Chương 13: Không phải là không báo
Theo thông tin Chu Lục thu thập được, rất nhanh chóng đã tìm đến được câu lạc bộ đêm mà tên lừa bịp kia thường lui tới.
Tìm một nơi tầm thường trong góc ngồi xuống, Chu Lục nhìn thấy tên đàn ông kia ở phía xa xa đang ve vãn mấy người phụ nữ, nhìn vẻ mặt vui sướng hớn hở, trong lòng chỉ muốn vung một cú đấm. Nhưng anh bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, nếu đã tìm thấy mục tiêu, thì không cần thiết chỉ vì chút xung động nhất thời mà bỏ lỡ cơ hội xử lý đối phương.
Chu Lục kiên nhẫn chờ đợi, nhìn đối phương mắt nhỏ mày thưa, gầy yếu khẳng khiu, ăn mặc lại tỏ vẻ như khí thế xuất chúng, giống như phát ra một loại cảm giác lẳng lơ động dục, anh không hiểu một con gà gầy yếu như vậy có gì hấp dẫn mà nói.
Cái gì mà hoa bươm bướm ( 花蝴蝶: ý chỉ người đẹp, cũng có nghĩa là kẻ lừa đảo)? Trong mắt của Chu Lục, bất quá hắn chỉ là một con rệp xấu xí mà thôi.
Có lẽ là chơi đêm nhiều, chọc lấy không ít mầm tai vạ, tính cảnh giác của đối phương rất cao. Cả đêm cơ bản chỉ ở khu vực quầy bar sáng sủa, cùng với đám người ở trong sàn nhảy dày đặt mà lắc lư, Chu Lục không tìm được cơ hội nào tiếp xúc đối phương.
May mắn vào lúc nửa đêm, tên đàn ông kia bị năm ba người phụ nữ lôi kéo, có lẽ là do giữ thể diện, nên bị chuốc không ít rượu, lúc đi ra khỏi câu lạc bộ thì vẻ mặt đã mơ màng, bước chân lảo đảo.
Khí thế ngang tàng trong đêm, Chu Lục cho một tay vào túi quần, tay kia thờ ơ rút ra một điếu thuốc, chậm rãi bước sau lưng tên đàn ông ấy, nhìn đối phương lảo đảo đi đến đầu hẻm mở cửa xe, Chu Lục thổi ra một làn khói, bàn chân trên mặt đất vài lần nghiền tắt điếu thuốc.
Cơ hội đến.
Gần như là trong nháy mắt khi gã đàn ông đi đến khúc ngoặt đầu hẻm, Chu Lục tàn nhẫn đá vào bắp đùi đối phương một cách chuẩn xác từ phía sau.
Bị đạp một phát, cơ thể của tên đàn ông bị mất cân bằng, ngã sấp về phía trước, bắt buộc phải hướng vào hẻm nhỏ. Hắn ta bị cú tập kích bất ngờ này làm cho hoảng sợ đến tỉnh rượu hơn phân nửa, mặc kệ đau nhức ở chân, run run rẩy rẩy ngẩng đầu muốn nhìn thấy mặt của kẻ đã tập kích mình, nhưng vì cái bóng nghiêng quá rộng, nên chỉ có thể nhìn thấy một dáng người cao lớn.
Chu Lục hơi cúi người xuống, nhìn đối phương như muốn nằm trên mặt đất giả ch.ết, anh không nói gì đưa tay ra nắm lấy cổ áo hắn, thật dễ dàng mà đem tên đàn ông lôi dậy, tiếp theo nhanh như chớp liền hướng trên mặt đối phương mà để lại một cú quyền mạnh mẽ, nghe nói mày dùng khuôn mặt này để kiếm cơm? — — vậy trước tiên sẽ đánh cho mày thành đầu heo.
Tên đàn ông theo bản năng tự bảo vệ bản thân, đưa cánh tay ra đỡ, trên áo khoác xê-quin ( ) lúc này lại trở thành vũ khí ngự phòng, bất ngờ rạch trên mặt Chu Lục một vệt hẹp dài.
Chu Lục cũng cảm thấy đau, qua loa lau vết máu rỉ trên mặt, nhưng lại không cho đối phương cơ hội chạy trốn. Anh không hề suy nghĩ dùng một tay kẹp chặt cổ tay hắn, tay kia nhanh độc đấm vào mũi đối phương, sống mũi “răng rắc” một tiếng, tên đàn ông đau đớn kêu lên.
Chu Lục không thèm để ý, sau đó hướng đến sườn mặt của đối phương, cằm, sau đầu mà ra sức cho mấy quyền, đến khi hết giận, anh buông ra cổ tay của tên đàn ông, đá một cái vào ngực hắn, đối phương không còn sức lực mà nằm lăn trên mặt đất, hầu như chỉ còn thở ra, không có hít vào.
