Chương 16
Người dẫn đầu cười khổ hai tiếng: “Cậu nhìn xã h·ội bây giờ đi, tất cả đều đảo lộn cảrồi, người sống nhờ chó nuôi.”
Trong hai ngày này, hai người đã trải qua hai lần đột nhiên hạ nhiệt độ, đã vô cùng mất lòng tin với thời tiết bây giờ, vì vậy trước khi trèo lên giường, Tùng Hạ đã sớm đặt hết chăn đệm trong phòng vào bên cạnh. Để khiến tâ·m trạng tốt thêm một ch·út, Tùng Hạ còn đổi một bộ đồ dùng trên giường. Đáng tiếc Thành Thiên Bích không hề cảm kích, nằm xuống rồi ngủ luôn.
Thành Thiên Bích được huấn luyện đặc biệt, dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể lập tức đi vào giấc ngủ để duy trì thể lực dư thừa. Nhưng Tùng Hạ thì không như vậy, trong lòng cậu còn chất chứa rất nhiều chuyện, cậu tin rằng ở thành phố này, tất cả những người không biết rõ ngày mai thế nào đều sẽ trằn trọc khó ngủ giống như cậu.
Ban ngày ăn cái lương khô kia, bây giờ nó đã tiêu hóa sạch sẽ từ lâu, cậu xoa xoa bụng, cảm giác chịu đói thật là khó chịu.
Cậu ép mình nhắm mắt lại. Chủ nhân nhà này chắc hẳn là một người đàn ông độc thân, trong phòng ngủ kê chiếc giường mét năm, hai người đàn ông ngủ chung một chỗ, miễn cưỡng cũng không thấy chật, nhưng khoảng cách lại vô cùng gần. Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thành Thiên Bích. Cậu chăm chú lắng nghe, dần dần, tâ·m trạng cũng bình tĩnh lại.
Mặc kệ thế nào, chí ít cậu cũng không phải lẻ loi một mình.
Tùng Hạ nhẹ nhàng nhích lại gần Thành Thiên Bích, cậu cảm thấy trong lòng tăng thêm một cảm giác an toàn, mệt mỏi kéo tới, rốt cuộc cậu đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người bị đ·ánh thức bởi â·m thanh rối loạn dưới lầu.
Thành Thiên Bích cảnh giác ngồi dậy, nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, vén màn lên nhìn xuống lầu dưới.
Tùng Hạ cũng tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thành Thiên Bích lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía dưới.
Tùng Hạ đi tới bên cạnh hắn, cũng ngó xuống dưới lầu, chỉ thấy giữa khoảng sân trung tâ·m này có một đám cư dân đang tụ tập, đều là người của khu nhà này. Có vài người dùng xẻng và các loại c·ông cụ khác để dọn dẹp đống cỏ dại mới mọc ra sau một đêm, có vài người khác đang nghe một ông già tóc bạc trắng lớn tiếng nói gì đó.
Thành Thiên Bích nói: “Đi, xuống dưới xem.”
Hai người mặc xong quần áo, Thành Thiên Bích mang súng theo, cùng nhau xuống lầu.
Đi xuống dưới lầu, Tùng Hạ quan sát những người đang dọn dẹp cỏ dại thì đều là phụ nữ, còn đám đông đang tụ tập thảo luận kia đều là những người đàn ông trẻ tuổi.
Hai khuôn mặt xa lạ xuất hiện, lập tức khiến người khác chú ý.
“Này, có hai người mới.”
Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, ông già tóc bạc vừa tuyên truyền nọ hỏi: “Hai cậu là người ở ngoài đến đây hả?”
Thành Thiên Bích hơi nhíu mày, lạnh nhạt trả lời: “Đi ngang qua, tá túc một đêm.”
“Chẳng lẽ hai cậu còn muốn đi? Muốn đi đâu?”
Tùng Hạ tiếp lời: “Chúng cháu còn chưa nghĩ xong.”
