Chương 103
“Đầu tiên, chúng ta phải thành lập một quan hệ đồng minh.” Trang Nghiêu đặt bút viết vào sổ tay, nơi vị trí kia viết hai chữ “Lục Vân.”
“Tình hình cơ bản không khác những gì Yến Đình đã nói, Lạc Dương có bốn thế lực tương đối lớn, Ngụy Tử cầm đầu, còn có Triệu Phấn, Diêu Hoàng, Lục Vân, các thế lực bang phái khác cũng lấy tên theo mẫu đơn nhưng không thể sánh với bốn thế lực trên được, có thể bỏ qua. Nguyên nhân Ngụy Tử mạnh nhất chính là vì trong tay họ có một miếng ngọc Con Rối. Nguyên nhân trong vòng mấy tháng trước Ngụy Tử không ngừng bị các phe tấn công nhưng vẫn sừng sững không ngã cũng bởi vì miếng ngọc Con Rối này. Ngụy Tử tử thương vô số trong những cuộc tranh đấu, họ khống chế bộ máy nghiên cứu khoa học ở Lạc Dương, còn đi khắp thành phố truy nã chuyên gia trong lĩnh vực gene sinh vật để tiến hành các thí nghiệm cải tạo gene cho họ, cũng chính là đang chủ động tạo ra dị nhân. Có điều phương thức của họ không thô bạo như Trương Thiển. Loại thí nghiệm này vốn có xác suất thành công rất thấp, thế nhưng dưới sự phóng xạ của ngọc Con Rối, xác suất thành công được nâng cao lên rất nhiều. Bởi vì thủ phạm khiến động thực vật biến dị vốn là ngọc Con Rối nên sau khi người thường nhiễm vi-rút mang theo gene biến dị, lại dùng ngọc Con Rối làm sự xúc tiến nào đó, dù họ có ch.ết trận bao nhiêu dị nhân thì đều có bổ sung mới. Họ cũng dùng cách này chế tạo ra những dị nhân rất lợi hại, ví dụ như dị chủng rết, dị nhân tiến hóa xương và dị nhân lưỡng cư bò sát mà Yến Đình đã nói. Tôi đã điều tr.a xong, gã đó thật ra là một loại kỳ nhông phương Đông, ngoại hình nhìn như thằn lằn nhưng thật ra là động vật lưỡng cư. Sức tấn công của dị chủng rết và kỳ nhông phương Đông cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là hai tên này đều có chất kịch độc, có người nói dị nhân tiến hóa xương kia có sức tấn công vô cùng mạnh, có thể tùy ý thay đổi kết cấu tứ chi.” Trang Nghiêu vừa nói, vừa viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy, hình như là đang ghi chép lại.
Tùng Hạ hỏi: “Người dơi và cậu thiếu niên chúng ta đã gặp thì sao? Cậu thiếu niên kia chắc là thủ lĩnh Ngụy Tử, dị chủng cáo trắng ha.”
“Đúng vậy, sức tấn công của thiếu niên đó cũng không đủ gây sợ hãi, gã có thể trở thành thủ lĩnh vì anh trai gã — dị chủng dơi. Người này là dị chủng một loại dơi hút máu Nam Mỹ, là một dị chủng động vật tương đối xuất sắc, sức mạnh có thể xếp trong top ba ở Lạc Dương.”
Thành Thiên Bích nói: “Top ba? Còn hai người khác ư?”
Liễu Phong Vũ tiếp lời nói: “Những kẻ lợi hại khác chính là thủ lĩnh của các thế lực. Ví dụ như thủ lĩnh Lục Vân, cũng chính là ba của Yến Đình, là dị nhân tiến hóa ngược lớp thú, ngoại hình giống với vượn lớn, sức tấn công rất mạnh. Thủ lĩnh của Triệu Phấn là một người phụ nữ, là dị chủng mẫu đơn, nghe như thể chỉ có giá trị thưởng thức đúng không? Thật ra người phụ nữ này vô cùng khó dây, phấn hoa của cô ta có nhiều tác dụng tạo ảo giác, nghe nói có thể làm cho người ta ‘ch.ết trong đau đớn tột cùng’. Thủ lĩnh Diêu Hoàng là một con rắn cạp nong vàng, một loại rắn kịch độc.”
