Quyển 1 - Chương 19

Một tay đỡ lấy thắt lưng cậu, tay kia hướng về phía hai cánh mông trắng noãn mà tìm kiếm, ngón tay đặt tại huyệt khẩu, nhẹ nhàng mân mê, từng chút  từng chút chuẩn bị tiến nhập vào sâu trong đóa hoa cúc non mịn mượt như tơ tằm kia.


Thấy Cố Tích Triều nương theo cử chỉ xoa bóp của anh đã chậm rãi bình tĩnh lại, Thích Thiếu Thương mới nhẹ đẩy ngón trỏ vào.


Tiếc rằng mới chỉ tiến vào một đốt ngón tay, Cố Tích Triều đã đau đến thở không nổi, dũng đạo chật hẹp mãnh liệt từ chối xâm lấn từ bên ngoài, khó khăn lắm mới đi vào được phân nửa.


Thích Thiếu Thương có chút chật vật, lần trước đều dùng ái dịch do Cố Tích Triều phát tiết lần đầu làm chất bôi trơn, hôm nay không cho cậu phát tiết, ai ngờ lại phiền toái vô cùng.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, chớp mắt thấy trên kệ gia vị có một hộp sữa đặc mới mua, hai mắt bừng sáng.


Chấm một chút lên ngón tay, mùi sữa thơm ngát tỏa ra, trắng mịn trơn mượt, thật sự là vô cùng thích hợp.
Ngón tay Thích Thiếu Thương rời khỏi cơ thể Cố Tích Triều, nhúng vào hộp sữa, đầu tiên bôi một lớp ở huyệt khẩu, rồi lại tìm đường cũ xông vào.


So với cảm giác trúc trắc khi nãy, trọn vẹn xâm nhập lần này làm cho Cố Tích Triều cũng đạt được khoái cảm nhè nhẹ, dũng đạo tự động mở ra dung nạp ngón trỏ của Thích Thiếu Thương tiến vào.


available on google playdownload on app store


Thích Thiếu Thương cũng cảm nhận được nhiệt tình của Cố Tích Triều, đột nhiên xoay ngón tay mấy vòng, khiến thành vách bên trong cũng bị lôi kéo khai mở.
Khoái cảm xa lạ làm Cố Tích Triều giống như bị sét đánh, thân thể hơi co giật, “Ah” một tiếng, rồi ngã vào vai Thích Thiếu Thương, há miệng thở dốc.


Thích Thiếu Thương vừa chậm rãi bôi trơn ngón giữa, rồi cũng từ từ đi vào, vừa dùng bàn tay còn rãnh rỗi nâng gương mặt Cố Tích Triều lên, khàn khàn hỏi: “Tích Triều, có thể rồi sao?”
Câu trả lời của Cố Tích Triều đi đến bên môi lại biến thành rên rỉ mê man.


Thích Thiếu Thương thấy sắc mặt cậu đỏ ửng như hoa đào, sóng mắt mơ màng như thu thủy, bởi vì không chịu nổi ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà đôi môi hơi hé ra, đầu lưỡi hồng nhẹ cong, thỉnh thoảng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ phiến môi, dường như nôn nóng khao khát một nụ hôn. Trên mặt còn dính chút sữa sót tại từ tay Thích Thiếu Thương, để lại vài dấu vết trắng ngà, lại càng tràn ngập hương vị tình sắc.


Đối với cảnh tượng này, Thích Thiếu Thương cảm thấy thần trí không còn chống đỡ được nữa, vang lên một tiếng đổ ầm.
Đợi một hồi vẫn không thấy đối phương trả lời, anh rút hai ngón tay ra, nâng phân thân của mình lên, trong một khắc mạnh tiến vào.


“Đừng!”Cố Tích Triều buồn bực hừ một tiếng, cắn mạnh một cái lên vai Thích Thiếu Thương.


Mặc dù đã thích ứng với việc khai thác của hai ngón tay, cũng được bôi trơn đầy đủ, nhưng hành vật bởi vì ẩn nhẫn khá lâu, sớm đã sưng to đến không thể to hơn được nữa, lại vô cùng  nóng cháy, khiến Cố Tích Triều cảm giác thân thể mình như bị một thanh sắt vừa to vừa nóng xỏ xuyên, bản năng muốn lùi lại né tránh, nhưng quên mất mình đang ngồi trên bồn rửa bát, muốn lùi lại cũng không được, chỉ có thể cắn chặt môi, để mặc cho Thích Thiếu Thương nâng thắt lưng mình lên mà tung hoành ngang dọc.