Bởi vì toàn bộ quá trình tập kích không có lời nói nào, nên tên đàn ông căn bản là không đoán ra được lai lịch đối phương. Hắn bình thường chỉ đắc tội với những đứa con gái ngu ngốc, đều giống nhau khóc lóc một trận coi như xong, đó là lí do mà hắn vẫn luôn luôn xem như may mắn, lần này sợ là có người cố ý thuê tay chân đến trả đũa, tên đàn ông không dám mở miệng xin tha mạng, chỉ giống như con chó ch.ết mà nằm co quắp trên mặt đất, cả người bởi vì đau mà không ngừng kêu rên thảm thiết.
Chu Lục thấy hắn như tên vô dụng không chịu đựng nổi một đòn, trong lòng cảm giác xem thường.
Ánh sáng chiếu lên bóng lưng, Chu Lục đưa chân đặt ở hạ thân của đối phương, quyết tâm giẫm một phát, đối phương cũng theo đó mà kịch liệt hét thảm một tiếng.
“Có chuyện muốn mày làm — — làm không xong, lần sau trực tiếp phế mày luôn.” Âm thanh của Chu Lục trầm thấp, nói ra câu nói đầu tiên của đêm hôm nay.
Hai tuần sau Chu Lục ung dung đi đến FUNNY lần thứ hai, anh có hẹn cùng với Điềm Điềm, đêm nay mời đối phương uống rượu.
Tìm một chỗ khá gần vị trí sân khấu, hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Điềm Điềm thấy Chu Lục lần này không có cẩn trọng như trước, ngược lại còn thấy anh thoải mái tự nhiên mà hòa vào không khí bên trong, đang tính mở miệng nói gì đó thú vị, sàn nhảy phía trước đột nhiên trở nên ồn ào.
DJ rất nhanh ở trong đám đông hướng về phía toàn bộ mọi người tuyên bố, hôm nay có màn trình diễn đặc biệt, bầu không khí lúc này càng trở nên nhiệt liệt, thậm chí có người còn đứng dậy tán thưởng.
Nhân vật chính bước lên sân khấu, chính là tên đàn ông bị Chu Lục giáng một trận quyền vào hai tuần trước.
Tên đàn ông tất nhiên còn chưa khỏi hẳn, trên người dán băng gạc, hơn nữa còn khoác vào loại trang phục lẳng lơ ( )(Nhấn vào link số ( ) xem hình ảnh sau đó đọc tiếp dễ hình dung. Chú ý: Ảnh 21+ và mẫu là nữ), hình tượng có thể nói là chẳng ra làm sao. Dáng vẻ của hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ túng quẫn muốn ch.ết, chậm chạp bước về phía cái bục cao ở chính giữa sàn nhảy.
Âm nhạc vang lên, tên đàn ông tại sân khấu cởi bỏ áo khoác và quần, cả người chỉ còn lại các loại dây nhợ, thân thể cứng ngắt mà lắc lư theo âm nhạc.
Dưới sân khấu phút chốc đều yên lặng, sau đó là tiếng thét chói tai và âm thanh ồn ào liên tiếp nối nhau, thậm chí có người còn huýt sáo, rất nhiều người lấy ra điện thoại quay lại.
Điềm Điềm cũng rất hăng hái xem biểu diễn, cậu ta không chớp mắt nhìn lên sân khấu, tranh thủ chút xíu thời gian mà phổ cập khoa học cho Chu Lục: “Phụt, thằng tiểu yêu tinh trên sàn nhảy kia là thằng cặn bã mà em đã nói đó, nó là bi! Chậc chậc chậc, hôm nay còn ở chỗ này nhảy nhót một hồi, để coi sau này lừa gạt phụ nữ, hông chừng cũng chẳng dám đi con đường này nữa đâu!”
Chu Lục hài lòng phun ra một hơi thuốc, xuyên qua làn khói dày là cảnh tượng trên sàn nhảy cách đó không xa, anh cảm thấy những bực bội từ chuyện này trong mấy tháng qua rốt cuộc cũng tiêu tán.
Sau khi cửa hàng của Lâm Thanh đã lắp đặt xong các thiết bị, một lần nữa đi vào hoạt động, cậu vẫn luôn lo lắng trong lúc cửa tiệm ngừng kinh doanh đã rời đi không ít khách, cũng may khách quen cũng nhiều, công việc vẫn phát đạt như trước.
Tôi hôm đó khi cậu đang ở trong quán nói chuyện với khách, em gái bất ngờ lại đến.
Lâm Thanh không thể làm gì hơn ngoài tạm gác lại công việc trong tay, chờ đối phương.