“Giữa những thế lực này có quan hệ như thế nào?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Ngụy Tử lớn nhất, đối địch với mọi nhà, ba của Yến Đình tính cách cổ quái cao ngạo, có quan hệ không được tốt lắm với những nhà khác, nhưng chỉ đối địch với Ngụy Tử, Triệu Phấn và Diêu Hoàng có quan hệ thân thiết, nhất trí bài trừ những thứ bên ngoài, nhưng không có xung đột chính diện với Ngụy Tử. Bởi vậy xem ra trong bốn thế lực, Lục Vân là thế lực tứ cố vô thân, yếu nhất, xem ra không được bao lâu nữa rồi sẽ bị Ngụy Tử tiêu diệt. Nhưng Triệu Phấn và Diêu Hoàng sẽ không trơ mắt nhìn Ngụy Tử lớn mạnh từng bước một như vậy, môi hở răng lạnh, họ cũng sẽ có hành động. Mặt khác, tình hình của Ngụy Tử cũng không tốt hơn Lục Vân là bao, bởi vì họ có ngọc Con Rối nên bị các phe tấn công liên tục, nhất là phía Bắc Kinh, họ đã bị chính phủ theo dõi, có người nói không bao lâu Bắc Kinh sẽ phái dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến lấy miếng ngọc Con Rối này, cho nên bây giờ Ngụy Tử đang điên cuồng tạo ra dị nhân dẫn đến gây thù hằn vô số. Có tin nói bên phía Bắc Kinh đã phái người thương thảo với Triệu Phấn, Diêu Hoàng, định liên thủ tiêu diệt Ngụy Tử.”
Sáng sớm sau khi ăn sáng xong thì mọi người đi thu thập tình báo, đây chính những tin tức mà buổi sáng họ đã thu thập được, chắp vá lại những tin tức này, tình hình ở thành Lạc Dương đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Tùng Hạ lẩm bẩm: “Tình hình ở Lạc Dương rất phức tạp.”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Càng phức tạp thì càng thích hợp cho chúng ta làm rối lên, tôi đoán rằng người của Ngụy Tử đã biết sự tồn tại của chúng ta, nhưng họ sẽ không chủ động gây chiến, bởi vì bây giờ họ thân mình còn chưa lo xong, chúng ta cũng án binh bất động. Theo không khí căng thẳng bây giờ, trong vòng nửa tháng, nhất định Lạc Dương sẽ biến động, có điều tôi không muốn chờ lâu như vậy, chờ sau khi nắm giữ một ít tin tức nữa, tôi sẽ bắt Ngụy Tử phải rối loạn đầu tiên.”
Tùng Hạ có chút lo lắng: “Nhiều người ham muốn ngọc Con Rối như vậy, có thể còn có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở phía Bắc Kinh tham dự vào, chúng ta có thể lấy miếng ngọc Con Rối này được ư? Cho dù chúng ta lấy được, không phải đang tuyên bố đối địch với phía Bắc Kinh hay sao.”
“Dù phải đối địch với phía Bắc Kinh, chúng ta cũng phải lấy được ngọc Con Rối, nó là bùa hộ mệnh của chúng ta. Hơn nữa, tôi không cho là sau khi lấy được ngọc Con Rối, chúng ta lại phải chịu đãi ngộ giống Ngụy Tử.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chính phủ sẽ cần chúng ta, giống như họ cần dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tấn công kẻ địch mạnh thay họ vậy. Chính phủ có thể lôi kéo nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên như vậy, còn có thể chỉ huy những người đó sử dụng theo ý mình, các anh nghĩ vì sao họ lại làm được như vậy?”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Ngọc Con Rối.”
Trang Nghiêu nói: “Không sai, ngọc Con Rối. Những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đứng trên đỉnh tiến hóa của nhân loại, họ còn thiếu cái gì? Thiếu ăn thiếu mặc ư? Họ chẳng thiếu gì hết, thứ duy nhất có thể tác động đến họ là sức mạnh khổng lồ vô cùng vô tận. Bởi vậy, tôi tin thứ mà chính phủ dành cho họ là quyền lợi ‘hợp pháp’ có được ngọc Con Rối của mình, đổi lại, họ sẽ trở thành vũ khí cho chính phủ lúc cần thiết. Chính phủ và những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ duy trì một sự cân bằng tế nhị: Tôi giúp anh giải quyết vài sinh vật biến dị lớn mạnh, thậm chí thu thập ngọc Con Rối cho anh, còn anh thì mắt nhắm mắt mở trước chuyện tôi nắm giữ ngọc Con Rối để cường hóa mình. Đây không chỉ là cùng được lợi, còn là cùng kiềm chế lẫn nhau.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Tôi có cảm giác tất cả mọi người đều đang bị miếng ngọc này nắm mũi dẫn đi.”
