lưng xuống đất, thậm chí còn kéo khóa ra, tỏ vẻ thành ý. Cậu sợ con khỉ này đột nhiên nhảy lên, dù ánh mắt có thể bắt kịp nhưng thân thể cậu không đủ thời gian phản ứng. Cậu không muốn ch.ết.
“Lui về sau.” Thành Thiên Bích lại nói.
Tùng Hạ lui về sau một bước nhỏ, con khỉ đột nhiên trừng to hai mắt nhìn cậu, la hét dữ dội.
“Đừng nhúc nhích.” Thành Thiên Bích nhẹ giọng: “Đừng lui nữa, nó muốn ăn chính là anh.”
Bắp chân Tùng Hạ như nhũn ra, giọng nói cũng thay đổi: “Sao cậu biết.” Sau khi hỏi xong, cậu biết mình đã hỏi một câu vô nghĩa. Người con khỉ nhìn chằm chằm chính là cậu, nó căn bản không thèm nhìn đống thức ăn trên mặt đất.
“Có thể thực phẩm đã biến chất, khứu giác loài khỉ nhạy hơn con người một ngàn lần, nó ngửi thấy chỉ có chúng ta mới là đồ ăn tươi sống.”
Thành Thiên Bích nói không sai, khi mở ba lô, cậu nhìn thấy túi lạp xưởng được đóng gói chân không đã phồng lên. Con khỉ này lại chọn “thức ăn” tương đối gầy yếu là cậu chứ không phải Thành Thiên Bích cao lớn khỏe mạnh lại giơ vũ khí, mẹ nó chứ đúng là thông minh!
Tùng Hạ run giọng: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Lát nữa tôi bảo anh chạy, anh hãy chạy nhanh vào nhà bếp, đừng lo chuyện gì khác, nhớ chặn cửa lại.”
“Vậy còn cậu?”
“Không phải lo.”
Tùng Hạ hít sâu mấy hơi, nỗ lực khắc chế thân thể run rẩy.
Thành Thiên Bích đột nhiên hô to một tiếng: “Chạy!” rồi đột nhiên nổ bốn phát súng vào con khỉ đang núp sau sô pha.
Tùng Hạ quay đầu chạy vào nhà bếp, con khỉ tức giận rú lên chạy về phía đầu kia sô pha. Thành Thiên Bích cũng nhân cơ hội muốn xông vào phòng ngủ, không ngờ con khỉ nhảy vật lên sô pha, điên cuồng nhào vào tấn công hắn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu gay mũi, bộ lông dày của con khỉ dính máu đỏ tươi, đau đớn đã cho nó kích thích cực lớn. Nó bỏ qua con mồi ngon miệng là Tùng Hạ, tấn công Thành Thiên Bích, kẻ làm nó bị thương.
Thành Thiên Bích cầm trên tay khẩu súng lục kiểu 54 [17] do Trung Quốc sản xuất, chỉ có 7 viên đạn, nay đã bắn 5 viên, hiện tại chỉ còn 2 viên đạn. Hắn không chút suy nghĩ, khi con khỉ lao đến chính diện, nã hai phát súng vào ngực nó.
[17] Súng lục kiểu 54:
Nào ngờ, trúng hai viên đạn ở vị trí gần như thế chỉ khiến con khỉ lảo đảo hai bước, nó vẫn ngoan cố tấn công hắn. Con khỉ hai mắt đỏ máu, hiển nhiên đã giận điên lên. Không quá hai giây, nó đã lao đến được trước mặt Thành Thiên Bích, lập tức đè hắn xuống đất, cái miệng to như chậu máu muốn cắn phập vào cổ hắn.
Thành Thiên Bích dùng súng lục nhét vào miệng nó, khẩu súng vừa vặn mắc vào răng. Nó rú lên, dùng móng cào lên mặt Thành Thiên Bích. Hắn đưa tay ra đỡ, bị cào ra ba vết máu.
…
Tùng Hạ nghe thấy tiếng vật lộn bên ngoài, sợ đến cả người run lên. Cậu run rẩy rút súng ra. Cậu không thể nhìn Thành Thiên Bích bị khỉ cắn ch.ết mà thờ ơ được. Huống hồ, nếu Thành Thiên Bích ch.ết, cậu cũng không sống thêm được bao lâu.
Cậu mở sập cửa ra, thét lên một tiếng, cố gắng hấp dẫn lực chú ý của con khỉ.
Con khỉ hoàn toàn không có phản ứng, cây súng kia mắc vào răng, nó lại không nhổ ra được, tức giận đến hú hét ầm lên.
Thành Thiên Bích bị nó cào ra vài vết máu, lớn tiếng hô: “Bắn!”
Tùng Hạ há miệng, run rẩy giữ cò súng, Thành Thiên Bích nhìn dáng vẻ của cậu, biết không thể trông cậy vào người này. Lần đầu tiên dùng súng lại gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, Tùng Hạ sớm đã quăng hết những thứ hắn dạy ra sau đầu, thậm chí còn chưa kéo chốt lại.
