Chương 6

Thời điểm thanh niên hai mươi mấy tuổi, dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà thỏa thuê mãn nguyện, tưởng như nhanh chóng có thể đạt thành giấc mộng; cũng thật dễ dàng vì một chuyện nhỏ khác mà than trời trách đất, cảm thấy đời chẳng dung mình. Kỳ thực cũng ứng với cái đạo lý này: tuổi trẻ tính tình luôn sôi nổi, huống hồ thời gian còn dài, chung quy cứ vòng mấy vòng, mới có thể ngộ ra đạo lý.


Khi đó nói cả đời là nói suông, là ảo tưởng, giờ đây nói cả đời lại là nói thật, là hồi ức.
Khi đó cảm thấy cả đời là quá dài, giờ đây lại thấy một đời mới ngắn làm sao.


Ban biên tập gọi điện thoại tới, mới đầu hẹn thứ tư tuần sau tới thăm. A Hân nói với họ, thứ tư không tiện, không bằng đổi ngày, vì vậy đổi sang thứ ba.
Khi A Hân thưa với tôi, tôi gật đầu đồng ý. Nó rất hiểu tâm tư của tôi.


Hiện tại đại thọ thượng thọ đều qua, chín mươi tư tuổi, người ta giống như cành khô mùa đông se sắt trên cây, lung lay sắp ngã.


Cũng như tất cả những người già, cơ thể của tôi chẳng còn tốt được bao nhiêu, tai nghe không được, trí nhớ hồ đồ, chuyện trước mắt thường không nhớ nổi, nhưng những việc xảy ra trong thời gian xa xôi lắm về trước lại vẫn còn khắc sâu.


Thời điểm nhàn hạ, cũng sẽ cầm bút làm văn, viết lại một chút quá khứ ngẫu nhiên nhớ được. Nhưng tinh thần tôi không tốt, thành ra mỗi ngày chỉ có thể viết được hơn trăm chữ mà thôi.
Tôi nhớ rõ, hai mươi mốt tuổi năm ấy, mới vào ban biên tập của Nghê Sắt thực tập.


available on google playdownload on app store


Tôi nhớ rõ, hai mươi ba tuổi năm ấy, cùng Diệu Sinh bên nhau.
Tôi nhớ rõ, ba mươi ba tuổi năm ấy, Diệu Sinh kết hôn với vị tiểu thư của nhà họ Trình.
Tôi nhớ rõ, ba mươi tư tuổi năm ấy, tôi nhận nuôi Tần Hân.
Tôi nhớ rõ, bốn mươi hai tuổi năm ấy, tôi trở thành Chủ biên của Nghê Sắt


Tôi nhớ rõ, bốn mươi ba tuổi năm ấy, năm ấy…..
“Ba, mọi người tới rồi.” Tôi nghe thấy A Hân nói chuyện bên tai, sau đó nó dặn dò cái gì thì không nghe được, đại khái chắc là bảo bọn họ, thời gian đừng lâu quá, nếu tôi mệt mỏi muốn ngủ thì phải dừng.


Tôi quay đầu lại, thấy hai người trẻ tuổi đứng sau A Hân. Họ chào tôi, cung kính gọi, “Đỗ tiên sinh, chúng cháu là ban biên tập.”


Tôi ngồi trên sôpha nhìn họ, cười cười gật đầu. Họ nhất nhất nói rõ với tôi ý đồ tới đây. Trước đó tôi đã biết họ muốn viết một quyển truyện ký về mình, tôi ngồi lặng để đôi tay phủ đầy gân xanh đặt trên sôpha, “Không đương nổi a không đương nổi…”


Năm bốn hai tuổi tiếp nhận vị trí chủ biên của Sở Hưng Hoa, mãi cho tới sáu ba tuổi về hưu, hơn hai mươi năm đó vừa đúng khoảng thời gian văn đàn hưng thịnh, tác phẩm tốt không ngừng ra đời, “Nghê Sắt” làm một quyển tạp chí văn học, càng làm càng phát triển cũng vì gặp thời mà thôi, nếu nói cống hiến của tôi, thật sự là không có bao nhiêu. Nhiều lắm là khi đó viết qua mấy tác phẩm, nghe nói là cũng có người hỏi tới.