Trang Nghiêu thở dài một tiếng: “Cho nên nó mới gọi là ‘ngọc Con Rối’, đúng là cái tên tài tình.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nếu chúng ta cầm ngọc Con Rối đến Bắc Kinh, chẳng phải cũng sẽ bị chính phủ lợi dụng hay sao?”
Trang Nghiêu nói: “Đến lúc đó tình huống khó mà nói. Thành Thiên Bích vốn là quân nhân, chú của Tùng Hạ là nhà khoa học của chính phủ, nói lợi dụng cũng đúng, nói phục tùng mệnh lệnh cũng không sai. Đến lúc đó hai người họ lựa chọn thế nào là chuyện của họ, chúng ta có thể phối hợp, cũng có thể không phối hợp, tôi nghĩ không ai bức bách chúng ta, nhưng vì ngọc Con Rối…” Trang Nghiêu khẽ cười một tiếng, không nói hết lời, nhưng ý tứ đã hết sức rõ ràng.
Từ khoảnh khắc họ quyết định lấy ngọc Con Rối, họ cũng giống tất cả những người đã bị ngọc Con Rối mê hoặc, tràn đầy dục vọng với miếng ngọc này. Không ai ép những người có sức mạnh thiên nhiên bán mạng cho chính phủ cả, nhưng nếu không muốn bị thế lực chính phủ tấn công, muốn “hợp pháp” ổn thỏa có được miếng ngọc có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ thì phải chủ động phối hợp với chính phủ. Nhìn bề ngoài thì như thể chính phủ đang thao túng tất cả, nhưng dường như ngay cả chính phủ cũng đang bị ngọc Con Rối điều khiển. Đáng sợ nhất là họ biết rõ chuyện này nhưng không thể nào coi ngọc Con Rối như cặn bã được.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đều không nói gì, lời nói của Trang Nghiêu vừa vặn đâm vào lòng họ.
Tùng Hạ không thể tưởng tượng, sau khi họ đến Bắc Kinh sẽ có tình cảnh gì. Giống như lời Trang Nghiêu nói, nhóm của họ được sắp xếp vô cùng hoàn mỹ, dưới tình huống có được ngọc Con Rối của chính mình, bất luận đối mặt với kẻ địch nào, họ cũng tự tin sẽ thắng, nhưng chính bởi vì vậy lại dễ dàng trở thành vũ khí của người khác. Thành Thiên Bích là một quân nhân, bằng sự thấu hiểu hắn của cậu, chỉ sợ hắn sẽ không từ bỏ thân phận này, mà chỉ cần Thành Thiên Bích ra chiến trường, cậu nhất định sẽ đi theo. Lẽ nào vận mệnh của họ chính là không ngừng chiến đấu hay sao? Nếu như có thể lựa chọn, cậu chỉ muốn tìm một chỗ, mở một mẫu đất ba phần ruộng, yên bình sống với Thành Thiên Bích và những người bạn.
Thế nhưng cậu đã có thể đoán được những người nắm quá nhiều bí mật như họ không thể tránh được cuộc sống mưa máu gió tanh, chỉ cần ngọc cổ tồn tại là đã định rằng cậu không thể không quan tâm đến nó.
Tùng Hạ nói: “Như vậy, bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
“Đầu tiên, chúng ta phải thành lập một quan hệ đồng minh.” Trang Nghiêu đặt bút viết vào sổ tay, nơi vị trí kia viết hai chữ “Lục Vân.”
“Lục Vân?”
“Lục Vân sẽ là đồng minh thích hợp nhất của chúng ta, họ không có quan hệ tốt với ba nhà còn lại, chúng ta lại còn cứu Yến Đình, phải hành động ở đây, phải có một thế lực bản địa hỗ trợ.”
“Vậy chúng ta đi đâu tìm họ?”
“Không, họ sẽ tới tìm chúng ta.”
“Sao cậu khẳng định họ sẽ nhất định tới tìm chúng ta như vậy?”
“Nếu ba của Yến Đình không phải kẻ ngu ngốc thì nhất định sẽ tới tìm chúng ta. Họ sẽ nhanh chóng bị Ngụy Tử tiêu diệt, hai nhà kia nhiều nhất sẽ làm ngư ông đắc lợi trong lúc họ và Ngụy Tử khai chiến mà sẽ không giúp họ. Kể cả phía chính phủ, đối tượng hợp tác mà họ tìm kiếm sẽ là Triệu Phấn và Diêu Hoàng – những thế lực tương đối mạnh, chứ không đi tìm Lục Vân. Lục Vân tứ cố vô thân, họ còn cần đồng minh hơn cả chúng ta nữa. Cho nên, hôm nay, họ nhất định sẽ tới tìm chúng ta. Chúng ta chỉ cần ở đây nghỉ ngơi thật tốt là được, cố gắng ít ra ngoài đi lại, tôi đã liên lạc với một tay buôn, buổi chiều ông ta sẽ tới đây một chuyến, muốn gì thì nói với ông ta là được, tôi đã tìm ông ta đổi nước và một túi ngủ, còn có… máy tính hoặc cameras có điện.”