Trên cánh tay Thành Thiên Bích, máu chảy liên tục, đau đớn không ngừng kích thích thần kinh hắn. Hắn có cảm giác da đầu tê dại đi. Con khỉ lại tung vuốt đến, hắn nghe thấy tiếng gió lao theo tiếng móng vuốt.
Không… không chỉ nghe thấy… dường như hắn còn “nhìn” thấy hình dạng móng vuốt phá vỡ không khí, đang vung đến đầu hắn tạo ra một quỹ tích gió trong không khí. Hắn trợn to hai mắt, thấy móng vuốt to bè của con khỉ kia thay đổi hướng tấn công trước mặt hắn. Dường như trong khoảnh khắc đó, bị một bàn tay vô hình nào đó thúc đẩy, hắn lập tức chuyển sang quỹ đạo khác, khiến con khỉ vồ vào khoảng không.
Thành Thiên Bích nắm lấy cơ hội duy nhất này, từ phía dưới con khỉ xông lên, ôm lấy cánh tay nó đè xuống. Con khỉ nghiêng ngả, Thành Thiên Bích giơ nắm đấm lên, đấm thật mạnh vào huyệt Thái Dương của nó.
Khi vung nắm đấm, hắn lại “nhìn” thấy quỹ tích gió. Cảm giác kia vô cùng kỳ diệu, giống như quỹ tích đang thay đổi theo ý chí của hắn. Hắn muốn lực cản của gió tác động lên nắm đấm của mình giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí còn muốn gió trợ lực cho mình. Trong giây phút đó, hắn thật sự cảm giác được nắm đấm của mình trở nên nhẹ nhàng, rắc một tiếng, hắn đánh trúng huyệt Thái Dương của con khỉ, một đấm này bất luận là tốc độ hay sức mạnh đều là thứ hắn chưa bao giờ có được.
Con khỉ bị choáng dưới nắm đấm này, lắc đầu dữ dội muốn tránh. Thành Thiên Bích túm lấy bộ lông dày, lại đấm vào huyệt Thái Dương của nó, đấm đến khi nhãn cầu con khỉ biến thành màu đỏ như máu, cuối cùng không còn sức lực đổ xuống mặt đất.
Tùng Hạ khiếp sợ nhìn cảnh tượng này. Cậu không chỉ kinh ngạc trước sự hung hãn của Thành Thiên Bích, điều khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên nhất là cậu cảm giác được nắm đấm của Thành Thiên Bích như mang theo cả gió, tốc cực cực nhanh, giống như trước khi nắm đấm của Thành Thiên Bích tung ra, gió đã đến trước một bước. Gió thổi bay bộ lông dày nặng của con khỉ. Cậu nghĩ là mình nhìn lầm rồi. Con người có thể đạt được tốc độ và sức mạnh này hay sao?
Trong đầu cậu hiện lên cảnh người phụ nữ đẩy bay ông chủ tiệm hải sản hôm nọ.
Thành Thiên Bích há miệng thở phì phò, một tay còn túm chặt lông con khỉ, tay kia nắm chặt thành đấm, máu tươi trên cánh tay không ngừng nhỏ giọt xuống đất từ nắm đấm, nhìn thấy mà giật mình.
Tùng Hạ nhỏ giọng nói: “Nó… ch.ết rồi à?”
Thành Thiên Bích nghiêng đầu qua chỗ khác, gương mặt bị mồ hôi và máu loãng thấm ướt có vẻ hung hiểm khác thường. Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ nhìn vào khuôn mặt hắn, lần này cậu không thể ca ngợi khuôn mặt đẹp nữa, mà chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía. Thành Thiên Bích nói: “Chưa, đưa súng cho tôi.”
Tùng Hạ đi đến gần đó hai bước, thật sự không dám tới gần con khỉ, vì vậy đứng từ xa ném súng tới. Thành Thiên Bích một tay bắt được súng, kéo mở chốt an toàn, nhằm vào vùng đại não con khỉ mà bắn liền ba phát. Động tác gọn gàng dứt khoát, làm liền một mạch. Óc khỉ nổ tung văng lên người, lên mặt hắn, hắn lại không hề có cảm xúc gì khiến người ta sợ hãi.
Tùng Hạ theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, cậu hơi khó chịu với cảnh tượng đẫm máu này.
Thành Thiên Bích cầm súng, đặt mông ngồi xuống đất, trầm mặc nhìn bàn tay mình.
Tùng Hạ đi tới muốn nâng hắn dậy: “Trên tay và lưng cậu đều bị nó cào bị thương, mau đứng dậy xử lý vết thương.”
Thành Thiên Bích không cần cậu đỡ, tự mình đứng dậy, ngồi xuống ghế salon: “Trong ba lô của tôi có thuốc.”
…
Quả nhiên trong ba lô quân dụng của Thành Thiên Bích, Tùng Hạ đã tìm thấy một gói thuốc, bên trong có thuốc trị thương đơn giản. Vết thương của Thành Thiên Bích hơi lòi cả da thịt ra ngoài, trên miệng vết thương còn dính chút lông thô to ráp nhám của con khỉ. Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, dùng cồn cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho hắn, hai tay lúc này đang run lên.