Không nghĩ đến lại có thể nhận được lời xin lỗi.
Tự nhiên lại vướng vào một vụ rắc rối, Lâm Thanh trong lòng nói không khó chịu là giả. Nhưng cậu biết em gái trước giờ học không giỏi, rời nhà lên thành phố M học hành nên mẹ dặn dò chiếu cố nó nhiều một chút, mình chăm sóc đối phương nhiều nhất cũng chỉ đến mức thỏa mãn vật chất mà thôi, đó là lí do cậu nghĩ rằng rắc rối lần này của em gái chính mình cũng có một phần trách nhiệm, cho nên không đành lòng truy cứu nhiều hơn.
“Anh… em cuối tuần muốn đi làm thêm, việc học trên lớp sẽ không ảnh hưởng.” Em gái mặt mày ủ rũ nói, “Anh làm việc cực khổ, còn phải trả tiền cho anh Chu, sau này tiền sinh hoạt tự em lo.”
Lâm Thanh đang muốn trả lời, lại nghe em gái nhắc đến Chu Lục, cảm thấy nghi hoặc, hỏi lại lần nữa, em gái rốt cuộc nói khoảng thời gian trước Chu Lục đến tìm nó, hơn nữa còn hỏi dò kỹ càng tỉ mỉ thông tin của tên lừa bịp.
Em gái đi rồi, trong lòng Lâm Thanh trước sau đều nghĩ không thông. Chu Lục trước nay tính tình rất nóng nảy, đầu này bên mình giải quyết còn thấy phiền phức, nếu anh làm ầm ĩ một trận lại càng không xong.
Cậu trái lo phải nghĩ, vào cuối tuần, đành gọi điện thoại cho Chu Lục.
“Lâm Thanh!” Điện thoại rất nhanh chóng được nhận, giọng nói của Chu Lục tràn đầy kinh ngạc vui mừng, thêm vào đó lại niềm nở giống như bọn họ hai người tối qua vừa mới nấu cháo điện thoại đến khuya.
Lâm Thanh nghĩ mình không nên tức giận cái người này, đã lâu không gặp, chẳng lẽ anh ấy không có chút nào dè dặt, không có chút nào vì chiến tranh lạnh mà hời hợt sao?
Trước kia có mâu thuẫn, Lâm Thanh không phải là không muốn trao đổi với đối phương, vì thế cậu cũng đã thử mở một cuộc họp gia đình.
Nhân lúc buổi tối mới tắm xong, cả người thong thả thoải mái, cũng là khoảng thời gian nói chuyện tốt nhất.
Hai người cùng nhau tựa ở đầu giường, Lâm Thanh nghiêm túc nói với Chu Lục mình muốn mở một cuộc họp gia đình nhỏ, nói về những vấn đề gần đây.
Chu Lục cười ha ha đáp ứng, lấy một cái gối đầu để Lâm Thanh dựa vào, tỏ ý chăm chú lắng nghe. Ban đầu là ngoan ngoãn nghe Lâm Thanh nói chuyện, lúc sau lại không chịu ngồi yên, tùy lúc mà dựa vào táy máy tay chân.
Lâm Thanh bị nháo một hồi, tức muốn ch.ết, dứt khoát né sang một bên mà tiếp tục bàn luận, nói xong quay đầu lại — — người này đã lăn ra ngủ, khóe miệng còn chảy toàn nước miếng.
Lúc Lâm Thanh biết rằng phương thức trao đổi với nhau đã không thể cứu vãn, còn chẳng bằng trực tiếp chiến tranh lạnh, cứ không thèm để ý người này một vài ngày, đảm bảo phục tùng.
Sau chiến tranh lạnh thông thường người chịu thua là Chu Lục, nhưng việc này cũng không đem lại cho Lâm Thanh cảm giác thành tựu nào, nguyên nhân là vì đối phương căn bản không xem chuyện này ra gì.
Chẳng hạn như lúc này.
Lâm Thanh thở dài, nói: “Anh đến đây đi.”
Chu Lục rất nhanh liền đến nhà Lâm Thanh, mở cửa liền nhìn thấy anh vô tâm mà cười to: “Anh đến rồi!”
Lâm Thanh tính không thèm nói năng gì, nhưng sau khi đối diện với đối phương, cậu lại bị một trận giật mình — — trên mặt Chu Lục có một vết thương nhìn rất rõ ràng.
Bên sườn mặt là một vệt hẹp dài, Chu Lục tùy tiện dán vài miếng băng cá nhân, thậm chí có chỗ keo dán dính lên cả miệng vết thương, Lâm Thanh nhìn thấy còn muốn đau dùm.