Thích Thiếu Thương biết cậu rất khó chịu, cũng không dám vọng động, chỉ là siết chặt đôi tay, khiến thân thể hai người dán chặt vào nhau, đem phân thân chôn sâu trong cơ thể cậu, kiệt lực tĩnh tâm đợi đến cậu quen với cảm giác dung hợp.


Nhưng mà nội bích mềm mại ẩm ướt của Cố Tích Triều vẫn không ngừng thả lỏng siết chặt theo bản năng, vào được, lại động không được, Thích Thiếu Thương hắn vốn đang cực lực khống chế, cũng chế không được cảm giác từng đợt khoái cảm cùng điên cuồng đang thôi thúc làm theo bản năng, nếu nhịn thêm nửa khắc nữa thì chỉ sợ nhanh sẽ phát điên thôi.


Cũng may đã có mấy lần kinh nghiệm, thân thể Cố Tích Triều cũng thích ứng rất nhanh với loại chuyện như thế này.


Đau đớn trôi qua, huyệt khẩu bị kéo giãn sinh ra một loại cảm giác tê dại dần lan tràn khắp thân thể. Phân thân chôn sâu trong cơ thể dù gây cảm giác đau đớn, nhưng nhiệt độ của nó lại khiến nội bích như được vuốt ve an ủi, vô cùng thoải mái.


Cảm nhận được mạch máu trên hành vật đang vùi trong cơ thể mình nhẹ co giật, Cố Tích Triều mơ màng thầm nghĩ, Thích Thiếu Thương, ở bên trong mình, ở bên trong... Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa...


Dưới cơn động tình, Thích Thiếu Thương lại chỉ đứng yên không động đậy, Cố Tích Triều chủ động đem hai chân vòng xiết chặt lấy thắt lưng Thích Thiếu Thương, lắc lư thân thể như muốn kiếm tìm càng nhiều.


Thích Thiếu Thương không thể nhịn được nữa, nhìn thấy khao khát này của cậu, tựa như được ban ơn đặc xá, bắt lấy thắt lưng của cậu giữ chặt, bắt đầu hung hăng va chạm.


Bồn rửa bát có độ cao thích hợp cho việc bếp núc, vừa vặn cũng cao tới hông của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều ngồi trên bồn, chỉ cần tách hai chân ra, phân thân có thể dễ dàng thông suốt một đường đến thẳng vào nơi thật sâu bên trong.


Lúc này Thích Thiếu Thương rất thuận tiện, nâng đôi chân của Cố Tích Triều vẫn còn gác trên lưng anh, mạnh đong đưa thắt lưng tiến lùi không chút trở ngại, trừu sáp vừa nhanh lại vừa mạnh không kiêng nể.


Mặc dù Cố Tích Triều cũng muốn càng nhiều, nhưng thân thể mảnh khảnh làm sao chịu đựng được xâm phạm điên cuồng như vậy, trong lúc nhất thời như nhành liễu nơi đầu ngọn gió bạo tàn, cả người nghiêng ngả, chỉ nhờ hai tay ôm chặt lấy đôi vai của Thiếu Thương mới không bị ngã ra sau. Cố Tích Triều mở miệng van xin: “Chậm... Chậm một chút... Tôi chịu không nổi nữa...”


Thích Thiếu Thương cúi đầu nhìn Cố Tích Triều gần như đã muốn ngã ra khỏi lòng mình, chỉ thấy cậu nhắm mắt nhíu mày, cắn chặt môi dưới lộ ra bộ dáng chịu đựng, trong lòng cảm thấy thương tiếc trào dâng, đành phải thả chậm tốc độ ra vào, cúi đầu khẽ hôn lên vầng tráng của cậu, thì thầm nói: “Tích Triều, đừng sợ, cứ giao hết cho tôi... Tin tưởng tôi...”


Cố Tích Triều nghe vậy liền mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Thích Thiếu Thương, trên gương mặt thể hiện vô vàn cảm xúc, có tiếc nuối, có yêu thương, lại càng có nhiều kiên định, đối với giờ phút này, đối với tương lai.


Hai đôi mắt nhìn nhau trong chốc lát, Cố Tích Triều chủ động hôn lên môi Thích Thiếu Thương, nhỏ nhẹ, mà kiên quyết nói: “Tôi, tất cả đều là của cậu.”


Ngay lập tức trong lòngThích Thiếu Thương dâng lên cảm giác thỏa mãn. Một Cố Tích Triều cao ngạo, một Cố Tích Triều không dễ dàng tin tưởng người khác, một Cố Tích Triều luôn xa lánh người khác, giờ đây lại tin tưởng vào lời hứa hẹn của anh như vậy.