“Chớ đi, quân đội ai cũng nói thế giới bây giờ đâu cũng như nhau rồi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể ở cạnh nhau thì mới sinh tồn được. Cậu nói xem, các cậu có thể đi đến đâu.”
Thành Thiên Bích nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Ông già tóc bạc đi tới: “Các cậu từ đâu tới đây? Bên ngoài thế nào, lẽ nào các cậu không biết gì hay sao.”
“Không biết nhiều lắm.”
Ông già nghi ngờ đ·ánh giá họ: “Được, tôi nói đơn giản cho các cậu, sau đó tôi sẽ nói mục đích tôi khuyên các cậu ở lại. Tình cảnh hiện tại của loài người chúng ta thì không cần tôi nhiều lời nữa phải không? Xưa kia chúng ta là nhất, muốn ăn gì thì ăn, ngự trị phía trên tất cả giống loài. Nhưng bây giờ chúng ta đã bước vào vòng tuần hoàn của chuỗi thức ăn rồi, ngoài kia là những động thực v·ật mà chúng ta không biết, muốn ăn chúng ta thì ăn chúng ta, mọi thứ đều đã trở nên nguy hiểm. Sự biến dị đột ngột này, ng·ay cả chính phủ và quân đội cũng bất lực. Bây giờ mỗi ngày chính phủ chỉ có thể cung ứng nước trong bốn tiếng và một lần phát thức ăn nén khí, chúng ta chỉ có thể tự lo lấy mình. Đơn thương độc mã như mấy cậu không sống được quá hai ngày. Tôi thấy hai cậu thân thể khoẻ mạnh lại còn trẻ, không bằng ở lại đây, gia nhập với chúng tôi, mọi người nhiều thêm một phần hi vọng sống.”
Thành Thiên Bích không có ch·út biểu cảm gì: “Mấy người cũng không đủ ăn, sẽ không nuôi không thêm người khác. Nói, muốn chúng tôi làm gì.”
Ông già nói: “Tôi nói thật vậy, mỗi ngày đến trưa thì chính phủ mới phát thức ăn nén khí, nhưng một người chỉ được lĩnh một phần, không thể lấy nhiều hơn, bây giờ khu này của chúng tôi còn lại bốn mươi người, trong đó một nửa là phụ nữ trẻ em già yếu. Hai ngày gần đây, mỗi ngày chúng tôi đều phải phái mười người trong số hai mươi người khỏe mạnh ở đây đi lĩnh thức ăn rồi về phân phát cho mọi người. Nếu các cậu tham gia thì có thể lấy nhiều hơn hai suất, nhiều hơn hai suất ăn, đám trẻ con này có thể ăn thêm một miếng.”
Tùng Hạ hỏi vấn đề mấu chốt: “Vì sao chỉ phái người trẻ tuổi?”
Ông già thở dài: “Mỗi ngày đi ra ngoài thì đều có một hai người không về, nếu đám thanh niên đều không về rồi cũng sẽ đến phiên lão già này đi.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Người phát thức ăn thuộc chính phủ hay quân đội?”
“Chuyện này tôi không rõ, nghe họ nói, những người phát đồ mặc quân trang, quân đội và chính phủ không phải là một hay sao.”
Thành Thiên Bích không có ý định giải thích: “Được rồi, hôm nay chúng tôi đi, lúc nào xuất phát.”
“Chờ họ bốc thăm xong, các cậu có thể cùng đi.”
Thành Thiên Bích lại nói: “Nơi này của mấy người có dị nhân hay không?”
Trên mặt ông già lóe lên biểu cảm khác thường, đó là một loại biểu cảm hỗn hợp giữa thù hằn và ghen tỵ: “Không có, nếu có thì chẳng ch.ết nhiều như vậy.”
“Vì sao lại nói vậy?”
“Chính phủ chiêu nạp dị nhân, dị nhân lợi hại hơn dân chúng bình thường, thói đ·ời thành ra như vậy, ai có nắm đấm mạnh thì được coi trọng. Bây giờ dị nhân có thể làm việc cho chính phủ, mỗi ngày mỗi người có thể lĩnh được ít nhất năm suất thức ăn. Hơn nữa, nhiều dị nhân căn bản không cần chờ chính phủ phát lương, họ có thể tự mình đi săn thú.”