Bút ghi âm đặt một bên vẫn đang ghi lại. Nói chuyện một hồi, tôi quả thục có chút mệt mỏi, sau đó, lại hốt nhiên nghe thấy một trong hai người nhắc đến tên Diệu Sinh, tâm bỗng chốc run rẩy.
Bất luận thời gian qua bao lâu, vừa nghe cái tên Diệp Diệu Sinh này, trong lòng vẫn là ưu sầu.


Bọn họ biết chuyện của tôi và Diệu Sinh, không…phải nói là, tất cả mọi người đều biết.
Năm gần năm mươi tuổi, tôi hạ quyết tâm viết một tiểu thuyết về mình và Diệu Sinh. Tuy rằng bối cảnh câu chuyện hoàn toàn khác khi đó, nhưng nhân vật và tình tiết cơ hồ là một khuôn một dạng với chính mình.


Đây không xem là bí mật, tôi cũng không kiêng kị mang loại chuyện này ra trước công chúng. Tựa như năm đó Diệu Sinh từng nói với tôi, “Nhạc Khanh, tôi chính là yêu cậu, không sợ người ta biết.”


Năm ấy hai người trẻ tuổi đưa đến trước mắt tôi một tấm ảnh được phóng to, hỏi tôi có nhớ rõ hay không.
Tôi nheo mắt nhìn, người trên ảnh đúng là Diệu Sinh.


Không biết họ lấy tấm ảnh này ở đâu ra, tôi đăm đăm nhìn một hồi, hỏi, “Cho tôi đi…..Tấm ảnh này…có thể cho tôi không?”
Hai người họ vui vẻ đáp ứng.


Tôi nắm chặt lấy bức ảnh trên tay, cúi đầu nhìn thật kĩ người trên đó. Bọn họ nói cái gì bên tai, tôi nghe không thật rõ ràng. Tôi chỉ tự cố tự địa lẩm bẩm, “Diệu Sinh, Diệu Sinh a….Dì Lý nói cậu ấy tâm địa rất tốt…”


Sợ họ không hiểu dì Lý trong lời mình, tôi lại chậm rãi kể về một ít chuyện xưa.


“Nơi đó không phải một cô nhi viện, chỉ là một ngôi nhà lớn …. Trẻ con chỉ có tốp năm tốp ba vậy thôi. Tôi khi đó không bướng không nghịch, chỉ là ham đọc sách một chút, dì Lý nói tính tình tôi rất tĩnh lặng”
Nói rồi lại nói, thanh âm nhỏ đi, có chút mệt mỏi.


Bọn họ liền ra ngoài, nói ngày khác lại viếng thăm.


Trước khi rời đi, một thằng bé trong ban biên tập nói, trò chuyện với tôi được lợi không ít. Còn nói trước đây có viết một thiên truyện về tôi, mới đầu gọi là “Kỳ Di”, hi vọng tôi mạnh khỏe mà sống tới trăm tuổi, về sau cảm giác không ổn, sửa thành “Nhất Sinh”


Lòng tôi thoáng vui mừng, nói nhỏ, “Lần tới mang đến tôi xem xem…”
Người trẻ tuổi khiêm tốn đáp, “Kia chỉ sợ phải múa búa qua cửa nhà sấm trước mặt Đỗ lão tiên sinh rồi.”
“…….Người trẻ tuổi phải nên có chút cuồng vọng chứ.”


Cậu nở nụ cười. Tôi nghe cậu nói, “Tiên sinh giữ gìn sức khỏe, chúng cháu ngày khác lại tới.”
Đợi họ đi rồi, A Hân giúp tôi nằm lên giường ngủ một chút.