Dùng sức hôn trả Cố Tích Triều, trong lòng âm thầm lập lời thề: “Ta, Thích Thiếu Thương, suốt đời này quyết không phụ Cố Tích Triều!”


Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, từ môi chuyển xuống cổ, vai, rồi trước ngực, dấu hôn dày đặc, từng tấc da thịt nơi đôi môi lướt qua đều trở nên nóng cháy, một đường thiêu đốt đến cả nơi kết hợp của hai người, hạ thể lại bắt đầu tiếp tục di chuyển.


Thích Thiếu Thương không còn điên cuồng như lúc đầu, mà là chậm rãi thận trọng, từng chút từng chút một đưa đẩy.


Mỗi lần đỉnh vào đều kèm theo tiếng thở dốc nặng nề của Thích Thiếu Thương cùng tiếng rên rĩ khe khẽ của Cố Tích Triều, ở tại nơi sâu nhất trong cơ thể mà mạnh mẽ khai thác chiếm hữu.


“Ahhh... Đừng... Thiếu…, không...” Cố Tích Triều chỉ cảm thấy một địa phương yếu ớt thật sâu bên trong cơ thể bị từng đợt công kích mạnh mẽ không thôi, một cỗ khoái cảm cực hạn lan tràn ra toàn thân, thiêu đốt phá hủy tất cả lý trí còn sót lại, từng trận thanh âm rên rỉ tiêu hồn thực cốt thuận theo đó tràn ra, không còn có thể khống chế được nữa.


“Đừng sợ... Tích Triều...”Thích Thiếu Thương vừa đẩy mạnh, vừa hổn hển nói: “Thả lỏng... Thể xác và tinh thần, cảm nhận của tôi... Của tôi... Hah... Ưm...” Ngay lúc đó, dũng đạo nóng rực của Cố Tích Triều mạnh co rút, khiến những từ ngữ còn lại vừa thoát ra miệng bỗng hóa thành tiếng gầm nhẹ như dã thú.


Cố Tích Triều được sự cổ vũ của Thích Thiếu Thương mà hoàn toàn buông thả ý thức, không nghĩ gì cũng không nói gì, thân thể mở rộng hoàn toàn, chỉ toàn tâm thừa nhận tình cảm mãnh liệt của anh.


Toàn thân đắm chìm trong khoái cảm dục tiên dục tử, Cố Tích Triều cơ hồ đã quên hô hấp như thế nào, chỉ ngửa cổ ra sau, há miệng hớp lấy từng ngụm không khí một cách chật vật.


Vòng eo nhỏ nhắn cũng không tự chủ được mà phối hợp với nhịp điệu đong đưa trừu sáp của Thích Thiếu Thương, khiến anh mỗi lần tiến vào thì sâu đến tận cùng, rút ra thì gần như hoàn toàn rời khỏi.


Hai chân khoá nơi lưng Thích Thiếu Thương càng lúc càng siết chặt, như thể anh dù có muốn rời xa cậu nửa phần cũng không thể.


Bộ dáng thỏa mãn trước đây chưa từng có này của Cố Tích Triều khiến Thích Thiếu Thương càng không chút kiêng dè mà liều ch.ết luật động, chỉ hận không thể đem toàn bộ bản thân tiến vào trong thân thể cậu, dùng toàn bộ sức lực và ấm áp mà lấy lòng cậu.


Hết lần này tới lần khác, khoang thịt ma mị kia không chút thả lỏng, liều mạng đẩy ra, lại dùng lực hút vào, có khi dứt khoát gắt gao siết chặt lấy, Thích Thiếu Thương không thể không dùng khí lực gấp bội mới có thể tiến lùi, phân thân trong lúc đó cọ xát vào dũng đạo cũng kịch liệt mạnh mẽ gấp bội, khoái cảm trào dâng khiến hai người đồng thời thét lên, như si như cuồng.


Nơi hạ thể giao hợp, thỉnh thoảng do Thích Thiếu Thương trừu sáp mà chảy ra dịch sữa, rồi lại bị đẩy ngược vào trong, phát ra từng đợt âm thanh ɖâʍ mỹ, nghe qua khiến hai người càng thêm cuồng loạn.


Phân thân đang bừng bừng khí thế của Cố Tích Triều cũng không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt,  hòa cùng với chất dịch tràn ra từ hậu huyệt, khiến mặt bàn thấm ướt một mảng lớn.


Cố Tích Triều ngồi trên bồn rửa bát trơn nhẵn, thân thể không ngừng nương theo nhịp độ của Thích Thiếu Thương mà di chuyển đong đưa.


Mấy lần xông vào đều không thể tận hứng, Thích Thiếu Thương càng lúc càng điên cuồng,  giữ nguyên tư thế giao hợp, ôm lấy thắt lưng Cố Tích Triều, chuyển qua bên phía kia của bàn ăn, trong lúc đi lại cũng không quên nhẹ nhàng tiến thối.