Trước nay cậu đều không cho rằng mình là một kẻ nhát gan, đương nhiên, cậu cũng không gan dạ sáng suốt gì cho lắm. Cậu chỉ là một con người bình thường, giống như hàng trăm hàng ngàn người đàn ông bình thường khác trên thế giới này, dám một mình tắt đèn xem phim ma, dám đi đường đêm, dám bắt kẻ trộm. Trong một xã hội văn minh có trật tự bình thường, một người bình thường có bao nhiêu khả năng gặp phải nguy hiểm ch.ết người? Nếu như không gặp phải chuyện hôm nay, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được khi đối mặt với an uy tính mạng, cậu sẽ nhát gan thế nào.
Hôm nay, nếu không có Thành Thiên Bích ở đây, cậu sẽ trở thành thức ăn của con khỉ này. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cậu đã sợ hãi đến run rẩy cả người.
Tùng Hạ không khỏi ngẩng đầu, mang theo sự kính trọng và khâm phục nhìn Thành Thiên Bích, kết quả lại thấy Thành Thiên Bích đang nhìn mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lạnh nhạt, một xấu hổ.
Tùng Hạ cúi đầu, tự giễu: “May mà có cậu, không thì hôm nay tôi không thoát được, cám ơn.”
Thành Thiên Bích chỉ giục: “Nhanh lên một chút.”
Tùng Hạ không dám lơ là, cẩn thận lau vết thương. Nếu như vi khuẩn trên thức ăn có thể biến dị, như vậy vi khuẩn trên vết thương không thể không tiến hóa. Điều này khiến cậu không khỏi lo lắng, Thành Thiên Bích bây giờ bị thương, rốt cuộc sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Nhưng tâm tư của Thành Thiên Bích hoàn toàn không đặt ở đó. Hắn vẫn nhìn bàn tay mình, trầm tư.
Sau khi băng bó xong vết thương, Tùng Hạ cũng phát hiện ra hành động của hắn. Cậu nhẹ nhàng nắm tay Thành Thiên Bích, cẩn thận quan sát: “Nắm đấm của cậu…”
Thành Thiên Bích nhìn cậu: “Thế nào?”
“Vừa rồi khi cậu đánh con khỉ kia, tốc độ rất nhanh, tôi nhìn vào mà hoa cả mắt. Cậu nhập ngũ được mấy năm rồi? Ai tập võ cũng lợi hại như cậu sao?”
“Vừa rồi lúc tôi vung nắm đấm, anh đã nhìn thấy cái gì, miêu tả từ đầu tới cuối lại cho tôi.”
Tùng Hạ suy nghĩ một lát: “Tôi thấy nắm đấm của cậu dùng tốc độ rất nhanh đánh vào huyệt Thái Dương của con khỉ kia, nắm đấm của cậu hình như… mang theo cả gió. Phải rồi, chính là cảm giác mang theo cả gió. Con khỉ này có bộ lông dày cộm cũng bị gió thổi bay.”
Thành Thiên Bích híp mắt lại: “Quả nhiên…”
“Sao vậy?”
Thành Thiên Bích trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Tôi cũng cảm thấy ‘gió’.”
“Cảm thấy ‘gió’, ý cậu là sao?”
Thành Thiên Bích nhìn về phía sau Tùng Hạ.
Tùng Hạ cũng quay đầu lại, trên bàn trà đặt một cây nến to bè dùng để trang trí đã đốt được một nửa, thân nến thô to bằng cổ tay một người đàn ông trưởng thành.
Thành Thiên Bích đột nhiên vung tay lên, Tùng Hạ chỉ cảm thấy một luồng gió phất qua khuôn mặt, không chỉ có tóc cậu bị thổi lên mà đầu cũng bị lệch sang bên cạnh một chút. Tiếp theo, chỉ thấy cái nến kia bị hất bay xuống đất.
Hai người đều trầm mặc.
Cảnh tượng này và “cách không lấy đồ”, bình thường chỉ xuất hiện trong biểu diễn ảo thuật và siêu năng lực, nhưng Tùng Hạ biết Thành Thiên Bích không phải diễn ảo thuật, mà ngọn nến cách Thành Thiên Bích hơn một mét kia cũng sẽ không vì hắn tùy tiện vung tay lên mà rơi xuống đất.
Luồng gió vừa rồi, đúng là do Thành Thiên Bích tạo ra.
Hô hấp của Tùng Hạ có chút run rẩy: “Đây là… tiến hóa?”
Động thực vật và vi sinh vật đều tiến hóa, con người xảy ra đột biến cũng không phải là là điều đáng ngạc nhiên. Ví dụ như cô gái có sức mạnh rất lớn kia, lại ví dụ như Thành Thiên Bích. Năng lực đáng kinh ngạc của những người này, ngoại trừ tiến hóa thì Tùng Hạ không nghĩ ra khả năng nào khác.
Thành Thiên Bích lại một lần nhìn tay mình, lẩm nhẩm: “Tiến hóa…”