Con bé nói, buổi tối Úc Phàm sẽ đưa lũ nhỏ đến chơi, lòng thấy thật vui vẻ, đã ít lâu không gặp tụi nhỏ rồi. A Hân cùng Úc Phàm kết hôn nhiều năm như vậy, vợ chồng hòa thuận tương kính như tân. Hiện tại tôi sống quá chín mươi tuổi, chắt trai cũng đã hơn mười tuổi, tôi một người già con cháu đầy nhà, còn có gì phải bất mãn đây?


Nằm lên giường, liền an tâm mà ngủ đi.
Hình như là nằm mơ, là vài thập niên về trước.
Diệu Sinh tìm tôi, gọi tôi, “Nhạc Khanh, Nhạc Khanh.”
Khi đó cậu vừa mới kết hôn. Hôn lễ ấy tôi không tới dự, không muốn tới, cũng không dám tới.
Sau đó, cậu tìm tôi rất nhiều lần.


Mỗi lần gặp, đều làʍ ȶìиɦ.
Một mực tham luyến.


Thời gian chúng tôi ở bên nhau mà nói, thực sự quá ít. Cậu mỗi khi làm xong, nằm với tôi đến nửa đêm, liền đứng dậy rời đi. Tôi biết cậu có nhà của mình, phải trở về rồi. Có đôi khi không đành lòng thấy cậu khó xử, tôi đều giả vờ mình đang ngủ say. Mỗi lần trước khi rời đi, cậu đều theo thói quen hôn lên trán tôi một cái. Cậu ấy đi rồi, tôi thường thức trắng cả đêm.


Tôi luôn vì tình cảnh của chính mình mà cảm thấy hèn mọn cùng tự trách.
Tôi biết, người đàn ông này vẫn là Diệp Diệu Sinh kiêu ngạo mà ôn nhu, chính là, cậu đã không còn là Diệp Diệu Sinh của trước kia. Cậu không phải của tôi, cậu có nhà của mình, thậm chí, cả con cái của mình nữa.


Mà chúng tôi, không thể nào cẩu thả như thế cả đời.
Khi con gái cậu được sinh ra, tôi hạ quyết tâm gặp Diệu Sinh một lần cuối cùng.
Chúng tôi kịch liệt làʍ ȶìиɦ như trước. Sau đó, cậu nằm bên cạnh tôi, cũng không khác gì khi trước.
“Diệu Sinh.”
“Ừ?”


Tôi vẫn gọi cậu ấy, “Diệu Sinh…”
Cậu giống như ngày nào đó, đem tôi ôm vào lòng, “Muốn nói gì vậy?”
“Diệu Sinh…”, Vừa nghe thanh âm ôn nhu của cậu, tôi đã nói không ra lời. Một câu cũng không nói nổi. Cho nên cứ chỉ gọi cậu như vậy, từng tiếng từng tiếng.


Ngày sau không còn cơ hội nữa, Diệp Diệu Sinh, cậu nhớ kĩ thanh âm của mình, chớ quên.
“Làm sao vậy, thế nào lại không nói ?”, Cậu nghiêng đầu nhìn tôi, vẫn hoàn toàn không hay biết tính toán trong lòng tôi.


Diệu Sinh, chúng ta nên chấm dứt. Mình biết, chúng ta phải có một điểm dừng, ngay từ thời khắc cậu kết hôn mình đã biết.
“Diệu Sinh, cậu nghe mình nói…”
Cậu nhẹ nhàng cười trong bóng tối, “Tôi nghe đây, sao?”
Tôi vẫn tựa trong lòng cậu, “Qua hôm nay, chúng ta không cần gặp lại nhau.”


“Cái gì?”, Cậu bị một câu của tôi dọa sợ, vội vàng ngồi thẳng dậy.