Tùng Hạ thấy căng thẳng, nghĩ đến cái máy chụp hình kia.
Trang Nghiêu nhìn họ: “Ông ta nói chắc là cái máy tính kia không có vấn đề, nếu thật sự không được, chúng ta cũng có thể lấy cameras và pin, chậm nhất là ngày mai, chúng ta có thể biết rốt cuộc thì cái máy chụp hình kia đã quay lại được cái gì.”
Đặng Tiêu vui vẻ nói: “Ảnh chụp trong thẻ SD của em cũng có thể cop ra nhỉ.” Cậu ta móc từ trong túi ra một cái ví da quơ quơ, thẻ SD lọc xọc bên trong: “Trong cái này tất cả đều do em chụp trong thời gian dài như vậy, sau khi đến Bắc Kinh sẽ nghĩ cách để rửa ảnh, những bức hình này còn khủng hơn cả tạp chí National Geographic [110] đấy.”
[110] Tạp chí National Geographic: Là một tờ tạp chí danh giá, thuộc hàng đẳng cấp thế giới, nơi quy tụ những nhiếp ảnh gia hàng đầu trong giới nhà báo, đã có bề dày lịch sử hoạt động 125 năm, hình ảnh phóng sự của tạp chí này được sánh với những ấn phẩm cao nhất về nghệ thuật cũng như kỹ thuật trên thế giới.
[Bonus – Cảnh ngư dân Việt Nam đánh cá trên tạp chí National Geographic]
canh-ngu-dan-viet-nam-danh-ca-tren-tap-chi-national-geographic
Không ai phản ứng lại Đặng Tiêu, sự quan tâm của mọi người hiển nhiên không phải ảnh chụp của cậu ta mà là đoạn ghi hình đáng sợ nọ.
Trang Nghiêu nói: “Mọi người làm gì thì đi làm đi, đừng đi lung tung là được.”
Sau khi tan họp, họ đều tự đi tu luyện.
Lần này nơi họ đóng quân là một thẩm mỹ viện, trong phòng có không ít sô pha và giường, điều kiện tương đối lý tưởng, những tấm rèm cửa sổ và màn lụa màu hồng nhạt có vẻ rất mờ ám khiến đêm qua lúc ngủ, Tùng Hạ còn mơ phải giấc mộng hết sức mắc cỡ, đến nỗi bây giờ nhìn Thành Thiên Bích, mặt cậu còn nóng lên.
Thành Thiên Bích là một người vô cùng tỉnh táo, nhanh chóng tách khỏi không khí căng thẳng trước trận chiến, ngồi trên ghế salon, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Tùng Hạ không dám quấy rầy hắn, ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, bắt đầu chế tạo ngọc phù có thể tích trữ, càng nhiều càng tốt. Cậu mang theo không ít mảnh mã não nhỏ, nếu buổi chiều tay buôn kia đến, xem có thể đổi được ít ngọc chất lượng cao hơn hay không. Dù thế nào đi chăng nữa, việc chế tạo ngọc phù có thể tích trữ quen rồi thì khá nhẹ nhàng. Cậu chậm rãi đưa năng lượng lấy được từ trong ngọc Con Rối chuyển vào trong ngọc phù, như vậy dưới tình huống nguy cấp, cậu có thể hấp thụ năng lượng với số lượng nhiều từ ngọc phù. Bằng không nếu chỉ hấp thụ năng lượng từ ngọc Con Rối, cậu sẽ đánh mất ý thức của mình. Hiện giờ số năng lượng chứa đựng trong ngọc phù mà cậu nắm giữ gấp 1.5 lượng năng lượng vô thuộc tính trong cơ thể cậu trong trạng thái đầy đủ nhất, lượng dự trữ này đã vô cùng khả quan, cũng đủ cho cậu tiếp sức cho mọi người rất lâu trên chiến trường.
Bởi trực tiếp hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối quá thuận tiện, quả thật giống như gian lận vậy, đã lâu lắm rồi cậu không tu luyện, lại còn liên tục chế tạo ngọc phù, đảm bảo khả năng dự trữ của ngọc phù có thể gấp đôi tổng năng lượng của mình, lúc này mới thu tay lại.