Tư thế thay đổi cũng mang lại kích thích khác nhau, khoái cảm khiến Cố Tích Triều từ sống lưng đến hậu huyệt mãnh liệt co rút, cơ hồ muốn đã muốn phun mạnh ra.


Thích Thiếu Thương nhanh tay lẹ mắt, liền vội vàng lui ra, đặt Cố Tích Triều nằm ngang trên mặt đá cẩm thạch của bàn ăn. Cả tấm lưng dán lên mặt bàn lạnh lẽo, khiến dục vọng muốn bùng phát của cậu dần dần hạ nhiệt, nhưng u huyệt phía sau lại bắt đầu khát cầu, đòi hỏi được lấp đầy.


“Thiếu... Thiếu Thương...”, hai chân Cố Tích Triều vẫn đang câu lấy thắt lưng của Thích Thiếu Thương, cố gắng chống đỡ thắt lưng, cặp mông kiệt lực hướng đến trên người đối phương mà đòi hỏi, “Cho tôi... Tôi... Muốn...”


Thích Thiếu Thương cúi đầu tỉ mỉ nhìn Cố Tích Triều, chỉ thấy cậu vô ý thức xoay đầu qua lại trên mặt bàn, mái tóc xoăn đã sớm rối tung, nhưng lại gấp bội lần mị hoặc. Hai mắt nhắm chặt, sắc mặt ửng đỏ, dĩ nhiên là đã hoàn toàn sa vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ, không cách nào tự kềm chế.


Một đôi chân ngọc ngà, thon dài lại càng chủ động mở ra thật rộng, để lộ hoa huy*t đỏ sẫm đang tự động khép mở, âm thầm cầu xin được anh tiến vào.
Cả người mồ hôi lấm tấm, da thịt sáng ngà, trơn bóng, vì nhiễm ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà ửng hồng, nổi bật trên nền đá màu đen hết sức xinh đẹp.


Chứng kiến cảnh tượng mê người như vậy, Thích Thiếu Thương làm sao còn có thể suy nghĩ cho nhiều, trực tiếp đem hai chân Cố Tích Triều gác lên vai mình, phân thân đặt nơi huyệt khẩu của cậu, hơi đẩy thắt lưng, chậm rãi tiến vào nơi sâu nhất trong mật động nhỏ hẹp mềm mại kia.


“Uh... A... Tuyệt quá... Hah... Ah...”Thân thể bị mở ra từng chút từng chút một, huyệt khẩu bị kéo căng hết mức, nội bích vừa mới thả lỏng tức thì bị một vật nóng bỏng, cứng như sắt thép chen vào, cảm giác tiêu hồn thực cốt làm Cố Tích Triều thành thật mà siết chặt nghênh đón, khao khát càng nhiều, “Đừng... Thiếu, Thương... Sâu... Sâu thêm một chút...”


Thích Thiếu Thương chỉ cảm có cảm giác bị khoang thịt nóng rực ma mị xinh đẹp kia bao lấy, cật lực ʍút̼ vào, cực lạc khoái cảm từng đợt xông lên đại não, như thôi miên tất cả các giác quan. Anh cũng không còn quan tâm chú trọng vào cái gì là tiết tấu cùng kĩ xảo, chỉ áp lên người Cố Tích Triều, điên cuồng mà trừu động.


“Ah, ah... Đừng... Tôi chịu không được...”Cố Tích Triều cảm giác cả thân thể đã bị đâm thủng, vật cứng nọ như đang muốn đào sâu tới đỉnh điểm tận cùng, ở trong cơ thể cậu mà chà sát giày vò.


Trong mị bích mềm mại, nơi nào trải qua chà đạp, đều ẩn ẩn đau đớn, kéo theo cảm giác vui sướng khuếch tán đến tất cả các ngóc ngách của cơ thể, mỗi tế bào thần kinh đều lớn tiếng kêu gào, “Trở lại! Trở lại!!”


Phối hợp theo động tác của hai người, cả bàn ăn cũng mạnh lung lay, phát ra tiếng cót két, hòa cùng với tiếng thân thể da thịt va chạm nhau, tiếng nước ɖâʍ mỹ nơi giao hợp, còn có tiếng rên rỉ triền miên bất tuyệt của hai người, khiến cả cảnh xuân trong căn bếp nhỏ lại càng thêm vạn phần phong tình..