“Cậu nghe mình nói cho hết đã,” tôi dựa vào cậu, nói tiếp, “Diệu Sinh, cậu đã làm cha rồi. Cậu phải biết rằng, thế giới này ngoại trừ tình yêu, người ta cũng còn có trách nhiệm phải đi đảm đương. Có một cô gái vừa sinh con cho cậu, tương lai các cậu mới là người một nhà, cậu có nghĩa vụ mang tới cuộc sống hạnh phúc cho họ. Cho nên chúng ta không thể tiếp tục như vậy, chúng ta…”


“Đang yên đang lành, cậu nói cái này để làm gì…”, Cậu thấp giọng hỏi, nắm lấy vai tôi mà dỗ dành.
Tôi nén xuống nỗi kích động dâng tràn, “Diệp Diệu Sinh! Chúng ta không thể tiếp tục sai lầm nữa! Cậu có gia đình, có vợ có con. Diệu Sinh, cậu quên mình đi.”


Cậu xoay người chặn tôi lại, cúi đầu hôn lên môi, giống như cầu xin mà nói, “Nhạc Khanh, chúng ta thật vất vả mới đi được tới bước này…”


Tôi nhìn ngọc phật mình tặng năm xưa vẫn đang trên cổ cậu, hốc mắt ướt đẫm, dùng sức nâng lên khuôn mặt cậu, tham lam nhìn ngũ quan anh tuấn ấy, “Mình nói chúng ta không cần gặp lại, mình nói cậu quên mình đi, cậu có nghe thấy hay không?!”


“Tôi làm sao có thể quên cậu được?!”, Cậu cũng trở nên nóng nảy, “Là ai nói với tôi: ‘Cậu quyết ý phải đi, mình tuyệt đối không giữ cậu. Nhưng nếu ngày nào đó cậu muốn trở về, dù gió lớn mưa to, mình cũng chờ đón cậu.’ ?”


“Diệp Diệu Sinh, cậu đã sớm không trở về được nữa rồi.”
Cậu nhìn tôi nằm dưới thân mình, sửng sốt một hồi, đôi mắt đỏ lên. Đang muốn mở miệng, di động chợt vang.
Cậu ngồi dậy, lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường. Đại khái là vợ cậu đi, cho nên mới ra ban công tiếp máy.


Tôi ch.ết lặng nằm trên giường không nhúc nhích, mơ hồ nghe cậu nói trong điện thoại, “Ừ, cũng sắp xong. Không cần, lát nữa anh sẽ trở lại. Em đừng chờ, cứ ngủ trước đi…”
Nước mắt theo khóe mi chảy xuống, yên lặng vô thanh.
Cậu trở lại phòng, trầm mặc cầm quần áo mặc vào.


Tôi từ trên giường ngồi dậy, đi qua giúp cậu mặc quần áo lên. Tựa như vài năm trước bên nhau. Cậu đứng bất động, mặc tôi chỉnh trang. Tôi biết cậu luôn nhìn tôi, nhưng tầm mắt lại thủy chung không dám nhìn thẳng cậu.


Tôi đeo cà vạt lên cổ áo sơ mi của cậu, từng bước từng bước thắt nút tử tế, chỉnh chỉnh tề tề.
Nhịn không nổi, nhìn Diệu Sinh trước mắt, nước mắt vẫn cứ rơi.


Cậu nâng tay nhẹ nhàng xóa đi, ngón tay theo gò má dịu dàng ve vuốt, “Vì cái gì…. Nhạc Khanh… Vì cái gì chúng ta lại trở thành thế này…”


Tôi hít hít mũi, hạ mắt trả lời cậu, “Diệu Sinh, cậu cũng biết mà, không phải tất cả những người yêu nhau đều được ở bên nhau. Diệu Sinh…cậu quên mình đi, xin cậu…nghe lời mình, nếu cậu yêu mình, vậy quên mình đi.”


Cậu lại như mấy năm trước, không ngừng thấp giọng gọi tôi, như thế, như thế, “Nhạc Khanh, Nhạc Khanh”
“Để mình ôm cậu thêm một lát đi…” Tôi dựa vào vòm ngực đã quen thuộc mười năm ấy một lần cuối cùng, nước mắt tràn ra nhuộm đẫm tây trang của cậu.