Thấy Thành Thiên Bích vẫn đang tu luyện, cậu cũng tĩnh tâm lại, tay cầm ngọc cổ, bắt đầu dùng phương pháp thứ hai – năng lượng đi qua kinh mạch – bắt đầu tu luyện. Phương pháp này tuy chậm hơn ngọc Con Rối rất nhiều, nhưng nó lại có thể nâng cao số lượng dự trữ trong hạt nhân năng lượng của cậu. Cậu thấy hơi hơi hối hận vì trong khoảng thời gian này không tu luyện, so với nửa tháng trước, cậu không hề tiến bộ thêm chút nào hết.
Cậu từng một lần cảnh báo mình, cứ mãi ỷ lại vào ngọc Con Rối cũng không phải là kế lâu dài, nhưng cứ luôn bị phương pháp ‘đường tắt’ này hấp dẫn, đôi khi chế tạo được càng nhiều ngọc phù tích trữ, trong lòng cậu lại càng bất an.
Không biết tu luyện bao lâu, cậu nghe thấy tiếng Thành Thiên Bích đang gọi mình, bèn mở mắt, khuôn mặt lạnh lùng của Thành Thiên Bích gần ngay trước mắt, Tùng Hạ cười nói: “Làm sao vậy? Muộn giờ cơm rồi à?”
“Không phải, tay buôn Trang Nghiêu tìm tới rồi, chúng ta đi xem.”
“Ờ.” Tùng Hạ định đứng lên mới phát hiện mình đã ngồi rất lâu ở tư thế xếp bằng, hai đùi đã tê rần.
Thành Thiên Bích nhấn đầu gối cậu: “Chân bị tê à?”
“Ừm, hơi hơi.”
Thành Thiên Bích ngồi xổm, xoa bóp bắp đùi cậu, ngón tay thon dài hữu lực chuẩn xác tìm đúng huyệt vị cường gân hoạt huyết, dùng sức lực vừa phải xoa bóp vài cái.
Tùng Hạ thấy hơi ngượng ngùng: “Cám ơn cậu.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Anh gầy quá.”
“Hả? Tạm được mà, thời đại này căn bản ai mà béo được, đã lâu rồi tôi không gặp người nào đó mập mập đó, trước đây tuy tôi gầy, nhưng ngồi ghế nhiều, còn có bụng đó, bây giờ phẳng lì hết rồi, ha ha ha.”
Thành Thiên Bích ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm không chớp nhìn Tùng Hạ: “Từ nay buổi sáng khi tôi dậy vận động, anh cũng dậy với tôi.”
Tùng Hạ lại cười: “Được.”
Thành Thiên Bích xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Khá hơn chút nào không? Đứng lên đi.”
Tùng Hạ đứng lên nhảy mấy cái: “Hết rồi nè.” Trong lòng Tùng Hạ rất hạnh phúc, nếu không phải sợ có người nhìn, cậu thật muốn trò chuyện một lúc nữa với Thành Thiên Bích.
Mặc dù ở trong mắt người khác thì Thành Thiên Bích là người nguội lạnh mạnh mẽ cứng rắn, nhưng trong mắt cậu, Thành Thiên Bích là một người đàn ông tuy ít nói nhưng vô cùng dịu dàng, chí ít hắn rất tốt với cậu. Với cậu mà nói, Thành Thiên Bích chính là một đại danh từ mạnh mẽ và hoàn mỹ, cậu yêu mến một người như vậy gần như sùng bái, không kỳ quái chút nào hết.
Hai người ra khỏi phòng, quả nhiên thấy tất cả mọi người đều đã tề tựu ở phòng khách, trên bàn trà trước ghế salon đặt một cái laptop mới tinh.
Trang Nghiêu nhìn thấy họ, nói: “Người nọ mang đến một chiếc máy tính mới, còn cho chúng ta hai cục pin đầy điện, nếu chỉ xem không thôi thì có thể sử dụng được sáu bảy tiếng, cũng đủ cho chúng ta xem xong đoạn ghi hình bên trong.”
Hai người ngồi xuống ghế salon, Thành Thiên Bích nói: “Bắt đầu đi.”
Trang Nghiêu mở máy tính ra, nhét cái thẻ SD nhỏ vào khe cắm thẻ nhớ, sau đó mở thư mục ra.
Trong thư mục phần lớn là ảnh chụp, thẻ nhớ 32G có thể lưu trữ rất nhiều thứ, ảnh chụp thì có hơn một nghìn tấm.