Hai người nhìn nhau một cái, ít nhiều có ch·út tâ·m động. Họ đều đã được hưởng qua cảm giác chịu đói, cũng không muốn nếm nó lần nữa. Nếu một ngày có thể lĩnh được năm suất thức ăn, cũng đủ cho hai người bọn họ.
Nhưng, bất luận Thành Thiên Bích có phải dị nhân hay không, họ cũng không thể ở lại chỗ này, càng không cần chia đều thức ăn với những người này, bây giờ họ chỉ cần những người này dẫn đường, bớt đi ch·út phiền phức để đi tìm nơi đóng quân của quân đội.
Hai người lên lầu thu xếp đồ đạc của mình, mang hết những thứ hữu dụng theo, sau đó xuống lầu tập hợp với những thanh niên kia.
Bọn họ không biết đêm nay còn có thể trở về khu này nữa hay không, dù sao thế giới này chốc lát mà đã thay đổi rất nhiều, cho nên không thể làm gì khác hơn là mang theo cả hành lý tùy thân đi cùng.
Một tiểu đội mười người, cứ như vậy xuất phát.
Tùng Hạ hỏi người dẫn đầu: “Đi bộ sao? Vì sao không lái xe đi?”
Người kia hỏi ngược lại: “Hai cậu lái xe tới đây?”
“Đúng vậy.”
“Từ ngoại ô thành phố à? Nội thành là không thể rồi, xe cộ không đi được, nền đường căn bản đã bị phá hủy toàn bộ, bây giờ làm gì cũng chỉ có thể đi bộ.”
“Chúng ta đi bao lâu thì tới nơi?”
“Nếu thuận lợi thì hơn hai tiếng, chúng ta sẽ đi vòng qua cây thông khổng lồ ở khu trung tâ·m kia. Nhưng, chúng tôi chưa bao giờ đi được thuận lợi.” Trên mặt người dẫn đầu lộ ra vẻ sợ hãi và thần sắc đau đớn: “Cậu cũng nghe rồi phải không, mỗi lần ra ngoài thì đều có người không về được.”
“Rốt cuộc thì trong nội thành có cái gì?”
“Cái gì cũng có, chuột ăn th·ịt người, bọ ngựa ăn th·ịt người, chó mèo ăn th·ịt người, dù sao, thứ ăn th·ịt người có đầy khắp nơi. Lần đầu tiên đi, hai người trong chúng tôi bị bọ ngựa cắt cổ, lần thứ hai đi, bị một con mèo quắp mất một người, đây là ngày thứ ba, không ai biết mình có sống mà trở về được hay không. Bây giờ tôi vô cùng hối hận, ngày trước khi trong khu tổ chức bỏ phiếu có cho nuôi thú cưng hay không, tôi lại bỏ phiếu chống.”
“Vì sao?”
“Có vài người bây giờ phải sống dựa vào thú cưng của bọn họ. Tỉ lệ biến dị của động v·ật lớn hơn con người rất nhiều, những động v·ật được thuần dưỡng tuy thân thể biến dị, nhưng tính t·ình thông thường vẫn không thay đổi, chí ít chúng vẫn trung thành với chủ nhân, hơn nữa sẽ không chủ động tấn c·ông con người. Thế nhưng động v·ật hoang thì không như vậy, cái gì cũng ăn, nhất là con người. Bởi vì con người dễ săn bắt, hơn nữa nhiều th·ịt, ăn một bữa cũng đủ no. Một người bạn của tôi có nuôi một con chó, bây giờ nó đã cao hơn ba mét, mỗi ngày đều cùng chủ nó ra ngoài bắt mồi, cả nhà không lo cái ăn.” Người dẫn đầu cười khổ hai tiếng: “Cậu nhìn xã h·ội bây giờ đi, tất cả đều đảo lộn cả rồi, người sống nhờ chó nuôi.”