Tôi bỗng nhiên thực hoài niệm trước kia, hoài niệm đôi mắt cậu sâu như nước hồ, lại ôn nhu đến thế.
Cuối cùng, tôi nhìn cậu rời đi.


Bóng dáng cao gầy cô độc càng đi càng xa, cúi người lên xe. Mãi tới lúc tôi đứng trên ban công nhìn hoài cũng không thấy chiếc Porsche đen kia nữa. Đèn đường mờ ảo cả đêm vẫn sáng, tôi ở ban công đứng tới hừng đông.


Sau đó, không phải Diệu Sinh không đi tìm tôi, chỉ là tôi không gặp cậu mà thôi.
Tôi đổi số di động, chuyển nhà, giống như muốn chặt đứt hoàn toàn với những tháng năm quá khứ. Tôi tựa hồ trở thành một người khác hẳn. Cũng không biết Diệu Sinh đã điên cuồng tìm mình như thế nào.


Có mấy lần tôi thấy tin tức liên quan tới Diệp thị trên tạp chí. Nhìn thấy khuôn mặt cậu, trong lòng bất giác vẫn đau đớn khó kham.
Tôi bắt Diệu Sinh quên đi mình, nhưng bản thân tôi, không biết phải làm thế nào mới quên được Diệu Sinh.
Nhiều năm như vậy, tôi thủy chung không buông được cậu.


Lại về sau đó, tôi có nghe một câu chuyện cổ như thế này: một phàm nhân buồn khổ hỏi một vị trụ trì đại sư, làm thế nào mới có thể buông tay? Đại sư không nói gì, chỉ đưa cho người nọ một cái chén không, rồi đem nước sôi nóng bỏng rót vào trong chén, cho đến khi nước nóng tràn ra ngoài. Người nọ bị bỏng, lập tức buông tay, cái chén theo đó rơi xuống. Đại sư cuối cùng chỉ nói, “Thấy đau, tự sẽ buông tay.”


Năm đó, tôi ba mươi tư tuổi.
Sau khi cắt đứt với Diệu Sinh, tôi nhận nuôi một đứa nhỏ từ cô nhi viện.


Bởi vì rất nhiều năm trước đây, Diệu Sinh đã muốn cùng tôi nhận nuôi một đứa con, hiện giờ, cậu đã có cốt nhục của chính mình, nên tôi quyết định một mình hoàn thành giấc mơ của hai người khi ấy.
Diệu Sinh có một cô con gái, không biết là cố ý hay vô tình, tôi cũng nhận nuôi một cô bé.


Năm ấy, con bé lên bốn tuổi, cái đầu nho nhỏ gầy teo, cũng không chơi đùa cùng đám nhỏ, mà là nhu thuận ngồi sang bên cạnh. Đột nhiên tôi cảm thấy nó thật sự rất giống mình khi trước. Tôi hỏi tên con bé, nó trừng mắt nhìn tôi một hồi, đáp hai chữ: Tần Hân.
Tôi mang con bé về nhà.


A Hân từ nhỏ tới lớn đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, căn bản không cần tôi quan tâm cái gì.
Tôi nghĩ rằng theo ngày tháng đang trôi qua, tất cả tình cảm dây dưa chân thiết cùng với đau xót trong lòng rồi cũng sẽ tan hết.


Nhưng mùa hè một năm kia, khi tôi đưa theo A Hân ngoan hiền từ một chuyến du lịch nước ngoài trở về, khi tôi tự thôi miên rằng chính mình đã quên Diệu Sinh, lại muộn màng biết được cái tin tức mà bản thân không thể nào tin tưởng:


Chủ tịch tập đoàn Diệp thị đột phát bệnh tim qua đời, hưởng dương bốn mươi ba tuổi.
Khi ấy chúng tôi không liên lạc đã nhiều năm, biết tin cậu mất cũng đã muộn mất tầm một tháng rồi.
Tất cả tất cả, đều nhắc nhở tôi thật rõ ràng thật rõ ràng, người tên Diệp Diệu Sinh ấy đã đi rồi.