“A, a, đó là ảnh em chụp, em chụp hết cả đó, nhóm này chính là núi Thái Sơn, độ mở ống kính vô cùng hoàn hảo, mọi người mau mở ra xem.” Đặng Tiêu hưng phấn mà nói.
Trang Nghiêu không để ý tới cậu ta, di chuột kéo thanh cuộn xuống, phần đầu toàn là ảnh chụp phong cảnh, đến cuối cùng, ảnh chụp lại biến thành một chuỗi đen sì, Trang Nghiêu nhìn thời gian một chút, hỏi Đặng Tiêu: “Đây là thời gian anh vào trong tháp ư?”
Đặng Tiêu nhìn một chút: “Đừng nói ngày hôm đó là bao nhiêu, ngay cả hôm nay là ngày mấy tháng mấy anh cũng không biết, nhưng mà thời gian thì sai, khi anh vào trong tháp thì là buổi trưa, ở bên trong không được hai phút thì đã bị sâu cắn phải chạy ra.”
Trang Nghiêu mở một tấm hình ra: “Đây là cổng tháp Đại Nhạn, được chụp từ bên ngoài, còn có tia sáng, chắc là những bức ảnh cuối cùng anh chụp.”
Đặng Tiêu gật đầu.
Trang Nghiêu mở ra bức ảnh đen sì thứ nhất, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy hoa văn trên cổng tháp Đại Nhạn, nhưng rõ ràng cho thấy bức ảnh này được chụp từ bên trong, hơn nữa chắc hẳn là nó không phải do Đặng Tiêu chụp vì thời gian chụp tấm hình này là hơn sáu giờ. Trang Nghiêu lần lượt xem từng bức ảnh phía sau, cơ bản đều đen sì hết cả, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy trong đó một vài hoa văn bất đồng, có vài tấm là hoa văn ở cửa, có vài tấm là đường cong lúc nhúc của sâu, như thể người chụp những tấm hình này không biết mở đèn plash vậy, chỉ có thể thỉnh thoảng mượn ánh sáng rọi vào từ trong khe cửa bắt được một ít đường nét không thể gọi là hình ảnh.
“Những tấm hình này không giống như do người chụp, không phải do sâu đè vào nút chụp chứ.”
“Có khả năng này, những con sâu kia có bản lĩnh như vậy, ấn một nút chụp không thành vấn đề.”
Những tấm ảnh chụp như bôi sơn đen này trọn vẹn trên trăm bức, khoảng thời gian từ sáu giờ tối đến chín giờ tối, sau đó các nút thời gian ngắt ra từ đây, những bức ảnh tiếp theo có những màu sắc trừ màu đen kịt, bắt đầu chụp từ giữa trưa hôm sau.
Mọi người hồi hộp nhìn chằm chằm hình ảnh, Trang Nghiêu mở ra bức ảnh đầu tiên được chụp từ giữa trưa hôm sau.
Đập vào mắt vẫn là tấm hình cánh cửa được chụp từ bên trong, có điều đã mở đèn plash, hơn nữa, trong góc phòng ảnh chụp xuất hiện nửa người, từ độ cao này, rõ ràng cho thấy có người quay chụp.
Những bức hình sau lục tục xuất hiện người, đều là những người xa lạ, ăn mặc thống nhất quần áo bảo hộ màu vàng, đội mũ trùm đầu, có nét giống nhân viên cứu hỏa được vũ trang đầy đủ phun thuốc tiêu độc như trong TV, lại có sự khác biệt rất lớn với nhân viên cứu hỏa vì trong tay họ không phải vòi phun tiêu độc mà là vũ khí.
Đường Nhạn Khâu lẩm bẩm: “Những người này là dị nhân tới từ Bắc Kinh sao?”
Tùng Hạ đáp: “Có thể, không biết ai là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước.”
Đặng Tiêu kinh ngạc: “Vũ trang như vậy mà không thoát được ư?”
“Chúng ta mới bước vào trong cửa là đã ra rồi, còn họ phải lên lầu tìm ngọc Con Rối, tấn công mà họ gặp phải nhất định không thể so sánh với chúng ta được.”
Những tấm ảnh lật lại, hình như những dị nhân kia đã phát hiện ra chiếc cameras, vì vậy nhân tiện dùng nó quay lại một chút hoàn cảnh chung quanh, một tấm trong đó xuất hiện cảnh tượng khiến họ sởn cả gai ốc.
