Quyển 2 - Chương 4
Chớp mắt đã thấy sắp qua năm mới, Thích Thiếu Thương đương nhiên muốn về nhà. Nhưng để lại Cố Tích Triều một mình trong ký túc xá, anh quả thật không đành lòng; nhưng nếu kéo Cố Tích Triều cùng nhau về nhà, anh cũng không thực mong muốn. Thời khắc cả nhà đoàn tụ, Cố Tích Triều không thân thuộc với bọn họ, ở chung chắc chắn sẽ thấy khó xử. Anh lo lắng suy nghĩ, đành gọi điện hỏi ý mẹ.
Ai ngờ mẹ anh rất hiếu khách, vừa nghe anh nói có bạn đang ở một mình không có chỗ nào để đi, liền bảo Thích Thiếu Thương kéo cậu về nhà. Thích Thiếu Thương nghe vậy, trong lòng vui sướng, cười hì hì nói cho Cố Tích Triều. Cố Tích Triều mặc dù không muốn, nhưng anh vừa nhõng nhẽo vừa kiên quyết, đành phải gật đầu đồng ý.
Thoáng đã tới đêm 30, Cố Tích Triều chợt nhớ phải về nhà Thích Thiếu Thương, liền đi mua quà. Cậu trước giờ chỉ sống một mình, vốn rất ít đi mua sắm, nên không biết phải mua quà gì cho xứng, tính qua tính lại, rốt cuộc trời đã xế chiều vẫn không chọn được thứ gì. Thích Thiếu Thương đã về nhà từ sớm. Cố Tích Triều đang định gọi anh, chợt thấy bên trong lớp kính của một cửa hàng bên kia đường là bóng dáng cô gái đang chỉ cho nhân viên cửa hàng cái gì đó. Cậu ngây người một chút, cô gái đó cũng nhìn thấy cậu, cũng ngẩn người, liền gật đầu, cười với cậu. Cô tiều tuỵ đi rất nhiều, nhưng vẫn xinh đẹp tao nhã.
Cô cười với Cố Tích Triều: “Chào cậu, Cố cơ trưởng, lâu rồi không gặp.”
Cố Tích Triều cũng cười cười, trấn an lòng mình: “Xin chào. A, rất xin lỗi, tôi không biết tên cô.”
Cô vươn tay ra: “Tôi tên Phó Vãn Tình.”
Cố Tích Triều cũng bắt tay nàng: “Chào Phó tiểu thư, gọi tôi là Cố Tích Triều thì được rồi.”
Hai người dù không quen thân, nhưng cô một lời tôi một tiếng, dần dần có cảm giác hiểu nhau. Phó Vãn Tình là một cô gái hiền thục xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, nụ cười tựa thiên thần. Cùng cô nói chuyện quả thực có thể quên trời quên đất. Cố Tích Triều chỉ cảm thấy gặp được người như vậy rất khó, hết nói lại nói, quên đi thời gian đang chầm chậm trôi.
Hai người ngồi trong quán cà phê, Cố Tích Triều cẩn thận hỏi han: “Phó tiểu thư, chồng cô sức khoẻ đã hồi phục chưa?”
Phó Vãn Tình dừng lại, cô nâng ly cà phê, chậm rãi nói: “Anh ấy… đã về thế giới bên kia rồi.”
Cố Tích Triều nhất thời không biết nên nói gì, hai người trầm mặc hồi lâu. Phó Vãn Tình đột nhiên cười nói: “Cho nên, hôm nay là đêm 30, tôi chỉ đi dạo một mình.”
Tiếng “đêm 30” như một lời nhắc nhở Cố Tích Triều, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, đã hết pin từ lâu. Lòng thầm nghĩ, thôi rồi. Phó Vãn Tình nhìn bộ dạng của cậu, cười nói: “Ở nhà có người đang chờ cậu, mau trở về đi. Nãy giờ cậu không nói, tôi cũng không tiện hỏi.”
Cố Tích Triều gật gật đầu, hai người trao đổi số liên lạc, đoạn vội vàng rời đi. Ai ngờ đêm giao thừa ai nấy đều về nhà, đợi nửa ngày cũng thấy chiếc xe nào, Cố Tích Triều nóng ruột giậm chân, cũng không còn cách nào khác, đành dằn lòng đứng chờ.
Khi đã đến dưới nhà Thích Thiếu Thương, từ đằng xa đã thấy một bóng người quen thuộc đang đứng nhìn quanh quất. Cố Tích Triều vội vàng chạy tới. Người nọ nhìn thấy cậu, chỉ nhìn cậu một cái, không nói một tiếng liền đi lên lầu. Cố Tích Triều ở phía sau sợ hãi kêu một tiếng: “Thiếu Thương?”
Thích Thiếu Thương dừng lại, vẫn đưa lưng về phía Cố Tích Triều, rầu rĩ nói: “Em đi đâu? Di động em để đâu?”
Cố Tích Triều biết lỗi, chỉ giải thích: “Em… di động em hết pin.”
“Vậy em ở chỗ nào? Chẳng lẽ đồng hồ em cũng hỏng rồi?”
“Không, em…”
“Nhà anh một mực chờ em.”
“Thiếu Thương…”
“Em về đi. Anh đã bảo mẹ anh và mọi người ăn cơm rồi. Tụi nhỏ đói bụng lắm.”