Thích Thiếu Thương cuồng bạo mà tiến xuất, khoái cảm chồng lên từng đợt khoái cảm điên cuồng, rốt cuộc cũng vượt qua điểm giới hạn.
Cố Tích Triều cũng không chịu nổi, cong lưng lại, khóc kêu lên: “Dừng... Dừng lại... Tôi muốn ch.ết... Dừng lại...”


Thêm một bước nữa, là có thể nếm thử cảm giác cao trào sung sướng đến run người, nhưng bất luận Thích Thiếu Thương đâm vào điểm mẫn cảm thế nào, trước sau vẫn còn thiếu một bước.


“Nói... Cậu là của tôi... tôi cho cậu phóng thích...”Thích Thiếu Thương vừa hổn hển thở, vừa dỗ dành. Kỳ thật anh cũng sắp chống đỡ không nổi, khoang thịt của Cố Tích Triều càng lúc càng kẹp chặt, đã sớm khiến anh muốn như sóng vỡ bờ rồi.


“Tôi... là của cậu... Thích Thiếu Thương, tôi là của cậu...” Cơ thể muốn căng ra vì không được phát tiết, Cố Tích Triều lo sợ chỉ một giây nữa thôi mình sẽ ch.ết đi mất, vội vàng hét lên, đáp lại lời của Thích Thiếu Thương.


Thích Thiếu Thương vươn tay cầm lấy ngọc hành đã đứng thẳng của cậu, dùng ngón cái vuốt dọc theo ngọc hành từ gốc tới đỉnh, cuối cùng dừng lại ở trên đầu mà tàn nhẫn xoa nắn ma sát.


“Ahh!” Dưới bàn tay của Thích Thiếu Thương, tất cả khoái cảm như dòng điện tập trung về phía phân thân, đã sắp tuôn ra ào ạt, lại bị ngón cái dùng sức ngăn chặn.


Cố Tích Triều gắt gao cầm lấy cánh tay Thích Thiếu Thương, cả thân thể rướn lên, run rẩy cầu khẩn: “Buông ra... Cho tôi... Cầu... xin cậu...” Nước mắt không  còn kiềm chế được mà lăn xuống.
Thích Thiếu Thương không đành lòng đùa giỡn tiếp với cậu, buông lỏng tay ra.


“Đừng...”Điện quang hỏa thạch trong đầu chỉ vừa lóe lên, ngọc hành đang đứng thẳng liền phun ra một chuỗi những dòng ái dịch súc tích đã lâu.


Đã đến thời khắc đạt được cao trào, nhưng Cố Tích Triều mở miệng cả nửa ngày cũng không thốt ra được một tiếng, ngay cả hô hấp cũng quên mất. Ý thức tan rã, chỉ còn thân thể từng chút từng chút co quắp lại. Nội bích đồng thời cũng co rút lại, chặt chẽ chưa từng có, khoái cảm run run từ phân thân xông lên làm cho Thích Thiếu Thương thấy hoa mắt, dục vọng ào ạt tuôn ra như dòng suối, động thân mạnh một cái, liền cũng phóng thẳng vào nơi sâu nhất.


“Tích Triều, Tích...!” Trước mắt dường như có cái gì đó bùng nổ mạnh mẽ, Thích Thiếu Thương gầm nhẹ, gọi tên người yêu, nương theo từng đợt co rút mạnh mẽ ở phần hông, đem ái dịch nóng bỏng, toàn bộ bắn thẳng vào cơ thể Cố Tích Triều.


Thân là con trai, lại bị một người con trai khác dày vò toàn bộ dục vọng lẫn thể xác, cảm giác xấu hổ khiến Cố Tích Triều thoáng chốc tỉnh táo lại.
Cúi đầu nhìn Thích Thiếu Thương đang gối đầu lên ngực mình thở dốc, trong lòng lại sinh ra cảm giác vô cùng thỏa mãn.


Vòng tay khoát lên tấm lưng đẫm mồ hôi của anh, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mớ tóc dính bết trên cổ của anh, cảm nhận da thịt phập phồng, cọ xát theo từng hơi thở của cả hai, chỉ cảm thấy hai người tâm ý tương thông, thậm chí so với chuyện điên cuồng khi nãy, càng làm cho lòng người mê đắm hơn.


Tận đáy lòng dâng lên nguyện vọng mãnh liệt: “Đời này, không bao giờ nữa ra đi.”
Thích Thiếu Thương dường như nghe được tiếng lòng của cậu, lúm đồng tiền trên má càng lúc hiện càng sâu.


Vốn định ngẩng đầu lên khẽ hôn cậu, nhưng cảm giác vừa mới qua cao trào vẫn còn lưu lại trong cơ thể, xương cốt cả người như nhũn ra không động đậy được, đành phải ôm chặt người dưới thân, im lặng hưởng thụ tiếng tim đập đều đều của cả hai.