Đó là một mặt tường bò đầy những con sâu rậm rạp chi chít, những con sâu mềm nhũn này giống như hoa văn trên tường, bám chằng chịt trên tường khiến bức tường hầu như không có khe hở. Nhìn bức hình này, những người đã từng đích thân tới hiện trường đều có thể tưởng tượng ra hình ảnh đàn sâu này nhúc nhích như sóng triều màu đen, ai nấy đều nổi da gà.
Liễu Phong Vũ có biểu cảm như buồn nôn, châm chọc nói: “Cám ơn mấy đứa lúc đó không để anh vào.”
Bọn họ nhìn ảnh chụp còn thấy ghê tởm như vậy, tâm trạng của người chụp bức ảnh này có thể tưởng tượng được, cho nên họ cũng không bất ngờ khi tấm hình tiếp theo màn ảnh bị đảo lộn, có thể do máy bị rơi xuống đất. Bất luận là dị nhân mạnh mẽ thế nào, khi nhìn thấy bờ tường có hằng hà sa số sâu như thế này cũng sẽ không có tâm trạng chụp ảnh nữa.
Trọng tâm ảnh chụp cũng chỉ đến đây mà thôi. Có điều họ cơ bản vẫn thấy rõ tình huống của đội ngũ này, lần này tổng cộng số người vào trong khoảng hơn mười người, trong đó có hai nữ, hiển nhiên vì có kinh nghiệm thất bại hai lần trước nên họ đã vũ trang toàn thân, hơn nữa còn mang theo đầy đủ vũ khí. Họ chưa chắc đã vũ trang vì đàn sâu này, bộ trang bị kia hầu như nhắm vào tất cả những tình huống có khả năng đột ngột phát sinh, nhất là khí độc. Nhưng cho dù như vậy, cuối cùng đội nhân mã này cũng không thoát được khỏi đấy, cũng chỉ có duy nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên lợi hại nhất thoát được mà thôi.
Thảo nào người Tây An nghe nói đến tháp Đại Nhạn là liền biến sắc, không phải ngay cả họ cũng phải chật vật mới trốn được hay sao.
Kéo xuống thêm chút nữa, thời gian trở nên vô cùng tán loạn, hơn nữa tất cả ảnh chụp đều đen sì, cho đến lúc điểm nút thời gian biến thành ngày mà họ đến tháp Đại Nhạn, họ biết vậy không phải do nhớ rõ thời gian, mà vì họ thấy được chính mình trong ảnh chụp!
Khi Trang Nghiêu mở ảnh ra, trái tim của tất cả mọi người đều nhảy lên đến cổ họng.
Bởi vì họ trong hình là lúc họ phát hiện ra sâu đang đến gần, cuống quít xông ra ngoài, màn ảnh đã ghi lại toàn bộ sự kinh khủng trên nét mặt họ, nét mặt kia phối hợp với phông nền bóng tối xung quanh và đàn sâu không chỗ nào không có, quả thật chính là một tấm poster phim kinh dị đủ tiêu chuẩn. Tùng Hạ nhìn từng gương mặt quen thuộc trong đó, dường như nhìn thấy tử thần đang quanh quẩn xung quanh họ. Lần đầu tiên, cậu bị chính hình của mình hù dọa.
Ngay cả kẻ thần kinh thô như Đặng Tiêu cũng phải hít một hơi vào: “Đây là… chụp lúc nào… ai… ai chụp đấy… Chúng ta ngay cả tiếng màn trập cũng không nghe thấy.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Lúc đó chúng ta một lòng muốn nhanh chóng thoát ra ngoài, hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, sao còn phân tâm chú ý đến tiếng màn trập.”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi cũng chỉ do ngẫu nhiên nhìn thấy ánh đỏ mới phát hiện ra chiếc cameras.”
Trang Nghiêu mở ra bức hình tiếp theo, mọi người càng thiếu chút nữa nôn ọe.
Tấm hình kia là lúc họ lao tới trước cửa lớn, cameras chụp từ phía sau, có thể rõ ràng thấy trên lưng họ bò đầy sâu. Mặc dù lúc đó chưa ai thoát được ra ngoài nhưng đều biết sâu đang bám trên người mình, và hoàn toàn ở góc ch.ết nên họ không tận mắt nhìn thấy nên có tâm trạng khác. Người có lá gan bé nhất ở đây là Tùng Hạ nhất thời trên mặt không còn huyết sắc, cậu cảm thấy phía sau ngứa ngáy, như thể đàn sâu này vẫn còn đang bò trên lưng cậu vậy, lúc nhúc, hút máu cậu.
Thành Thiên Bích vỗ nhẹ mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, trầm giọng nói: “Đừng sợ, chỉ là ảnh chụp thôi.”