Tôi bỏ lỡ hôn nhân của cậu, bỏ lỡ hạnh phúc của cậu, ngay cả lần gặp cuối cùng và ngày hạ táng cậu, đã bỏ lỡ hết thảy rồi.


Tưởng tượng đến cậu đã không còn, cũng sẽ không biết lúc này tôi khổ sở cùng hối hận, liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, khí lực phút chốc không còn. Tôi quỳ rạp trên mặt đất, nhịn không được bụm mặt thất thanh khóc rống.
Diệu Sinh Diệu Sinh
Chúng ta sao lại đi tới bước đường này?


Tôi nhớ đôi mắt Diệu Sinh thân thiết ôn nhu, nhớ cậu thích ăn mỳ chiêu bài không hành không tỏi của quán ven đường, nhớ tiếng cậu một lần lại một lần gọi lên tên tôi; nhớ cậu quàng chiếc khăn ấm áp lên cổ tôi trong đêm mùa đông, nhớ cậu chơi đùa cùng bọn trẻ ở nhà dì Lý, nhớ cậu nửa đêm về nhà nấu mì cho tôi còn đem hai quả trứng chần đưa vào trong bát tôi, nhớ cậu nâng tay xóa đi nước mắt cho tôi hỏi tôi có từng hối hận, nhớ cậu đeo ngọc phật tôi tặng trong đêm đông mười năm trước dùng sức ôm siết tôi, nhớ cậu nói với tôi, cậu có thể không có bất cứ thứ gì, nhưng không thể không có tôi.


Diệu Sinh, cậu sao lại đi trước, nhẫn tâm như vậy ?


Suốt mấy năm nay, tôi chưa từng gặp lại cậu. Vẫn tưởng rằng cắt đứt liên hệ chính là cắt đứt tình cảm trong lòng, nhưng không ngờ lại không như nguyện. Khi đó tuy rằng không gặp nhau, nhưng tôi biết cậu vẫn đang tồn tại ở một nơi xa xôi nào mà tôi không thấy kia, cho nên tôi cũng sẽ sống.


Nhưng là hiện giờ, Diệu Sinh đi rồi, tôi bỗng dưng tìm không được ý nghĩa sống của mình nữa.
Mà cậu lưu lại trong ký ức tôi, thủy chung chỉ có bóng dáng xoay người bước đi vào cái đêm một năm kia, gầy guộc như vậy, cô đơn như vậy.


Tôi từng một mình đứng lặng ở sân ga trước cổng Nghê Sắt, hốt nhiên ảo giác Diệu Sinh đi trên chiếc Porsche màu đen tới đón mình, cậu sẽ đứng trước mặt tôi, mở cửa xe cho tôi lên, sau đó đưa tôi đi ăn mì chiêu bài.


Nghĩ đến những điều đó, tôi liền không khống chế được ngồi gục xuống sân ga khóc nấc.
Những ngày tháng ấy, tôi hằng đêm nằm mơ.


Trong mộng luôn gặp Diệu Sinh, nghe cậu gọi một tiếng “Nhạc Khanh Nhạc Khanh”, sinh động như thế, chân thực như thế. Tôi tỉnh giấc còn cảm giác cậu vẫn đang bên mình, tưởng như quanh người còn vương hơi ấm của cậu, đưa tay kiếm tìm, lại chỉ bắt được khoảng không.


Nhớ lại năm xưa trước khi rời đi, câu cuối cùng cậu nói với tôi là hai tiếng “Nhạc Khanh Nhạc Khanh”, cho nên mỗi khi bị bóng đè, cũng vẫn nghe thấy hai tiếng ấy, lầm tưởng cậu còn bên cạnh.