Phân thân còn ở lại trong cơ thể Cố Tích Triều cũng từ từ mềm xuống, từ trong huyệt khẩu dần tuột ra. Một tiếng “póc” mơ hồ nhẹ vang lên, làm cho Cố Tích Triều một trận đỏ mặt tía tai.


Ôm nhau hơn mười phút, Thích Thiếu Thương cảm giác thân thể đã phục hồi sức lực, ngẩng đầu lên đã thấy Cố Tích Triều mơ màng muốn thiếp đi. Nhận ra mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo thấu xương, anh đành vội vàng ôm cậu lên.


Cố Tích Triều trong lúc mơ hồ, liếc mắt thấy cái gì đó, xấu hổ vùi đầu vào vai Thích Thiếu Thương, không chịu ngồi dậy.


Thích Thiếu Thương nhìn theo hướng mắt của cậu, dở khóc dở cười, thì ra lúc nãy hai người vun vẩy phóng túng, nên bây giờ trên mặt bàn màu đen tuyền đã lốm đốm những vệt trắng ngà.


Cố Tích Triều là một người quy củ, hồi tưởng lại tình cảnh bản thân vô cùng ɖâʍ mỵ trên bàn ăn, chỉ ước gì tìm được chỗ nào đó để giấu mặt vào.


Thích Thiếu Thương nghiêng người ôm cậu về phòng ngủ, vừa đi vừa trêu đùa: “Làm cũng làm rồi, còn xấu hổ cái gì, lúc nãy là ai khóc lóc nói muốn, muốn hả?… Ah...” Cố Tích Triều ngượng quá hóa giận, cắn lên cổ anh một cái.


Đến khi được thả xuống giường, Cố Tích Triều vẫn như cũ, vùi đầu vào trong gối, đưa lưng về phía Thích Thiếu Thương, bộ dạng y như đà điểu rút cổ.


Thích Thiếu Thương lúc đầu chỉ cảm thấy đáng yêu, sau đó lại nhìn thấy trên người cậu có nhiều dấu hồng mai, là kiệt tác do mình tạo nên, trên bờ mông tuyết trắng còn lưu lại vài vết móng tay, Thích Thiếu Thương không khỏi đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp. Tiếp xúc nhẵn nhụi khiến trái tim đã bay ra khỏi lồng ngực, dục cảm lại nhen nhóm dâng lên.


Giữa cặp mông lộ ra hoa huy*t xinh đẹp vừa mới bị chà đạp,  hồng tươi, ướt át, thỉnh thoảng vẫn còn trọc dịch màu trắng chảy ra từ huyệt khẩu, uốn lượn theo bắp đùi tràn xuống, hình ảnh diễm lệ, khao khát không nói nên lời. Thấy vậy Thích Thiếu Thương trong lòng nóng như lửa đốt, từng đợt từng đợt sóng dục vọng dâng lên cuồn cuộn.


“Tích Triều...”Thích Thiếu Thương cúi xuống, tựa vào lưng Cố Tích Triều, khẽ cắn cắn vành tai cậu, thì thào lên tiếng, một đôi tay bắt đầu không an phận, vuốt ve lên da thịt lúc nãy còn thấm đẫm mồ hôi, giờ đã khô ráo mượt mà.


Lúc Cố Tích Triều phát hiện chuyện không đứng đắn đó thì đã muộn, thân thể bị đè nặng, bên tai tất cả đều là hơi thở nóng rực của Thích Thiếu Thương, còn có thanh âm làm nũng của anh: “Thêm một ván nữa đi~ Tích Triều ~ Tích Triều ~~ ” Phía sau cái vật cầm thú kia đã sớm đứng thẳng, vừa cứng, vừa nóng, chạm vào giữa mông cậu, cọ xát tới lui, vừa di chuyển vừa chờ đợi.


Một bên trong lòng đem người này mắng một trăm lần, một bên cảm giác được nọ hành vật nóng rực đã kề cận tại hoa huy*t, cứ chầm chậm cọ xát mà không chịu tiến vào. Thân thể thành thật lại một lần nữa nổi lên phản ứng.


Thích Thiếu Thương hài lòng nghe được người dưới thân phát ra tiếng rên nặng nề, biết cậu không phản đối, liền kéo người cậu qua, nằm đè lên, ngực bụng tương thiếp, thẳng lưng đẩy mông từ từ di chuyển.
Thở dốc, rên rỉ, nghênh hợp...


Dục hỏa bốc nhanh như củi khô gặp lửa, Cố Tích Triều cố bám víu lấy một tia lý trí cuối cùng, mơ mơ màng màng nghĩ, ngày mai, nhất định phải quay về kí túc xá của mình mới được...
….