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, gật đầu: “Ừ, ảnh chụp…”
Thành Thiên Bích nói: “Tiếp tục.”
“Hết rồi, đây là hai tấm cuối cùng, phía sau toàn là video.” Sắc mặt Trang Nghiêu như đông tụ lại, nhìn hơn mười video, trong lòng cũng có chút hồi hộp.
Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nói: “Tiếp tục.”
Trang Nghiêu mở ra video thứ nhất, khoảng chừng năm phút đồng hồ, hình ảnh vẫn đen sì, cho đến tận năm phút trôi hết, ngoại trừ đen kịt thì chẳng có thứ gì cả.
Mở video thứ hai ra, còn ngắn hơn trước, chỉ có hơn mười giây, nội dung giống đoạn video thứ nhất.
Bọn họ liên tục mở sáu video, đều chỉ đen kịt như thế, không có gì khác biệt, đang lúc họ mất kiên trì, định trực tiếp nhảy đến video cuối xem con mắt mà Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đã thấy thì rốt cuộc video thứ bảy đã có điểm khác biệt, bởi vì trong máy tính đột nhiên phát ra âm thanh, nghe như tiếng chiếc cameras bị kéo lê, hình ảnh đã có một chút biến hóa theo chuyển động của chiếc máy chụp hình, thường thường có những con sâu bị phóng đại vô số lần bò qua trước màn ảnh. Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ trong máy tính, sắc mặt mọi người thay đổi, theo bản năng lui về phía sau.
Tiếng kêu thảm kia ai nghe thấy cũng rợn tóc gáy, hình ảnh trong ống kính cũng bắt đầu chuyển động hỗn loạn, một cái bóng màu trắng xuất hiện ở trong màn ảnh, chợt lóe lên, có cái gì đó rầm một tiếng đổ xuống đất, tiếng người gào thảm kia bắt đầu nói những âm thanh khác, hắn ta kêu “cứu tôi” mơ hồ không rõ, phát ra âm thanh cực kỳ khó hiểu, giống như trong miệng hắn bị nhét cái gì vậy.
Liễu Phong Vũ liều mạng trốn ra sau lưng Đường Nhạn Khâu, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng thẳng thắn nắm lấy cánh tay Đường Nhạn Khâu, vẻ mặt rất xoắn xuýt. Đường Nhạn Khâu nhìn hắn một chút, trầm giọng nói: “Có gì phải sợ?”
Liễu Phong Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Ai sợ.”
Tùng Hạ muốn nói “Em sợ”, tâm trạng bây giờ của cậu không khác đang xem phim kinh dị là mấy, thật ra cậu muốn bỏ chạy từ sớm, nhưng lại cảm thấy cậu cần phải biết bí mật ở tháp Đại Nhạn.
Chỉ có Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu vẫn mặt không thay đổi quan sát video.
Lúc này, họ đồng thời cảm giác được ngoài cửa xuất hiện dị nhân có dao động năng lượng rất mạnh, Trang Nghiêu cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Có thể là người của Lục Vân đã đến.”
Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cậu không cần ép mình phải xem nữa, ít nhất là được xem chậm lại một chút.
Trang Nghiêu khinh bỉ nhìn họ: “Đúng là vô dụng, buổi tối tôi và Thành Thiên Bích nghiên cứu, không cần mấy người xem, đêm nay chúng tôi sẽ xem video này, ngày mai thảo luận với mấy người.”
Liễu Phong Vũ cũng có nét mặt như trút được gánh nặng.
Tùng Hạ đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành dáng người rất cao, nét mặt nghiêm túc, rất có hương vị đàn ông cứng rắn, bên cạnh hắn ta có một bé gái tầm tám, chín tuổi, đúng là người mà họ đã cứu được từ trong tuyết ra – Yến Đình.
Yến Đình đã đổi quần áo sạch sẽ, cười nhìn họ chào hỏi: “Em chào các anh.”
Tùng Hạ mở cửa, làm tư thế mời.
Thủy Thiên Thừa: Mọi người đừng vội, những cửa trước đây đã gặp mà chưa qua được, ví dụ như cây thông khổng lồ, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Trùng Khánh hay tháp Đại Nhạn mà mọi người rất quan tâm ấy… chờ sau này họ lớn mạnh rồi, đều phải quay lại đánh hết mỗi một tình tiết tôi viết ra đều có tác dụng của nó cả.
Fir: Cá là kha khá những người đọc đến chương này đều đã quên sạch bách cây thông khổng lồ ở công ty Tùng Hạ. (‾▿‾).