Tùng Hạ thật sự không cười nổi, vừa nghĩ tới chuyện họ có thể sẽ đối mặt với động v·ật như ngọn núi nhỏ, bắp chân cậu đã co lại.
Người dẫn đầu nói tiếp: “Chuyến này chúng ta đi cũng muốn thuận tiện đi săn, bắt một ít chuột hay con gì đó nhỏ nhỏ. Cậu đừng tưởng rằng nhai cỏ thì không ch.ết đói, thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, thể chất suy yếu rất nhanh rồi sẽ đi đ·ời, dù tuổi trẻ khỏe mạnh cũng chẳng chống chịu được bao lâu, cho nên nhất định phải ăn th·ịt. Chúng tôi đi lần này là mạo hiểm tính mạng kiếm ăn cho người nhà, chỉ cần còn một hơi thở, dù phải bò cũng phải bò về.”
Tùng Hạ vô cùng xúc động, cũng thở dài một hơi.
Thành Thiên Bích vẫn ở bên cạnh yên lặng nghe họ nói chuyện, hắn kéo Tùng Hạ đến bên cạnh mình, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì đừng làm chuyện ngu xuẩn, chạy với tôi.”
Tùng Hạ cười khổ: “Cậu yên tâ·m, tôi biết mình biết ta mà.”
Cậu tuy rằng bản tính lương thiện, nhưng vẫn chưa ngây thơ đến độ hi sinh bản thân cứu người khác, mặc dù t·ình cảm của người dẫn đầu này và người nhà khiến cậu vô cùng cảm động, nhưng cậu biết, trong khoảnh khắc cuối cùng, cậu không giúp được những người không liên quan, bởi vì cậu cũng đang nguy hiểm trùng trùng.
Sau khi đi được hơn bốn mươi ph·út, đoàn người đụng phải một con chó Golden Retriever [30] khổng lồ, cao hơn ba mét, một chân sắp bự hơn bụng một người, bộ lông chiếu rọi ánh mặt trời chói lóa, vừa uy vũ vừa xinh đẹp, bên người nó có một người phụ nữ rất bình thường ngoài ba mươi tuổi. Người phụ nữ kia kéo lông chân con chó, con chó bèn phối hợp theo tốc độ của cô ta, chậm rãi bước đi.
[30]Golden Retriever: Thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơi đùa, hiền lạnh, thông minh và rất trung thành. Chúng còn có tên gọi khác là chó săn mồi hoặc chó tha mồi, có bản năng truy tìm và phát hiện con mồi rất nhạy bén.
Đoàn người rối loạn, người dẫn đầu kêu lên: “Đừng sợ, nó có chủ, đừng sợ.”
Đây là lần đầu tiên Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhìn thấy thú cưng đi săn cho chủ như lời người dẫn đầu vừa nói, mặc dù con chó trưởng thành có thể tích to như một chiếc xe tải cỡ lớn, thật sự không nên gọi nó là “thú cưng” nữa, cho nên họ cũng hoảng loạn như những người khác. Dù biết con chó này sẽ không tấn c·ông người nhưng vẫn thấy e sợ, đây là bản năng của động v·ật khi gặp phải động v·ật lớn mạnh hơn.
Người phụ nữ kia nhìn họ, xua xua tay, lôi con chó đi sang bên cạnh.
Mọi người chú ý tới người phụ nữ kia kéo một cái túi to dính máu, nhìn bên ngoài thì có thể là một con chuột cao cỡ nửa người. Tất cả mọi người đều không ngừng hâ·m mộ, ai nấy nhìn con chuột ch.ết kia, nước bọt cũng sắp chảy xuống.
Mặc dù chuột là động v·ật thích hợp nhất để trở thành thức ăn trong số những thứ mà bây giờ họ có thể tiếp xúc được, nhưng nó lại vô cùng khó săn bắt. Gặp đàn chuột kết bè kết đội thì họ đ·ánh không lại, trái lại có khả năng trở thành thức ăn của đối phương, còn chuột lạc đàn nếu gặp người sẽ bỏ chạy, căn bản không đuổi kịp. Người có thể săn được th·ịt chuột, nếu không phải dị nhân thì là người có thú cưng biến dị giúp sức một tay.