Cố Tích Triều đang ngủ, vừa trở mình một cái, bị cảm giác đau nhức toàn thân làm tỉnh giấc. Ánh mặt trời sáng lóa chiếu qua song, trên mặt đất cũng in bóng dáng của cửa sổ. Lại ngủ thêm một ngày không biết trời đất gì nữa rồi.


Cố Tích Triều ai oán than một tiếng, đã biết trong núi tháng năm dài, cũng không biết trong phòng cũng có thể khiến người không biết đâu là ngày đâu là đêm.


Xoay người tức giận nhìn cái tên Thích Thiếu Thương đang ôm cậu kia, hô hấp vững như bàn thạch, khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên còn đang trong mộng đẹp.


Chính là vừa nhìn đến gương mặt đang ngủ tràn đầy mỹ mãn đã khiến cho cậu lửa hận cũng không lóe lên được một tia. Cho dù lần nọ bị cường bạo, cũng chỉ có phẫn nộ, đau lòng, tuyệt vọng, chứ không có hận.


Cậu không nhịn được, khe khẽ thở dài, cứ coi như đời trước đã tạo nghiệt đi.
Cố Tích Triều vốn không tin quỷ thần, từ lúc gặp Thích Thiếu Thương lại đâm ra mê tín. Nghĩ tới đây, tay đưa lên cổ vuốt ve, nơi đó vẫn còn sợi dây mang hình Ngọc Quan Âm mà Thích Thiếu Thương cho cậu.


Mặc dù Thích Thiếu Thương nói muốn ích kỷ, muốn cậu quan tâm anh, thật ra đơn giản chỉ muốn cậu được bình an thôi.


Còn nhớ chuyện ở tháp chỉ huy chờ đợi máy bay của Thích Thiếu Thương rớt xuống, lúc ấy vẫn chưa hiểu rõ tâm ý, trong lòng cũng đã nôn nao như kiến đốt. Hôm nay hai người đã hòa hợp thành một, tình cảm cũng không giống trước kia, nếu được trở lại một lần, chính mình làm sao có thể thừa nhận, càng không nguyện ý để Thích Thiếu Thương thừa nhận.


Nghĩ tới đó, trong lòng ngầm hạ quyết tâm, lần sau, nếu có lần sau, nhất định phải cùng nhau đối mặt, sẽ không bao giờ chia lìa.
Nhưng phải mở miệng như thế nào, đó lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ.


Cố Tích Triều đang muốn tiếp tục thở dài, thình lình có một bàn tay to tướng che miệng của cậu lại. Kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt sáng ngời của Thích Thiếu Thương.


“Cậu vừa tỉnh giấc không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi, là tôi làm khó cậu phải không?” Trong mắt Thích Thiếu Thương mang theo một chút thần sắc bi thương.
“Đồ ngốc, chuyện không liên quan tới cậu.” Cố Tích Triều nhìn thấy ánh mắt này của anh, nở nụ cười, nói: “Tôi đang suy nghĩ một chuyện.”


“Nếu không liên quan tới tôi thì sao cậu lại nhìn tôi mà thở dài vậy?”Thích Thiếu Thương thật sự rất lo lắng, Cố Tích Triều luôn luôn không thích mở lòng với người khác, có cái gì bất mãn cũng không nói, anh đột nhiên thấy rùng mình, đúng là làm cho người ta không biết đường nào mà đỡ.


“Không phải ngày hôm qua cậu nói tất cả đều giao hết cho tôi sao, tại sao có tâm sự cũng không chịu nói cho tôi biết.” Thích Thiếu Thương xoay mặt cậu lại đối diện với anh, nghiêm túc hỏi.


Cố Tích Triều hồi tưởng chuyện phóng đãng đêm qua, xấu hổ tránh né, muốn bước xuống giường, hốt hoảng la lên: “Khi đó hồ ngôn loạn ngữ, cậu cũng tin được sao?”


Thích Thiếu Thương lòng đau như dao cắt, hung hăng túm lấy Cố Tích Triều quay về trên giường, xoay người đè lên, đưa hai tay cậu áp lên đỉnh đầu, “Lời cậu nói, đều là gạt tôi sao?” Thanh âm lại có chút hơi run rẩy.


Ánh mắt bi thương cùng phẫn nộ làm cho Cố Tích Triều nhớ tới lần bị cường bạo kia, khẽ rùng mình, không phải sợ hãi, mà là hiểu rõ.