Ý đuổi khách rành rành ra đó. Cố Tích Triều sững sờ, đứng yên một lúc, sau đó nỗi buồn vây đến, tủi thân quay người chạy đi. Thích Thiếu Thương xoay người lại, vừa tức giận vừa đau lòng, đứng ngây ngốc một lúc lâu, mới chậm rãi đi lên lầu.
Cố Tích Triều một mình trên đường chạy không ngừng. Người đi đường, đèn đường, cửa kính lướt qua. Chạy một lúc đến khi không chạy nổi nữa, cậu dừng lại, tựa vào cột điện muốn nôn mửa. Chỉ là từ chiều đến giờ chưa ăn cơm, nên chỉ nôn khan, dịch dạ dày đều phun ra hết. Nôn được rồi, toàn bộ cơ thể mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào cột điện thở dốc từng cơn.
Bỗng nhiên, có một người đưa cậu chiếc khăn tay, Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông trung niên xa lạ, quần áo gọn gàng, khí chất tao nhã. Người đàn ông đó thấy cậu nghi ngại nhìn mình, khẽ cười nói: “Một mình cậu, nhất định gặp chuyện gì rồi. Có thể nói tôi nghe không? Tôi cũng đang một mình đây.”
Cố Tích Triều lắc lắc đầu, chuẩn bị đi. Người đàn ông này bỗng giữ chặt cậu, hơi thở nóng rực phả trên mặt cậu. Cố Tích Triều lúc đó mới phát hiện hắn uống rượu, sức lực hơn người. Cậu vốn chưa ăn gì, lại chạy lâu như vậy, so với gã làm sao chống cự nổi. Bị lôi kéo đến lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã vào lòng ngực hắn. Cố Tích Triều muốn cho tên đó một đấm, lại bị hắn nắm tay lại, miệng thốt ra những lời bẩn thỉu: “Một mình cậu, không cô đơn sao? Cậu không cô đơn sao?”
Cố Tích Triều đánh không lại, đang lo cuống cuồng. Bỗng nhiên từ phía sau một người lao đến, đấm một cú khiến tên đó ngã lăn quay trên mặt đất, sau đó tay chân đấm đá liên tục khiến hắn muốn thở cũng thở không nổi. Cố Tích Triều dựa vào cột điện, thấy người kia vẫn đang hung hăng đánh nhau, liền xoay người bước đi.
Người phía sau thấy cậu rời đi, một bước chạy theo nắm lấy vai cậu: “Tích Triều!”
Cố Tích Triều bỏ tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước. Tiếc rằng đầu óc choáng váng tay châm mềm nhũn, ngay tức khắc ngã xuống, rơi vào lòng Thích Thiếu Thương.
Lúc cậu tỉnh lại, liếc mắt nhìn đã thấy Thích Thiếu Thương đang ngồi một bên xem báo, còn mình thì đang được truyền nước. Đáng tiếc, năm mới tốt như vậy, lại ở trong bệnh viện. Cố Tích Triều bất đắc dĩ cười khổ.
“Tỉnh rồi à, khoẻ hơn chút nào chưa?”
Cố Tích Triều lúc này không có sức để giận dỗi, chỉ gật đầu. Thích Thiếu Thương ghé người sát vào giường, lấy tay sờ lên trán cậu, không gây tiếng động, chỉ khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này khiến lòng Cố Tích Triều chua xót, giơ tay áp lên mặt Thích Thiếu Thương, thanh âm vô lực hỏi: “Anh không giận nữa?”
Thích Thiếu Thương lắc lắc đầu, cầm tay cậu, đặt môi hôn một cái.
“Em đi tìm mua quà. Em không biết nên mua cho nhà anh cái gì. Lần đầu tiên ra mắt, em nghĩ…”
Thích Thiếu Thương đau lòng hôn tay cậu: “Em không biết đâu, lúc đó anh lo lắm.”
“Em xin lỗi.”
“Anh cũng vậy.”
Cố Tích Triều cười cười: “Em đói bụng.”
Thích Thiếu Thương cắn cắn vành tai cậu: “Mình ra ngoài ăn mừng năm mới, nha? Được không? Hai chúng ta thôi!”
“Ừ. Còn nhà anh thì sao?”
“Anh lì xì cho tụi nhỏ nhiều gấp hai lần người khác, lì xì xong bị đuổi đi luôn. Ây da, nhắc mới nhớ! Anh cháy túi rồi!”
Cố Tích Triều cười, hôn lên tai anh một cái.
Hai người tới khuya mới quay về ký túc xá. Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều ngồi trên ghế sa-lông xem chương trình đón xuân. Kỳ thực hai người cũng không xem kĩ, vừa ăn đồ ăn vặt vừa hôn nhau, hạnh phúc như lạc vào chốn thần tiên. Cố Tích Triều không được khoẻ, mơ màng buồn ngủ dựa vào lòng Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương vuốt đầu cậu, máy lạnh thổi ra gió mát, lòng anh ngấm men tình.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh. Cố Tích Triều càu nhàu một tiếng, tiếp tục ngủ. Thích Thiếu Thương cầm điện thoại của cậu, trước mắt hiện ra một tin nhắn: “Bình an về đến nhà chưa? Cố cơ trưởng, năm mới vui vẻ.” Tên người gửi là một cái tên xa lạ: Phó Vãn Tình.
Thích Thiếu Thương ngây ngẩn cả người, Cố Tích Triều đang nằm trong lòng bỗng chốc có chút không thực.