Đều nói, trong mộng nhìn thấy ai, tỉnh lại nên đi gặp người đó, cuộc sống chính là giản đơn như vậy thôi. Tôi vẫn nghĩ rằng bất luận trước mắt có đông đúc bao nhiêu, tôi vẫn có thể liếc mắt một cái liền tìm được bóng dáng cậu giữa biển người mờ mịt.


Nhưng mà Diệu Sinh, bây giờ cậu đang ở nơi nào?
Tôi rốt cuộc hối hận, hối hận rồi, hối hận vì cái gì trước lúc cậu ra đi một khắc kia, không đưa tay ôm lấy.
______________________________________


“Ba ngủ có được không?” A Hân vừa kéo lại vạt áo cho tôi, vừa lên tiếng hỏi, “Nửa đêm nghe ba ho khan mấy tiếng, có phải vì hôm qua phỏng vấn bị mệt hay không?”
Tôi giống như chưa lấy lại được tinh thần, hơi hơi lắc đầu, không nói gì.


Sau khi chuẩn bị đầy đủ A Hân giúp tôi ra khỏi nhà. Xe lăn này là cháu ngoại mua, bình thường ở nhà không dùng tới, xuất môn liền lấy ra, để tôi thoải mái một chút.
Xe đã vào tới cửa, Úc Phàm xuống xe phụ A Hân đưa tôi.
Từ đây tới phần mộ kia đại khái phải mất nửa giờ.


Mỗi năm vào ngày hôm nay, đều sẽ đi trên con đường này đến thăm cậu ấy, mưa to gió lớn cũng không thay đổi.
A Hân thay tôi đặt xuống trước mộ một bó hoa.
Tôi cứ lẳng lặng ngồi trước cậu như vậy, nhìn tấm ảnh đen gắn trên mộ bia.
Úc Phàm mang theo con cái đứng phía xa xa chờ tôi.


Có đôi khi tôi sẽ lên tiếng, chuyện trò với cậu, có lẽ là do tuổi già đi.
Mỗi lần đều thế, câu đầu tiên tôi nói luôn là, “Diệu Sinh, mình đến thăm cậu…” cũng rất nhiều thời điểm, chỉ là gọi cậu “Diệu Sinh Diệu Sinh”, giống như khi xưa cậu gọi tôi, một lần lại một lần.


Những khi viếng mộ, khó tránh khỏi gặp gỡ người của Diệp gia.


Hôm nay cũng thế, tôi gặp con gái của Diệu Sinh. Con bé nhận ra tôi, cũng rất kính trọng tôi, vài lần trước mộ Diệu Sinh gặp tôi, luôn cung kính chào một tiếng Đỗ lão tiên sin hảo. Tôi còn nhớ rõ cô bé ấy trước đây rất giống Diệu Sinh, nhất là ánh mắt.


Thời gian chuyển di, bây giờ người vợ của Diệu Sinh đã không còn. Dì Lý, Sở Nguyên, những người từng bên cạnh tôi cũng lần lượt qua đời.
Tôi không biết mấy mươi năm trước, khi Diệu Sinh ra đi có tiếc nuối hay không, có không buông xuống được hay không.


Tôi nghĩ, nhất định là có đi. Bởi vì đã nói sẽ cùng tôi sống tới đầu bạc, mà cậu lại nuốt lời.


Tôi lẳng lặng ngồi trên xe lăn, bên tai chỉ toàn tiếng gió. Tôi nhìn Diệu Sinh trên mộ bia, chậm rãi lên tiếng, “Diệu Sinh, cậu đi quá sớm, mà mình lại sống lâu như vậy. Dương thọ này, đại khái là cậu để cho mình nhỉ. Cho nên hạnh phúc mấy năm nay, cũng là mình thay cậu hưởng trọn.”


Cậu như một loại vết xăm, khảm sâu trong da thịt, khắc cốt minh tâm, nhiều năm như vậy.
Nhưng mình không hối hận, nhiều năm như thế trôi qua, cho tới bây giờ, vẫn không.






Truyện liên quan