Chuyện lần đó vẫn là bóng ma ám ảnh của Cố Tích Triều, nhưng cậu vẫn không biết vì sao có thể tiến triển thành như vậy. Hôm nay nhìn thấyThích Thiếu Thương như vậy, mới hiểu được, thì ra đó là một loại tình cảm, yêu đến điên cuồng, vì hiểu lầm, lừa gạt, vì phản bội, mà từ yêu biến thành cuồng bạo.


Nếu mình lúc đầu không ngang bướng như vậy thì tốt rồi, sẽ không phát sinh chuyện kia, cũng sẽ không có mấy năm bị hoang phí.
May là, mọi chuyện còn chưa muộn, tất cả vẫn còn kịp.


Thích Thiếu Thương thô bạo đè nặng Cố Tích Triều, trong lòng hoảng loạn chờ đợi câu trả lời, thấy cậu còn đang mất hồn ở tận đẩu đâu, đột nhiên cậu cười rộ lên như vừa ngộ ra chuyện gì, nhất thời bầu không khí cũng sáng sủa hẳn lên.


“Thiếu Thương, Thiếu Thương, cậu thật là ngốc, “Cố Tích Triều cười khẽ vài tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào hai mắt Thích Thiếu Thương, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi yêu cậu, Thiếu Thương.”


Đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều nói chữ “yêu” với anh, Thích Thiếu Thương dù có nổi bão tới cấp 12 thì cũng chỉ trong nháy mắt trái tim đã mềm nhũn ra.


Buông bàn tay đang kềm chế người kia, hạ người xuống áp càng chặt vào cậu, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Thích Thiếu Thương trong lòng cảm động trùng trùng, dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cọ cọ bên thái dương cậu, thầm thì: “Tôi cũng yêu cậu, Tích Triều, yêu cậu nhất...”


Hai ngày nay Thích Thiếu Thương chưa có cạo râu, cái cằm lúng phúng râu kia cọ vào Cố Tích Triều khiến cậu vừa ngứa vừa đau, bắt đầu rên rỉ khe khẽ.


Hai người trước đó cũng đã không có mảnh vải che thân, vừa rồi lại đè lên nhau mà cọ xát, cũng đã có chút hưng phấn, hơn nữa lúc này tiếng rên rỉ Cố Tích Triều trêu chọc xoáy vào óc, Thích Thiếu Thương cảm giác máu nóng dường như dồn xuống phần thân dưới hết rồi.


“Cậu còn chưa nói cho tôi biết, khi nãy cậu có tâm sự gì vậy?” Mặc dù Thích Thiếu Thương đã dục hỏa bừng bừng, nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận chuyện vừa rồi.


Lúc nãy Cố Tích Triều xấu hổ nên cố tình tránh né không trả lời, bây giờ ngay cả chữ “yêu” cũng đã nói với người ta rồi, cho nên mở miệng cũng không có gì ngại ngùng nữa, bèn nói thẳng: “Tôi đang lo không biết lấy lý do gì để xin đổi lại giờ làm đây.”
“Đổi giờ làm?”


“Uh, tôi muốn xin cấp trên đổi giờ trùng với cậu...” Lời còn chưa nói hết, toàn bộ đều bị Thích Thiếu Thương nuốt trở về.
Tâm ý thông rồi, bất cứ ngôn ngữ nào cũng trở nên dư thừa.


Mặt trời lên càng cao, cảnh vật mờ ảo trong phòng cũng dần dần hiện rõ. Duy chỉ có hai người còn đâng dây dưa trên giường hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi của thời gian, ngay lúc này, trong mắt bọn họ chỉ còn có nhau mà thôi.
“Thiếu Thương...” Rên rỉ


“Ừm?” Âm thanh của những nụ hôn nhỏ vụn.
“Đối diện là ký túc xá của ai?” Tiếng chăn mền cọ xát vào nhau.
“Lý Linh, sao vậy?” Không yên lòng trả lời, vừa nói vừa gặm cắn
“Hai ngày nay cậu chưa kéo rèm cửa sổ...” Thở dốc
“...” Trầm mặc
“...” Trầm mặc


“Mặc kệ ông ấy...” Tiếp tục gặm cắn, giọng mũi thô suyễn.
“Ah... Uh...” Giãy dụa, âm thanh thân thể cọ xát với chăn mền.
“Có thể rồi sao, Tích Triều...”
“Đừng... Uh...” Tiếng rên rỉ bị đè nén
“Ah... Thiếu... Thương... Thiếu Thương...” Hít thở gấp gáp, hét lên nho nhỏ


“Buông lỏng...” Run nhè nhẹ
...
...
“Thiếu Thương... Tôi sẽ ch.ết trên giường cậu đó...”
“Tôi và cậu cùng ch.ết...”






Truyện liên quan