Không hỏi nguyên nhân, Lâm Thanh trực tiếp để Chu Lục vào nhà, ra lệnh bắt đối phương ngồi yên trên ghế sa lon, còn mình thì đi lấy hộp thuốc.
Trong phòng khách vẫn sạch sẽ gọn gàng như trước kia, vài chậu cây nhỏ trưng ở bệ cửa sổ cũng không thay đổi, Chu Lục thích thú mà ngắm nhìn xung quanh, trong lòng hạnh phúc như muốn nứt ra.
— — Lâm Thanh không có tức giận.
Ban đầu là làm ổ trên ghế sô pha, Đinh Đinh đang thỏa mãn phơi nắng ấm của mùa Đông thì bị quấy rầy, quay sang phía Chu Lục bất mãn kêu to meo meo.
Chu Lục trước kia không thích con mèo tính cách khó ưa này lắm, bất quá tâm tình lúc này rất tốt, cũng thấy nó cũng đáng yêu đôi chút, lại nhớ đến lúc ở câu lạc bộ đêm mượn tên đứa nhỏ này, khóe miệng anh dương dương cười, vươn tay đùa giỡn với nó.
Đinh Đinh vậy mà chẳng thèm tiếp nhận, không khách khí cắn anh một phát, bộ lông run run, cái đuôi nhẹ nhàng phe phẩy.
Lâm Thanh vừa ra khỏi phòng, liền thấy Chu Lục kêu “Ây da” một tiếng, đang nóng lòng đứng dậy muốn đánh con mèo. Cậu nghĩ người này càng sống càng ngược, bước lên phía trước ngăn lại hành vi trẻ con của đối phương, yêu cầu anh ngồi đàng hoàng.
Lâm Thanh trước tiên là thật cẩn thận đem miếng dán cá nhân không có trật tự trên mặt Chu Lục tháo xuống, tuy rằng hành động thật nhẹ nhàng, nhưng bởi vì động phải vết thương, nên Chu Lục đau đến mức hít vào một hơi, nhịn không được kêu “xít xít”. Lâm Thanh đành phải càng làm chậm lại động tác, cẩn thận gấp bội mà thoa thuốc lên vết thương, sau khi xử lý hầu như xong xuôi, cậu vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Em biết hết rồi.”
Chu Lục mặt ngây ngơ ngu ngốc nói: “…Ả?”
Lâm Thanh buộc lòng mở miệng nói: “Tìm em gái của em đi? Sau đó tìm tên lừa đảo, đánh nhau một trận?”
Chu Lục cười hì hì, lộ cả hàm răng: “Không có đánh nhau, thằng chắt kia bị anh đánh răng rơi đầy đất. Vết thương trên mặt anh là do sơ ý, không nghiêm trọng.”
Lâm Thanh thấy Chu Lục là người sống vô tư số một, vĩnh viễn không làm cho người ta bớt lo, không chịu được nôn nóng nói: “Không phải nói anh đừng xía vào chuyện này à, nếu như rước lấy phiền phức thì sao đây?” Lâm Thanh trong đầu nghĩ đến chuyện này còn thấy loạn, thật không muốn để Chu Lục lại rơi vào vũng nước dơ (ý không muốn liên can gì với người xấu).
Chu Lục ngây ngốc rồi, thì ra Lâm Thanh lại lo lắng đến như vậy, chính mình đã hiểu sai cậu.
Anh không thèm nghĩ ngợi, đưa tay ôm thắt lưng Lâm Thanh, giống như muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình, thanh âm rầu rĩ nói: “Dù sao đi nữa anh không nhìn được người khác ăn hϊế͙p͙ em, nuốt không trôi cục tức này!”
Lâm Thanh không nói nữa, trong lòng rất cảm động, còn có Chu Lục đứng ở phía cậu, trước sau đều vậy. Cậu không tránh ra khỏi cái ôm của Chu Lục, ngoan ngoãn để mặc anh như vậy.
“Em đừng tức giận được không, lần trước là anh không đúng, anh biết em gặp phải những chuyện này nên lo lắng, không nên không phân biệt phải trái mà nổi nóng với em.” Chu Lục rầu rĩ khó chịu nói lời xin lỗi, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai trái.
Lâm Thanh nghĩ em tức giận với anh lúc nào a, nếu như thật sự tính toán từng việc từng việc, nói không chừng còn giận nhau đến hết một năm, uổng phí cả tình cảm.
Cậu chậm rãi trả lời: “Em không tức giận.”
Chu Lục cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh dùng cằm cọ cọ hõm vai Lâm Thanh, dè dặt cẩn thận lại lấy lòng mà hỏi: “Vậy anh mỗi tuần đều có thể đến tìm em sao?”
Lâm Thanh suy nghĩ một chút, trả lời: “Không được.”