Hai loại người này hiện tại đều là đối tượng hâ·m mộ của mọi người.
Hệ thống giá trị của xã h·ội đã đồng thời tan vỡ theo tận thế. Bị áp bức bởi nhu cầu sinh lý và nhu cầu an toàn, tiền tài đã sớm mất đi ý nghĩa, quan lớn và đại phú hào cũng không được hâ·m mộ nữa. Bây giờ, vũ lực quyết định tất cả.
Trong tiểu đội bắt đầu có người nhỏ giọng nói: “Sớm biết thế tôi cũng nuôi một con chó.”
“Nuôi mèo tốt hơn, mèo bắt chuột tốt hơn chó, như vậy chúng ta có thể ăn th·ịt mỗi ngày.”
“Bây giờ nói những chuyện này thì còn ý nghĩa gì, nếu không tại ba người trước đây bỏ phiếu chống…”
“Anh có ý gì, không phải chỉ có ba chúng tôi phản đối.”
Người dẫn đầu kêu lên: “Được rồi được rồi, ồn ào gì thế, còn ồn ào nữa…”
Giọng nói của người dẫn đầu dừng lại, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, yết hầu gã xuất hiện một khe máu cực mảnh. Gã mở to hai mắt, mọi người cũng mở to hai mắt, con người vốn hoạt bát, cái đầu một giây trước vẫn đang nói chuyện nay chậm rãi lệch khỏi vị trí, cuối cùng rơi xuống mặt đất, máu ở động mạch phun ra cao hơn hai mét, rơi xuống như trời mưa.
“Trời ơi!! Bọ ngựa! Bọ ngựa!”
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một cái bóng màu xanh biếc lóe lên, thế nhưng trong thành phố đã đầy sắc xanh, cỏ dại mọc cao hơn thắt lưng người, màu xanh đã biến thành màu sắc không dễ bị thị giác con người phân biệt được nhất. Bọ ngựa ở đây núp trong những bụi cỏ cao đến thắt lưng người, dựa vào hình thể nhỏ nhắn chỉ tầm hai mươi, ba mươi centimet và màu sắc hoàn mỹ để ngụy trang, xuất quỷ nhập thần, dễ dàng có thể cắt đứt cổ của con người và động v·ật.
Mọi người điên cuồng chạy về phía trước. Sau khi tấn c·ông xong, bọ ngựa lập tức biến mất trong bụi cỏ, căn bản không thể nào phát hiện ra tung tích của nó. Trong số động v·ật c·ôn trùng, bọ ngựa là loài thường thấy nhất và là tay săn mồi đáng sợ nhất trong thành phố này, ng·ay cả dị nhân cũng vô cùng sợ hãi tốc độ và sự ngụy trang của chúng. Những con bọ ngựa này giống như thích khách, am hiểu núp trong bóng tối, phục kích những khối th·ịt tươi không chịu nổi một kích.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ sớm đã nghe nói đến những quái v·ật đáng sợ này từ trong miệng của gã mập nọ, lần đầu gặp mặt đã để lại cho họ ấn tượng máu chảy đầm đìa, tất nhiên không dám kinh thường, cũng ra sức bỏ chạy.
Chạy chưa được bao xa, Thành Thiên Bích đã mẫn cảm bắt được hướng đi của gió, dù vô cùng am hiểu về thuật ngụy trang nhưng chỉ cần cử động, bất luận động tác nhẹ nhàng thế nào, bọ ngựa nhất định cũng sẽ tạo ra gió. Thành Thiên Bích cảm nhận thấy trước tiên, hắn lập tức quay đầu lại, trước mắt xuất hiện một cẳng chân sắc nhọn như đao, cái chân kia vô cùng sắc bén, bên ngoài bộ giáp màu xanh biếc còn dính vết máu đỏ tươi!